Chương
Đợi Dương Lâm Lâm đưa An Hiểu Nghiên vào nhà an toàn, Lục Thần lúc này mới đi tới khách sạn Ngân Thiên.
Lúc anh quay về phòng đã là một giờ sáng.
“Cậu chủ, cậu về rồi à?”
Lục Hàng hỏi.
Lục Thần gật đầu.
“Ơ? Sao bọn họ vẫn chưa đi?”
Lục Thần đang nói đến Vương Đức Thủy, Mã Thu Linh, Phó Hiểu Cầm và Vương Lan.
Lục Thanh đáp: “Chưa có sự đồng ý của cậu chủ, tôi không dám để họ đi”.
Lục Thần: “Cho bọn họ cuốn xéo đi!”
Lục Thanh lập tức quay người nói.
“Nghe chưa hả, bảo các người cút đấy!”
Phó Hiểu Cẩm vội vã dìu ba người kia dậy và rời đi.
Trải qua một loạt sự việc, Lục Thần đã mệt rã rời.
“Lục Thanh, Lục Hàng, hai người kiếm chỗ nào nghỉ ngơi đi! Tôi mệt quá rồi, muốn nghỉ một lúc”.
“Vâng!”
Hai người nhanh chóng rời khỏi.
Lục Thần nhìn Lâm Như, thấy sắc mặt cô đã tốt hơn nhiều rồi, vậy là yên tâm vào giấc cho đến lúc sang ngày mới, chuông điện thoại đánh thức anh dậy.
Là An Kình Tông gọi.
“Cậu Lục, mau tới đây một chuyến, có chuyện rồi!”
Anh giật mình ngồi dậy: “Xảy ra chuyện gì thế?”
An Kình Tông rõ ràng rất gấp gáp: “Có kẻ chặn trước tòa nhà Ngân Thiên, bọn chúng đem theo rất nhiều người”.
Lục Thần vội đáp: “Hiểu rồi, tôi sẽ tới ngay”.
Anh rửa mặt qua loa, sau đó lái xe phóng nhanh về phía tòa nhà Ngân Thiên.
Anh tới nơi rất nhanh.
Chỉ thấy một người đàn ông râu ria với một nhóm đông người đang đối đầu với các nhân viên bảo vệ.
“Mau gọi An Kình Tông ra đây!”
Lục Thần đi tới phía đó, nói: “Có chuyện gì vậy?”
Dương Vệ Long biết anh lợi hại, liền vội vàng chạy qua.
“Người này là Phạm Khôn, nói là muốn chủ tịch An cho ông ta một lời giải thích”.
Nghe vậy, Lục Thần liền hiểu ra, Phạm Khôn không phải chính là bố của Phạm Hiểu Đông hay sao?
Do tòa nhà Ngân Thiên bị bao vây, nhiều nhân viên đến làm việc bị mắc kẹt ở ngoài. Vậy nên, mọi người đã tập trung bên ngoài tòa nhà.
“Được! Tôi xuống ngay”.
“Chủ tịch An, anh Lục tới rồi!”
“Được! Tôi xuống ngay”.