Chương
Sáng hôm sau, Lục Thần dậy từ rất sớm, anh muốn đến thăm Lâm Như bạn gái anh.
Năm đó Lâm Như là hoa khôi của trường Đại học Bách khoa Minh Thanh, học cùng lớp và ngồi cùng bàn với Lục Thần, sau đó hai người yêu nhau.
Nhưng sau biến cố bốn năm trước, Lục Thần đã lặng lẽ rời đi, cho đến nay anh vẫn chưa liên lạc lại với cô.
Lục Thần châm một điếu thuốc rồi nện bước ra khỏi khách sạn.
“Lục… cậu Lục!”, Vương Đức Thủy dè dặt bước tới: “Cậu đi đâu vậy?”
“Hả?”, Lục Thần nhíu mày: “Tôi đi đâu còn phải báo cáo với anh sao?”
“Không không không!”, Vương Đức Thủy mỉm cười: “Cậu đừng hiểu lầm, là chủ tịch An dặn dò, chuẩn bị một chiếc xe riêng cho cậu do tôi đích thân làm tài xế”.
Vương Đức Thủy đã mất đi vẻ kiêu ngạo trước đó, giờ đây hắn ta chỉ còn sự thấp kém hèn mọn.
“Không cần!”, Lục Thần nhàn nhạt nói: “Đưa chìa khóa cho tôi, tôi tự lái”.
“Vâng vâng vâng!”, Vương Đức Thủy khom người xuống, đưa chìa khóa bằng cả hai tay, trông rất kính cẩn lễ phép.
Lục Thần cầm chìa khóa bước ra khỏi khách sạn, anh chỉ thấy có hai người ngồi trên bậc thềm ngoài cửa đã ngủ say.
Một người là Hoàng Mao tối hôm qua, người còn lại là một gã béo mặc áo cộc màu đen.
“% là đến tìm mình trả thù”, Lục Thần nói thầm, anh cũng không quan tâm đến bọn họ.
Anh vừa bấm chìa khóa đèn xe liền nhấp nháy.
Vương Đức Thủy vội vàng chạy tới, mở cửa chiếc xe X ra.
Lục Thần chui vào trong xe, anh khởi động ô tô phóng nhanh về phía trước.
Nhà của Lâm Như chỉ cách khách sạn Ngân Thiên bảy tám cây số, phút sau, Lục Thần đã đến Thiên Tâm Hoa Uyển- một tiểu khu cũ nơi cô từng sống.
Mặc dù đã năm trôi qua, nhưng Lục Thần vẫn nhớ rõ nhà cô ở tòa phòng .
Bảo vệ gác cửa ở tiểu khu này thùng rỗng kêu to, Lục Thần bước vào trong mà không gặp phải trở ngại gì.
“Cốc cốc cốc!”
Leo đến lầu tám, Lục Thần gõ vào cánh cửa sắt loang lổ phòng .
Một người phụ nữ trung niên hơi mập đưa đầu ra, bà ta liếc nhìn Lục Thần, dùng tiếng địa phương hỏi: “Cậu tìm ai?”
Chẳng lẽ đi nhầm phòng sao?
Lục Thần đã từng thấy mẹ của Lâm Như, tuy rằng có chút giống người phụ nữ này, nhưng Lục Thần dám chắc người phụ nữ này không phải là mẹ Lâm Như.
“Dì cho tôi hỏi đây có phải là nhà của Lâm Như không?”, Lục Thần nhẹ giọng hỏi.
“Hừ!”, khóe miệng người phụ nữ trung niên giật giật: “Cậu tìm nhầm chỗ rồi”.
“Lục Thần…là anh sao?”, đột nhiên, một giọng nói quen thuộc đã lâu không được nghe vang lên trong phòng, nhưng có vẻ rất yếu ớt.
“Con bé hôi hám kia, mày im miệng cho tao!”, người phụ nữ trung niên hét vào trong, sau đó bà ta thuận thế muốn đóng cửa lại.
Từ lời nói của người phụ nữ trung niên, Lục Thần có loại dự cảm không lành, anh đẩy bà ta ra rồi đi vào.
Vừa bước vào phòng, Lục Thần đã ngửi thấy mùi hôi thối sực lên mũi.