Hạ Hầu Huyền nghe vậy, ánh sáng trong mắt tức khắc vỡ vụn, không nhúc nhích nhìn chằm chằm sau lưng Tư Nam Tuyệt, rõ ràng không thấy được vẻ mặt nàng giờ phút này, nhưng trong lòng hắn cũng vô cùng mong đợi và khẩn trương.
Vân Tuyết Phi rũ mắt, im lặng không lên tiếng. Bây giờ nàng không còn một chút tình cảm nào với Hạ Hầu Huyền, có chăng chỉ còn lại sự chán ghét, để nàng ở chung với hắn trong một nén nhang, nàng khó có thể chấp nhận, cộng thêm mấy ngày này mệt mỏi và vết thương trên bả vai......
“Phỉ nhi, chỉ cần thời gian một nén nhang thôi!” Hạ Hầu Huyền giống như thấy được sự do dự của Vân Tuyết Phi, hắn vội vàng nhấn mạnh nói.
Ánh mắt Vân Tuyết Phi căng thẳng, trong mắt nhanh chóng ngưng tụ sự âm trầm: “Ta và hoàng thượng không có gì đáng nói, còn nữa, xin đừng gọi ta là Phỉ nhi!”
Tiếng nói vừa dứt, kéo tay Tư Nam Tuyệt, xoay người định rời đi.
Sắc mặt Hạ Hầu Huyền hơi trầm xuống, chợt giương môi cười một tiếng: “Có một số việc ta nhất định phải biết rõ ràng, hôm nay nàng không chịu nói với ta, vậy ta sẽ dây dưa mãi, đến ngày nàng đồng ý thì thôi!”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo sự cương quyết từng chữ từng chữ rõ ràng đến tột cùng của lõi trái đất rơi xuống, đập vào màng nhĩ Vân Tuyết Phi, khiến nàng ngừng bước, một lần nữa nắm chặt bàn tay ấm áp trong tay.
Vân Tuyết Phi do dự, Hạ Hầu Huyền chứng kiến hết thảy, trong long có phần hơi bực bội, hắn ép mình tỉnh táo lại, hôm nay hắn nhất định phải hỏi rõ!
“Ta không ngại ở lại đây!” Khóe miệng Hạ Hầu Huyền hơi nâng lên, mở miệng lần nữa.
Ánh mắt Tư Nam Tuyệt ngưng trọng, tràn đầy sự u ám, hắn trầm giọng cảnh cáo nói: “Hạ Hầu Huyền, ta nói để Phi Nhi tự mình quyết định, nếu ngươi còn như vậy, thì cút ra khỏi vương phủ cho ta, nơi này không hoan nghênh ngươi!”
Hạ Hầu Huyền vẫn dán chặt mắt trên người Vân Tuyết Phi, chợt cười một tiếng, lầm bầm nói: “Vân Tuyết Phi, rốt cuộc nàng đang sợ cái gì? Hoặc là......” Hắn chuyển một cái, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Nàng đang giấu diếm điều gì?”
Bỗng chốc lá cây xung quanh lay động, một cơn gió mạnh đánh trực diện về phía hắn. Ánh mắt Hạ Hầu Huyền lạnh đi, vội vàng né tránh, bởi vì động tác quá lớn, động tới vết thương trên ngực, hắn khó chịu cau mày lại, cũng coi là miễn cưỡng tránh khỏi một kiếp này.
Chưởng lực rơi vào thân cây sau lưng hắn, cạch một tiếng, cây khô bị chém làm hai, ngã trên mặt đất. Hạ Hầu Huyền ổn định tâm thần một chút, con ngươi sắc bén bắn về phía nam nhân hờ hững kia. Mặc dù không thấy rõ động tác Tư Nam Tuyệt, nhưng hơi thở quen thuộc đó, hắn và Tư Nam Tuyệt quen nhau lâu như vậy, dĩ nhiên biết công kích vừa nãy đến từ người nam nhân này!
Vân Tuyết Phi mấp máy môi, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Hạ Hầu Huyền: “Thời gian nửa nén hương, ta chỉ cho ngươi được như vậy, thời gian vừa đến, ta lập tức rời đi!”
Nghe vậy, Hạ Hầu Huyền vui vẻ hẳn ra, sự lạnh lẽo từ từ tản đi, hóa thành nụ cười dịu dàng, giọng nói mơ hồ có chút run rẩy, hình như là cực kỳ kích động: “Được, chỉ cần nửa nén hương là đủ rồi!”
Vân Tuyết Phi hít một hơi thật sâu, sớm muộn cũng phải đối mặt, nàng nhìn Tư Nam Tuyệt đang trầm mặt, nở một nụ cười dịu dàng nói: “Huynh trước trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ trong chốc lát ta sẽ trở lại ~”
Đôi con ngươi long lanh, xinh đẹp như đá quý, hai người nhìn nhau, Tư Nam Tuyệt đột nhiên cúi người nhẹ nhàng ấn xuống một hôn trên trán Vân Tuyết Phi, dịu dàng biết bao, kiều diễm lưu luyến.
Mặt Vân Tuyết Phi đỏ lên, trái tim nhẹ nhàng run lên một cái, nảy sinh một loại cảm giác gọi là ngọt ngào, ánh mắt nhìn Tư Nam Tuyệt càng thêm dịu dáng như nước.
Cảnh tượng này không khỏi làm gai mắt Hạ Hầu Huyền, hắn cố nén xúc động muốn tiến lên tách bọn họ ra, ngón tay nắm chặt thành quyền, cơn đau buốt chỗ vết thương còn kém rất xa sự nhức nhối của trái tim. Đây là sao chứ? Rõ ràng còn chưa lấy được chứng thật, sao hắn lại không thể chịu được như thế?
“Chỉ nửa giờ thôi đó, ta chờ nàng trở lại nghỉ ngơi cùng ta!” Giọng nói Tư Nam Tuyệt trầm thấp lạnh lùng vang lên, nhưng vẫn có thể nghe ra sự dịu dàng bên trong.
Gò má Vân Tuyết Phi đỏ như rặng mây, vốn bởi vì Hạ Hầu Huyền đến mà không vui, giờ phút này dần dần tiêu tán, trong mắt chỉ có người nam nhân trước mắt này, cả trái tim giống như ngâm trong lọ mật ngọt ngào.
Nàng quyến luyến thả tay Tư Nam Tuyệt ra, mặc dù bóng dáng ấy ngày càng xa, nàng vẫn nhìn chằm chằm vào nó, cho đến khi hoàn toàn biến mất, nàng mới xoay người lạnh lùng liếc vẻ mặt u ám của nam nhân bên cạnh.
“Rốt cuộc chịu xoay người rồi à!” Hạ Hầu Huyền giễu cợt cười một tiếng, tim kiềm nén sự tức giận không nói nên lời, thật giống như bắt được quả tang thê tử lén lút vụng trộm với người khác.
“Có lời gì cứ việc nói thẳng là được~” Đương nhiên Vân Tuyết Phi nghe ra sự khó chịu trong lời nói của hắn, nhưng nàng không cần thiết phải truy đến cùng, hắn đối với nàng mà nói chính là một kẻ qua đường, nàng cần gì để ý cảm thụ của hắn!
Hạ Hầu Huyền dĩ nhiên nhớ mục đích hôm nay mình đến, sau khi điều chỉnh tâm trạng của mình xong, cất bước đi về phía Vân Tuyết Phi, còn nàng ba bước xa thì dừng lại, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm nàng, giọng nói trầm lắng, lại lộ ra một chút khẩn trương: “Nàng biết Tiết Phỉ?”
Từ lúc nghe thấy một tiếng kia Phỉ nhi kia, Vân Tuyết Phi cũng đã đoán được mục đích hắn tới đây. Xem ra rốt cuộc Mộ Dung Thanh Y tới bước đường cùng rồi, mang chuyện của nàng nói cho Hạ Hầu Huyền biết. Chẳng qua dáng vẻ thâm tình của tên nam nhân này khi nãy. Nếu không phải nàng đã trải qua rất nhiều đau thương, nàng sẽ cho rằng hắn còn yêu Tiết Phỉ!
“Không biết!” Vân Tuyết Phi bất chấp ánh mắt mong chờ kia, không chút nghĩ ngợi phủ nhận, nàng không muốn có bất kỳ dây dưa nào với tên này!
Sắc mặt Hạ Hầu Huyền chợt biến đổi, lớn tiếng chỉ trích nói: “Nàng nói dối!” Hắn vẫn nhớ cảm giác quen thuộc lần đầu tiên gặp mặt, cái nhìn đầy phức tạp của nàng, lúc ấy không chú ý, bây giờ nghĩ lại, nàng có quen hắn. Mỗi lúc đứng gần nàng, hắn đều có một loại cảm giác Phỉ nhi đang ở bên cạnh. Lúc trước đã từng phỏng đoán, nhưng vừa nghĩ đến khả năng đó hắn lập tức bác bỏ ngay. Dù sao chuyện ma quỷ hoang đường như thế, hắn đường đường là cửu ngũ chí tôn há có thể tin tưởng? Nhưng sau khi nghe Mộ Dung Thanh Y nói xong, vấn đề vốn đã bị hắn ném qua sau đầu lại xuất hiện, hắn dám chắc nữ nhân trước mắt này tuy hình dáng thay đổi, nhưng nàng chính là Phỉ nhi của hắn!
“Ta nói dối sao? Tiết Phỉ đã sớm chết ở trên chiến trường rồi, ta đây là một người sống sờ sờ, sao có thể biến thành một người chết hả?” Trong mắt Vân Tuyết Phi lóe ánh sáng dữ tợn, cúi đầu cười nói: “Nói không chừng bây giờ đã biến thành đống xương trắng ở chỗ nào rồi!”
“Không, không phải như vậy, ta không cho phép nàng nói như vậy!” Người Hạ Hầu Huyền hơi run một chút, trong mắt thoáng qua sự tàn bạo, bất ngờ vươn tay lôi kéo cánh tay Vân Tuyết Phi, ánh mắt hàm chứa phẫn nộ phong ba mãnh liệt: “Nàng ấy không có chết, không có chết!”
Bả vai Vân Tuyết Phi vốn đã băng bó kỹ, bây giờ lại bị kéo mạnh như thế, lập tức vết thương vừa mới được cầm máu bị vỡ, máu tươi từ từ thấm ra ngoài, nhuộm đỏ quần áo, mồ hôi cũng theo đó rịn trên trán nàng, trong lòng thầm mắng câu: lão tử cmn (con mẹ nó) thiếu nợ ngươi sao, kiếp trước bị hại thê thảm như vậy, bây giờ còn phải chịu đau vì hắn.
“Buông ta ra!” Gương mặt Vân Tuyết Phi tràn đầy tức giận, trừng mắt tên nam nhân đang điên dại này, không để ý vết máu càng lúc càng nhiều trên quần áo, nàng ra sức giãy giụa.