Chương
Phó Hiểu Cầm chưa kịp nói xong đã bị Vương Đức Thủy tát cho một cái: “Con đàn bà nịnh hót nhà cô, cô có biết anh ta là ai không? Anh ta là người bên cạnh chủ tịch An!”
“Cái gì? Tại sao anh không nói sớm hơn chứ?”, Phó Hiểu Cầm cũng ngồi sụp xuống đất.
Sau đó, Lục Thần đến một cửa hàng quần áo khác để chọn một bộ váy cho Lâm Như và mua một ít đồ ăn trước khi trở về phòng khách sạn.
“Lâm Như, xem có thích bộ váy này không? Anh không biết em thích kiểu gì nên đều là người phục vụ chọn cho”. Sau đó, Lục Thần lấy chiếc váy ra đặt trên giường Lâm Như.
Lâm Như mở quần áo ra, khi nhìn thấy nhãn hiệu và tag của bộ quần áo, cô không khỏi hít một hơi: “Cái này…bộ quần áo này giá bao nhiêu?”
Lâm Như từng là một cô gái yêu cái đẹp và khá cầu kỳ trong việc ăn mặc, cô đã từng mua quần áo của nhãn hiệu này dù biết rằng giá cả rất cao.
Theo cô tính sơ qua, quần áo cộng với quần và giày sẽ không dưới năm mươi ngàn tệ.
“Không đắt!”, Lục Thần cười gãi gãi đầu: “Mua quần áo cho người phụ nữ anh yêu, bao nhiêu cũng không đắt!”
Những lời này khiến Lâm Như vô cùng cảm động, cô chỉ nói một câu: “Đồ ngốc!”
Sau khi cô thay quần áo xong, mặc dù sắc mặt vẫn có chút vàng vọt, nhưng vẻ đẹp trời sinh đã không thể bị lu mờ, Lục Thần ngẩn ngơ nói: “Cho dù là đại minh tinh đứng trước em cũng sẽ phải lép vế!”
“Đáng ghét!”, Lâm Như nũng nịu, cúi đầu, lộ ra vẻ thẹn thùng của cô gái.
“Mà này, anh không có nhà riêng sao?”, Lâm Như đột nhiên hỏi.
Lục Thần giật mình, sau đó khẽ cười: “Anh mới về, còn chưa có nhà, có thời gian anh sẽ mua một căn”.
Lâm Như sợ anh hiểu lầm cô là đồ đào mỏ, vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm, ý em là ở khách sạn này đắt quá, em lo lắng…”
Lục Thần biết cô muốn nói gì, liền an ủi: “Em đừng lo lắng, anh sẽ làm việc ở đây. Ông chủ thấy anh không có chỗ ở nên cho ở đây, tạm thời không tính tiền”.
“Ồ!”, Lâm Như lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người ăn tối, ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh, tưởng nhớ về quãng thời gian đại học tươi đẹp, bất giác trời đã tối hẳn.
Đèn đường bật sáng, ánh đèn neon của thành phố Minh Thanh bắt đầu nhấp nháy trên các tòa nhà cao tầng.
“Giá như có thể đi xuống đi dạo một vòng!”, Lâm Như đột nhiên thở dài.
Lục Thần nghĩ, mặc dù anh có Tứ Tượng Thần Châm Pháp, nhưng vẫn cần thuốc để chân của Lâm Như hoàn toàn có thể đi lại được, hơn nữa những loại thuốc đó cũng không phải là thuốc bình thường, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Anh bế Lâm Như, khẽ nói: “Em yên tâm, anh thề nhất định sẽ chữa khỏi chân cho em”.
“Em chỉ nói bừa thôi, bế em sẽ rất mệt!”, Lâm Như vội vàng nói.
Bên dưới khách sạn Ngân Thiên chính là đại lộ Lục Gia, hai bên là những toà nhà cao tầng, Lục Thần chậm rãi ôm Lâm Như bước xuống phố.
Anh đột nhiên chú ý tới một cửa hàng đồ y tế, thế là liền ôm cô đi vào đó.
Trong cửa hàng, có hai nhân viên bán hàng trẻ tuổi đang cúi gằm mặt và nghịch điện thoại.
Thấy có khách vào, một cô hơi mập bước tới, hớn hở hỏi: “Thưa anh, anh mua xe lăn ạ?”
Lục Thần gật đầu, đi thẳng đến khu vực bán xe lăn.
Nhưng khi cô ta vừa nhìn thấy quần áo trên người anh, bộ dạng niềm nở lập tức biến mất.