Nghe vua nói một câu còn hơn mười năm đọc sách.
Lời nói của Minh Trạm khi lâm triều rất có hiệu quả, nhiều người về phủ đều tĩnh tọa cầu Phật hoặc là cùng phụ tá thương thảo suy đoán của Minh Trạm.
Minh Trạm là ai, là thế tử Trấn Nam Vương phủ, thuở nhỏ lớn lên trong cung, là điệt tử được Hoàng đế bệ hạ sủng ái nhất. Mà hoàng thất chú ý cái gì, chính là miệng vàng lời ngọc, tuy Minh Trạm chỉ là thế tử của Trấn Nam Vương phủ nhưng cũng phải chú ý cái gì gọi là ngân khẩu ngọc ngôn.
Hắn không thể bịa ra những gì mà chính mình không nắm chắc. Lại nhìn vào lúc lâm triều, Minh Trạm có bằng có chứng, suy đoán hợp lý, mà lời nói hôm nay của Minh Trạm đúng là sét đánh ngang tai, suýt nữa đã làm cho bá quan văn võ mất hồn mất phách.
Ngụy thái hậu trong cung cũng phải tin tưởng, bất chấp hiềm khích với Minh Trạm, cấp tốc đem người triệu vào cung, vừa gặp liền hỏi, “Minh Trạm, ngươi biết Hoàng thượng ở nơi nào ư?”
“Hoàng tổ mẫu, ta cũng chỉ đến đế đô để hỏi thăm tin tức của phụ vương mà thôi.” Minh Trạm nói một cách vô tội.
“Vậy khi lâm triều ngươi đã nói…”
“Chuyện này liên quan đến bí ẩn của Trấn Nam Vương phủ, thứ cho ta không thể nói với ngài.” Minh Trạm bày ra vẻ mặt khó xử.
Đỉnh đầu của Ngụy thái hậu như muốn bốc khói, Minh Trạm vẫn làm bộ làm tịch, nhất thời khiến Ngụy thái hậu nóng nảy, tức giận nói, “Đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn bày đặt bí ẩn! Hoàng thượng là bá phụ của ngươi! Phụ vương là phụ vương của ngươi! Ngay cả tin tức chính xác mà cũng không có, hay là….chỉ có một mình lão bà này lo lắng sốt ruột thôi sao?” Nói xong liền bật khóc.
“Hoàng tổ mẫu nói như vậy chẳng phải là vu tội bất trung bất hiếu cho ta hay sao…” Minh Trạm có chết cũng không chịu nói ra, “Tùy ngài muốn nghĩ thế nào cũng được, ta không thẹn với lương tâm.” Lại liên tục thở dài, “Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu.” Vung y mệ muốn rời đi. (Người hiểu ta thì sẽ biết lòng ta có lo âu, không hiểu ta thì ta còn cầu làm chi)
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Hôm nay không hỏi được tung tích của nhi tử thì Ngụy thái hậu nhất định không để Minh Trạm rời đi.
Minh Trạm cau mày, “Thái hậu nương nương, thần đã là nam tử trưởng thành, làm sao có thể ở lâu trong hậu cung. Còn nữa, việc mà Thái hậu nương nương yêu cầu thì thần thật sự không biết, thỉnh Thái hậu nương nương chớ để thần khó xử.” Thẳng thừng nhấc chân rời đi.
Ngụy thái hậu suýt nữa đã tức đến ngất xỉu, bà ta làm Thái hậu, bảo bất kỳ ai đứng lại thì có người nào dám thẳng thừng phất y mệ rời đi như vậy hay không, nhất thời khí huyết dâng lên, huyết áp dồn nén, sắp sửa ngất xỉu.
Sau khi Minh Trạm bước ra khỏi Từ Ninh cung thì từ bên gian trong có một hoàng tử bước ra, vội vàng đỡ lấy Ngụy thái hậu, dìu người đến nhuyễn tháp mà ngồi xuống, nhẹ nhàng khuyên nhủ, “Minh Trạm xưa nay vẫn như thế, tổ mẫu đừng chấp nhặt với hắn.” Lại bưng trà ấm hầu hạ Ngụy thái hậu.
Người này có khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt có vài phần giống với Ngụy thái hậu, rõ ràng là nhị hoàng tử Phượng Minh Lan.
Ngụy thái hậu thở hổn hển vài cái thì mới có thể dần dần lấy lại bình tĩnh, bất quá trong khoảng thời gian ngắn cũng khó có thể khôi phục lòng tự trọng đã bị Minh Trạm tổn thương, vẫn vô cùng tức giận, bất quá an nguy của nhi tử là quan trọng hơn hết thảy, Ngụy thái hậu nhịn xuống phẫn nộ, cắn răng mà hỏi Phượng Minh Lan, “Lan nhi, ngươi cảm thấy Minh Trạm nói thật hay là giả?”
Trong mấy hoàng tôn thì Ngụy thái hậu thích nhất Phượng Minh Lan, đương nhiên nguyện ý nghe theo ý kiến của Phượng Minh Lan.
“Có lẽ Minh Trạm có tin tức riêng.” Phượng Minh Lan nói một cách châm chước.
Ngụy thái hậu nhịn xuống cơn tức, thấp giọng mắng, “Thật không biết phụ hoàng và Vương thúc của ngươi nghĩ như thế nào mà lại đi lập cái thứ ấy lên làm thế tử.”
Phượng Minh Lan vội vàng khuyên nhủ, “Hoàng tổ mẫu, Minh Trạm cũng có chỗ khó xử của hắn. Tính tình của hắn có một chút không tốt, nhưng tâm địa cũng không tệ lắm, bằng không cũng sẽ không để lộ tin tức cho chúng ta. Hoàng tổ mẫu nghĩ thử xem, nếu phụ hoàng và Vương thúc cố ý giấu diếm mà Minh Trạm lại nói rõ ra ngoài thì chẳng phải là làm trái ý phụ hoàng hay sao?”
“Ngươi thấy thái độ của hắn hay không!” Ngụy thái hậu than nhẹ, “Minh Lễ chưa bao giờ như vậy cả.”
Phượng Minh Lan thật sự không biết nên khuyên như thế nào mới tốt, Minh Trạm và Ngụy thái hậu nhất định là oan gia từ kiếp trước, hai người chẳng ai ưa nổi ai. Phượng Minh Lan đành phải nói, “Tổ mẫu, Minh Trạm từ trước đến nay luôn anh minh trong chuyện chính sự, quyết định của phụ hoàng và Vương thúc cũng không hề sai.”
Ngụy thái hậu tuy rằng câm miệng nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, cuối cùng thêm vào một câu, “Phụ hoàng và Vương thúc của ngươi không sao là tốt rồi.”
Kỳ thật Minh Trạm cũng chỉ nguyện ý bảo trì quan hệ ôn hòa với Ngụy thái hậu để làm vui lòng Vạn tuế gia mà thôi. Nhưng nữ nhân này thật sự là không biết điều, vướng víu khó chịu, không có chút phong thái của một Thái hậu. Nhưng mà suy nghĩ một chút, Ngụy thái hậu chỉ là một người bó củi, may mắn được làm Thái hậu, cho nên không thể yêu cầu quá cao đối với bà ta.
Minh Trạm gọi Lê Băng đến hỏi, “Nay Cửu Môn Đề Đốc là người nào?”
“Là Hà Thiên Sơn, Hà đại nhân.”
“Hà gia.” Minh Trạm suy nghĩ một chút, “Là Vĩnh Yên Công Hà gia, bên ngoại của Hiếu Tuệ hoàng hậu ư?”
“Dạ.”
Minh Trạm cười cười, Phượng Cảnh Kiền cũng có cái mạng khắc thê, chính thê của hắn là tiểu thư Điền gia của Thọ Ninh Hầu: Hiếu Tuệ hoàng hậu, bất quá vị Hoàng hậu này bạc mệnh, không được vài năm thì đã qua đời. Tiếp theo, Phượng Cảnh Kiền liền lập Hoàng quý phi Hà thị làm Hoàng hậu, vị này có thể bước ra từ những cuộc tranh chấp nội cung để làm chủ nhân Khôn Ninh cung cũng là vì nàng ta sinh được đại hoàng tử.
Đáng tiếc Hà hoàng hậu cũng không may mắn hơn Hiếu Tuệ hoàng hậu được bao nhiêu, vì đại hoàng tử bị bệnh chết non cho nên Hà hoàng hậu thương tâm quá độ mà cũng đi theo.
Lại nói tiếp, Phượng Cảnh Kiền không phải không lập thái tử, đại hoàng tử chết sớm, lúc ấy đã được phong làm Hoài Nhơn thái tử, lấy nghi lễ hoàng thái tử mà an táng trong hoàng lăng.
“Để ý kỹ phủ của hắn, cùng với động tĩnh của Hà Thiên Sơn và Vĩnh An Công.” Minh Trạm lại thêm vào một câu, “Còn có đế đô Tuần Thú Sứ Trần Tứ Hiền nữa.”
Lê Băng lĩnh mệnh rời đi, Hà Ngọc cười hì hì tiến vào, sau khi hành lễ thì nói, “Chúc mừng điện hạ.”
Minh Trạm nghiêng mặt cười khẽ, “Có chuyện gì vui à?”
“Tướng quân phủ Lục gia phái người đưa tin báo hỉ, bảo rằng tứ cô nãi nãi đã mang thai.” Hà Ngọc vừa cười vừa bẩm báo.
“Ồ? Nhanh như vậy sao?” Minh Nhã mới tí tuổi đầu mà.
Hà Ngọc cảm thấy phản ứng của chủ tử nhà mình quá mức ly kỳ, bèn nói, “Điện hạ, đây là đại hỷ sự, tứ tiểu thư vừa gả qua đã có tin vui, thật sự là rất may mắn.”
Suy nghĩ một chút về tư tưởng nhận thức của những người ở thời đại này, Minh Trạm đành phải tỏ ra vui vẻ mà cười nói cho giống mọi người, “Chứ còn gì nữa? Là ai đến báo hỉ?”
“Quản gia phủ tướng quân đến báo hỉ.” Hà Ngọc nói, “Đại quản gia đang tiếp hắn.”
“Bảo hắn đến đây.” Đáng lý Minh Trạm cũng không có hứng thú gặp mặt một quản gia, chẳng qua quan hệ thông gia thì lại khác, hơn nữa Minh Nhã không phải đích nữ, mặc dù hắn không cần đặt tên quản gia kia vào trong mắt, bất quá khả năng tưởng tượng của nhân loại rất cao siêu, bọn họ có thể vì vậy mà cho rằng Minh Trạm chỉ có tình cảm bình thường đối với thứ muội, đây là một thái độ rất tế nhị nhưng sẽ ảnh hưởng đến địa vị bên nhà chồng của Minh Nhã.
Minh Trạm chỉ hỏi vài câu đơn giản, sau đó chuẩn bị danh mục lễ vật dày đặc bảo quản gia mang về.
Minh Trạm tranh thủ thời gian gặp Minh Diễm, nay Minh Diễm chỉ mới hai mươi tuổi đầu, vẫn xinh đẹp mỹ miều như trước, hiện tại đã là mẫu thân của ba đứa nhỏ.
Nhìn một đám đầu củ cải gọi hắn là cữu cữu thật sự là không quen. Minh Trạm ngưỡng mặt, bày ra bộ dáng uy nghiêm, phát quà cho mấy tiểu hài tử, hơn nữa còn sờ sờ đầu bọn họ, “Cầm chơi đi.”
Tiểu củ cải nghe theo đại củ cải, kéo dài giọng nói ngọng ngịu, “Tạ cữu cữu.”
Minh Trạm kéo qua một tiểu củ cải mà xoa bóp hai gò má phúng phính, ngạc nhiên mà nói, “Thật là mềm nha.”
“Trước đây ngươi cũng vậy mà.” Minh Diễm cúi người ôm lấy tiểu hài tử vẫn cứ túm lấy làn váy của nàng nãy giờ, tiểu tử kia giống như tiểu trư đang rúc trong lòng mẫu thân, Minh Diễm vuốt lưng của tiểu tử kia rồi mỉm cười nói với Minh Trạm, “Lão tam chẳng mũm mĩm như ngươi khi đó đâu.”
Minh Trạm liếc mắt nhìn điệt tử giống như tiểu trư của mình, thật sự là muối mặt, có chết cũng không thể thừa nhận, “Trước đây ta béo như vậy hay sao?”
Minh Diễm cười, “Chuyện này có gì đâu, lúc ấy ai mà không khen ngươi là có phúc khí cơ chứ.” Tiểu tử kia rúc vào lòng mẫu thân trong chốc lát lại giãy dụa đòi giỡn với ca ca và tỷ tỷ ở dưới chân, Minh Diễm mỉm cười rồi đưa hắn cho nhũ mẫu, “Minh Nhã mới là có phúc khí, nhanh như vậy đã có tin tốt. Chừng nào rãnh ngươi đi thăm nàng, ta cũng sẽ đi cùng.”
“Vậy ngày mai đi.”
“Phụ vương thì sao, bao giờ phụ vương trở về?” Minh Diễm nhịn không được mà hỏi một câu.
Minh Trạm dường như không hiểu được vì sao Minh Diễm lại hỏi như vậy, chẳng lẽ hắn biết tung tích của Phượng Cảnh Nam hay sao? Bất quá hiện tại Minh Trạm tỏ ra kinh ngạc nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi, Minh Diễm vẫn chưa sinh nghi, trái lại chỉ cười một cách lý giải, “Trước đó vài ngày, ta cứ lo lắng mãi. Sau lại nghe tỷ phu của ngươi bảo rằng khi lâm triều ngươi nói Hoàng bá phụ và phụ vương đều bình an, khi đó ta mới an tâm. Quên đi, chuyện chính sự mà có nói ta thì ta cũng không hiểu.”
Trời ạ, chẳng lẽ hắn thuận miệng nói một chút mà đã hiệu quả như thế hay sao? Minh Trạm cảm thấy khó có thể tưởng tượng. Bởi vì để đối phó với sự nghi ngờ của mọi người, hắn phải chuẩn bị nhiều màn nói dối hơn nữa.
Người cổ đại cũng dễ bị lừa quá đi!
Hắn hoàn toàn không lo lắng thân phận của mình có thích hợp nói hưu nói vượn hay không.
Tỷ đệ hai người thương nghị hảo thời gian đi thăm Minh Nhã, còn trò chuyện một lúc lâu, sau đó Minh Trạm thỉnh an Thái Dương đại công chúa, dùng ngọ thiện ở Thọ An Hầu phủ rồi mới hồi phủ.bg-ssp-{height:px}
Kỳ thật mọi người cũng bán tín bán nghi đối với lời nói của Minh Trạm, cho nên cả triều văn võ có một nửa đều nhìn chằm chằm động tác của Trấn Nam Vương phủ.
Minh Trạm đến nhà của tỷ tỷ trước, sau đó là đi vấn an muội muội đang có thai, nhàn nhã đến mức khiến người ta muốn hộc máu.
Bên chồng của Minh Nhã thật sự kém xa Minh Diễm, đương nhiên cũng không phải nói bên chồng của Minh Nhã bần cùng, Phượng Cảnh Nam làm sao có thể gả nữ nhi của mình cho gia tộc hèn hạ cơ chư. Trong phủ cũng có tiểu kiều lưu thủy, hòn non bộ, rường cột điêu khắc này nọ cũng không ít.
Minh Trạm thật sự chịu không nổi quy củ của gia tộc này, xưng hô sắp xếp theo tập tước từ Lục đại lão gia đến Lục gia, cả đám người liên tục thỉnh an hắn. Minh Trạm cơ hồ muốn nói một tiếng miễn lễ bình thân, liếc mắt một cái, Hà Ngọc nâng dậy Lục đại lão gia, thế này mới bắt đầu trò chuyện, toàn bộ quá trình đều mất tự nhiên giống như lúc lâm triều.
Nhưng thật ra Minh Diễm lại thuận lợi gặp được Minh Nhã, thân phận của nàng đủ cao, chỉ cần nói với đám đại tiểu thái thái của Lục gia một tiếng, “Làm phiền.” Lại nói thêm vài ba câu khách sáo rồi lập tức tiến thẳng vào viện của Minh Nhã.
Công Hầu không thể so sánh với Vương phủ, Lục gia không ít người, nay chỗ ở của Minh Nhã hơi nhỏ hơn so với lúc mới tiến vào Lục gia, chẳng bằng cả khuê phòng của Minh Nhã khi còn ở Vương phủ.
Tiểu nha đầu đã vào bẩm báo trước, Minh Nhã xuất môn nghênh đón Minh Diễm, Minh Diễm vội vàng đỡ lấy cánh tay của nàng, “Vì sao lại đi ra đây?”
“Đại tỷ.” Minh Nhã mỉm cười, hai lúm đồng tiền tròn xoay hiện lên bên má, dịu dàng nói, “Muội không sao, thân mình rất khỏe, là lão thái thái và các thái thái làm quá mà thôi.”
Minh Diễm cùng nàng bước vào nhà, ôn hòa hỏi, “Ta nhớ rõ khi các ngươi đại hôn đâu phải ở nơi này, vì sao lại chuyển chỗ như thế?”
Minh Nhã có chút mệt mỏi, có chút bất đắc dĩ, nha đầu trong phòng đều là của hồi môn của nàng, đối diện với tỷ tỷ, nàng cũng không có gì là khó nói, bèn thở dài, “Một lời khó mà nói hết.”
“Làm sao vậy?’
“Đại tỷ tỷ.” Minh Nhã hơi do dự, đợi bọn nha đầu dâng trà thì liền phái các nàng lui xuống rồi mới nói, “Ta cũng nhờ vậy mới biết được. Tướng công cũng không phải nhi tử thân sinh của thái thái và lão gia.”
Minh Diễm run lên, thiếu chút nữa đã đập bể tách trà trong tay, “Bọn họ dám khi quân?!”
“Cũng không tính là vậy.” Minh Nhã cau mày nói, “Nghe nói trước kia lão gia và thái thái của chúng ta không có con cái, các dì cũng không có động tĩnh gì, uống đủ loại thuốc, dược liệu chất đầy cả phòng, sau này thật sự không còn cách nào khác, vì để thừa kế tước vị, liền để tướng công làm con nối dõi. Tướng công vốn là nhi tử của nhị thúc và nhị thẩm.”
“Có chuyện này ư?” Minh Diễm suy nghĩ một chút rồi khuyên giải an ủi muội muội, “Kỳ thật chuyện này cũng không tính là gì, đích tôn vô tử, vì để thừa kế chăm lo hương khói cho nên phải xin con nối dõi là chuyện thường tình.”
“Có điều tỷ tỷ không biết, sau khi cho tướng công làm con nối dõi thì thái thái của chúng ta ở tuổi tứ tuần bỗng nhiên sinh tiểu thúc tử.” Việc này đã được Minh Nhã đè nén vất vả trong lòng, cũng không có người để nàng kể lể, nắm chặt khăn mà nói, “Không chỉ như thế, từ lúc tiểu thúc tử được sinh ra, các dì cũng nở hoa kết quả, chỉ trong vòng ba năm mà thứ tử thứ nữ tăng thêm vài người. Cũng không phải thái thái đối với chúng ta không tốt, chắng qua ai mà không thương cốt nhục của mình cơ chứ, huống chi còn có chuyện tước vị nữa.”
“Chuyện này thật sự là….” Tuy rằng chỉ là một tước vị tướng quân nho nhỏ, cho dù là điệt tử thì cũng không thể so sánh với nhi tử của mình, Minh Diễm nói, “Muội phu thế nào? Đối với muội có tốt không?”
Minh Nhã gật đầu.
“Muội đang có thai, hiện tại thế nào? Hắn có đề cập đến chuyện nạp tiểu thiếp không?”
“Quả thật là không có.” Minh Nhã nói, “Dù sao chúng ta cũng là tân hôn, từ khi nghe thấy tin tức tứ ca muốn đến đế đô thì hắn càng đặc biệt khách khí đối với muội.”
Minh Diễm vỗ tay của Minh Nhã, “Cứ từ từ, trước tiên sinh hạ đích tử là được.”
“Đại tỷ, muội thật sợ thái thái sẽ nhét thêm người vào viện của muội.” Minh Nhã nhỏ giọng nói.
“Chuyện này chưa hẳn, muội ngẫm lại đi, chúng ta xuất thân từ đâu, muội cũng là Quận quân được ngự phong, bà ta bất quá chỉ là cáo mệnh tam phẩm.” Minh Diễm thấp giọng nói, “Trấn Nam Vương phủ còn tồn tại một ngày thì bà ta sẽ không dám làm càn một ngày. Bằng không muội cứ mời Hiếu Thực pháp sư Đỗ Như Lan đến nhà của muội mà giảng kinh một chút thì bà ta sẽ lập tức hiểu rõ.”
Minh Nhã cười ra tiếng, “Làm sao có thể làm như đại tỷ cơ chứ.”
Minh Diễm nghiêm mặt nói, “Chuyện này có đáng là gì, chúng ta vốn là quý nữ vương thất, muội phu thú được ngươi đã là phúc phận của hắn, có ngươi ở đây thì tước vị này tuyệt đối sẽ không rơi vào tay kẻ khác. Tuy nói gừng càng già càng cay, nhưng cũng phải xem tình huống thế nào, chúng ta có xuất thân như vậy, nếu để cho người ta khi dễ thì chẳng phải sẽ khiến kẻ khác chê cười hay sao? Tuy là trưởng bối và vãn bối đều có quy củ nhưng muội cũng phải xuất ra phong thái của Quận quân thì mới được, đừng để người ta coi thường.”
“Như vậy chẳng phải là dùng thân phận để chèn ép hay sao?” Bất chợt làm tức phụ của người ta, Minh Nhã thật sự có nhiều điểm không kịp thích ứng.
Minh Diễm cười cười, không cho là đúng, “Thân phận là để làm gì, là để làm cho chúng ta có cuộc sống an nhàn thư thả. Có nhớ trước đây khi chúng ta đọc sách hay không, trong sử sách có một chương, bảo rằng nữ nhi của Cao Tổ hoàng đế chính là Hiếu Nghi công chúa được gả cho Sở Quốc Công, công chúa không có nhi tử, Sở Quốc Công thì có vài thị thiếp, sau đó lại vì thứ trưởng tử mà thỉnh phong nhưng bị Thái Tông hoàng đế bác bỏ, là vì cái gì? Thái Tông hoàng đế chính mồm nói, không có đích tử chính là vô tự, bao nhiêu người cầu tình, thậm chí có người còn nói vô tự thì làm sao giữ được tước vị, Thái Tông hoàng đế không đồng ý, sau khi Sở Quốc Công qua đời thì Quốc Công phủ bị thu hồi, từ đó không còn Sở Quốc Công nữa.”
“Muốn ta nói, thái thái của muội thật không phải là người thông minh. Tướng quân phủ được gả cho một Quận quân đã là phúc phận, tương lai sẽ có cuộc sống yên ổn, có quan hệ với Vương phủ của chúng ta thì sẽ có nhiều thể diện. Nay vì tiểu tiết mà vứt bỏ đại lợi, đúng là kiến thức nông cạn.” Minh Diễm phân tích cho Minh Nhã, “Nay gả cho người ta, không còn giống như lúc ở phủ, khi ở nhà, chúng ta được sủng ái, mẫu thân lại nuông chiều, chẳng ai ức hiếp được chúng ta. Hiện tại muội gả vào đây, nếu vẫn nhường nhịn như trước kia, lúc đầu người ta còn kiêng kỵ thân phận Quận quân của muội, thời gian lâu dài, khi dễ muội một lần mà không thấy muội phản ứng, khi dễ muội lần thứ hai vẫn không thấy muội phản ứng. Người hiền bị người ta ức hiếp, muội ngẫm lại cho tiểu hài nhi trong bụng của mình đi, cũng nên ngẫm lại ngày sau nên làm như thế nào.”
Minh Nhã cắn môi, vuốt ve cái bụng chỉ mới nhô lên một chút, trong lòng cảm thấy ấm áp, “Đôi khi muội muốn phản biện một câu, nhưng muội thật là vô dụng, nói đến bên miệng nhưng lại không thể nói ra thành lời.”
“Chỉ cần mở miệng một hồi là được rồi.” Minh Diễm nói, “Chẳng có gì khó cả.” Minh Diễm ở trong phòng Minh Nhã mà giảng dạy cả buổi, đến buổi chiều mới cùng Minh Trạm rời đi, trước khi đi còn cố ý mỉm cười nói với Lục gia lão thái thái và các thái thái, “Tứ muội nói, vì nàng có thai sợ ồn ào nên phải chuyển phòng ở, thật là làm phiền các ngươi. Tứ muội là hài nữ nhỏ nhất trong phủ, được nuông chiều quen rồi, lão thái thái, thái thái từ bi, chăm sóc nàng một chút, chúng ta chờ uống rượu đầy tháng của điệt nhi.”
Lục lão thái thái cười như hoa cúc, miệng vội vàng thưa dạ, nhưng thật ra đại thái thái, nhị thái thái, tam thái thái đều lộ ra biểu tình hơi mất tự nhiên, tuy đã vội vàng che giấu, nhưng rốt cục cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Minh Trạm và Minh Diễm.
Lão gia nhà họ Lục cung tiễn đến tận đại môn, Minh Trạm lên thẳng xe của Minh Diễm, vì là thân tỷ đệ nên không cần kiêng dè, Minh Trạm hỏi, “Minh Nhã ở nơi này không ổn thỏa hay sao? Vì sao đại tỷ lại đề phòng như thế?”
Minh Diễm xoa xoa thái dương rồi dựa vào thùng xe mà thở dài, “Mọi nhà đều có điều khó nói, Lục gia có ba đời cùng chen chúc trong một phủ, vì có lão thái thái trong nhà, cũng không ở riêng, Minh Nhã có ba tiểu cô tử, năm tiểu thúc tử, tất cả đều đang dần dần lớn lên, nha đầu bên cạnh cũng phải có chỗ ở. Khi nàng đại hôn thì chỗ ở rất rộng rãi, chừng ba gian. Hiện tại không đủ chỗ, bà bà của nàng bảo nàng đổi chỗ, đem nơi đó chia ra thành ba tiểu viện tử, để lại cho mấy tiểu thúc tử đang dần dần trưởng thành.”
“Căn phòng mới này là trước khi đại hôn dùng giấy trang hoàng lại, trong nhà không đủ phòng thì cũng không phải đùng một cái là không đủ, hoa viên của nhà nàng không nhỏ, có thể lấy đất hoa viên làm thành hai tiểu viện cũng được.” Minh Diễm nói, “Minh Nhã mới đại hôn cho nên mặc dù nàng không tình nguyện thì cũng không tiện mở miệng, đành phải tuân theo mà đổi phòng.”
“Việc này không biết cũng không sao, nhưng đã biết thì phải nhắc nhở bọn họ một câu, miễn cho bọn họ nghĩ rằng chúng ta không là gì.” Minh Diễm khẽ nhướng hàng lông mày dài, “Bản tính của Minh Nhã tuy là không quá dịu dàng nhưng lại rất biết nhẫn nhịn, chẳng qua ban đầu tránh không được mà phải chịu thiệt, để xem sau này Minh Nhã sẽ làm thế nào.”
Minh Trạm không cảm thấy việc phòng ở là chuyện đại sự gì cả, “Chỉ là một tiểu viện thôi mà, có gì đâu, nữ nhân các ngươi đa tâm quá.”
Minh Diễm thoáng nhìn Minh Trạm, mang theo một chút ý cười, nói ra những lời sắc bén, “Nữ nhân đa tâm? Chờ xem đi, nha đầu kia không biết đã chịu bao nhiêu thiệt thòi rồi, nếu không thì Lục gia dám đưa ra yêu cầu đổi viện với nàng hay sao?”
“Đại tỷ đã khai thông Minh Nhã rồi ư?”
“Nha đầu ngốc kia cũng không ngốc, chẳng qua ở nhà quen nhẫn nhịn rồi, mẫu thân là người công bằng, vì điều này mà cũng sủng ái nàng hơn một chút.” Minh Diễm nói một cách cảm thán, “Bà bà và mẫu thân làm sao mà giống nhau cho được, chậm rãi rồi nàng sẽ hiểu.” Thái Dương đại công chúa xem như đối nhân xử thế không tệ, tâm tư cũng đặt lên người của nhi tử.
Minh Trạm nói, “Ánh mắt chọn người của phụ vương hoàn toàn thua xa ta.”
Minh Diễm vừa cười vừa nhìn hắn, “Chuyện này thì ta thừa nhận.” Quấn lại một lọn tóc, Minh Diễm nói tiếp, “À, tuy rằng ta không thích Minh Phỉ nhưng nàng ta quả thật không chịu thua kém so với Minh Nhã.”
“Minh Phỉ là người được lòng của Hoàng tổ mẫu nhất, lần này Hoàng tổ mẫu chọn trái chọn phải cuối cùng chọn nhị thiếu gia của Thọ Ninh Hầu phủ, vì thế tử của Thọ Ninh Hầu thú tam điệt nữ của Thái hậu nương nương, cũng là tam tỷ của Thừa Ân Hầu Ngụy Ninh, cho nên Minh Phỉ gả sang đó, mợ của nàng lại chính là a dì của nàng, vì vậy rất thân cận. Sau ngày đại hôn, thường nghe nói Điền thiếu gia cùng Minh Phỉ cầm sắt tương hợp, Minh Phỉ cải nam trang theo trượng phu ra ngoài, cũng có một chút thanh danh. Tuy rằng theo ta thì Minh Phỉ có chút bừa bãi, bất quá nàng luôn tự ý làm việc, nay gả cho người khác thì ta cũng không tiện nói nhiều.” Minh Diễm lắc đầu than thở, “Sau đó vị Điền thiếu gia trộm nha đầu của Minh Phỉ, ăn vụng mà không chịu chùi miệng, bị Minh Phỉ bắt gian, lúc ấy đánh cho nha đầu kia một trận chết khiếp, sau đó còn bán vào kỹ viện nữa.”
“Như vậy cũng hơi quá một chút.” Minh Trạm nói. Minh Phỉ là xuyên không đến đây, đương nhiên không thể chấp nhận chế độ một chồng một vợ nhiều thiếp, nhưng mà bán người ta vào kỹ viện thì hơi quá đáng một chút.
“Thì đó.” Minh Diễm nói, “Đưa đến thôn trang hoặc là lặng lẽ xử trí, thần không biết quỷ không hay là được rồi. Thế mà nàng ta lại để cho mọi người đều biết khiến Thọ Ninh Hầu phủ đều mất mặt. Nha đầu kia rốt cục là bị lôi ra khỏi hầu phủ, bán vào hoa lâu, một đêm bão tố, Điền thiếu gia mất mặt, bị người bên ngoài nhạo báng, há có thể không hận Minh Phỉ? Bất quá vị Điền thiếu gia này cũng không vừa, hắn đến hoa lâu chuộc nha đầu kia trở về rồi nuôi ở bên ngoài.”
Minh Trạm giống như đang nghe đọc tiểu thuyết, thật là thú vị, bèn hỏi, “Sau đó thế nào?”
“Sau đó Minh Phỉ mang theo ma ma, nha đầu và người hầu đi tìm, lại là một trận đại náo. Khi ấy Điền thiếu gia tức giận muốn lấy kiếm giết nàng, Minh Phỉ ưỡn cổ bảo hắn chém đi, mọi người vừa can vừa khuyên nhủ, cuối cùng lại bị Minh Phỉ đoạt kiếm, thiếu chút nữa là một kiếm đoạt mệnh Điền thiếu gia luôn rồi.” Minh Diễm thổn thức nói, “Điền thiếu gia bị dọa chết khiếp, phải chạy ra ngoài, còn đến quý phủ của chúng ta để tránh né một thời gian, ngay cả nhà cũng không dám về. Bằng không ta cũng chẳng biết chi tiết như vậy đâu.” Minh Diễm thở dài một cách bất đắc dĩ, “Trước kia ta cũng không ngờ Minh Phỉ lại có lá gan như vậy. Nếu có hướng giải quyết thì Thọ Ninh Hầu phủ cũng đâu dám đắc tội quý phủ của chúng ta, ngay cả thế tử phu nhân của Thọ Ninh Hầu phủ cũng cảm thấy có một chút không đúng, bèn thỉnh Minh Lễ Minh Nghĩa đến phủ, sau đó Minh Phỉ mới cho phép Điền thiếu gia về nhà.”
Minh Trạm thấp giọng cười, nếu nói trên một phương diện nào đó thì Minh Phỉ cũng là một kỳ tài.
Minh Diễm nghĩ rằng Minh Trạm đang cười hành vi của Minh Phỉ, nàng cũng cảm thấy có vài phần buồn cười, khóe môi nhếch lên, “Lục gia lại không biết điều, so với Minh Phỉ, có thể thú được nữ nhi như Minh Nhã đã là phúc khí, vậy mà cũng không biết tạ ơn.”
“Dù sao cũng đã gả vào, đại tỷ cũng đã nhắc nhở Lục gia một câu rồi, cứ xem động tác kế tiếp của bọn họ đi. Nếu Lục gia vẫn không biết thân biết phận thì cứ để ta.”
“Ngươi yên tâm đi, trước kia khi ta đến đây thì nha đầu Minh Nhã cũng chẳng nói lời nào, hiện tại ta đã khai thông cho nàng rồi.” Từ sau khi đại hôn, Minh Diễm càng ngày càng hiểu rõ đạo lý huynh đệ tỷ muội phải giúp đỡ lẫn nhau, nhẹ nhàng nói, “Từ từ cũng đến, Lục gia cũng không phải kẻ ngốc.”
………….
P/S: ồ, ko kể đến vụ chanh chua của em Minh Phỉ, tính ra thì em Phỉ này cũng có gan lắm, chẳng thua gì Hoạn Thư.
Lục lão gia và Lục lão thái thái là ông bà nội chồng của Minh Nhã, mấy bà thái thái là con dâu của Lục lão gia và Lục lão thái thái.