Diễm Chi

chương 43: ngoại truyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đêm tân hôn dù biết tôi không còn trong trắng nhưng anh vẫn rất nhẹ nhàng. Từng tấc da, thớ thịt trên người tôi đều được anh trân trọng, vuốt ve.

Tôi dù đã trải qua một lần ân ái nhưng khi đó là bị thuốc điều khiển nên lần này vẫn có cảm giác ngượng ngùng. Tôi ngại nên nhất quyết bắt anh phải tắt đèn tối om mới chịu cho đụng vào người.

Tất thảy mọi thứ anh đều chiều theo ý tôi, hai vợ chồng mới đầu còn ngượng ngùng nhưng rồi sau đó lửa yêu cuộn lên khiến cả hai quấn chặt lấy nhau đầy tình tứ.

Anh đánh thức toàn bộ nơ ron thần kinh trong tôi, còn tôi cũng giúp anh thắp lên ngọn lửa đê mê. Hai vợ chồng trẻ cứ thế quấn quýt dây dưa không ngừng.

Đêm ấy tôi mệt quá nên sáng hôm sau ngủ quên tới 8h mới dậy, nhìn đồng hồ tôi hoảng hồn phi thẳng ra ngoài.

Sân nhà mẹ chồng tôi đã dọn sạch sẽ, phía trong bếp hình như còn đang tỏa ra mùi thơm của xương hầm. Mẹ chồng thấy tôi thì tươi cười nói:

- Dậy rồi hả con, sao không nghỉ ngơi thêm chút nữa.

- Con.. con xin lỗi mẹ, con mệt quá nên ngủ quên.

- Cái con bé này, có gì mà phải xin lỗi chứ. Mẹ cũng sợ hai đứa mệt nên không muốn làm phiền. Thôi dậy rồi thì đi đánh răng rửa mặt đi con, mẹ đang nấu bún bung rồi, ngon lắm.

Tôi ngây ngô nhìn bà, bà hiền dịu quá, hệt như một bà mẹ đang quan tâm con gái. Tôi dậy muộn mà bà chẳng trách một câu, khác hẳn với những bà mẹ chồng tôi thấy trong phim. Bất giác một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim tôi. Cứ thế tôi đi đến bên cạnh mẹ chồng, ôm bà một cái thật chặt rồi nói:

- Cảm ơn mẹ.

Bà vỗ nhẹ lên tay tôi, gương mặt lộ rõ vẻ hài lòng từ tốn nói:

- Được rồi, được rồi, vào gọi chồng rồi vệ sinh cá nhân đi còn ăn sáng. Ăn thử món bún bung của mẹ xem có khác gì quê con không nha.

- Chưa ăn nhưng mà con thấy mùi thơm quá đã, con chảy hết cả nước miếng rồi này. Mẹ chờ con xíu xong con ra ngay.

Bà gật đầu nhìn theo từng bước chân tôi, trên môi nụ cười vẫn chưa tắt. Một tuần đầu sau cưới tôi ở nhà chồng, cuộc sống làm dâu ngọt ngào hơn cả trong tưởng tượng của tôi. Chồng yêu chiều, bố mẹ chồng quan tâm, tôi hệt như một nàng công chúa nhỏ chứ chẳng phải nàng dâu mới. Nhiều lúc tôi còn lầm tưởng họ là bố mẹ ruột của tôi chứ chẳng phải bố mẹ chồng.

Cũng vì thế mà chồng tôi lên tiếng phân bì:

- Từ ngày có Chi bố mẹ thiên vị hẳn, chẳng quan tâm đến con nữa.

- Cái thằng này, đứa nào mẹ chẳng quan tâm. Cái Chi nó mới về nhà mình còn nhiều bỡ ngỡ nên mẹ quan tâm nó hơn một tí để cho nó đỡ tủi thân. Có thế thôi mà cũng bì tị với vợ.

- Con đùa thôi mà, thấy nhà mình vui vẻ như thế con hạnh phúc còn không hết, cô ấy là vợ con cơ mà, sao phải bì tị chứ.

Hết một tuần vợ chồng tôi chia tay mọi người để trở về nhà. Tôi không nghĩ chỉ có một tuần ngắn ngủi mà lại có thể quyến luyến mọi người đến vậy. Chắc vì lâu rồi tôi thiếu thốn tình thương của mẹ, bây giờ được mẹ chồng quan tâm nên mới bịn rịn khóc lóc ôm bà mà nói:

- Con sẽ thường xuyên về thăm mẹ.

- Hai đứa đi nhớ cẩn thận, về ấy bảo nhau mà làm ăn nghe không.

- Con biết rồi, mẹ với bố cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy.

Xe chạy rồi mà tôi vẫn cố ngoái đầu lại nhìn, phía sau ấy hai người họ vẫn đứng dõi theo chiếc xe. Tôi thật lòng thương họ, nếu gia đình tôi không quá neo người có lẽ tôi sẽ chọn ở lại cũng họ. Chỉ tiếc là hoàn cảnh của tôi lúc này không cho phép nên đành phải về.

- -------*--------*------

Khôi nghỉ luôn công việc ở chỗ làm để ở nhà chuyên tâm cùng tôi tăng gia sản xuất. Anh bảo:

- Thuận vợ thuận chống tát biển đông cũng cạn, hai vợ chồng mình cứ cố gắng chăn nuôi trồng trọt kiểu gì cũng có lúc giàu.

Tôi chả mong giàu, chỉ mong sao cuộc sống ấm no hạnh phúc là đủ.

- -------*-------*------

Cưới nhau chưa đầy 1 tháng tôi phát hiện mình trễ kinh, cầm chiếc que thử thai 2 vạch tôi bất ngờ vô cùng. Tôi không nghĩ sau chuyện lần trước bản thân vẫn có thể dễ dàng thụ thai đến thế.

Vừa mừng, vừa lo, mừng vì vợ chồng tôi có trái ngọt sớm, lo vì cuộc sống còn nhiều khó khăn, tôi bầu bì lúc này gánh nặng kinh tế lại đổ lên vai anh.

Lúc tôi chìa chiếc que trước mặt anh còn ngây ngô hỏi:

- Gì đây, cái này là cái gì hả vợ.

- Là 2 vạch, là em có bầu rồi, ngố thế.

Anh nhìn chăm chú vào chiếc que ấy khoảng 3 giây rồi nhảy cẫng lên hét vang khắp nhà:

- Vợ tôi có bầu rồi, tôi được làm cha rồi.

Hét xong anh bế bổng tôi lên sung sướng nói:

- Cảm ơn vợ, em tuyệt vời lắm.

- Nào bỏ em xuống, em đang có bầu anh phải cẩn thận chứ.

- Anh quên mất, anh xin lỗi. Em ngồi xuống đây chờ anh tí.

Nói xong anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường rồi chạy ra ngoài. Tôi chẳng biết anh đi đâu cho tới khi anh kéo tay bố tôi vào phòng khoe:

- Bố, vợ con có bầu rồi, bố được làm ông ngoại rồi đấy. Bố thấy vợ con giỏi không.

Bố nhìn tôi, ánh mắt hấp háy cười, hình như ông cũng giống tôi, đang ngập tràn trong hạnh phúc. Phải một lúc lâu sau ông mới run run hỏi:

- Thật.. thật hả con.

- Dạ con mới thử que thôi ạ.

- Không được, Khôi đưa ngay vợ đi khám, phải siêu âm xem thế nào. Nhớ hỏi kỹ bác sĩ xem cần kiêng khem những gì. Còn nữa, gọi luôn cho anh chị thông gia cho anh chị ấy mừng.

Bố mẹ chồng hay tin tôi có bầu thì ngay lập tức bắt xe lên nhà tôi. Mang lỉnh kỉnh nào gà, nào trứng lên để cho tôi tẩm bổ.

Tới nơi dù còn đang mệt mẹ chồng vẫn ngay lập tức nấu cho tôi nồi cháo cá chép. Vừa nêm nếm bà vừa bảo:

- Có bầu mà ăn cháo cá chép thì tốt lắm, con ráng ăn thật nhiều vào nha con. Bây giờ là phải ăn cho hai người rồi, làm sao mà phải mẹ khỏe con khỏe mới được nghe không.

- Dạ, thôi mẹ cứ nghỉ đi để con nấu cho, mẹ mới đi đường xa còn mệt.

- Nhiêu đây nhằm nhò gì, con cứ ngồi đi, 3 tháng đầu là hết sức cẩn thận nhớ không. Thèm cái gì thì bảo chồng nó đi mua, không thì nhắn bố mẹ gửi xe lên cho đừng có cố chịu. Bầu bì mà thèm là khổ lắm.

Tôi cảm kích nhìn bà, cái cách bà lo lắng, quan tâm tôi sao mà chân tình đến thế. Phía trên nhà hai ông thông gia cũng đang ngồi nói chuyện đàm đạo cùng nhau. Còn ông chồng ngố của tôi thì điện thoại nhờ cái Nga chỉ dạy cho ít kinh nghiệm.

Nhìn mọi người vui tôi lại chạnh lòng nhớ đến đứa con xấu số năm nào. Cùng là con tôi mà một đứa được chào đón còn một đứa lại mãi mãi nằm nơi đất lạnh.

Năm nào vào ngày đứa nhỏ mất tôi cũng nhốt mình trong phòng để khóc. Vừa thương con, vừa giận mình khiến cả ngày hôm đó tôi chẳng thiết tha làm gì cả. Cũng may có Khôi đã giúp tôi đưa đứa nhỏ vô chùa nên lòng tôi cũng thanh thản hơn đôi chút.

Ngày làm lễ cho con ở chùa tôi đã thầm nhắn nhủ:

- Mẹ xin lỗi con, nếu được mẹ mong con sẽ lại đầu thai làm con mẹ để mẹ được bù đắp cho con.

Chẳng biết có phải lời khẩn cầu ấy linh nghiệm hay không, nhưng đứa trẻ này nhất định tôi sẽ yêu thương hơn cả sinh mạng của mình.

- -------*-------*-----

Chín tháng mười ngày tôi mang thai Khôi nhất quyết không chịu cho tôi ra vườn phụ anh. Ngay đến cả nấu cơm anh cũng tranh thủ về sớm để nấu vì tôi nghén không ngửi được mùi dầu mỡ.

Nhìn cái cách anh chăm tôi bố đã cảm động nói:

- Chi, con chọn đúng chồng rồi, bố có thể yên tâm rồi.

Không chỉ riêng gì bố ngay cả đến cái Hương cũng ngưỡng mộ anh rể. Lúc nào nó cũng xem Khôi như thần tượng và con tuyên bố:

- Sau này em chỉ lấy ai giống anh mà thôi.

Cũng có lần tôi nói với mẹ tôi mang bầu nhưng mẹ tuyệt nhiên không một lời hỏi thăm chứ đừng nói đến việc mua đồ cho tôi tẩm bổ. Tôi cũng chẳng giận mẹ vì thật ra đã quá quen với lối sống vô tâm ấy của bà.

Từ dạo mẹ bị lừa tiền thì sức khỏe giảm sút hẳn, người xanh xao ăn gì cũng không ngon miệng. Ai cũng nghĩ là do mẹ xót của quá nên đổ bệnh, thật không ngờ cuối cùng lại phát hiện ra mẹ bị ung thư tuyến giáp. Bình thường bệnh này nếu phát hiện sớm có tỷ lệ chữa khỏi lên tới 90% nhưng mẹ thì khác. Mẹ ung thư tuyến giáp dạng không biệt hóa, đây là dạng nguy hiểm nhất của ung thư tuyến giáp.

Hơn nữa lại phát hiện muộn, khi mà các khối u đó đã cảm nhận được bằng tay. Khối u ở cổ của mẹ khá cứng và nó chuyển động theo mỗi nhịp thở điều này chính là nguyên nhân khiến cho mẹ bị đau và gặp nhiều khó khăn hơn trong việc ăn uống.

Cũng vì khối u ấy nên hiện tại giọng nói của mẹ trở nên khản đặc mẹ chỉ có thể nói được những câu ngắn chứ không thể chửi bới như trước.

Lần ấy vào viện thăm mẹ tôi thật sự suýt chút nữa thì rơi nước mắt khi thấy bên cổ trái của mẹ sưng to. Các hạch huyết màu đỏ nổi đầy xung quanh cổ. Có những lúc mẹ đau đến mức dùng hai liều giảm đau mà vẫn chẳng đỡ.

Do các tế bào ung thư đã bắt đầu di căn sang cổ và một số bộ phận lân cận nên mẹ bắt buộc phải hóa trị để kéo dài sự sống. Hóa trị giúp ức chế và làm chậm lại quá trình phát triển của ung thư nhưng nó cũng làm cho sức khỏe của mẹ yếu đi hẳn.

Việc chữa trị vô cùng tốn kém nên mẹ quyết định bán luôn ngôi nhà mẹ đang sống và chuyển về quê ở cùng ông ngoại. Còn chồng mới của mẹ sau ngày hôm ấy cũng ôm một nửa số tiền bán nhà bỏ đi đâu chẳng ai biết.

Cuối cùng thì cũng chẳng ai thoát khỏi sự xoay vần của tạo hóa, mẹ dù có mưu mô tới đâu đến cuối đời vẫn phải sống trong cô độc.

- -------*--------*---------

Cuối cùng thì ngày tôi trở dạ cũng tới, bố, Khôi cùng cái Hương tức tốc đưa tôi vào viện huyện để nhập viện. Sau đó anh gọi điện về thông báo với bố mẹ chồng tôi, hay tin tôi trở dạ bố mẹ chồng tôi cũng ngay lập tức bắt xe tới viện.

Là con so nhưng trộm vía tôi lại sinh khá dễ, 8h vào phòng, 8h30 đã sinh xong. Tôi sinh nhanh đến mức bác sĩ còn chưa đeo xong bao tay em bé đã cất tiếng khóc chào đời. Cùng vì sinh dễ quá nên phần đó của tôi rách tùm lum, đến bác sĩ cũng phải thốt lên:

- Em rặn mạnh quá nên nó rách to, chị chỉ có thể cố gắng khâu được thế này thôi. Sau này không được thẩm mỹ lắm nhưng mẹ tròn con vuông là may mắn lắm rồi.

Khoảnh khắc được da tiếp da với đứa con bé bỏng khiến tôi quên luôn nỗi đau của bản thân. Mừng tới mức nước mắt chảy ướt đầm lúc nào chẳng hay.

Sức khỏe của mẹ khá yếu nên khi tôi sinh không thể có mặt, bù lại tôi có chồng, có em gái và mọi người ở đây. Khôi vừa bế con gái vừa xót xa hỏi:

- Có đau lắm không em.

- Đau, của em nó nát bét làm sao mà không đau cho được.

Nghe tôi nói thế Khôi lại càng xót xa hơn, mấy ngày tôi nằm viện cũng là những ngày anh thức trắng chăm sóc cho tôi. Dù ai nói gì anh cũng không chịu về nhà nghỉ. Con bé ị anh một tay lau rửa, ngay đến việc vệ sinh thay băng cho tôi cũng là anh làm. Dường như anh chẳng nề hà bất cứ thứ gì vì anh bảo:

- Em đã vất vả để sinh cho anh một nàng công chúa thì mấy việc này với anh có nhằm nhò gì.

Mẹ chồng tôi ở lại chăm cho tới khi con bé đầy tháng bà mới về, cứ ai mách món gì tốt là bà lại hì hụi nấu cho con dâu. Bà chăm tới mức cân nặng của tôi tăng chóng mặt, hai bầu sữa lúc nào cũng căng cứng phải vắt bớt đi kẻo con ti lại sặc.

Làm lễ đầy tháng cho con bé xong mẹ con bà cháu cứ ôm nhau bịn rịn khóc. Tôi rất muốn bà ở luôn đây cùng tôi nhưng lại không dám giữ. Bà về còn ông, còn việc đồng áng. Mùa vụ sắp đến nên khi tôi có ý về quê bà lại gàn:

- Không được, con cứ ở đây nghỉ cho khỏe hẳn đã, mẹ về làm mùa dọn dẹp xong xuôi rồi mẹ đón hai mẹ con về đấy sau. Chứ giờ mẹ bận làm mùa sợ không lo được rồi lúa thóc lại rặm con bé ra thì khổ thân.

Bà luôn thế, luôn nghĩ cho tôi như một đứa con gái, thậm chí còn quan tâm tôi hơn cả mẹ ruột. Nhờ có bà tôi lại cảm nhận được hơi ấm của tình mẹ con, có mẹ chăm quả thật rất hạnh phúc.

- ------*--------*------

Năm tháng dần trôi, bé con của tôi cuối cùng cũng vào lớp 1, từ ngày sinh con bé bố tôi cũng thôi không ra vườn nữa mà giao mọi việc lại cho vợ chồng tôi. Hàng ngày ông giúp tôi đưa đón con bé đi học.

Cái lưng của ông cũng may được người ta mách cho ông thầy lang ở tận thanh hóa, chữa đâu có độ nửa tháng, hợp thầy hợp thuốc lại khỏe hẳn lên.

Cái Hương đã tốt nghiệp đại học, nhờ được bằng loại giỏi nên được giữ lại Hà Nội làm luôn. Mấy lần con bé tâm sự hình như có anh chàng trưởng phòng đang ngấp nghé mà chưa nhận lời.

- Mời chị Diễm Chi chuẩn bị vào khám.

Tiếng cô y tá cất lên cắt ngang dòng suy nghĩ, tôi cùng chồng lại dẫn nhau vào phòng siêu âm. Bé con trong bụng của tôi đã được 16 tuần nên hai vợ chồng chở nhau đi khám định kỳ để được ngắm con.

Nhìn ngắm cái chấm bé xíu trên màn hình mà lòng tôi hạnh phúc vô cùng. Vị bác sĩ nhìn vợ chồng tôi rồi nhẹ nhàng hỏi:

- Bé thứ mấy đây.

- Dạ thứ 2 ạ.

- Thế bé đầu giống ai.

Khôi chẳng để tôi nói mà nhanh nhảu nói trước:

- Bé đầu là công chúa giống mẹ.

- Vậy chúc mừng vợ chồng nhé, có đủ nếp đủ tẻ rồi đấy.

Khôi cười, tôi nhìn rõ được niềm hạnh phúc đang đong đầy trong mắt anh. Bàn tay anh siết chặt tay tôi thêm chút nữa, tay trong tay, hai chiếc nhẫn cưới cũng chạm nhẹ vào nhau như một sự khẳng định về sự bền chặt của cuộc hôn nhân này.

Tôi đã từng trải qua những tháng ngày dông bão nhưng đến hiện tại cuộc sống của tôi chỉ còn lại toàn màu hồng. Chồng đẹp, con khôn, gia đình hạnh phúc, cuộc sống này với tôi đã quá viên mãn, thật lòng chẳng dám mơ gì hơn nữa.

Truyện convert hay : Ta Là Người Ở Rể

Truyện Chữ Hay