Chương
Dù không ăn mặc hở hang như những cô gái khác, nhưng kiểu váy này lại càng có thể làm nổi bật những đường cong của cô.
Mặc dù Lục Thần không phải kẻ chăng hoa, nhưng anh vẫn bị bóng dáng xinh đẹp đó thu hút.
An Hiểu Nghiên, còn xinh đẹp hơn trên ảnh rất nhiều.
Cô bước vào nhà hàng gọi đồ ăn nhanh, sau đó đi tới chỗ một người con trai rồi ngồi xuống.
Lục Thần không dám lại gần, liền tìm một cái bàn cách xa cô ngồi xuống.
Chỉ thấy An Hiểu Nghiên nói chuyện với cậu thanh niên kia rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại mỉm cười.
Lục Thần châm một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Trong lúc anh đang tận hưởng làn khói vấn vít, một người đeo kính trông giống giáo viên bước tới, nói: “Học sinh này học khoa nào đây? Nam sinh hút thuốc không có gì sai, nhưng hút thuốc giữa nơi công cộng như này thì thật quá đáng rồi!”
Lục Thần vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ tới mình đang ở trường học, vội vàng dập khói, cười nói: “Xin lỗi cô, lần sau em sẽ không tái phạm”.
Nữ giáo viên thấy anh có thái độ thành khẩn nhận lỗi nên không nói gì nữa.
Không lâu sau, An Hiểu Nghiên ăn xong, nắm tay cậu thanh niên kia bước ra ngoài.
Công việc của Lục Thần là bảo vệ cô nên anh lặng lẽ đi theo.
Trong vườn hoa trường, An Hiểu Nghiên và nam sinh kia ôm lấy nhau, đến lúc cao trào…
Lục Thần quay đầu lại, tìm một chỗ thoáng mát ngồi xuống, châm một điếu thuốc.
Đúng lúc này, tiếng huýt sáo vang lên, hai tên cà lơ phất phơ đi tới.
“Yo! Lưu Minh, mày lớn gan thật đó, dám động vào cô gái mà Phạm đại ca thích!”
Lưu Minh và An Hiểu Nghiên vội vàng buông nhau ra.
Bọn họ đương nhiên biết Phạm đại ca là ai.
Phạm Hiểu Đông, chủ tịch câu lạc bộ quyền anh của trường, cao .m, đẹp trai nhưng cũng rất trăng hoa.
Lưu Minh tuy rằng sợ hãi, nhưng làm sao có thể biểu hiện ra trước mặt bạn gái, vì vậy đành lớn gan hét lên: “Chúng tôi yêu nhau thì liên quan gì đến mấy người?”
“Ăn gan hùm rồi hả!”, Hồ Vĩ túm lấy Lưu Minh.
Vương Thu Thành thậm chí còn lao tới và đá cho Lưu Minh một cái: “Liên quan gì đến bọn tao à? Mọi việc ở Đại học Bách khoa đều là việc của bọn tao!”
An Hiểu Nghiên đẩy Hồ Vĩ và Vương Thu Thành ra: “Hai người đừng có quá đáng quá!”
Hồ Vĩ để một bộ râu dê dài và trông chẳng giống học sinh chút nào.
Hắn ta xông tới chỗ An Hiểu Nghiên, cười nói: “An Hiểu Nghiên, tôi thật không hiểu nổi, sao cô lại quen với loại rách nát này?”
“Liên quan gì tới anh?”, An Hiểu Nghiên dìu Lưu Minh đứng dậy.
“Được được được! Không liên quan tới tôi!”, Hồ Vĩ nhìn sang phía Lưu Minh: “Thằng nhãi, giờ mày lập tức chia tay với cô ta, nếu không hậu quả mày biết rồi đấy!”
Lưu Minh liếc nhìn An Hiểu Nghiên, trầm giọng nói: “Hiểu Nghiên, đừng lo lắng, anh sẽ không bao giờ chia tay với em!”
“Hả?”, Hồ Vĩ tức giận, nhào tới hất Lưu Minh xuống đất, giẫm lên ngực cậu ta, lạnh lùng nói: “Mày nói thử lại lần nữa!”
Thấy vậy, An Hiểu Nghiên vội vàng đẩy Hồ Vĩ ra, nhưng cô là con gái, làm sao có thể đẩy được Hồ Vĩ.