Minh Trạm cười hỏi, “Như vậy bức Khoái tuyết tinh thiếp đâu?”
“Vốn được chuẩn bị hiến dâng cho thọ lễ của Tiên đế, Tiên đế nghe nói đó là vật mà Dương lão tiên sinh rất thích, cho nên đã ban thưởng ngược lại cho Dương Lão tiên sinh.” Ngụy Ninh ôn hòa nói, “Dương lão tiên sinh từ đó đến nay luôn ngưỡng mộ nhân tài, cho nên sau việc này đã cùng Nguyễn Hồng Phi kết nghĩa huynh đệ.”
Minh Trạm cảm thấy khó hiểu, “Nguyễn Hồng Phi là trưởng tử của Nguyễn Hầu, Bắc Uy Hầu phủ phú quý như vậy, vì sao Nguyễn Hồng Phi lại phải vẽ tranh đi bán?”
“Nhà nào cũng có chuyện khó nói.” Ngụy Ninh thở dài, “Mẫu thân của Nguyễn Hồng Phi mất sớm, cho dù kế mẫu ở mặt ngoài có chu toàn thế nào thì trên thực tế làm sao có thể sánh bằng mẫu thân? Nguyễn Hồng Phi trời sanh tính phóng khoáng, bằng hữu vô số, chi tiêu cũng hào phóng, bạc cấp hàng tháng của Hầu phủ làm sao đủ để hắn dùng?”
“A Ninh, lúc ấy ngươi cũng rất thích hắn phải không?” Vì một người không liên quan thì làm sao có thể để ý rõ ràng đến chuyện của người ta như vậy? May là A Ninh khi ấy còn nhỏ a, có lẽ vẫn chưa biết yêu là gì đâu.
“Ừm, dung mạo của hắn tuấn mỹ, học thức uyên bác, tính tình phóng khoáng, ta ở Đông cung cùng trưởng tử của thái tử học hành, đến tối lại hy vọng hắn sẽ đến để giảng bài cho chúng ta nghe.” Ngụy Ninh ôn hòa nói, “Ta vẫn hy vọng tương lai có thể giống như hắn, trên thực tế ta vĩnh viễn không thể có oán báo oán có ân báo ân. Ta vốn đã quen lấy lợi ích đặt lên hàng đầu.”
“Còn ngươi, vì sao lại cảm thấy hứng thú với hắn như vậy?”
Minh Trạm nói, “Bởi vì ta rất kính nể hắn. Hắn có hôm nay quả thật là xui xẻo, thành thật mà nói thì nội chiến cung đình đã bắt đầu, ta nghĩ nếu Nguyễn Hồng Phi có động tác gì khác thì việc chém giết lẫn nhau cũng chẳng còn xa đâu.”
Ngụy Ninh rất nhạy bén đối với chính trị, hắn đột nhiên thức tỉnh, thấp giọng hỏi, “Các ngươi sẽ động thủ đối với Phúc thân vương ư?”
“Không phải ta mà là các hoàng tử.” Minh Trạm nói, “Đương nhiên ta cũng không phản đối. Dù sao ta cũng không hy vọng nhìn thấy Phúc thân vương có bất cứ cơ hội nào chạm vào ngai vàng.”
“Ngươi có nghĩ đến dụng ý của thủ dụ truyền ngôi kia hay không, có lẽ là muốn như thế.”
“Như vậy chỉ khiến cho Nguyễn Hồng Phi được như ý.” Đã hạ quyết định, cho dù Ngụy Ninh hơi hoài nghi nhưng Minh Trạm vẫn nhất định không thay đổi ý kiến, “Rất ít người không động lòng khi ngai vàng nằm ở trước mặt.”
………
Ban đêm, trời vẫn sáng như ban ngày.
Hoa cỏ chim chóc đều đang ngủ, tất cả đều yên bình, chỉ nghe thấy tiếng quân cờ đặt xuống bàn.
Ngón tay như ngọc cốt đặt xuống một quân cờ trắng, ôn hòa nói, “Hoàng thượng, ngài thua rồi.”
Phượng Cảnh Kiền cảm thấy thắt lưng hơi mỏi, mỉm cười duỗi thắt lưng, tinh tế nhìn ván cờ rồi nói, “Ta vốn không thích chơi cờ, Hồng Phi ngươi lại là tuyệt thế tài tử, đương nhiên là giỏi hơn ta rồi. Trước kia những người chơi cờ cùng trẫm nào dám thắng trẫm. Chỉ có hai người dám thắng ta, mà đều bằng mấy nước cờ dở như úp sọt.” Nói xong bèn liếc mắt nhìn Phượng Cảnh Nam một cái.
Thành thật mà nói thì kì nghệ của Phượng Cảnh Nam đã tiến bộ hơn trước, trong khi Minh Trạm không kế thừa thứ tốt, mà lại sử dụng chiêu thức cùng nước cờ dở ẹt y hệt Phượng Cảnh Nam, cho dù là mười Phượng Cảnh Kiền cũng không thắng được, lại còn thích chơi xấu. Chơi cờ với Minh Trạm quả thật là giảm thọ đi mười năm.
Bất quá Phượng Cảnh Kiền nhớ đến liền cảm thấy vui vẻ trong lòng, bất giác lộ ra một chút ý cười.
“Hoàng thượng thật sự sủng ái thế tử.” Nguyễn Hồng Phi nhặt ra quân cờ trắng đen rồi bỏ lại vào bát, “Khi Tiên đế còn sống, trong các hoàng tử thì Hoàng thượng và Vương gia là những người có trí tuệ nhất, nay các hoàng tử lại không bằng Hoàng thượng và Vương gia, nhưng thật ra thế tử tuổi còn nhỏ mà đã có khí khái hơn người, ta cũng rất thích hắn. Phúc thân vương có lẽ sắp đi địa phủ gặp Tiên đế rồi, thế tử điện hạ đã quyết định ủng hộ nhị hoàng tử lên ngôi.”
Sắc mặt của Phượng Cảnh Nam vẫn lãnh đạm, Nguyễn Hồng Phi cười cười, “Trấn Nam Vương phủ xưa nay không màng đến chuyện lập thái tử, Vương gia có thể ngồi yên ổn.”
“Thời trước khác, thời nay khác. Nếu Trấn Nam Vương phủ đã giao cho hắn thì đương nhiên sẽ do hắn làm chủ.” Phượng Cảnh Nam nói, nếu huynh đệ Minh Lễ làm thế tử thì Phượng Cảnh Nam còn lo lắng một chút, nếu là Minh Trạm, tuy rằng tiểu tử kia thường khiến người ta cảm thấy đáng ghét, bất quá ngay lúc này chỉ có Minh Trạm chủ trì đại cục thì Phượng Cảnh Nam mới yên tâm. Phượng Cảnh Nam thừa nhận cho dù hiện tại có chết thì hắn vẫn rất an lòng. Năm đó lập Minh Trạm làm thế tử là một chuyện rất đúng đắn. Hầy, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc trước ở Vân Nam thật không nên quá mức áp chế hắn, nên để cho hắn sớm đi chấp chưởng thì mới đúng. Nghĩ như vậy, Phượng Cảnh Nam cảm thấy tuy rằng chính mình đỡ hơn Hoàng huynh một ít nhưng vẫn hơi tiếc nuối đôi chút.
Tuy rằng Phượng Cảnh Kiền làm hoàng đế nhưng từ đó đến nay Phượng Cảnh Nam luôn cho rằng mình mạnh hơn ca ca. Không nói thứ khác, chỉ cần nhìn vào nhi tử của bọn họ, mỗi người đều có bốn nhi tử, Phượng Cảnh Nam ở mặt ngoài luôn khiêm tốn, ngày thường mắng Minh Trạm thối đầu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tiểu tử thối nhà mình thật là tốt. Nay xem ra chính là như vậy.
Nguyễn Hồng Phi nói, “Hơn nữa lý do mà hắn giúp đỡ nhị hoàng tử càng khiến người ta yêu thích. Biết hắn nói cái gì hay không? Chỉ có nhị hoàng tử làm hoàng đế thì khả năng sống sót của Phượng gia mới tính là lớn nhất.”
“Thảo nào ngay cả Hoàng thượng cũng thích hắn, hiện tại chẳng có nhiều tiểu hài tử mềm lòng như vậy đâu.” Nguyễn Hồng Phi thở dài.
Phượng Cảnh Kiền cười nói, “Hồng Phi biết Minh Trạm có nhược điểm gì hay không?”
Nguyễn Hồng Phi nói một cách tiếc nuối, “Ta và điện hạ chỉ mới gặp nhau vài lần, ngay cả hiểu biết cũng không dám nói. Chẳng qua nhìn thấy điện hạ ứng đối hành xử, làm việc quyết đoán, có thể thấy rõ là một người hiếm có. Nhưng hắn lại rất mềm lòng, khi thì quyết đoán khi thì không, vậy mà có thể xử lý ba vị thứ huynh được sủng ái của Vương gia mà trở thành thế tử, thật sự khiến người ta bất ngờ.”
“Minh Trạm biết đâu là giới hạn, hắn vốn là đích tử, năm đó lại bị câm, bị Cảnh Nam đưa đến đế đô. Cảnh Nam có bốn nhi tử, ngoại trừ người sắp trở thành thế tử thì những người còn lại đều bị đưa đến đế đô. Minh Trạm cứ như vậy mà được tặng cho đế đô.”
“Hoàng thượng cứ nói thẳng là làm chất tử đi.” Nguyễn Hồng Phi ôn hòa nhắc nhở, “Đây cũng không phải ở kim điện, không cần phải nói chuyện uyển chuyển như vậy đâu.” Đừng làm bộ làm tịch nữa.
Phượng Cảnh Kiền bị châm chọc nhưng không hề ảo não, ngược lại còn biểu hiện ra dạ mặt dày tuyệt đại của một bậc đế vương, “Đúng, bất quá lúc ấy lập trường của hắn thật gian nan, thân là đích tử mà lại bị khuyết tật, mất đi quyền thừa kế. Có thể sớm đến đế đô, quen thuộc cuộc sống ở đế đô mới là điều có lợi cho hắn. Cảnh Nam cũng không có ác ý khi an bài như vậy, nhưng mà hắn rất bất mãn vì hành động của Cảnh Nam, đây là lý do tại sao hắn muốn làm thế tử cho bằng được. Hắn thống hận người ta an bài cuộc sống của mình, cũng thống hận việc sinh mạng bị uy hiếp.”
“Với hai điểm này, cho dù ngươi đụng đến điểm nào thì ta tin tưởng cho dù trong lúc nhất thời Minh Trạm không thể giết được ngươi, Hồng Phi, nhưng nửa đời sau của ngươi sẽ không được an nhàn như vậy.” Phượng Cảnh Kiền nói, “Hồng Phi, ngươi là nhân vật thiên tài trăm năm có một, cho dù là ta cũng có rất nhiều điểm không bằng ngươi. Học thức và võ công của Minh Trạm đều rất bình thường, không thể sánh với ngươi. Bất quá hắn hiểu rõ lòng người, lại thông minh tuyệt đỉnh, cho nên hắn dám mềm lòng, cũng có thể mềm lòng. Hắn có điểm mấu chốt của hắn, một khi chạm đến thì hắn cũng sẽ làm ra những chuyện mà mọi người không thể ngờ được.”bg-ssp-{height:px}
“Hoàng thượng định thí tốt bảo xe ư?” Nguyễn Hồng Phi hơi kinh ngạc, tư thái cau mày ngưng thần sinh động đến cực điểm, “Ta cứ tưởng rằng Hoàng thượng chỉ sủng ái tư thái của thế tử mà thôi, không ngờ Hoàng thượng lại có quyết đoán như vậy.”
Thủ đoạn khích tướng đơn giản như thế chẳng là gì đối với Nguyễn Hồng Phi, Phượng Cảnh Kiền cũng không yếu lòng, cười nói, “Người nào là tốt người nào là xe, kỳ thật cũng không phải do trẫm định đoạt. Hồng phi, mục đích của ngươi bất quá là muốn người của Phượng thị tự giết lẫn nhau, trên thực tế bọn họ tàn sát lẫn nhau thì rốt cục cũng sẽ có người chiến thắng. Như vậy ngươi cũng phải đích thân đi đối phó với người chiến thắng cuối cùng.”
“Ta thích Minh Trạm là vì ở thời thịnh vượng thì hắn có thể an tâm làm một Phiên vương, hai tỉnh Vân Quý được tách riêng từ xưa, bất quá cũng bởi vì vậy mà Trấn Nam Vương phủ trở thành lá chắn của triều đình ở Tây Nam.” Phượng Cảnh Kiền chỉ ra thế cục hiện tại, “Ưu điểm lớn nhất của Minh Trạm là dã tâm của hắn rất nhỏ, hắn có bản lĩnh thống trị thiên hạ, chẳng qua hắn rất lười, không thích phiền phức, thậm chí có lần ta đã nghi ngờ nếu lúc trước không phải ta bảo Cảnh Nam đưa hắn đến đế đô thì có lẽ ngay cả tâm tư tranh giành thế tử cũng không có, hơn nữa cũng không cưỡng cầu bản thân.”
“Ta thật sự thích Minh Trạm, đã từng tiếc nuối vì hắn không phải là đích tử của ta.” Phượng Cảnh Kiền hào phóng thừa nhận, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt đã đen thành đáy nồi của Phượng cảnh Nam, Nguyễn Hồng Phi cảm thấy thú vị, Phượng Cảnh Kiền thì tiếp tục nói, “Trên thực tế ta cũng phải thừa nhận nhi tử của mình so ra vẫn kém Minh Trạm, Minh Trạm nay đã là thế tử Trấn Nam Vương, ở đế đô sẽ không có ai động vào hắn, cũng không có ai động được vào hắn. Nhưng mà một khi có sự kiện đổ máu, Hồng Phi, nếu mục đích của ngươi là làm cho ta và Cảnh Nam đoạn tử tuyệt tôn, như vậy người sống sót cuối cùng nhất định là Minh Trạm. Ta nghĩ trải qua quãng thời gian máu lửa này thì hắn cũng sẽ trở thành một thế hệ đế vương có đủ tâm địa và thủ đoạn.”
“Anh hùng tạo thời thế, thời thế tạo anh hùng.” Phượng Cảnh Kiền nhìn khuôn mặt như ngọc của Nguyễn Hồng Phi rồi cảm thán một tiếng, “Có lẽ năm đó Hồng Phi ngươi may mắn thoát chết cũng là vì số mệnh đã định cho ngươi sẽ thành toàn sự nghiệp đế vương của Minh Trạm.”
Phượng Cảnh Kiền cười thành tiếng trong khi sắc mặt của Phượng Cảnh Nam trở nên cứng ngắc, hắn nghe thấy lời nói của huynh trưởng nhưng lại không hề có cảm giác vui sướng khi sắp trở thành phụ thân của một thế hệ đế vương, chỉ lạnh lùng nói, “Có lẽ hiện tại bức họa của ngươi đã bị truy nã trên đường phố.”
Nguyễn Hồng Phi tán thưởng, “Ta chưa từng lộ ra một chút phong thanh nào cho Vương gia, làm sao Vương gia biết được?”
“Nếu Phượng thị đã cứu ngươi, ngươi hành tẩu đa số là ở Giang Nam, người khác không biết, chẳng lẽ ngươi cho là có thể thoát được ánh mắt của lão Vĩnh Ninh Hầu hay sao?” Phượng Cảnh Nam nói, “Lão già kia sớm ru rú ở trong phủ giả chết, nhiều năm không bước chân ra ngoài nhưng trong lòng lại sáng tỏ. Minh Trạm là ngoại tôn của hắn, đến thời điểm mấu chốt thì hắn nhất định sẽ không giấu diếm Minh Trạm.”
Nguyễn Hồng Phi cười, “Vương gia thật sự là mặt thì thô mà lòng thì tinh tế, đã có tính toán trước.”
Phượng Cảnh Nam bác bỏ, “Vậy ngươi sai rồi, lòng ta tinh tế nhưng mặt của ta cũng không thô.”
Phượng Cảnh Kiền và Nguyễn Hồng Phi cùng nhau bật cười ha ha.
Phượng Cảnh Nam năm đó nổi danh là thô nhân, đương nhiên cũng không phải ý nói Phượng Cảnh Nam học hành không tốt hoặc là không biết tiết chế này nọ. Chẳng qua người này đam mê đao kiếm cung thương, nói chuyện gọn gàng dứt khoát, không thích quanh co lòng vòng, ngay cả Tiên đế cũng phải phán một câu Cảnh Nam thẳng thắn.
Thẳng thắn không phải là không có tâm tư, trên thực tế nội tâm của Phượng Cảnh Nam cũng rất thâm sâu. Bằng không hắn sẽ không được tiền Trấn Nam Vương coi trọng, tiến đến giúp đỡ Phượng Cảnh Kiền lên ngôi hoàng đế.
Chẳng qua mọi người đều có điểm mấu chốt của mình, từ trước đến nay Phượng Cảnh Nam không thích người khác nói mình là thô, cách nói này đã xưa quá rồi, hôm nay Nguyễn Hồng Phi chợt nhắc đến, Phượng Cảnh Nam lập tức bác bỏ, làm cho người ta nhớ đến khoảng thời gian năm xưa mà bật cười thành tiếng.
Nguyễn Hồng Phi càng cười càng lạnh, Phượng Cảnh Kiền thì lại ngượng ngùng sờ mũi, nói một cách vô sỉ, “Đường đột.”
“Không, ta là thật lòng hy vọng các ngươi ở đây có được khoảng thời gian vui vẻ thoải mái.” Nguyễn Hồng Phi chân thành nói, “Năm đó trước khi ta chết cũng đã có khoảng thời gian rất vui vẻ với các ngươi, thậm chí đã từng nghĩ đến sau này ngươi đăng cơ thì ta có thể trở thành rường cột nước nhà, cống hiến vì dân chúng xã tắc.”
Trong cuộc đời của Phượng Cảnh Kiền rất ít khi hắn cảm thấy hổ thẹn, vào lúc này hắn thật sự hổ thẹn, sau một lúc lâu nói không nên lời, hắn nâng tay cầm tách trà đã nguội lạnh, dường như hắn cũng không phát hiện, bưng lên rồi uống nửa tách, sau đó ôn hòa nói, “Ta thật có lỗi, khi đó ta không khoan dung cho ngươi. Là ta lòng dạ hẹp hòi.” Nói xong câu đó, Phượng Cảnh Kiền ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Nguyễn Hồng Phi, nhẹ giọng nói, “Nếu ngươi được đền bù như mong muốn thì ngươi cứ đăng cơ đi. Dù sao ngươi cũng là người của Phượng gia.”
“Chỉ như vậy?” Nguyễn Hồng Phi hỏi, “Các ngươi đều hận vì sao ta chưa chết.”
“Đúng.” Phượng Cảnh Kiền cảm thấy cổ họng khô khốc, hắn không thể không tiếp tục uống một ngụm trà lạnh để thông cổ, Nguyễn Hồng Phi là một người thật đặc biệt, hắn có mị lực vô hạn, lúc trước khi Phượng Cảnh Kiền không biết thân phận của Nguyễn Hồng Phi thì hắn cũng rất tán thưởng Nguyễn Hồng Phi. Nhưng một câu của Phương hoàng hậu đã vạch trần thân thế bí ẩn của Nguyễn Hồng Phi, lúc đầu đúng là Phương hoàng hậu rất muốn giết Nguyễn Hồng Phi. Thân thế của Nguyễn Hồng Phi không thể tiết lộ ra ngoài, trên thực tế số người biết chuyện này chỉ có ba người, nhưng Tiên đế rất thích hắn, thái tử lại nhiều lần làm ra chuyện quá phận, loại tương phản quá lớn này làm cho Phương hoàng hậu càng xem Nguyễn Hồng Phi là cái gai trong mắt.
Bản thân của Nguyễn Hồng Phi không có gì sai trái, chẳng qua thân thể của hắn lại chảy dòng máu của Tiên đế, khi đó tất cả hoàng tử đều chưa từng được sống trong quân doanh, chỉ một mình hắn có giao hảo với Bình Dương Hầu, ở trong đại quân của Bình Dương Hầu bảy năm.
Phương hoàng hầu càng không thể dung tha cho một người như vậy, huống chi lúc ấy thà rằng giết nhằm ba ngàn người còn hơn bỏ sót một Phượng thị huynh đệ như vậy.
Vì thế khi địa vị của thái tử gặp nguy cơ thì Nguyễn Hồng Phi liền trở thành một vật hy sinh tất yếu.
Nguyễn Hầu dùng hắn để quy hàng Phượng thị huynh đệ, Phượng thị huynh đệ cần hắn cùng với thái tử nghịch luân để chặt đứt tình cảm phụ tử cuối cùng của Tiên đế đối với thái tử, lót đường cho Phượng Cảnh Kiền tiến thẳng lên ngai vàng.
Sự thật giống như một bi kịch cẩu huyết, Phượng Cảnh Kiền cười khổ, “Thật không ngờ lúc ấy muốn giết ngươi là Phương hoàng hậu, cuối cùng cứu ngươi cũng là bà ta.”
Nguyễn Hồng Phi cầm lấy tách trà từ trong tay của Phượng Cảnh Kiền, tùy tay đặt trên bàn rồi rót một tách mới đưa cho hắn, “Khi Tiên đế còn sống, Phương hoàng hậu từng bị hiềm nghi là nắm giữ triều chính, không ngờ hai đời nhà ngươi đều nằm trong kế hoạch của bà ta.”
“Cần gì phải khách khí như vậy, cho dù hận Phượng gia thì cũng chẳng thay đổi được sự thật.” Phượng Cảnh Nam lạnh lùng nói, “Cho dù ngươi không phải họ Phượng nhưng rốt cục cũng bị huyết thống này liên lụy. Nếu Minh Trạm không phải là đối thủ của ngươi thì ngươi cư việc đăng cơ, tuyệt đối đừng khách khí.” Đương nhiên hắn vẫn xem trọng nhi tử của mình hơn. Mà nếu Minh Trạm xảy ra chuyện bất trắc….phi phi phi, Minh Trạm không thể xảy ra chuyện bất trắc, tiểu tử kia không giống người vô phúc, nhưng ngộ nhỡ Minh Trạm thiếu một chút may mắn thì giang sơn xã tắc đành phải dâng cho tên súc sinh này.
Cho dù Phượng Cảnh Nam không muốn thừa nhận nhưng thân thể cẩu huyết của Nguyễn Hồng Phi xác thực làm cho người ta muốn hộc máu. Trách ai đây, chỉ có thể trách Tiên đế, ngươi cần gì phải thích hắn như vậy, phóng uế mà cũng phải dẫn hắn theo bên cạnh. Ngươi có biết hai chữ ghen tị là gì hay không? Đây là nhi tử tư sinh của ngươi, ngươi làm như vậy thì thật sự đã làm cho đám thân nhi tử phải ghen tị đến mức tròng mắt cũng bốc hỏa.
Trên đời có một loại người như thế này, hắn hoàn toàn không phạm phải sai lầm gì, nhưng sự tồn tại của hắn lại tựa như dây leo, không thể không loại trừ.
…………..
P/S: Bác Kiền ca ngợi em Trạm lên mây xanh :>, bác Phi cũng ngỏ ý thích em Trạm…có ý có ý đây.