“Cái gì? Ngươi nói Phi Nhi chính là. . . . . . Dịch Phi?”
Đào Thiên Hương bình an trở về phủ, Tỳ Ngự chậm một hồi mới quay lại, nàng vốn là quan tâm hắn có đuổi theo người áo xám khả nghi kia hay không, không nghĩ tới lại được biết một tin làm nàng phi thường kinh ngạc.
Nàng cứu Phi Nhi, kỳ thật là Dịch Phi giả trang? Nàng dẫn sói vào nhà mà còn không biết, ngay cả người ta là nam hay nũng không rõ?
“Ta đã xác nhận qua, chính hắn cũng thừa nhận .”
Nàng nhất thời á khẩu không trả lời được, không biết nên nói cái gì. Thì ra nàng ngay từ đầu nàng đã bị Dịch Phi giở trò, suýt nữa trúng quỷ kế của hắn.
“Nhưng mà hắn. . . . . . vẫn là chạy thoát rồi.” Nghĩ tới Dịch Phi không biết khi nào lại tính kế để hãm hại bọn họ, nàng nhịn không được phát run, thật đúng là sợ chết hắn.
“Ngươi đừng lo lắng, bất kể hắn dùng bao nhiêu thứ quỷ kế, ta cũng sẽ không để hắn thực hiện được.” Tỳ Ngự hứa với nàng.
Có hắn bảo đảm, Đào Thiên Hương mới thoải mái, buông lỏng tinh thần, khuôn mặt tươi cười, tạm thời thở phào một hơi.
“Điện hạ!” Nhâm Ngạn vội vàng chạy vào bẩm báo, “Bên ngoài của phủ xảy ra chuyện.”
“Lại có việc gì?”
“Chuyện Đào cô nương vừa rồi bị ám sát rất nhanh truyền ra trong dân chúng, mọi người tụ ở ngoài phủ ngoại quan tâm đến tình trạng của Đào cô nương, hơn nữa càng ngày càng có nhiều người tới.”
Tuy rằng thủ vệ đã nói với bọn họ Đào Thiên Hương bình yên vô sự, nhưng dân chúng vẫn hi vọng Thiên nữ có thể lộ mặt, để cho bọn họ an tâm.
Đào Thiên Hương đối với sự “ủng hộ” của dân chúng như thế cảm thấy thực không chịu nổi, huống hồ mới vừa rồi hãy còn hỗn loạn đáng sợ, bây giờ lại như vậy. Nhưng nếu nàng không ra mặt trấn an một chút, lại lo tình hình sẽ càng rắc rối. . . . . .
“Có lẽ. . . . . . ta nên ra ngoài một chút.”
“Ta đi cùng ngươi.” Hắn sợ mọi người quá kích động, không biết lại xảy ra vấn đề gì, vẫn là đi theo cho an toàn.
Không cự tuyệt Tỳ Ngự, hai người đi ra trước đại môn, cửa vừa mở, quả nhiên thấy bên ngoài đám người đông nghìn nghịt tụ tập cùng một chỗ, trì trệ không chịu rời đi.
Nàng nhịn không được hơi hơi run lên, hiện tại mới biết được “thần tượng” là như thế nào, đối với “fan” thật có áp lực, một chút cũng không biết là được tôn sùng có cái gì tốt.
“A! Thiên nữ xuất hiện . . . . . .”
“Là Phượng Hoàng Thiên nữ. . . . . .”
Thủ vệ che chở cho Tỳ Ngự trước cửa phủ, không cho dân chúng phía dưới tới gần hoặc xông lên, cũng đề phòng có người thừa cơ loạn làm hại Đào Thiên Hương.
“Cám ơn mọi người quan tâm.” Mở miệng cười, nàng cố gắng trấn an mọi người, “Tuy rằng vừa rồi trải qua công kích nhưng mà may mắn, ta vẫn bình an, thật sự rất cám ơn mọi người. Không cần lo lắng cho ta, mau về nghỉ ngơi đi.”
Tận mắt thấy Thiên nữ bình yên vô sự, mọi người cuối cùng an tâm, bắt đầu có ý nói chuyện, đặt câu hỏi.
“Phượng Hoàng Thiên nữ, người vẫn sẽ ở lại Tỳ Quốc, phù hộ dân chúng Tỳ Quốc?”
“Người là xuất hiện riêng vì Tỳ Quốc sao?”
Đào Thiên Hương nhất thời ngu ngơ, không biết nên trả lời như thế nào. “Ách. . . . . . cái này. . . . . .” Nàng xấu hổ cười Nếu trả lời thành thật nói không phải, không biết chúng có thể bạo động hay không?
Nàng vẫn sẽ ở lại Tỳ Quốc sao? Vấn đề này nàng cũng không đáp được.
Dù sao Tỳ Quốc không phải là thế giới của nàng, nàng đến nơi đây là do ngẫu nhiên, mà ngẫu nhiên. . . . . . cuối cùng cũng sẽ chấm dứt.
Vừa nghĩ tới chấm dứt, nàng không kiềm được cảm thấy buồn bã, trong lòng thật hỗn loạn. . . . . .
“Phượng Hoàng Thiên nữ gả cho Nhị điện hạ đi?”
“Nhị điện hạ khẳng định sẽ là Tỳ Vương kế nhiệm, Thiên nữ nếu gả cho Nhị điện hạ, tương lai chính là quốc mẫu của Tỳ Quốc chúng ta.”
“A?” Bọn họ không nghĩ quá xa chứ, nàng có thể hay không gả cho Tỳ Ngự đều là vấn đề, càng không nói đến trở thành quốc mẫu Tỳ Quốc.
“Hai vị khi nào thành thân đây? Chúng tôi thực chờ mong.”
“Đúng a, chúng tôi rất chờ mong. . . . . .”
Đối mặt với vẻ chờ đợi của mọi người, Đào Thiên Hương không biết nên đạp lại như thế nào đành phải nghiêng đầu nhìn về Tỳ Ngự bên cạnh hi vọng hắn có thể ra mặt giải quyết.
Tỳ Ngự nhìn thấy ánh mắt của nàng, ý tứ đã minh bạch, nhưng trong lòng rất đấu tranh. Nếu hắn nói với dân chúng bọn họ sẽ không thành thân, có phải sẽ không thật sự lưu được nàng, để nàng rời khỏi mình?
Tư tâm mãnh liệt thoáng chốc bao trùm lý trí, hắn không do dự nhiều, hướng đến dân chúng đang mong chờ nói: “Cũng nhanh thôi, mọi người hãy an tâm một chút chớ vội nóng nảy.”
Đào Thiên Hương không dám tin trừng to mắt, quay đầu nhìn hắn. Nàng chưa khi nói qua phải gả cho hắn ? Hắn làm sao có thể ở trước mặt dân chúng nói dối, để cho bọn họ có điều chờ mong?
“Nhanh? Kia thật sự là quá tốt. . . . . .” “Chúc Nhị điện hạ cùng Phượng Hoàng Thiên nữ sớm sinh quý tử, cùng khởi đầu thịnh thế Tỳ Quốc. . . . . .”
Mọi người không ngừng chúc, hiện lên vẻ vui sướng, nhưng Đào Thiên Hương một chút cũng không vui vẻ, sắc mặt rất ngưng trọng.
Hắn có thể nào như vậy hãm hại nàng? Không để tâm ý nguyện của nàng, tự tiện thay nàng quyết định vận mệnh?
Tỳ Ngự biết dựa vào dân chúng đem nàng cột vào bên cạnh mình, chi phối quyết định của nàng làm như vậy thực đê tiện, nhưng hắn khống chế không được khát vọng, hết sức muốn nàng lưu lại.
Hắn không cần nàng trở về. Nàng là của hắn, vô luận bất kỳ kẻ nào, nguyên nhân gì, cũng không thể đem nàng bên cạnh hắn đi.
Cho nên hắn làm như vậy, không để ý nguyện vọng của nàng, nghĩ dựa vào lý do khác lưu lại nàng, xoá tan ý niệm trở về trong đầu nàng.
“Tỳ Ngự, ta thật sự là nhìn lầm ngươi!” Đào Thiên Hương tức giận mà xoay người trở lại phủ, để lại hắn một mình đối mặt với tiếng hô vang chúc mừng không ngừng.
Hắn theo sau rời khỏi đại môn, đuổi theo bước chân của nàng, ý đồ xoay chuyển tình thế, “Thiên Hương, ở lại bên cạnh ta có cái gì không tốt? Ta có thể bảo vệ ngươi, cho ngươi tất cả, chỉ cần ngươi nói ra, ta liều chết cũng sẽ làm được.”
“Ta muốn về nhà.” Nàng dừng lại cước bộ, xoay người đối mặt hắn, “Ta nói một lần nữa, ngươi nguyện ý thay ta hoàn thành tâm nguyện này?”
Tỳ Ngự ngực cứng lại, ngữ khí miễn cưỡng trả lời, “Trừ bỏ việc này, cái khác ta cũng có thể nghĩ biện pháp thỏa mãn ngươi.”
“Vậy chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Đào Thiên Hương lại xoay người rời đi, nản lòng thoái chí. Nàng không nghĩ tới một ngày hắn biến đổi như vậy, vì tư lợi bản thân, có thể hạ quyết tâm không để ý cảm thụ của nàng.
Hắn làm như vậy, chính là khiến nàng thêm quyết tâm —— nàng không nghĩ lại ở tại chỗ này bị người lợi dụng.
“Thiên Hương!” Tỳ Ngự lại lần nữa đuổi theo nàng, bắt lấy tay nàng, bức nàng xoay người lại đối diện với mình, “Ta cần ngươi, không muốn mất đi ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu được tâm ý của ta?”
“Ta chỉ biết ngươi thực ích kỷ, chỉ lo đến chính ngươi, hoàn toàn không để ý cảm nhận của ta.” Nàng tức giận lại thất vọng, “Ta một chút cũng không nghĩ làm cái gì Phượng Hoàng Thiên nữ, tiếp tục lưu lại chỉ cuốn vào tranh chấp của các ngươi, không thoát được thân.” Nàng chán ghét cùng bọn họ liên quan đến chính sự Tỳ Quốc, nhưng thân phận Phượng Hoàng Thiên nữ lại không thoát khỏi được việc này, thế tất từ nay về sau không thể yên ổn.
Nàng thầm nghĩ muốn trở thành một người bình thường, an ổn sống, chán ghét tranh quyền đoạt lợi.
“Ta cho tới bây giờ cũng không để ý ngươi rốt cuộc là Thiên nữ hay không, nếu ngươi không muốn, vậy không cần làm, chỉ cần là chính ngươi là tốt rồi.”
“Tình huống hiện tại, ta nói không nghĩ làm là có thể không làm sao?”
Tỳ Ngự nhất thời trầm mặc. Tình trạng hiện tại đã không phải nàng nói không muốn làm có thể không lo, cho dù hắn đáp ứng, người khác cũng sẽ nhất định ép nàng tiếp tục thân phận này, mượn lấy giá trị từ danh nghĩa của Phượng Hoàng Thiên nữ.
“Ta kế tiếp rốt cuộc còn có thể gặp bao nhiêu tai nạn nữa? Muốn được ta, nghĩ cách cướp ta, sợ ta liền phái người ám sát ta. Ta đã chịu đựng đủ rồi.” Nàng không muốn lúc nào cũng lo lắng cho an nguy của mình, mỗi ngày đều căng thẳng như vậy, áp lực này thật lớn, nàng chịu không nổi.
Hắn vẫn không nói gì. Đối với nàng mà nói, ở lại bên cạnh hắn, ở lại nơi này, đã biến thành áp lực cùng đau khổ, làm nàng không thể chấp nhận rồi?
Nàng thầm nghĩ muốn thoát khỏi này hết thảy, không tiếc ngay cả hắn, hoàn toàn dứt bỏ?
Đào Thiên Hương hốc mắt phiếm hồng, xúc động nói: “Ngươi nếu cố ý khiến ta lưu lại, có lẽ ta thân là Phượng Hoàng Thiên nữ giúp ích với ngươi, nhưng cái người tên là Đào Thiên Hương kia, sẽ cách ngươi càng xa, vết ngăn giữa chúng ta càng ngày càng lớn, đến cuối cùng không thể bù đắp.”
Tình cảm cưỡng cầu không thể lâu dài, nàng không tin hắn không hiểu đạo lý này, trừ phi nàng cam tâm tình nguyện ở lại, bằng không cho dù nàng đối với hắn có tình, nhưng tình cảm cuối cùng cũng sẽ bởi vì sự xung đột mà dần dần nhạt đi.
“Đây mới thật là kết quả ngươi muốn? Chỉ có thể được người của ta, nhưng lòng. . . . . . Ngươi sẽ chạm không đến?”
Tỳ Ngự nghe vậy khiếp sợ buông tay, đó cũng không phải kết quả hắn muốn, hắn không hy vọng nàng hận hắn.
Chẳng lẽ thật sự không có cách đẹp cả đôi đường, vô luận như thế nào hắn đều phải dứt bỏ nàng?
Đào Thiên Hương không hề để ý tới hắn, xoay người hướng khách phòng, hốc mắt đầy lệ, nàng đi cước bộ cũng càng lúc càng nhanh, thẳng đến khi nàng vào trong phòng.
Nàng đem cửa phòng đóng lại trong tích tắc, nước mắt rốt cuộc khống chế không được lăn đều, khóc rất thê thảm.
“Ô. . . . . .”
Nàng dựa lưng vào cửa, chậm rãi ngồi xuống, cuối cùng tựa đầu vùi mắt vào gối khóc lớn, muốn trút hết sự đau khổ.
Không nghĩ tới quan hệ của nàng cùng Tỳ Ngự cự nhiên đi đến tệ như vậy, giữa họ đã có khoảng cách, chỉ cần một xung đột nhỏ, có lẽ sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt.
Kế tiếp, bọn họ nên làm như thế nào? Nàng đã muốn không biết . . . . .
Nàng ngồi ở trong phòng khóc, không biết qua bao lâu, khóc mệt mỏi đến ngủ thiếp đi, ngay cả trong lúc ngủ mơ, hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, trước sau không có thả lỏng.
Mà nàng ở bên trong cửa khóc bao lâu, Tỳ Ngự tại ngoài cửa giữ im lặng bấy lâu, tâm tình nặng nề như nhau, nàng có bao nhiêu đau khổ, hắn có bấy nhiêu khó chịu, cùng nàng cảm thấy thống khổ.
Đến khi tiếng khóc bên trong dần ngưng, hắn không có nghe thanh âm nàng rời đi cạnh cửa, lại đợi một hồi lâu một chút tiếng vang đều không có, không khỏi bắt đầu lo lắng.
Hắn đi vào bên cửa sổ, cửa sổ không khoá bèn không tiếng động nhảy vào trong phòng, mới phát hiện nàng mơ mơ màng màng tựa vào cạnh cửa đang ngủ. Hắn bất đắc dĩ đau lòng, ôm lấy nàng, đi đến giường.
Có lẽ là vì hôm nay phát sinh không ít chuyện, đã hao hết tâm lực của nàng cũng có lẽ là sớm quen hắn ôm, cho nên khi hắn ôm lấy nàng thì nàng vẫn nặng nề ngủ, không có tỉnh dậy.
Hắn thật cẩn thận đem nàng đặt ở trên giường, thay nàng đắp chăn, sau liền ngồi ở bên giường nhìn ngắm dung nhan nàng khi ngủ, thật lâu cũng không đi.
Thấy hai bên khóe mắt nàng nước mắt vẫn còn ướt, mi tâm nhăn lại, tựa hồ ngủ thật sự không vui, Tỳ Ngự nhẹ nhàng lau đi, nhịn không được thở dài, “Ai. . . . . .”
Hai người lúc này dây dưa không rõ, hắn vốn tưởng rằng mình có cách khiến nàng cam tâm lưu lại, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là đi đến đường chia lìa.
Thật sự để nàng đi sao? Nếu tiếp tục ở lại bên cạnh hắn thực làm nàng đau buồn như thế, hắn đành phải lựa chọn để mình chịu đựng, thành toàn hi vọng của nàng.
Hắn không cần nàng oán hắn, hận hắn, nếu buông tay có thể vãn hồi tình cảm của hai người, trong lòng nàng tồn tại một chút tình cảm đối với hắn, hắn chỉ có thể nhượng bộ . . . . . .
Tỳ Ngự cúi xuống, giữa trán hạ một cái hôn ôn nhu, “Thiên Hương, ta yêu ngươi. . . . . .”
Bởi vì yêu nàng, cho nên hắn quyết định giúp đỡ nàng, cho dù làm như vậy hắn phải trả giá tương lai vô cùng tương tư tịch mịch, lòng đau khổ, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận.
Hắn hy vọng trong lòng nàng có thể giữ lại một vị trí nhỏ cho hắn, cho dù tương lai hai người sẽ không còn được gặp lại mặt, nàng vẫn thỉnh thoảng nghĩ tới hắn, nhớ đến hắn, như vậy là đủ rồi.
Nàng vui vẻ là tốt rồi, cái khác, cũng không quan trọng. . . . . .
Snow: không biết cảm tưởng của mọi người sau khi đọc chương này như thế nào chứ Snow thì rất cảm động a [o] Tỳ Ngự đúng là rau sạch trong mớ truyện cổ đại của Snow. Hắn bá đạo? Có! Hắn thích độc chiếm? Có! Nhưng hắn rất thâm tình, luôn suy nghĩ cho bạn nữ chủ. Mặc dù hắn có sai nhưng hắn quyết định sửa chữa, không làm khó bạn nữ chủ, bá đạo theo ý mình. Có câu hạnh phúc là khi nhìn thấy người mình yêu vui vẻ. Hắn quyết định làm theo ý nàng mặc cho mình có thể sẽ chịu khổ đau.
Dịch Phi đào thoát được khỏi tay Tỳ Ngự, cũng không quay về chỗ Tỳ Luật, không tin tức, hành tung biến mất.
Hắn ly khai, bởi vì hiểu được đại thế, Tỳ Luật chung quy không thể trở thành Tỳ Vương, chẳng muốn tiếp tục lãng phí thời gian cùng tâm lực bên người Tỳ Luật, hắn đi quốc gia khác tìm tân chủ, tránh cho tiền đồ của mình bị mất.
Mất trợ thủ đắc lực Dịch Phi, Tỳ Luật vừa tức vừa giận, hơn nữa bên ngoài tung tin Đào Thiên Hương sắp gả cho Tỳ Ngự, Tỳ Ngự chẳng những sẽ là Tỳ Vương kế nhiệm, tương lai còn có thể là bá chủ nhất thống trung thổ, bởi vậy dân tâm hoàn toàn đổ về hắn, tình trạng này khiến Tỳ Luật hết sức bực dọc, tưởng tượng hoàn cảnh xấu nhất.
Hắn có thể nào trơ mắt nhìn Tỳ Ngự chuyển bại thành thắng, mà mình lại thất bại thảm hại, cái gì đều đạt không được? Vô luận như thế nào, hắn cũng sẽ không dâng ngôi vị Tỳ Vương cho Tỳ Ngự.
Khổ tư thật lâu sau, hắn cuối cùng quyết định, ánh mắt cũng trở nên dị thường hung hãn, “Phụ vương, là người bức nhi thần không thể không hạ chiêu thức ấy . . . . . .”
Nếu phụ vương quyết định sớm đem vương vị truyền cho đại ca như hắn, cũng sẽ không phát sinh chuyện huynh đệ trong nhà đấu đá lẫn nhau, mà nếu không bị tình thế bắt buộc, đến thời điểm cuối, hắn cũng sẽ không quyết định như vậy ——
Hắn muốn tập hợp binh mã tiến cung, bức phụ vương lập tức thoái vị, đem vương vị truyền cho hắn!
Chờ hắn có được rồi kế tiếp chính là Tỳ Ngự và Đào Thiên Hương chết tiệt, hai người bọn họ, ai hắn cũng sẽ không buông tha.
Một đêm đi qua, Đào Thiên Hương mệt mỏi tỉnh lại, ánh mắt vừa xót vừa đau.
Nàng từ trên giường ngồi dậy, ngu ngơ một hồi, đầu bắt đầu chậm rãi khôi phục hoạt động, nhất thời khó hiểu mình là lúc nào nằm trên giường.
Nàng nhớ rõ mình tựa vào cạnh cửa khóc thê thảm, ấn tượng sau lại càng đến càng mơ hồ, lúc nàng tỉnh lại, người đã ở trên giường, hơn nữa lại là một ngày mới . . . . . . Đây là có chuyện gì?
Hoang mang khó hiểu xuống giường, nàng đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài, trùng hợp Nhâm Ngạn từ hành lang vừa đi tới, trong tay còn đang cầm một bộ áo choàng lông mới tinh.
“Đào cô nương, đúng lúc người đã tỉnh.” Hắn đem áo choàng đưa tới trước mặt nàng, “Cái áo choàng này rất ấm, người mặc thử xem, nếu không hợp, ta nhanh cho người ta sửa, để tránh không kịp.”
“Đang yên lành, vì sao phải giúp ta thêm áo choàng mới? Còn có, chuyện gì không kịp?” Nàng buồn bực nhăn mày.
“Đó là bởi vì. . . . . . điện hạ đã quyết định đem người về Kính Hồ.” Giờ đây, nét mặt của Nhâm Ngạn có chút ảm đạm, mặc kệ là vì điện hạ hay vì Tỳ Quốc, hắn cũng không hi vọng nàng rời đi, “Kính Hồ địa thế cao, vào đông rất lạnh, phải giúp Đào cô nương chuẩn bị một ít quần áo chống lạnh mới được.”
Kỳ thật không chỉ hắn, ngay cả Minh Kiến cũng không đồng ý với quyết định của chủ tử, bởi vì nữ nhân có thể đi vào lòng chủ tử, ngoại trừ Đào cô nương, chỉ sợ trên đời này sẽ tìm không ra người thứ hai.
Chủ tử đã cố tình đưa nàng đi, ai đều lay chuyển hắn không được, bọn họ ngoài tuân lệnh ra thì không còn chung lập trường nói chuyện được nữa.
“Ngươi nói cái gì?” Đào Thiên Hương run lên, lập tức kinh ngạc trợn to mắt, “Nhị điện hạ hắn. . . . . . đáp ứng để cho ta đi?”
Đây không phải là điều nàng vẫn hi vọng sao? Nhưng sao khi hi vọng thành sự thật thì nàng lại không vui, ngược lại trong lòng xuất hiện một cảm giác trống rỗng, như thể muốn nuốt gọn nàng vậy?
Nàng thật sự có thể đi? Hắn. . . . . . tình nguyện buông tay?
“Ngày kia lên đường, do ta đích thân hộ tống Đào cô nương quay về Kính Hồ. Thời gian không còn nhiều, Đào cô nương mau chóng thu xếp hành lý, để xuất phát đúng giờ.”
Nhâm Ngạn đem áo choàng đi tới Đào Thiên Hương, đặt lên tay nàng, lòng của nàng tựa như bị một tảng đá lớn nặng trĩu ngăn chặn, phi thường khổ sở.
Nàng miễn cưỡng mở miệng cười, cố gắng gạt bỏ mất mát trong lòng, “Ta đã biết.”
Cuối cùng đã xong, đây là kết quả tất nhiên, nàng chắc là nhất thời rất kinh ngạc mới không thể tiếp nhận, chờ thêm một lúc, nàng hẳn là có thể bình tĩnh trở lại.
Cả ngày, Đào Thiên Hương ngây ngô, đầu trống rỗng, cả người thẫn thờ, nhìn qua không người nào không lo lắng tình trạng của nàng. Đêm sau, nàng cuối cùng bắt đầu thu dọn hành lý, sắp xếp đồ đạc của mình, nhưng đưa mắt nhìn lại, trong hành lý của nàng đều là quần áo Tỳ Ngự chuẩn bị cho nàng, chỉ có duy nhất bộ đồ lúc trước xuyên qua.
Nàng thế này, thế nào còn cần thu dọn hành lý? Nàng hai tay trống trơn đến, nên hai tay trống trơn trở về, không nên đem cái gì ở nơi này mang đi.
Thậm chí, ngay cả tình cảm mới chớm nở này, nàng cũng phải gạt bỏ tất cả, một chút không lưu, mới có thể trở về không hề vướng bận.
Nàng thật sự làm được? Nàng không biết, chỉ có thể cố gắng.
Thu dọn xong hành lý, Đào Thiên Hương nhìn thấy vòng bạch ngọc trên cổ tay mình. Đây là di vật của mẫu thân Tỳ Ngự, ở tay nàng đã gần một năm. Ngay từ đầu, nàng còn cảm thấy không quen, bây giờ vòng ngọc đã thành một bộ phận trên người nàng.
Nàng vuốt nhẹ vòng ngọc trên cổ tay phát ra ánh sáng dịu mắt, nói thầm: “Nên trả lại cho hắn thôi. . . . . .”
Không biết hiện tại hắn đang thế nào? Hôm nay cả ngày cũng chưa nhìn thấy bóng dáng hắn, hắn thật sự có việc, hay là cố ý tránh nàng?
Rời phòng mình, nàng đến phòng tỳ Ngự, phát hiện hắn không ở trong. Nàng khẳng định hắn không đi ra ngoài, quanh quẩn bên trong phủ một vòng, mới ở trong hoa viên tìm được hắn.
Hắn ngồi một mình ở trong lương đình, không sợ đêm lạnh yên lặng uống rượu, xem ra cô đơn lại lẻ loi.
Nhìn cảnh tượng này, Đào Thiên Hương tâm nhịn không được run lên, cảm thấy rất không nỡ, nhưng nàng phải cố gắng dứt bỏ cảm xúc như vậy, muốn mình tỉnh dây, không thể lại dễ dàng bị hắn chi phối.
Nàng muốn học được cách buông, nhất là đối hắn, bằng không. . . . . . Nàng sẽ đi không được.
“Tỳ Ngự.”
Bả vai hơi cứng đờ, hắn nghiêng đầu nhìn nàng, “Việc gì không?”
Hắn cố ý tránh nàng, sợ lòng mình vì thấy nàng mà dao động lần nữa, không nghĩ tới nàng chủ động chạy đến tìm hắn.
“Đương nhiên có chuyện.” Nàng đi vào lương đình, cố gắng cười với hắn, “Ta có vật phải tự mình trả lại cho ngươi.” Trước mặt hắn vươn tay, nàng muốn đem vòng bạch ngọc trên cổ tay cởi xuống.
Hắn thấy vậy vội vàng cầm tay nàng, ngăn lại hành động ấy, “Đừng làm thế.”
“Vì sao? Đây là di vật của mẫu thân ngươi, ta không thể mang về.”
Ngoại nàng ra, hắn biết mình sẽ tìm không thấy nữ nhân có tư cách đeo chiếc vòng bạch ngọc này, cho nên hắn không cần nàng trẠlại cho hắn, muốn nàng mang đi, vĩnh viễn đừng trở về trên tay hắn.
Nữ nhân duy nhất đã đánh mất, hắn giữ lại chiếc vòng để làm gì? Cho dù đó là di vật của mẫu thân, hắn cũng không cần nữa.
Hắn chỉ hy vọng, sau khi chia tay, nàng thỉnh thoảng nhìn thấy vòng ngọc thì có thể nhớ tới nhiều kỷ niệm ở bên cạnh hắn, như vậy là đủ rồi.
“Nếu vòng ngọc đã tặng cho ngươi, ta không định lấy lại.”
“Nhưng là. . . . . .”
Tỳ Ngự che môi của nàng, không cho nàng nói tiếp, “Ngay cả việc nhỏ ấy, ngươi cũng nhẫn tâm cự tuyệt ta sao? Ta đã đáp ứng cho ngươi đi rồi, ngươi nên. . . . . . đồng ý tâm nguyện nhỏ này của ta chứ?”
Hốc mắt nàng ửng đỏ, xúc động muốn khóc. Lúc này, ánh mắt hắn như thế ảm đạm cô đơn, trên người tản mát hơi thở cô tịch, nếu nàng thật sự đi rồi, tinh thần hắn có phải vẫn sa sút như vậy hay không, vĩnh viễn không vực dậy được?
“Đừng rơi lệ, đừng làm cho ta khó xử, ta thật vất vả mới quyết định thả ngươi đi. . . . . .” Tỳ Ngự thu tay, quyết tâm xoay người rời đi.
Càng gặp nàng, sẽ chỉ làm hắn thêm đau khổ, muốn đổi ý, nổi cơn điên muốn nàng lưu lại, bởi vậy hắn chỉ có thể trốn, thoát được càng xa càng tốt.
“Tỳ Ngự. . . . . .”
Đào Thiên Hương đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn hắn càng xa, nội tâm càng thêm rút chặt đau đớn, so với hắn không hơn được bao nhiêu.
Nàng không thể mềm lòng, bởi vì nàng hiểu được, nếu mình giờ phút này đuổi theo ôm chặt lấy hắn, không chỉ nàng đi không được, cũng sẽ uổng phí tâm ý của hắn.
Cho nên, nàng chỉ có thể tiếp tục ở lại tại chỗ, hai hàng thanh lệ lặng lẽ rơi, một mình đau buồn. . . . . .