Chương
“Mày là ai? Muốn làm gì?”
Lục Thần lạnh giọng đáp: “Mở cửa ra, nếu mày dám động vào An Hiểu Nghiên, tao nhất định sẽ đánh cho mày tàn phế!”
Hừ? Lãnh Phi bắt đầu ngẫm nghĩ, sao người này lại biết chuyện này?
Hắn ta biết rồi, nhất định là con tiện nhân Dương Lâm Lâm đó! Hắn ta nói thầm: “Xem sau này tôi xử lý cô thế nào!”
Sau đó hắn ta lại lạnh lùng nói với Lục Thần: “Nhóc con, mày cho rằng ông đây sợ sao? Hôm nay, không, ngay bây giờ, ông đây sẽ “chăm sóc” An Hiểu Nghiên!”
Nói xong, hắn ta bước nhanh tới chỗ An Hiểu Nghiên.
Lục Thần không nhìn thấy tình huống bên trong, có trời mới biết tên này có thật sự dám làm như vậy không.
Dưới tình thế cấp cách, anh vung một quyền xuống.
“Ầm!”
Sau tiếng động lớn, cánh cửa bị vỡ đến nỗi mùn gỗ bay tứ tung.
Người luyện võ như Lục Thần dùng hết sức tung ra một quyền, ít nhất cũng có sức mạnh lên đến kg.
“Mạnh quá, giỏi quá!”
Mã Văn Tài chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này, một lúc lâu sau cậu ta mới định thần lại.
Cậu ta cảm thấy kinh hãi thay cho hành động duỗi chân ra ngáng Lục Thần ban nãy của mình, nếu Lục Thần trả thù, cậu ta sẽ xong đời mất.
Lúc này, Dương Lâm Lâm đã chạy đến, cô ta cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Để có được sức mạnh lớn như vậy, không biết mỗi ngày tên này phải ăn bao nhiêu cơm nhỉ?
Tuy nhiên, An Hiểu Nghiên được cứu rồi.
Lãnh Phi sợ tới mức xanh mặt, hắn ta bất giác run rẩy ngồi co ro ở góc giường: “Mày muốn… làm gì?”
Thấy An Hiểu Nghiên không sao, trái tim đang treo lơ lửng của Lục Thần cuối cùng cũng được buông xuống.
“Mày nói xem?”
Ngay sau đó, Lục Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn Lãnh Phi.
“Mày đừng có làm càn, mày biết tao là ai không?”, Lãnh Phi lấy chút can đảm cuối cùng ra uy hiếp Lục Thần: “Tao là con trai Lãnh Thiếu Hồng, những người từng chọc vào tao, bây giờ chắc mộ của bọn họ cũng mọc cỏ um tùm rồi”.
Điều Lục Thần không thể nhẫn nhịn nhất chính là bị nói là con ngoài giá thú.
Mắng anh thì được, nhưng mắng bố mẹ anh thì nhất định phải trả giá đắt.
“Mày vừa nói tao là con ngoài dã thú đúng không?”
Giọng nói của anh như truyền tới từ địa ngục, giày xéo ruột gan, lạnh buốt tâm can.
“Tôi…”
Lãnh Phi đổ mồ hôi lạnh, không ngừng lùi về sau.
“Trả lời đi!”
Lục Thần gầm lên, sát khí dày đặc trong mắt, dường như giây tiếp theo sẽ bùng nổ.
Tiếng quát này khiến hồn phách Lãnh Phi muốn bay lên trời.
“Anh…đừng có qua đây!”