Chương
Bọn chúng đều đang chờ đợi phán quyết của Lục Thần.
Dường như anh không định làm khó chúng.
“Cút đi! Sau này đừng có để tôi nhìn thấy các người, nếu không, hai chân tàn phế chắc!”
Vừa dứt lời, cả đám ào ào chạy về phía thang máy.
Đám người nhà họ Lãnh thuê vội tới dìu Lãnh Phi dậy định rời đi.
“Cút ra đây!”
Mấy tên tay sai nhà họ Lãnh quát vào đám người Tần Nghị trong thang máy.
Sau đó, bọn chúng mới dìu Lãnh Phi vào trong.
Bọn người Tần Nghị vội vàng chạy sang một chiếc thang máy khác.
Vào lúc thang máy sắp đóng cửa, Lý An đột nhiên bị đẩy ra ngoài.
Nguyên nhân là do, bọn chúng thật sự không chịu nổi thứ mùi trên người Lý An.
Lý An muốn khóc mà không có nước mắt.
“Các người…đúng là đồ không có nghĩa khí!”
Lục Thần vào phòng, cùng Dương Lâm Lâm dìu An Hiểu Nghiên dậy và đưa về nhà.
Anh vội vàng ra cổng khách sạn gọi xe.
Lái xe taxi sợ nhất là chở người say, liền từ chối họ ngay lập tức.
Lục Thần liền đưa tờ ra, hỏi: “Chở hay không?”
Ai có thể kháng lại đồng tiền chứ? Tài xế lập tức chở An Hiểu Nghiên về phía biệt thự.
Trên đường về, Dương Lâm Lâm suy nghĩ rối bời, lén lút quan sát Lục Thần.
Đây rốt cuộc là người như nào?
“Tôi xin lỗi anh về chuyện hôm nay!”, Dương Lâm Lâm đột nhiên mở lời.
Lục Thần hơi ngập ngừng, khó hiểu hỏi: “Chuyện gì?”
Dương Lâm Lâm cười khổ: “Anh quên rồi à? Những lời tôi nói với anh khi ấy đó”.
“À!”, Lục Thần nhớ ra, nói: “Cô nói phải, tôi đã sớm quên rồi!”
Rộng lượng!
Dương Lâm Lâm im lặng, không kìm được lén nhìn anh, lại nói tiếp.
“À, phải rồi, chuyện hôm nay sau này đừng nhắc lại nữa, tránh để vết thương tâm lý cho An Hiểu Nghiên”.
Anh gật đầu đáp: “Cũng đừng nói là tôi cứu cô ấy”.
“Tại sao?”, Dương Lâm Lâm khó hiểu.
Anh cười khổ, không thể nói chuyện mình làm vệ sĩ cho An Hiểu Nghiên.
“Không vì gì cả, tóm lại, cô đừng nói là được”.
Dương Lâm Lâm gật đầu.
Xe đã tới nơi.
Đợi Dương Lâm Lâm đưa An Hiểu Nghiên vào nhà an toàn, Lục Thần lúc này mới đi tới khách sạn Ngân Thiên.
Lúc anh quay về phòng đã là một giờ sáng.