Chương
Anh vẫy một chiếc taxi: “Bác tài, đến Phi Hà Lĩnh!”
Lái xe trông anh có vẻ nghèo thì từ chối: “Không được, cái chỗ khỉ ho cò gáy, chả thấy ai đến bao giờ”.
Sau đó định rời đi.
Lục Hạo cười cười, ném một cọc tiền mười tờ vào người ông ta: “Giờ đi được chưa?”
“Một ngàn!”, lái xe lập tức đổi ý, ánh mắt tham lam.
Có tiền mua tiên cũng được!
Chiếc xe đi tới Phi Hà Lĩnh.
Phi Hà Lĩnh chính là nơi bố mẹ anh bỏ mạng khi xưa.
Mặc dù thi thể đã sớm bị thiên nhiên chôn vùi, nhưng Lục Hạo vẫn muốn tới thăm.
“Dừng!”, anh nhớ rõ, đây chính là chỗ thi thể bố mẹ anh bị vứt.
Chiếc xe dừng lại, Lục Hạo nói: “Bác tài, nãy là tiền xe đi, nếu bác không ngại đợi tôi một lúc, tôi sẽ đưa thêm một ngàn nữa!”
Lái xe gật đầu như bổ củi, có thể kiếm được hai nghìn tệ vào ngày hôm nay, đây là một thương vụ lớn nhất chưa từng có, ông ta vội vàng nói: “Tôi đợi, tôi đợi!”
Lục Thần đi tới chỗ cỏ dại, từ trong túi vải lấy ra tiền giấy dính nhang, đốt lên, quỳ trên mặt đất.
Anh bật khóc lớn, tiếng khóc xé gan xé ruột, đến cả ông trời cũng bị cảm động, mưa sấm trút xuống ầm ầm.
Tiếng sấm kéo anh ra khỏi ký ức đau thương.
Anh quay lại nói với tài xế: “Bác tài, tới số đại lộ, nhà họ Lục”
Đó chính là địa chỉ nhà họ Lục.
Nhà họ Lục, gia tộc lớn nhất ở Minh Thanh, sở hữu khối tài sản chiếm hơn % ở Minh Thanh.
Màn đêm buông xuống, mưa tạnh, chiếc xe dừng trước cổng nhà họ Lục.
Lục Hạo bấm chuông, một ông lão bước ra mở cửa.
Ông ta cẩn thận quan sát anh, sau đó lạnh lùng nói: “Cậu là ai? Tới đây làm gì?”
Lục Hạo châm thuốc, nhả một hơi dài, đáp: “Lục Sinh, mấy năm không gặp ông đã quên mất tôi rồi?”
Lục Sinh đã trông coi nhà cửa cho nhà họ Lục từ năm tuổi, ông ta nhìn kỹ lại anh lần nữa, kinh ngạc thốt lên: “Cậu là… Lục Hạo?”
“Đúng thế!”
Lục Sinh cũng biết về cái chết thảm thương của bố mẹ Lục Thần khi đó, ông ta khó hiểu nhìn Lục Thần: “Cậu tới làm gì?”
Lục Thần sắc mặt trầm xuống, trong mắt hiện lên tia sáng chói mắt: “Một kẻ gác cổng hỏi nhiều thế làm gì? Để Lục Bách Minh tới gặp tôi!”
Lục Sinh chần chừ phút chốc, sau đó gật đầu: “Cậu đợi ở đây!”.
Sau đó ông ta gọi điện: “Ông chủ, Lục Hạo quay về rồi, đang ở ngay cổng, nói là…nói là muốn gặp ông!”
Sau đó, ông ta cúp điện thoại, lạnh lùng nói: “Ông chủ nói cậu đợi chút, ông ấy sẽ về ngay”.
Không lâu sau, một ông già râu tóc bạc trắng, chống nạng, theo sau là hai người đàn ông trung niên đi ra cổng.
Ông già đó chính là Lục Bách Minh, hai người đàn ông đi sau, một là bác cả Lục Vân Tường, một là bác hai Lục Vân Hải.
“Lục Thần, tên rác rưởi nhà cậu, còn mặt mũi nào trở về? Cậu đã không còn là người nhà họ Lục của chúng ta, cút khỏi đây mau!”, Lục Bách Minh ánh mắt như đại bàng, vừa lạnh lùng vừa tàn độc.