Chương
Thấy anh ta do dự, Hậu Dũng hét lên: “Lập tức giết chết ông ta cho tôi, có hậu quả gì tôi sẽ gánh hết…”
Có câu đảm bảo này, anh ta không còn đắn đo mà lập tức đứng dậy.
“Rõ! Thưa thanh tra”.
“Người đâu, giết lão hòa thượng này”.
Sắc Không đứng sang một bên, vẻ mặt không hề sợ hãi.
“Tôi khuyên mấy tên cấp dưới các người mau cút khỏi đây đi! Chỉ dựa vào các người không giết nổi tôi đâu”.
Bốn người cùng lúc xông lên, chĩa nòng súng về phía Sắc Không.
Sác Không vẻ mặt lạnh lẽo nói: “Nếu dám nổ súng, nhà họ Lục sẽ lột da các người”.
Nhà họ Lục?
Bốn người lại do dự.
Danh tiếng của nhà họ Lục ở Minh Thanh nhà nhà đều biết, ngay cả người của chính quyền cũng không dám động vào.
“Ông và nhà họ Lục có quan hệ thế nào?”
“Ha ha ha!”
“Phật gia đây là được nhà họ Lục mời tới. Mấy tên nhãi ranh các cậu chết chắc rồi, dám đắc tội ông Lục sao, nếu không muốn bị liên lụy thì mau cút khỏi đây đi!”
“Chuyện này…”
Bốn tên cấp dưới đồng thời nhìn sang Hậu Dũng, sau một hồi do dự, bọn họ đã bỏ súng xuống.
“Thanh Tra, thành thật xin lỗi, chúng tôi còn có con trẻ và mẹ già ở nhà, chúng tôi thực sự không dám đắc tội nhà họ Lục”.
Nói xong, bốn người nhanh chóng bỏ súng xuống.
Hậu Dũng giận đến mức mặt trắng bệch, một ngụm máu chảy ra từ miệng.
“Mấy tên ăn hại các người!”
“Ha ha ha!”
“Xem ra lời nói của một thanh tra như cậu không hề có trọng lượng”.
Sắc Không cười ngặt nghẽo hằn rõ vẻ hung tợn trên mặt.
Tên hòa thượng chết tiệt!
Hậu Dũng không thở được, tức giận đến mức ngất đi.
Sau đó, Sắc Không lại nhìn sang Tôn Hoành.
“Suýt nữa thì quên mất thằng nhãi nhà cậu, ông đây phải phế cậu thôi”.
Tôn Hoành cố gắng đứng dậy liều mạng với ông ta, nhưng sau nhiều lần gắng gượng cuối cùng vẫn thất bại.
Ông trời ơi, tại sao ngay cả một cơ hội để liều mạng ông cũng không nỡ cho tôi?
Giờ phút này, gân xanh trên người Tôn Hoành bắt đầu nổi lên, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Sắc Không từng bước tiếp cận anh ta, sau đó ngồi xổm xuống vươn tay vỗ mặt anh ta.
“Nhìn cái gì? Có giỏi thì đánh tôi đi!”
“Phật gia đang ở ngay trước mặt cậu này, đánh đi chứ”.
Đột nhiên, Sắc Không như nghĩ ra điều gì đó, ông ta cười nhếch mép.
Ông ta túm lấy Tôn Hoành kéo đến cạnh Hậu Dũng.
“Nhóc con, hôm nay tôi nhân từ, không muốn hại người nữa, cho cậu từ từ hưởng thụ”.