Chương
“Bịch!”
Một bóng người bay ngược ra sau, đập mạnh vào mép sàn đấu.
“A! Làm sao có thể?”
Hồ Vĩ và Vương Thu Thành trợn mắt ngoác mồm không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Đám đông nháo nhào cả lên, bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Không ngờ Phạm Hiểu Đông lại thua ư?”
“Người đàn ông đeo mặt nạ này là ai? Quá dữ rồi!”
Nghe thấy tiếng bàn tán của đám đông, An Hiểu Nghiên mới mở mắt ra, cảm xúc vô cũng hỗn tạp.
Người đàn ông đeo mặt nạ vẫn đang đứng khoanh tay tại chỗ.
Phạm Hiểu Đông từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, đỏ mặt tía tai.
Trước kia, hắn ta luôn là người chiến thắng, luôn là người nhận được hoa và những tràng pháo tay.
Nhưng giờ phút này, trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta lại bị đối thủ đánh bại thảm hại như vậy, quả là xấu hổ!
Hắn ta không nhận thua, cũng không can tâm.
Lại một lần nữa, hắn ta lao đến người đàn ông đeo mặt nạ và đấm một nhát vào bên trái.
Đúng là đang tìm đến cái chết. Lần đầu tiên, ánh mắt của người đàn ông đeo mặt nạ dấy lên tia phẫn nộ.
Khi nắm đấm của Phạm Hiểu Đông đến trước mặt, anh mới tung ra một đấm đánh trả lại.
Tốc độ anh đấm nhanh hơn Phạm Hiểu Đông gấp mười lần, một trăm lần!
“Bịch!”
Một lần nữa, Phạm Hiểu Đông văng ra ngoài.
Vừa định đứng dậy, bàn chân của người đàn ông đeo mặt nạ đã dẫm lên ngực hắn ta.
“Nhãi ranh, mày không phải là đối thủ của tao!”
Nhãi ranh?
Quả là nhục nhã!
Nhưng có thể làm được gì, cuối cùng Phạm Hiểu Đông cũng biết đối thủ của mình kinh khủng như thế nào.
Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, hắn ta cúi đầu xấu hổ.
Trong khu hiệp hội quyền anh vốn đang im lặng thì bỗng chốc vang lên một âm thanh không đồng đều.
Đó là một tràng pháo tay!
An Hiểu Nghiên lộ vẻ phấn khích, vỗ vỗ lòng bàn tay, tán thưởng người anh hùng trong lòng mình.
Mọi người đều hướng mắt về cô, nhưng cô không quan tâm.
Đám đông thực sự rất muốn tán thưởng người đeo mặt nạ, nhưng họ không dám vì sợ sự trả thù trong tương lai của Phạm Hiểu Đông, nên chỉ lặng lẽ theo dõi tất cả cảnh tượng này.
“Mày muốn như thế nào?”
Phạm Hiểu Đông khẽ nói dưới chân người đàn ông đeo mặt nạ.
Người đàn ông đeo mặt nạ chuyển ánh mắt sang Hồ Vĩ và Vương Thu Thành.
“Hai người các người, lại đây đi!”
Hồ Vĩ và Vương Thu Thành cúi đầu, không dám do dự bước lên sàn đấu.
Đôi mắt của người đàn ông đeo mặt nạ trở nên lạnh hơn, anh cần phải trừng phạt hai tên khốn đã gây ra những rắc rối cho mình nhiều lần này.
“Vừa rồi các người nói, nếu thua, về sau đều sẽ nghe theo lời tôi đúng không?”
Sắc mặt Hồ Vĩ xanh mét dần đỏ lên, hắn ta đích thực đã nói lời này trước mặt rất nhiều người.
“Đúng… vậy!”
“Được!”, người đeo mặt nạ gật đầu: “Vậy thì ba bọn mày, hãy liếm sạch sẽ sàn đấu này đi!”
Liếm sàn đấu?
Cả hội trường đều bùng nổ lên.
Tên này cũng ác quá rồi! An Hiểu Nghiên suýt nữa bật cười.
Đây chính là nụ cười đầu tiên cô cười lại kể từ khi chia tay với Lưu Minh.
“Ơ!”
Hồ Vĩ và Vương Thu Thành mặt mày ủ dột, khổ sở còn hơn ngáp phải ruồi nhọ.