Đích Tử Nan Vi

chương 181: hoàng đế nan vi (19)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lý Phương khoác áo choàng, đứng trước mũi tàu, gió biển phần phật, đôi mắt như diều hâu của hắn khẽ nheo lại, tầm mắt tập trung lên chiếc thuyền lớn ở phía xa đang hướng đến đây.

Hai chiếc thuyền gặp nhau, Nguyễn Hồng Phi mặc một bộ áo choàng lông chồn màu đen dài đến gối, phía dưới lộ ra y bào cùng màu, đế giày giẫm lên sàn tàu, cả người giống như bay lên rồi đáp xuống trước mặt Lý Phương, đám hạ nhân cũng lập tức theo đuôi Nguyễn Hồng Phi lên thuyền.

Lý Phương cười ha ha, “Ta chờ lão đệ bao nhiêu ngày, hôm nay lão đệ mới chịu cho gặp mặt.” Tiến lên vài bước, hai người cùng vỗ vai nhau, Lý Phương kéo lấy cánh tay của Nguyễn Hồng Phi rồi lớn giọng thân thiết nói, “Lần trước Đỗ lão đệ đưa cho ta thiêu đao tử đã ủ ba mươi năm, ta vẫn không nỡ uống, nào nào, nhân dịp hôm nay huynh đệ chúng ta cùng uống cho đã.”

Nguyễn Hồng Phi thản nhiên cùng Lý Phương đi vào khoang thuyền, cười nói, “Rõ ràng là nữ nhi hồng năm mươi năm, Lý huynh vẫn chu đáo như trước a.”

“Là thủ hạ của Đỗ lão đệ tài ba, lão huynh ta đã nếm khổ từ ngươi rồi, đương nhiên phải nhớ dai chứ.” Lý Phương cười ha ha, để Nguyễn Hồng Phi đi vào bên trong.

Vào đông, gió trên biển rất lớn, nhưng trong khoang thuyền lại ấm áp như xuân, tuy Lý Phương trông có vẻ thô thiển nhưng nơi này lại rất thơm ngát, trên tường treo thư họa, trên bàn trưng đồ cổ, góc phòng đặt vài bồn cây cảnh, tăng thêm vài phần ý tứ.

Nguyễn Hồng Phi cảm thấy nóng, bèn cởi ra khấu y bằng mã não trên cổ rồi đưa áo choàng cho Diêu Quang ở bên cạnh, mỉm cười khen tặng, “Lý huynh càng ngày càng biết hưởng thụ, ta quả thật là theo không kịp rồi.”

“Nếu người khác nói lời này thì ta cho là đang nịnh nọt ta. Nhưng Đỗ lão đệ nói lời này thì chính là đang chê cười ta.” Lý Phương cười, “Lần trước đến chỗ của lão đệ làm cho lão Lý ta ba tháng mất mặt chẳng dám gặp ngươi. Luận về mấy thứ này thì ta không bằng Đỗ lão đệ, nhưng ta ở trên biển sinh hoạt hơn nửa đời người, tự nhận là hỗn tạp thì còn có thể. Cho dù có làm gì cũng không thể bằng long cung mà Đỗ lão đệ đang ở, ta giống như ở trong chuồng heo thì đúng hơn!” Nói xong lại cười to một trận, “Chờ ta trở lại đất liền sẽ bắt dăm ba tên tú tài văn thư, không để làm gì cả, chỉ muốn bọn họ giúp ta thu dọn phòng ở. Nếu không phải các huynh đệ đều chia nhau thu dọn phòng ở cho ta thì ta rất ngượng khi thỉnh Đỗ lão đệ đến đây.”

Nguyễn Hồng Phi cùng Lý Phương ngồi đối diện, ở giữa đặt một trường kỷ bằng gỗ hoa lê, phía trên có rượu có ly, Lý Phương nhấc tay rót hai ly rượu, đưa một ly cho Nguyễn Hồng Phi, “Bên trong có bỏ chút gừng hầm, uống vào cho ấm.”

Nguyễn Hồng Phi tiếp nhận rồi uống một ngụm, cười nói, “Lý huynh chu đáo hơn trước kia rất nhiều, quả nhiên lời đồn là thật.”

Cho dù là trung niên hán tử như Lý Phương, nhưng trên da mặt ngăm đen lại xuất hiện vài phần ngượng ngùng, Nguyễn Hồng Phi cười hỏi, “Xem ra không tiện thỉnh tẩu phu nhân ra đây để ta diện kiến rồi.”

“Không có gì là không tiện cả, nàng ta ở trên thuyền không quen, thân thể yếu đuối, đứng trước gió có thể thổi bay ba dặm, cho nên ta không bảo nàng đến.” Lý Phương nói, “Lần tới tái kiến cũng được. Thế nào, nghe nói Đỗ lão đệ lên đất liền rồi phát tài phải không, có chỗ nào cần ta thì cứ mở miệng nha.”

Nguyễn Hồng Phi thản nhiên dựa vào nhuyễn tháp, như cười như không, “Triều đình sắp xây dựng hải quân mở cảng biển, về sau làm gì còn chỗ để huynh đệ chúng ta phát tài nữa. Đừng nói phát tài, có thể bảo trụ cái mạng của chúng ta đã là tốt rồi. Nếu ta không lên đất liền thì cũng sẽ không biết chuyện này, mụ nó còn bị đám súc sinh bịt mắt lừa gạt.” Thấy sắc mặt của Lý Phương đột nhiên âm trầm nhưng không giật mình, Nguyễn Hồng Phi liền biết Lý Phương cũng nhận được tin này, hắn bèn cười lạnh rồi nói, “Muốn phát tài thì cũng phải có mạng mới phát được!”

“Không dối lão đệ, ta cũng mơ hồ nhận được tin này, chỉ không biết là thật hay giả?”

“Thật hay giả thì khó mà nói, chẳng qua triều đình đem quân Tây Bắc điều đến phía Nam, Từ Đồ của Hải Ninh bị điều đi, thay đổi bằng một vạn quân Tây Bắc đóng quân tại Hải Ninh.” Nguyễn Hồng Phi nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Gần đây ta đi xem thử, quân Tây Bắc bưu hãn, đúng là danh bất hư truyền!”

“Tên tiểu tử họ Từ kia là một cái gai!” Lý Phương nhặt lấy một hạt lạc rang bỏ vào miệng, “Bất quá hắn đi rồi thì thật là tốt! Đội quân Tây Bắc thì ta biết, lăn lộn trong bão cát, nước uống trong miệng chỉ là nước ngầm dưới đất tanh chết người, quân Tây Bắc cho dù có lợi hại cỡ nào thì bọn họ cũng không phải đối thủ của huynh đệ chúng ta!”

Nguyễn Hồng Phi cười, “Huynh đệ chúng ta liên thủ trên biển, đừng nói là một vạn quân Tây Bắc, mụ nội nó mười vạn Tây Bắc cũng không làm được gì chúng ta. Nhưng lão huynh hãy nghĩ xem, vì sao ta lại buôn bán với đám súc sinh kia, một tách trà vỡ mà ta cũng thu được hai lượng bạc! Quân Tây Bắc không xuống biển được, nhưng nếu bọn họ vườn không nhà trống, canh phòng nghiêm ngặt để tử thủ thì chúng ta chẳng thể lên đất liền, nhiều huynh đệ như vậy, chúng ta phải ăn gì mặc gì đây? Còn ta thì sao, đỡ một chút, nhà giàu phú quý, toàn gia cùng làm, cùng lắm thì cùng dân bản xứ ở nơi đó ăn mặn uống nước. Còn lão huynh ở trên biển tuy rằng địa bàn lớn hơn ta nhưng lại không có nhiều đảo bằng ta.”

“Hầy, ta cũng đang phát sầu đây này.” Lý Phương lắc đầu.

Nguyễn Hồng Phi rót hai ly rượu, đưa cho Lý Phương một ly, “Nay huynh đệ chúng ta là châu chấu trên cành, nếu có người nói với Lý huynh, bảo ngươi chém đầu của ta đi nộp cho triều đình lĩnh thưởng, ha ha, như vậy có thể khiến lão đệ ta rất thương tâm đó!”

Lý Phương đem Ly rượu đặt mạnh xuống bàn, cả giận nói, “Đỗ lão đệ có ý gì!”

“Ha ha, ta chỉ nói, ca ca đừng chấp nhặt với ta.” Nguyễn Hồng Phi mỉm cười, quan sát Lý Phương một chút, “Có người phái sứ giả tìm ta nói tốt cho người nọ, bảo ta chém đầu ca ca dâng tặng triều đình bày tỏ trung tâm, sau đó toàn gia của ta sẽ thăng quan tiến chức, vạn sự tốt lành. Lúc ấy ta đã chém ngay đầu của tiểu tử kia để nhắm rượu. Sao, không có ai đến nơi này của ca ca đúng không?”

“Có chuyện này ư?” Lý Phương đột nhiên cả kinh.

Nguyễn Hồng Phi cụng ly với hắn, hai người lại cùng nhau uống cạn sạch, Nguyễn Hồng Phi cười nói, “Bọn họ cũng không phải chỉ buôn bán với một mình ta, ngân lượng thì lấy, nhưng hàng hóa của ta thì lại không chịu vận chuyển, cứ để ta phải chờ! Ta lại không biết phải chờ như thế nào! Dù sao không thấy được thứ mà ta muốn thì đừng trách ta trở mặt!”

Lý Phương do dự trong chốc lát, bèn hỏi “Bên kia Tống Tường không nói với lão đệ hay sao?” fynnz.wordpress.com

“Nói cái gì?” Nguyễn Hồng Phi bắt chéo chân, cười lạnh, “Bảo ta lên đất liền cướp cái gì đó rồi bỏ chạy, còn phải làm ra dáng vẻ đại bại cho bọn họ nhìn hay sao!”

“Xem ra lão đệ cũng nhận được tin.” Lúc này Lý Phương thật muốn nghe ý kiến của Nguyễn Hồng Phi, “Lão đệ, ngươi nói xem ta có nên đi hay không?”

“Đi–” Đôi mắt thanh tú mỹ lệ nhếch lên vài phần hàn ý, Nguyễn Hồng Phi lạnh giọng nói, “Chỉ sợ có đi không có về!”

Lý Phương vỗ đùi, “Ta cũng đang lo lắng chuyện này!”

“Đám súc sinh kia thứ nhất là vì phát tài, thứ hai là vì thăng quan, bất kể chuyện gì cũng dám làm.” Nguyễn Hồng Phi nhìn chằm chằm Lý Phương rồi hỏi, “Chúng ta cùng Tống tổng đốc hợp tác đã vài năm, nuôi béo hắn, cũng có lợi cho chúng ta, hai bên có qua có lại. Trước kia tiểu đánh tiểu nháo thì không sao. Lúc này nếu chúng ta lên đất liền, có quân Tây Bắc, nếu Tống Hoài lén điều quân Tây Bắc đến thì chẳng khác nào chúng ta tự chui đầu vào bẫy ư!” Sắc mặt của Lý Phương khẽ biến, Nguyễn Hồng Phi lạnh lùng nói, “Đến khi đầu rơi, muốn kêu oan cũng sợ không kịp!”

“Thì đó.” Lý Phương than thở một tiếng, “Đỗ lão đệ tính thế nào?”

“Đi một bước xem một bước, dù sao ta không muốn làm đao trong tay kẻ khác.” Nguyễn Hồng Phi nói, “Cùng lắm thì trở mặt, dù sao ta không đợi thăng quan phát tài, chân trần còn sợ mang hài hay sao!”

Lý Phương nói, “Nhưng còn hàng hóa…”

Khuôn mặt lạnh lẽo của Nguyễn Hồng Phi bỗng nhiên tràn ra một nụ cười bất đắc dĩ, “Lý huynh hồ đồ, ta làm sao lại không nhân cơ hội này mà đưa ra bùa hộ mệnh cơ chứ?”

Lý Phương chỉ là hải tặc, luận về đầu óc nhạy bén thì thật sự không bì kịp Nguyễn Hồng Phi. Bằng không cũng không thể khiến Nguyễn Hồng Phi an cư trên đảo như vậy, Nguyễn Hồng Phi ôn hòa nói, “Chúng ta xưa nay cùng Tống Tường tới lui, trong khi Tống tổng đốc lại không có dây mơ rễ má với chúng ta, thật sự là không có ai sạch hơn hắn! Lần này ta muốn Tổng đốc đưa ra văn thư có con dấu của phủ Tổng đốc! Có thứ này, chúng ta phải lên đất liền đánh giúp hắn một trận, không có thì ta mặc kệ!”

Lý Phương nhất thời hiểu ra, vỗ vai của Nguyễn Hồng Phi rồi cười to ra tiếng, “Ôi chao, lão đệ của ta, ngươi thật sự là thân đệ của ta nha!”

Hai người lại tiếp tục thương nghị rất nhiều việc, Lý Phương thỉnh Nguyễn Hồng Phi ăn đại tiệc rồi mới khách khí tiễn bước khách nhân.

“Đại ca, ngươi thấy lời của họ Đỗ kia có bao nhiêu thật bao nhiêu giả?” Quân sư Mông Phong của Lý Phương từ bên trong đi ra.

Lý Phương nheo lại đôi mắt như chim ưng, bên trong lộ ra vài phần lẫm lẫm sát khí, “Hừ, mặc kệ là thật hay giả, chỉ cần có một chút là thật thì ta không thể làm lưỡi đao không công trong tay của kẻ khác.”

Thư của Nguyễn Hồng Phi nhanh chóng đến tay của Minh trạm, Minh Trạm thấy tên người nhận là Phượng Cảnh Kiền thì trong lòng hơi lên men một chút, cũng không thèm đọc mà chuyển thẳng cho Phượng Cảnh Kiền.

Phượng Cảnh Kiền thấy Minh Trạm bày ra bộ mặt táo bón thì hừ một tiếng, “Nhất định là viết cái gì đó khó nghe đây.” Xé niêm phong, hắn mở ra lá thư, vẫn chưa nhìn thấy rõ chữ viết thì Minh Trạm đã nhoài cổ qua, cái đầu to che trước cằm của Phượng Cảnh Kiền, miệng phát ra ba tiếng sợ hãi “Oa! Oa! Oa!” Sau đó không nói gì mà chỉ quay đầu nhìn Phượng Cảnh Kiền một cái rồi thối lui sang một bên, ngồi xuống một cách quy củ.

Phượng Cảnh Kiền đọc nhanh như gió, sắc mặt tối sầm, đương nhiên hắn không phải nổi giận vì cách dùng từ của Nguyễn Hồng Phi. Nếu vì chuyện này thì hắn đã sớm tức chết từ lâu rồi. Hắn chỉ không ngờ Giang Nam lại thối nát đến mức này!

Thảo nào mấy năm nay hải tặc im hơi lặng tiếng, hóa ra là cấu kết với bọn quan phủ, diễn trò cho hắn xem!

“Lời của tên yêu nghiệt này có mấy phần chân thật?” Phượng Cảnh Kiền hỏi Minh Trạm, cho dù là hoàng đế, đột nhiên phát hiện trọng thần của mình hóa ra lại là đạo tặc thì sẽ có bản năng không dám tin tưởng! Huống chi Phượng Cảnh Kiền thật sự có vài phần lo lắng đối với lời của Nguyễn Hồng Phi, vì vậy bèn hỏi Minh Trạm.

Minh Trạm làm sao lại không biết suy nghĩ này của Phượng Cảnh Kiền, liền nhỏ giọng nói, “Phụ hoàng muốn hỏi ta thì ta cũng nói thật, tất cả những gì Phi Phi nói ra ta đều tin tưởng.”

Phượng Cảnh Kiền mắng một câu, “Không có tiền đồ.” Sau một lúc trầm ngâm, “Ngươi nói xem, phải xử trí như thế nào?”

“Rèn sắt khi còn nóng, đã đến nước này thì không thể tiếp tục kéo dài. Mã Duy đóng quân ở Hải Ninh, hắn là khách phương xa đến đó, tất nhiên sẽ không có dị tâm. Trước tiên thay đổi tướng quân Phúc Châu và Hàng Châu, sau đó áp giải Tống Hoài đến đế đô hội thẩm, cùng lúc Vương đại nhân đến Giang Nam, có Phi Phi ở đó sẽ giúp chúng ta để ý đến tình hình loạn lạc tại Chiết Mân.” Minh Trạm thấp giọng nói, “Trong quốc khố cũng không còn nhiều ngân lượng phải không?” Chúng ta tích cóp từng chút một, muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt.

Phượng Cảnh Kiền dường như vẫn lo lắng Nguyễn Hồng Phi, nhìn Minh Trạm rồi nói, “Nếu sơ suất một chút thì nửa giang sơn sẽ đưa vào tay người ta!”

“Dùng thái tử ấn để phát hành công văn.” Phượng Cảnh Kiền cảm thấy sắc mặt của mình hơi khó coi thì Minh Trạm đã nói, “Nếu là người khác thì ta sẽ không nhanh chóng động vào Giang Nam như vậy. Bất quá ta cảm thấy có thể tin tưởng Phi Phi. Dùng thái tử ấn của ta, thứ nhất làm cho hắn thừa nhận tình cảm của ta dành cho hắn, thứ hai cũng chừa lại đường lui cho triều đình, nhất cử lưỡng tiện.”

Sắc mặt của Phượng Cảnh Kiền vẫn không được tốt, hỏi Minh Trạm, “Nếu hắn lừa ngươi thì sao? Ngươi đã nghĩ đến hậu quả hay chưa?”

“Cái này a.” Minh Trạm gãi gãi đầu, nói một cách ngây ngô, “Dù sao phụ hoàng và phụ vương vẫn còn trẻ, ta cũng không quá lo lắng. Kỳ thật ta rất muốn đến Giang Nam xem trộm một chút.”bg-ssp-{height:px}

Nghe lời này của Minh Trạm thì Phượng Cảnh Kiền đã có quyết định, thản nhiên nói, “Vậy ngươi cứ đi một chuyến đi.”

“Thật ư?” Minh Trạm trợn tròn mắt không dám tin.

Phượng Cảnh Kiền giận, “Chẳng lẽ bảo trẫm giả mù đem Giang Nam to như vậy cho tên yêu nghiệt kia xử lý hay sao! Ngươi mở to mắt dùm trẫm, đừng khiếp đảm như vậy! Sáng suốt một chút! Đừng để hắn lừa gạt! Có một chút sai lầm gì xảy ra thì trẫm sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Trong cổ họng của Minh Trạm cất lên một trận tiếng cười hí hí hí đầy kỳ quái, sau đó toàn thân giống như phát điên mà nhào sang ôm lấy Phượng Cảnh Kiền, cọ đi cọ lại, “Ôi chao, phụ hoàng, ngươi thật sự là phụ thân của ta nha! Như vậy ta đi thu dọn một chút đây!”

Sau đó hoa chân múa tay mà vui sướng chạy nhanh như chớp.

Phượng Cảnh Kiền chưa từng có lúc nào cảm thấy những lời này thật sự là chính xác: có nhi tử đúng là có hàng lỗ vốn! Thật sự là hàng lỗ vốn!

Hàng lỗ vốn Minh Trạm giống như trúng thưởng mà nhanh chân chạy đi thu xếp xiêm y chuẩn bị xuống Giang Nam, Thanh Phong Minh Nguyệt không khỏi lo lắng trên đường giá rét, Minh Trạm ăn không tiêu.

Minh Trạm cười, “Không cần thu dọn, chúng ta cưỡi ngựa, mang cho ta vài bộ xiêm y dầy một chút để thay đổi là đủ rồi.”

“Điện hạ thường dùng thủ noãn lô và cước noãn lô, còn thích ăn mấy thứ dễ tiêu một chút, xiêm y hài miệt trong lẫn ngoài, thư sách yêu thích, văn phòng tứ bảo đã dùng quen…” Thanh Phong bấm ngón tay để tính toán, “Lần này điện hạ mang theo thị nữ nào để hầu hạ?”

“Cưỡi ngựa, không thể mang theo nữ hài tử, các ngươi ở lại trong cung đi.” Minh Trạm vung tay lên, “Hà Ngọc, gọi Lê Băng lại đây.”

Minh Trạm lệnh cho Lê Băng an bài hộ vệ, Phượng Cảnh Kiền cũng cho Minh Trạm hai mươi hộ vệ, cộng thêm một danh sách, “Nhìn xem còn bao nhiêu người có thể dùng? Còn lại thì cứ xử lý.”

Minh Trạm nhìn về phía Phượng Cảnh Kiền, có một chút lo lắng.

Tuy rằng Minh Trạm không nói lời nào nhưng nỗi lo lắng trong ánh mắt lại là chân thật, Phượng Cảnh Kiền cảm thấy ấm áp, sờ sờ mặt của hắn rồi nói, “Ta ở đế đô, có gì đâu mà cần phải lo lắng.”

“Đúng vậy.” Minh Trạm hạ quyết tâm, trong lòng thêm vào một câu, khi Phượng Cảnh Kiền ở trong cung, Phi Phi nhà hắn cải trang thành Ngụy Ninh lâu như vậy mà cũng không có cơ hội động thủ, “Ta lặng lẽ rời đi, không cần phải làm nghi thức, chỉ cần làm nghi thức bên phía Tây Bắc là được.”

Phượng Cảnh Kiền cau mày, “Lặng lẽ, không ngại tổn hại thanh danh sao?”

“Không ngại không ngại.” Minh Trạm nói, “Để ta đi nói với Hoàng tổ mẫu một tiếng.”

Phượng Cảnh Kiền vui mừng gật đầu.

Minh Trạm nói với Ngụy thái hậu như thế này, “Ta đi Tây Bắc xem một chút, nhiều đại thần và binh sĩ cũng không thể trở về mừng lễ tất niên, theo chân bọn họ mừng tất niên cũng giúp mọi người vui vẻ.”

Nửa năm qua Minh Trạm bày tỏ sự hiếu kính, Ngụy thái hậu lại dễ dàng bị lấy lòng, vì vậy thật sự rất quyến luyến, “Không phải có khâm sai đi rồi hay sao?” Tin tức này là bà ấy nghe được từ An Duyệt công chúa, hiện tại vẫn còn nhớ rõ.

Minh Trạm lén lúc thì thầm bên tai của Ngụy thái hậu, thấp giọng dặn dò, “Hoàng tổ mẫu nhất định phải giữ bí mật, chuyện này chỉ có ta, phụ hoàng và lão nhân gia ngài biết mà thôi.”

Đây là lần đầu tiên Ngụy thái hậu được người ta giao cho trọng trách, nhất thời phấn chấn tinh thần, cũng không gây khó dễ, phụng phịu gật đầu một cách nghiêm nghị, “Yên tâm đi, ai gia tuyệt đối không nói với kẻ khác. Nhưng còn ngươi thì phải nhớ cẩn thận ở trên đường một chút.” fynnz.wordpress.com

Minh Trạm cùng lão thái thái nói một lúc lâu, ngày hôm sau lặng lẽ rời khỏi đế đô.

Lê Băng là thủ hạ vài năm gần đây đi theo Minh Trạm, đương nhiên Minh Trạm rất thông minh, thủ đoạn và cũng rất may mắn. Người khác làm thế tử đã là giới hạn cao nhất, duy nhất chỉ có hắn có thể tiến thêm một bước trở thành thái tử.

Không có thủ hạ nào không mong đợi vào tiền đồ của chủ thượng, Lê Băng thật lòng cảm thấy không chọn sai chủ tử.

Bất quá trong mắt của Lê Băng, tuy Minh Trạm tâm cơ rất cao, nhưng dù sao cũng xuất thân là phú quý, lần này lại dám cưỡi ngựa đi xa thật khiến người ta giật mình, không ngờ dọc đường đi đều đến trời tối sầm thì mới chịu nghỉ trọ, trời vừa tờ mờ sáng thì liền khởi hành, bữa trưa ăn ngay trên lưng ngựa. Cứ như vậy mà ròng rã thúc ngựa chạy đi, ngay cả bọn họ là những người luyện võ nhiều năm cũng có chút ăn không tiêu, vậy mà Minh Trạm vẫn tiếp tục. Dọc đường đi Lê Băng Hà Ngọc không ít lần đều khuyên nhủ Minh Trạm: Chúng ta chậm lại một chút đi.

Nếu thái tử điện hạ kiệt sức thì bọn họ sẽ mất mạng a.

Nhưng Minh Trạm căn bản vẫn mặc kệ, đế đô cách Hàng Châu nghìn dặm, cố gắng sáu ngày đến Hải Ninh.

Nguyễn Hồng Phi vừa nhận được chỉ dụ màu minh hoàng không có dấu, chỉ có một kim ấn thái tử ở phía dưới, trong lòng khẽ nhúc nhích. Đầu ngón tay chậm rãi sờ lên con dấu đỏ rực kia, từ trong lòng ngực chậm rãi thở ra một hơi.

Tiểu Minh ù a tiểu Minh ù, ngươi trao ta cả tấm lòng, ta tất phải lấy cả tấm lòng để đáp lại.

Nguyễn Hồng Phi cũng không lập tức hành động, hắn còn đang ở đại bản doanh Hải Ninh, lẳng lặng chờ đợi thời cơ.

Mã Duy đang thao luyện binh mã thì nghe binh sĩ bẩm báo: Có người đến tìm Đỗ tiên sinh.

Trong lòng của Mã Duy biết rõ thân phận của Nguyễn Hồng Phi, rất sợ sẽ bị lộ cái gì đó. Hiện tại hắn đang phiền não khi thái tử điện hạ không chịu ở đế đô mừng tất niên mà lại muốn đến Tây Bắc để tuần tra, hắn định tìm Nguyễn Hồng Phi để thương lượng, thấy có người đến tìm Nguyễn Hồng Phi thì bèn đi ra ngoài coi trộm một chút.

Ô, người quen.

Mặc dù chưa bao giờ gặp Minh Trạm nhưng hắn đã thấy qua bức chân dung của Minh Trạm, nhất thời vui vẻ, tiến lên vỗ vai của Minh Trạm rồi cười nói, “Tiểu mũm mĩm, ngươi tới rồi a!” Minh Trạm liên tục chạy mấy ngày đường đến đây, rất mệt mỏi, nhưng nghe thấy Mã Duy xưng hô như vậy thì trước mắt lập tức biến thành màu đen, lại bị Mã Duy vỗ vai, suýt nữa đã ngã ụp xuống đất.

Lê Băng sầm mặt, ngăn cách tay của Mã Duy, thầm nghĩ, tên ngốc này ở đâu ra vậy? Thị vệ ở phía sau nghe Mã Duy xưng hô như vậy với thái tử điện hạ thì đều cảm thấy lỗ tai của mình tạm thời có vấn đề.

“Ha ha, ngươi không biết ta đúng không. Ta là Mã thúc thúc của ngươi, bức chân dung ngươi gửi cho Đỗ tiên sinh, ta đã nhìn thấy.” Mã Duy ở Tây Bắc một thời gian dài, lại ở trong quân doanh hằng năm, không có nhiều quy củ cấp bậc lễ nghĩa. Ánh mắt đảo qua đám thị vệ phía sau Minh Trạm, ừm, đều là cao thủ, càng xác nhận tiểu mũm mĩm nhất định có quan hệ không ít với Nguyễn Hồng Phi. Mặc dù Nguyễn Hồng Phi sống chết không chịu thừa nhận nhưng Mã Duy vẫn cho rằng tiểu mũm mĩm là nhi tử của huynh đệ hắn, bằng không làm gì có ai lại cho tiểu mũm mĩm nhiều thị vệ cao thủ như vậy a. Không phải nhi tử thì huynh đệ của hắn nhất định không thể xem bức chân dung kia tựa như bảo bối. Trong lòng đã xác định, Mã Duy hào phóng nâng tay lên, đặt lên vai của Minh Trạm rồi kéo vào trong lòng, “Đi, ta dẫn ngươi đi gặp hắn. Thủ hạ của ngươi cứ cho đi nghỉ ngơi trước đi, Lâm Phúc tử, dẫn các huynh đệ đi dùng bữa, cũng cho ngựa ăn uống no đủ luôn nhé.”

Lê Băng và Trần Thịnh vẫn đi theo phía sau Minh Trạm, hắn cảm thấy vô cùng chướng mắt đối với bàn tai của Mã Duy đang đặt lên vai của thái tử điện hạ.

Nguyễn Hồng Phi đang suy nghĩ đến dụng ý muốn đến Tây Bắc của Minh Trạm, chợt nghe có người gõ cửa, Mã Duy đưa tay đẩy cửa, cao giọng cười nói, “Đỗ tiên sinh, tiểu mũm mĩm đến tìm ngươi nè. Cũng may là ta đã nhìn thấy bức chân dung của hắn!.” Mã Duy tự nhận là mình chu toàn thỏa đáng, vì vậy không nói toạc ra quan hệ của tiểu mũm mĩm và huynh đệ nhà hắn.

Đầu tiên Minh Trạm nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc rồi dần dần trở nên hóa thạch của Nguyễn Hồng Phi, nhịn không được mà nhếch môi, mang theo vài phần đắc ý. Tướng mạo của Minh Trạm chỉ là bình thường, hiện tại lặn lội đường xa, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng nụ cười kia lại làm cho Nguyễn Hồng Phi cảm thấy cho dù hết thảy bảo vật của thiên hạ đặt trước mặt hắn thì hắn cũng không chịu đánh đổi. Minh Trạm khập khiễng chạy đến, nắm chặt tay của Nguyễn Hồng Phi.

Nguyễn Hồng Phi há mồm thở dốc, nhận thấy độ mềm ấm trong tay thì mới hoàn hồn, liên mồm hỏi, “Sao ngươi lại đến đây? Chẳng phải đến Tây Bắc hay sao? Chân ngươi bị sao vậy? Có phải bị thương hay không?”

Minh Trạm ôm lấy Nguyễn Hồng Phi, đầu chui vào hốc cổ của người ta, ngửi ngửi mùi thơm thản nhiên trên thân của Nguyễn Hồng Phi, lại cọ tới cọ lui một lúc lâu, suýt nữa đã cọ tróc da cổ của Nguyễn Hồng Phi, sau đó mới nâng mặt lên rồi nói, “Ta mệt muốn chết, cưỡi ngựa đến đau cả mông, đi tắm trước đã.”

“Như vậy, về phủ tướng quân trước đi, nơi đó kín đáo…” Thần trí của Nguyễn Hồng Phi giống như vẫn còn lang thang trên trời, nói chuyện cũng không lanh lợi như xưa, đứng lên lại ngồi xuống, nói với Minh Trạm, “Đầu tiên là phái người mang thêm mấy chậu than sưởi ấm phòng, giảm bớt giá rét. Thôi thôi, nơi đó thật sự không dành cho người ở, đến nhà của ta đi.”

Mã Duy thầm mắng trong bụng: Cái gì mà không dành cho người ở? Ta không phải là người hay sao? Hay là ngươi không phải là người? Xí, có nhi tử đúng là khác biệt! Đúng là thiên vị! Hắn cũng không biết Nguyễn Hồng Phi còn có nhà ở đây!

Minh Trạm ngồi xuống liền cảm thấy xương cốt trên người giống như đang tan rã, tươi cười mệt mỏi, “Cứ đến phủ tướng quân đi, đến nhà của ngươi thì sẽ khiến người ta sinh nghi.” Nguyễn Hồng Phi có nhà riêng ở Hải Ninh là chuyện đương nhiên, nhưng Minh Trạm không muốn làm bại lộ thân phận của Nguyễn Hồng Phi khiến Nguyễn Hồng Phi rước thêm phiền phức.

“Bên trong có giường, vào trong ngủ một lúc đi. Chờ đến tối chúng ta sẽ về phủ tướng quân để ngươi đi tắm, cũng đỡ phải rét lạnh.” Nguyễn Hồng Phi bế Minh Trạm vào bên trong, thấy Mã Duy cũng tiến vào, hắn liền cau mày, “Không có chuyện của ngươi, đi ra ngoài đi. Nhân tiện gọi tiểu Quang vào đây.”

Mã Duy đứng ở cửa, thấy Minh Trạm trừng mắt nhìn hắn, hắn cười cười, “Biết rồi, như vậy tối nay ta bảo người làm đồ ăn ngon đem đến đây để đón tiếp đại điệt tử nha.” Sau đó xoay người đi ra ngoài, Mã Duy là người luyện võ, tai thính mắt tinh, vừa ra đến ngoài thì chợt nghe giọng nói thấp thoáng của tiểu mũm mĩm ở trong phòng, “Hắn thật là ngốc, một vạn quân ở trong tay hắn có an toàn hay không? Bỗng nhiên khiến ta thật lo lắng mà.”

Mã Duy mơ hồ cảm thấy không đúng cho lắm, nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào, đành lắc đầu rời đi.

Minh Trạm rất mệt, vừa thoát xiêm y, đặt đầu xuống gối liền ngủ. Nguyễn Hồng Phi nghiêng người, lẳng lặng quan sát Minh Trạm, sắc mặt có chút tiều tụy, mặt mày giãn ra, khóe môi mang theo ý cười. Người khác không biết nhưng Nguyễn Hồng Phi xem như nhìn Minh Trạm lớn lên, xưa nay tiểu tử này lười biếng, có thể nằm thì tuyệt đối sẽ không ngồi, có thể ngồi thì tuyệt đối sẽ không đứng, thế nhưng lại không ngại cực khổ mà bôn ba ngàn dặm chạy đến đây….

Truyện Chữ Hay