Nửa đêm, mưa trên núi tạnh dần.
Sau khi quân của Lăng Vương tụ họp với Trương Nhạc, nghỉ ngơi nửa khắc trong thung lũng cong ở phía tây núi Bình Nam.
Biến cố tới rất nhanh, một canh giờ trước, tin Bùi Lan phản bội trong quân truyền đến trước tiên, sau đó Vân Hy mang theo Trung Dũng quân xuất hiện ở chùa Minh Ẩn, cùng Bùi Lan đánh tan đại quân của Tuyên Võ và Hoài Tập.
Nghe nói bọn họ còn cứu Trình Sưởng trong nạn binh loạn và hoả hoạn.
Lăng Vương không ngạc nhiên khi biết Trình Sưởng còn sống.
Không phải vì hắn quá tin tưởng vào bản lĩnh của Trình Sưởng.
Ngay lúc La Phục Vưu truyền tin nói rằng Chiêu Nguyên Đế buộc Trình Sưởng ở lại Vấn Hiền Đài, Lăng Vương đoán được phụ hoàng của hắn đã quyết định giết.
Nhưng không hiểu sao, hắn có trực giác Trình Sưởng có thể sống sót, giống như trước đây rơi xuống vách núi ở chùa Bạch Vân, chìm trong biển lửa ở Hoàng Thành Ty, dường như Trình Sưởng có Phật Tổ phù hộ.
Đại quân của Trương nhạc rút khỏi phía tây bắc núi Bình Nam, bọn họ chạm trán với cấm vệ quân của Điện Tiền Ty ở nơi đó.
Nhờ vậy Lăng Vương mới biết, hóa ra Chiêu Nguyên Đế đã đoán được hắn sẽ mưu phản, mai phục người từ trước, có ý định giết hắn và Trình Minh Anh cùng một lúc.
Hắn cũng là con ruột của Chiêu Nguyên Đế, nhưng phụ thân của hắn tựa hồ chưa bao giờ suy nghĩ vì hắn, thà rằng để hắn và Trình Sưởng cùng chết để cho Trình Húc một giang sơn yên ổn.
Nhưng không sao, sinh ra trong gia đình đế vương, tình cảm cha con đã mỏng manh, không xé rách mặt và trở thành kẻ thù đã không tồi rồi, cho tới hiện giờ, hắn không quan tâm Chiêu Nguyên Đế thiên vị ai.
Lăng Vương chưa từng dự đoán chuyến này sẽ thuận lợi.
Khởi binh mưu phản trong những năm thái bình vốn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng từ khi nhận được tin Bùi Lan phản bội, mỗi một khắc trôi qua, tình thế chuyển biến càng xấu hơn.
Thuộc hạ của Trương Nhạc bị Điện Tiền Ty giết đến mức quân lính tan rã, bên kia, Tuyên Võ và Hoài Tập cũng bị Vân Hy đánh lui.
Hiện tại hắn đang nghỉ chân trong thung lũng cong, chờ Tuyên Võ và Hoài Tập tới tụ hội.
Trương Nhạc thấy mưa thưa dần, lại đốt đuốc, xin chỉ thị: “Điện hạ, nên xử lý mấy người này như thế nào?”
Hắn đang nói đến thần quyến của vài tông thất đang trói dưới gốc cây —— sau buổi trưa | thuốc nổ đã nổ tung trên núi, khi Điền Trạch dẫn người tránh ở Thùy Ân Cung, có vài thần quyến của tông thất ở trong núi chưa về, sau đó Điền Trạch phái Dực Vệ ty đi tìm, đáng tiếc mấy người này bị binh mã của Trương Nhạc phát hiện trước, mang về làm con tin.
Lăng Vương nhận ra vài người trong đám, ngoại trừ con trai duy nhất của Quang Lộc đại phu và Bình Dương huyện chúa, còn lại đều là nhân vật không liên quan.
Lăng Vương nói: “Tạm giữ trước, tính sau.”
Hắn nhắm mắt dưỡng thần một lúc, bên ngoài núi có tiếng hành quân, mở mắt thì thấy bóng dáng binh lính gần đó, Tuyên Võ và Hoài Tập cuối cùng đã tới.
Trương Nhạc vội vàng ra đón: “Các ngươi còn lại bao nhiêu người.”
“Hơn bốn vạn.” Hoài Tập nói.
Lúc đầu bọn họ trúng kế mê hoặc địch của Bùi Lan, chết và bị thương mấy ngàn tướng sĩ, đã bị đánh bại, cũng may Hoài Tập kịp thời ngăn tổn hại, thấy quân tâm hỗn loạn, quyết định không tiếp tục đánh nhau với Bùi Lan và Vân Hy, lưu lại hai ngàn tử sĩ cản lại phía sau, rút về phần lớn binh lính.
Trương Nhạc nghe Hoài Tập nói còn lại hơn bốn vạn binh thì có chút không tin, giơ đuốc tự mình tuần tra một lần, thấy trong núi dày đặc người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, tụ tập lại binh mã có khoảng bảy vạn, tình hình vẫn không lạc quan, không đề cập tới đại quân của Điện Tiền Ty bên ngoài Thùy Ân Cung, Vân Hy và Bùi Lan có rất nhiều vị tướng dũng mãnh dưới quyền, đối đầu với bọn họ sẽ có một trận chiến ác liệt.
Tuyên Võ nói: “Điện hạ, hôm nay Bùi Lan phản bội thật là ngoài dự liệu.
Hắn vốn là phản thần, để tỏ lòng chân thành, tất nhiên sẽ đối đầu với chúng ta.
Mặc dù chúng ta có thể đánh tan binh mã của Bùi Lan, binh lính còn lại sẽ mệt mỏi, không thể thắng Tuyên Trĩ.”
“Đúng vậy điện hạ,” Trương Nhạc cũng nói, “Giữ được rừng xanh thì không sợ thiếu củi đốt.
Nếu chúng ta đã mất phần thắng, không bằng lập tức đổi tuyến đường về phía bắc.
Chúng ta có bảy vạn binh lính, nếu đi hướng bắc, trên đường rất ít đại quân có thể ngăn cản chúng ta.”
Nhưng đi về phía bắc, nơi nào là đích đến? Trương Nhạc không nói rõ phần còn lại.
Lần này Lăng Vương mưu phản, ngoại trừ được làm vua thua làm giặc, thật ra còn có con đường thứ ba, tức là đi về phía Tái Bắc, kiếm một mảnh đất ở biên giới Đại Tuy, lập quốc làm vua, sau đó từ từ mưu đồ.
Tuy nhiên nếu làm như vậy, hắn tất nhiên muốn liên minh với Nhị hoàng tử của bộ lạc Đạt Mãn lần thứ hai.
Đây là hành động thông đồng với địch, nói ra thật sự không vinh quang.
Lăng Vương nghe xong không tỏ ý kiến, hỏi Hoài Tập: “Trong núi còn thuốc nổ không?”
Hoài Tập nói: “Chôn ở tây nam đã nổ rồi, chặn đường từ Kim Lăng tới núi Bình Nam.
Mạt tướng còn chôn một ít ở sau núi, nhưng nơi đó hơi gần Thùy Ân Cung, coi như vô dụng.”
Muốn kích nổ thuốc nổ thì phải cử người qua đó, nhưng gần phía sau núi có binh mã của Điện Tiền Ty tuần tra, bọn họ thấy người của Lăng Vương đột nhiên tới sẽ cảm thấy có gì đó không ổn, do đó sẽ đề phòng trước.
Lăng Vương lại hỏi: “Trình Minh Anh hiện giờ đang ở đâu?”
“Tam công tử đi đến Thùy Ân Cung.”
“Hắn muốn đến Thùy Ân Cung?” Lăng Vương sửng sốt.
Hoài Tập nói: “Vâng.
Minh Uy tướng quân vốn định hộ tống Tam công tử xuống núi, không hiểu sao, sau đó đổi ý.”
Hôm nay chùa Minh Ẩn hỗn loạn, Chiêu Nguyên Đế sẽ không dễ dàng buông tha cho Trình Sưởng.
Bây giờ hắn được Vân Hy cứu, nên xuống núi ngay lập tức, dù sao Chiêu Nguyên Đế cũng gần đất xa trời, chịu đựng trận này, sau này sẽ là một thế giới mới.
Nhưng Lăng Vương suy nghĩ cẩn thận, hiểu rõ lý do trong đó.
Đến Thùy Ân Cung có lẽ là ý tưởng của một mình Trình Sưởng.
Hiện giờ trong núi bị nạn binh loạn, ai là nghịch thần, ai là trung thần còn chưa rõ.
Vân Hy vốn vi phạm lệnh cấm khi tới chùa Minh Ẩn, nếu nàng chưa bày tỏ lòng trung thành đã hộ tống Trình Sưởng xuống núi, xong việc sẽ bị Chiêu Nguyên Đế coi như kẻ trộm, e rằng nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Đối với Trình Sưởng, xuống núi là an toàn nhất.
Nhưng nếu xuống núi, hắn sẽ không thể giữ Vân Hy.
Lăng Vương cười nhạo trong lòng, thật sự không nhìn ra, đường đệ của hắn luôn thờ ơ với mọi chuyện sau khi rơi xuống nước, lại sẽ tỏ tình ý chân thành vì một nữ tử.
Nhưng như vậy cũng tốt, hắn sẽ có một cơ hội sống sót.
Vì thế Lăng Vương nói: “Không lui binh, chúng ta cũng đi đến Thùy Ân Cung.”
————
Trong Thùy Ân Cung đèn đuốc sáng trưng, lúc này giờ tý đã trôi qua hơn một nửa, ngoại trừ long thể của Chiêu Nguyên Đế hết chống đỡ nổi, tạm thời đến thiên điện nghỉ ngơi, các tông thất và đại thần còn lại đều chờ ở trong đại điện.
Mưa phùn bao phủ màn đêm yên tĩnh bằng một tầng sương mù.
Điền Trạch thường nhìn ra ngoài điện, Điện Tiền Ty lần lượt phái người đi ra tìm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của vài tông thất trong núi.
Cũng may vừa có tin tức truyền đến, nói rằng Vân Hy mang binh tới núi Bình Nam, liên thủ với Bùi Lan, cứu được Trình Sưởng trong loạn quân.
Tới lúc này, Điền Trạch đã nhìn ra manh mối của sự việc.
Sở dĩ Chiêu Nguyên Đế muốn lưu lại một mình Trình Sưởng ở Vấn Hiền Đài, e rằng là muốn tìm một cơ hội để giết hắn trong loạn quân.
Đáng tiếc tuy rằng hắn là hoàng tử, nhưng mới vừa về cung, thế lực mỏng manh, hiện tại bị rơi vào đợt sóng ngầm tranh đoạt quyền lực, ngoại trừ có thể tín nhiệm Điền Tứ và Trình Diệp, gần như không có ai khác để sử dụng.
Hắn đành phải liên tục phái người của Dực Vệ ty đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, muốn nhân dịp Chiêu Nguyên Đế nghỉ ngơi, nhanh chóng ổn định trận binh loạn xảy ra là vì hắn.
Không lâu sau, một binh lính của Dực Vệ ty tới báo: “Bẩm Ngũ điện hạ, thế tử điện hạ và hai vị tướng quân Minh Uy – Bùi Lan mang binh đến Thùy Ân Cung.
Hiện tại thế tử điện hạ và hai vị tướng quân đang chờ ở dưới chân núi, điện hạ có muốn truyền gặp không?”
Điền Trạch nghe nói Vân Hy tới, ngay lập tức nói: “Lập tức mời bọn họ vào điện.”
“Điện hạ, thần cho rằng việc này không ổn.” Lúc này, một lão thần ngăn cản hắn, “Minh Uy tướng quân rõ ràng đang bị cấm túc, hôm nay đột nhiên mang binh tới chùa Minh Ẩn giúp vua, thật sự vô cùng kỳ quặc.
Thử hỏi làm sao nàng biết trước chuyện Lăng Vương sẽ làm phản? Tuyên Uy tướng quân ở đâu? Vì sao hắn không tới? Thần cho rằng, tạm thời để Minh Uy tướng quân chờ dưới chân núi, yên lặng quan sát tình huống.”
Trong điện có rất nhiều tông thất là thân tín của Chiêu Nguyên Đế, hiểu thánh ý, đương nhiên nói chuyện thiên về thánh tâm.
Nhưng Điền Trạch nhàn nhạt nói: “Minh Uy mang binh đến giúp vua là vì nàng biết trước kế hoạch của Lăng Vương từ chỗ Bùi Lan, kỳ quặc ở chỗ nào? Minh Uy và Bùi Lan có công đẩy lui quân địch, chớ để bọn họ chờ lâu dưới chân núi, làm rét lạnh lòng các tướng sĩ.”
“Cảnh Hoán.” Vừa dứt lời, Điền Trạch gọi Trình Diệp.
“Thần có mặt.”
“Lập tức xuống chân núi mời người.”.