Chương
“Cộp cộp cộp!”
Lục Thần tiến từng bước đến, sát khí đằng đằng.
“Ya!”
Dù trong lòng tràn ngập sợ hãi, nhưng Du Thản Long vẫn liều một phen, ông ta khom eo, định dùng một chiêu tất sát.
Trên mặt Lục Thần xẹt qua một tia giễu cợt, anh nhấc chân, dùng sức đạp xuống.
Một đạp này vào đúng mắt cá chân của Du Thản Long.
Crrr!
Tiếng xương vỡ vụn lần nữa vang lên, giòn giã một cách lạ thường.
Anh lại tung một cú đấm móc.
“Bốp!”
Du Thản Long bị đấm một quyền vào cằm, ông ta bay lên và lộn một vòng rồi ngã nhào xuống đất.
Các nhân viên y tế gần đó kinh hãi nhắm mắt, từ khi sinh ra đến giờ họ chưa bao giờ thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
Du Thản Long luôn tự hào mình là cao thủ trong, có vô số võ sĩ bị ông ta đánh bị thương.
Giờ đây, ông ta cuối cùng đã được mở mang tầm mắt, cái gì mới là cao thủ thực thụ.
“Ông đánh người của tôi bị thương, giờ tôi sẽ bắt ông đền lại gấp bội!”
Lục Thần dứt lời, từ từ đi tới, liên tục giậm chân.
“Crack crrrr!”
“Aaaaaaa!”
Du Thản Long gào lên một cách đau đớn tột độ.
Hai tay ông ta đã bị đánh gãy.
Ông ta trợn trừng mắt rồi ngất xỉu.
Trần Vĩnh Trung ngồi trong văn phòng nhìn thấy màn này, anh ta lo lắng đến mức đầu gối va vào nhau lập cập.
Tên quỷ nghèo này sao lại lợi hại như vậy! Tàn nhẫn quá!
Lục Sinh quẹt tay lau mồ hôi, nói với tên cao to: “Lên… Lên cho tôi!”
Đến cao thủ hàng đầu Minh Thanh, Du Thản Long cũng phải đối thủ của Lục Thần, bọn chúng sao dám mạo hiểm.
Bốn tên nhìn nhau, mặt đầy kinh hoảng, không ngừng lùi về góc tường.
Lục Thần quay người lại, ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Lục Sinh.
“Nói đi, ông muốn chết như nào?”
“Tôi…”, Lục Sinh giật giật khóe miệng, muốn nói gì đó nhưng không nên lời.