Chương
Lục Thần đi về phía Vương Lan, anh nhíu chặt mày lại, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Thấy đôi mắt sắc bén của Lục Thần, Vương Lan chỉ cảm thấy lạnh hết sống lưng.
“Phịch!”
Bà ta vội vàng quỳ xuống.
“Tôi… tôi sai rồi! Xin cậu tha cho tôi lần này! Sau này tôi không dám nữa!”
“Tất cả những chuyện này đều do… do bà thông gia kêu tôi làm, xin đừng đánh tôi!”
“Cốc cốc cốc!”
Thấy Mã Thu Linh bị đánh thành như vậy, Vương Lan sợ hãi ra sức dập đầu xuống đất, trên trán bà ta nhanh chóng xuất hiện một lỗ hổng lớn.
“Đừng đánh bà?”, Lục Thần cười lạnh.
“Lúc bà đánh Lâm Như, bà có nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay không?”
“Bà ta kêu bà đánh, bà liền đánh?”
“Bây giờ tôi kêu bà đi chết đi, bà có đi không?”
Giọng nói của Lục Thần vô cùng mạnh mẽ, câu hỏi này khiến Vương Lan á khẩu không trả lời được.
“Tôi sai rồi!”
Vương Lan cúi đầu xuống, mồ hôi đã chảy ròng ròng trên đỉnh đầu qua mái tóc bạc trắng của bà ta.
“Sai tồi? Sai rồi thì mau cút tới đây xin lỗi đi!”, Lục Thần chỉ vào Lâm Như lớn tiếng nói.
Vương Lan chầm chậm bước tới đầu giường Lâm Như.
“Lâm Như, xin lỗi, tôi không nên đánh cô!”
“Bốp!”
Lục Thần tát một cái thật mạnh vào mặt Vương Lan khiến bà ta choáng váng.
“Có thành ý chút, tự vả vào miệng xin lỗi, còn có… tôi cho bà đứng chưa?”
Lúc này, trái tim treo lơ lửng của Vương Lan run lên vì sự im lặng trong căn phòng.
Đây có còn là người không?
Sao bà ta lại chọc phải một nhân vật lợi hại như vậy chứ?
Mã Thu Linh tức giận nhưng không dám phát ra ngoài, bà ta yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, tiếng tim đập khẩn trương, tiếng hô hấp đều đều vô cùng rõ ràng dưới bầu không khí yên lặng đến đáng sợ này.
“Bốp bốp bốp!”
Vương Lan đã trở nên tê dại, não bà ta không còn tự chủ được nữa, như thể lời của Lục Thần chính là mệnh lệnh của Thượng Đế vậy.
Bà ta không ngừng tát vào mặt mình, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống. Hối hận, hai chữ này đã ăn sâu vào máu bà ta! Bà ta hận, hận chính mình, nhưng càng hận Mã Thu Linh hơn.
Nếu không phải là Mã Thu Linh, sao bà ta lại phải chịu sự trả thù đáng sợ như vậy?
Phó Hiểu Cầm đứng ở một bên, mặc dù cô ta mang theo vẻ mặt thờ ơ vô cảm, nhưng trong lòng vẫn có chút đau nhói.
Mặc dù cô ta luôn đối xử không tốt với mẹ mình nhưng dù sao Vương Lan cũng là mẹ ruột của cô ta.
Đúng lúc này, điện thoại của Lục Thần vang lên, là Tôn Hoành gọi tới.
“Tôn Hoành, có chuyện gì?”