Chương
Chọc vào hai người này, e rằng sau này cuộc sống trong trường sẽ gặp khó khăn.
“Buông ra!”, Lục Thần hút thuốc mà không thèm nhìn Vương Thu Thành lấy một cái.
Đây hoàn toàn là sự khinh thường!
Trong trường, ngoài mấy tên đại ca kia, không có ai dám coi thường hắn ta.
An Hiểu Nghiên đã lên đến tầng hai, nghe thấy tiếng quát của Hồ Vĩ cô lại xoay người đi xuống.
Chẳng qua cô chỉ nói chuyện với Lục Thần mấy câu, cứ như vậy hại anh bị người khác đánh, cô có chút không đành lòng.
“Dừng tay!”
An Hiểu Nghiên đẩy Hồ Vĩ ra: “Các người muốn làm gì?”
“Hả?”, Hồ Vĩ cười nói: Thằng đó cũng không phải là bạn trai cô, cô bảo vệ nó như vậy, có phải là thích nó rồi không?”
“Anh…”, An Hiểu Nghiên tức đến nỗi mặt đỏ bừng, thật lâu sau không nói được lời nào.
Các bạn học đi ngang qua nhìn Lục Thần rồi lại nhìn An Hiểu Nghiên, bọn họ đều cảm thấy khó tin.
Một cô gái xinh đẹp thế này mà lại thích một tên nghèo hèn như vậy!
Đúng là hoa nhài cắm bãi cứt trâu!
Lúc này, Lục Thần trực tiếp ngồi xuống hút thuốc một mình.
“Ôi! An Hiểu Nghiên, cô nhìn cô xem, tìm được đám bạn trai kiểu gì vậy?”, Vương Thu Thành bày ra vẻ mặt tiếc nuối, hắn ta lắc lắc đầu rồi lại nói: “Trước đó có Lưu Minh, giờ có thêm tên này, bọn họ đúng là cá mè một lứa, đều thích chốn sau lưng phụ nữ!”
“Ha ha! Không sai!”, Hồ Vĩ cũng mỉm cười nói: “An Hiểu Nghiên, tuy cô xinh đẹp nhưng đầu óc lại giống như một con lừa vậy!”
“Các người…”
An Hiểu nghiên vốn dịu dàng thùy mị giờ phút này cũng bị bọn họ chọc cho phát cáu, cô đưa tay quật mạnh vào mặt Hồ Vĩ.
“Sao con gái con lứa mà hung dữ thế?”, Hồ Vĩ nhẹ nhàng tóm lấy bàn tay trắng nõn của An Hiểu Nghiên: “Cảm giác này thật thích!”
Nói xong, hắn ta lại duỗi chiếc tay còn lại ra chạm vào mặt An Hiểu Nghiên.
“Này! Đồ vô dụng kia, bạn gái cậu bị như vậy mà cậu không dám làm gì, muốn làm con rùa rụt cổ sao?”
Giờ phút này, ánh mắt của tất cả mọi người có mặt tại hiện trường dều đổ dồn lên người Lục Thần, bọn họ muốn xem xem tên nghèo hèn trước mắt ứng phó kiểu gì.
“Anh buông tôi ra… anh ta không phải là bạn trai tôi, tôi còn không biết anh ta là ai!”
An Hiểu Nghiên không ngừng giãy dụa, cơ thể mỏng manh yếu ớt của cô căn bản không thể thoát khỏi Hồ Vĩ.
“Khà khà! Muốn tôi thả cô ra thì cô kêu tên bạn trai bù nhìn đó của cô đến nói chuyện với tôi đi”, Hồ Vĩ dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Lục Thần, đắc ý nói.
“Này! Con rùa rụt cổ kia, có phải mày sợ không? Sợ thì cút ra xa chút!”, Vương Thu Thành đứng bên cạnh khinh thường nhìn Lục Thần.
“Sợ?”, Lục Thần đứng dậy, anh phả một ngụm khói vào mặt Vương Thu Thành: “Đương nhiên tao sợ rồi!”
“Tao sợ khiến chúng mày tàn phế!”
“Tàn phế? Ha ha!”, Vương Thu Thành xoay người lại, hắn ta vỗ vào mông mình rồi nói: “Nào nào nào! Đánh vào đây này!”
Ha ha ha!
Đám người có mặt đều bị Vương Thu Thành chọc cho cười phá lên.