Vân Tuyết Phi sững sờ, sau đó mở to hai mắt nhìn Tư Nam Tuyệt, trong mắt đầy tràn kinh ngạc: “Huynh và Hạ Hầu Cảnh thế nhưng là biểu huynh đệ!”
Tư Nam Tuyệt gật đầu một cái, thật sâu nhìn Vân Tuyết Phi, một đôi mắt phượng thanh tịnh đẹp đẽ, mím môi một cái nói: “Mẫu thân của ta Mộc Thanh Lan và mẫu thân của hắn Mộc Thanh Dao là tỷ muội ruột thịt cùng một mẹ, trên danh nghĩa ta là biểu huynh Hạ Hầu Cảnh.”
“Huynh bảo vệ Hạ Hầu Cảnh, cũng không phải vì ta, mà bởi vì coi hắn như người thân của huynh?” Vân Tuyết Phi đột nhiên có chút rầu rĩ, uất ức nói.
Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi, ánh mắt chăm chú vào mặt nàng, một lúc sau gật đầu lần nữa.
Chân chính lấy được chứng thực từ Tư Nam Tuyệt, Vân Tuyết Phi vẫn có chút giật mình, không trách được Hạ Hầu Cảnh có thể đi lại tự do trong vương phủ, thì ra là có một tầng quan hệ thân mật này.
Mộc thanh Dao, mẫu phi Hạ Hầu Cảnh, nghe nói có khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cụ thể dáng vẻ gì, Vân Tuyết Phi chưa từng thấy qua. Nhưng sau khi chứng kiến dung mạo tuyệt thế của mẫu phi Tư Nam Tuyệt, Mộc Thanh Lan, nàng có thể tưởng tượng ra nữ nhân kia chói mắt như thế nào.
Chính là một nữ nhân được sủng ái rất lâu trong hậu cung, chẳng qua cuối cùng lại hồng nhan bạc mệnh!
Mộc Thanh Lan thay thế muội muội mình chăm sóc Hạ Hầu Cảnh, điểm này nàng có thể hiểu, chỉ là vừa nãy bà ấy lo lắng chạy tới trước mặt Hạ Hầu Cảnh, không hề ghé mắt lên trên người nhi tử của mình, sau đó cũng không hỏi thăm một tiếng, vậy không khỏi có chút kỳ quái rồi!
Kể từ sau khi Mộc Thanh Lan trở lại, vẫn luôn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, cao cao tại thượng của mình. Lúc gặp phải nàng thì thỉnh thoảng biểu lộ ra một chút chán ghét, nhưng hôm nay lại lo lắng sốt ruột như vậy. . . . . . Nàng cũng là lần đầu nhìn thấy trên mặt vị Thái phi này!
“Mẫu phi. . . . . .” Tuy Vân Tuyết Phi cực kỳ không thích Mộc Thanh Lan, nhưng dù sao phu quân của nàng vẫn là nhi tử của bà ấy, nàng ngừng một lát có lẽ nên xưng hô như thế: “Hình như mẫu phi người rất thương Hạ Hầu Cảnh, huynh. . . . . .” Vừa nãy người này chợt lóe lên sự bị thương, nàng đã thấy rõ ràng mà.
Tư Nam Tuyệt chống lại tầm mắt Vân Tuyết Phi, con ngươi thâm thúy thật giống như phủ lên một tầng voan mỏng, che khuất ánh sáng ở trong đó, đó là một loại thâm trầm khiến cho người ta nhìn không thấu.
Không biết sao, Vân Tuyết Phi cực kỳ ghét loại cảm giác này, rõ ràng gần ngay trước mắt, thế nhưng cảm giác hắn cách nàng vô cùng xa!
Tư Nam Tuyệt cúi đầu dùng băng gạc màu trắng cẩn thận băng bó vết thương. Sau một lát yên lặng, giọng nói dịu dàng hùng hậu chậm rãi cất lên: “Mộc phủ, Thừa Tướng năm đó có hai nữ nhi quốc sắc thiên hương, lại thông tuệ hơn người, nổi tiếng gần xa, hai người này chính là mẫu phi ta Mộc Thanh Lan, người còn lại là mẫu phi Hạ Hầu Cảnh, Mộc Thanh Dao.”
Vân Tuyết Phi hơi ngớ, hai nữ nhi, một gả cho đương kim thiên tử, một gả cho người sóng vai cùng thiên tử Hộ quốc Vương Gia. Gia thế như vậy nhà nào có thể hơn được chứ, nàng nhớ mẫu thân đã từng nói, Dao phi bị kết tội thông dâm, bị Tiêu Hậu cho ban cho cái chết bằng một thước lụa trắng. . . . . .
Chẳng qua sinh ra ở một gia tộc có bối cảnh khổng lồ như vậy, phẩm hạnh hiền đức hẳn phải là tốt nhất, nhất là còn có một nhi tử xuất chúng đến thế. Vân Tuyết Phi rất khó tin nữ nhân ấy sẽ bỏ quên nhi tử cùng lợi ích của gia tộc, tư thông với người khác!
“Hai nữ nhi của Mộc gia đã định bất phàm, nhất là mẫu thân của ta Mộc Thanh Lan còn là trưởng nữ, vốn định đưa vào trong cung, chỉ là. . . . . .” Tư Nam Tuyệt nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thu hồi vẻ mặt mơ hồ nói: “Chỉ là trước khi bà vào cung đã gặp phải phụ thân của ta Tư Nam Tầm, là mối tình đầu tiên, mà bà lại là một nữ nhân rất có chủ kiến, không muốn nghe theo sự sắp đặt của gia tộc, thậm chí lấy chết uy hiếp không muốn vào cung!”
“Vì vậy Mộc phủ đã đưa nhị nữ nhi vào cung?” Vân Tuyết Phi không ngờ còn có một khúc mắt như vậy, không trách được Mộc Thanh Lan lo lắng quan tâm Hạ Hầu Cảnh, nghĩ đến cũng đúng hổ thẹn.
“Đúng là đã đưa nhị nữ nhi Mộc Thanh Dao vào cung, chỉ có điều là do Mộc Thanh Dao chủ động yêu cầu!” Ánh mắt Tư Nam Tuyệt lóe lên một cái, giọng nói dịu dàng trước sau như một.
Nói tới chỗ này, Vân Tuyết Phi ước chừng cũng có thể nghĩ tới, nàng rũ mắt, trong lòng vẫn là có chút rung động, không trách được Mộc Thanh Lan lo cho Hạ Hầu Cảnh như thế.
Nếu như nói lúc nãy chỉ là tin tưởng, vậy thì bây giờ đã biến thành chắc chắn, một nữ tử tốt đẹp như thế, sao có thể làm ra những chuyện hạ tiện kia chứ?
“Vậy chuyện năm đó Dao phi tư thông cùng người khác chắc chắc bị hãm hại rôi!” Vân Tuyết Phi to gan nói ra suy đoán trong lòng mình, nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt, mắt cũng không nháy mắt: “Là Tiêu Hậu sắp đặt?” Lúc đấy người được lợi lớn nhất chính là Tiêu Nhược Vũ, Dao phi vừa chết, nữ nhân này liền độc chiếm hậu cung rất lâu.
Tư Nam Tuyệt nhìn Vân Tuyết Phi chăm chú, hồi lâu hé miệng nói: “Nàng rất thông minh. . . . . .”
Vân Tuyết Phi nghe vậy lập tức ngậm miệng lại, bị tầm mắt mãnh liệt như thế nhìn trúng, trên mặt của nàng thoáng qua sự mất tự nhiên. Dù sao kiếp trước của nàng là Tiết Phỉ, chuyện trong hoàng cung tất nhiên nàng cũng có nghe qua.
Hạ Hầu Cảnh khi đó cũng là cô độc không chỗ nương tựa, hoàng thượng tuyệt nhiên không chào đón hắn, đối xử tốt với hắn cũng là sau một thời gian ngắn. Nhớ lại thời điểm hoàng thượng giống như đã nhận ra điều gì đó, thẹn trong lòng! Thậm chí khi cơ thể chỉ mắc bệnh nhẹ, ông ấy định truyền ngôi để bù đắp, chỉ là trước một tối chiếu thư truyền ngôi được ban bố, bị Tiêu Hậu phát giác.Sau đó đi tìm nàng, hi vọng nàng có thể thuyết phục Hạ Hầu Cảnh, buông tha việc tranh giành ngôi vị hoàng đế với Hạ Hầu Huyền.
Lúc ấy nàng ít nhiều có chút lòng riêng, Hạ Hầu Huyền, Hạ Hầu Cảnh, hai người này là bằng hữu tốt nhất của nàng. Nàng không hy vọng họ bởi vì ngôi vị hoàng đế mà trở mặt thành thù. Cho đén bây giờ nàng cũng chỉ muốn sống một sống bình thản, chẳng qua nàng biết thủ đoạn của Tiêu Hậu. Dù mình không đồng ý với bà ta, bà ta vẫn sẽ nghĩ biện pháp trừ khử Hạ Hầu Cảnh. Khi đó Tiêu phủ đang ở thời kỳ cường thịnh nhất, thu mua rất nhiều binh mã, huống chi lúc ấy nàng không biết quan hệ giữa Hạ Hầu Cảnh và Tư Nam Tuyệt. Vì vậy nàng và Tiêu Hậu làm giao dịch, nàng thuyết phục Hạ Hầu Cảnh buông tha ngôi vị hoàng đế, nhưng Tiêu Hậu phải bảo đảm Hạ Hầu Cảnh làm vương gia nhàn hạ tự do đến hết đời.
“Vết thương đã được xử lý ổn thỏa rồi, hành trình dài như vậy, nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt!” Tư Nam Tuyệt nắm lấy bàn tay lạnh giá của Vân Tuyết Phi, hơi nghiêm túc nói: “Tối nay ta tới đây thẩm vấn nàng!”
Vân Tuyết Phi thấy hắn tính rút tay ra đứng dậy rời đi, vội vàng giơ cái tay khác níu hắn lại, nhanh nhảo nói: “Huynh còn chưa nói rõ mà, không thể đi như vậy!”
Tư Nam Tuyệt cúi đầu nhìn Vân Tuyết Phi, sau khi tỉ mỉ quan sát mặt mũi của nàng, giọng nói dịu dàng vang lên: “Quan hệ giữa ta và Hạ Hầu Cảnh đã nói rõ ràng với nàng rồi đó!”
“Hiện tại Tiêu thái hậu hung hăn như vậy, chúng ta nên làm gì?” Vân Tuyết Phi nhìn Tư Nam Tuyệt, nghiêm nghị nói: “Lấy tình cảm của mẫu phi đối với Dao phi, ta tin bà nhất định sẽ có hành động, vì báo thù cho muội muội mình, huynh là con trai ruột của bà, dám chắc không có quan hệ sao, hoặc nói huynh cũng đang ngấm ngầm mưu tính?” Mặc kệ trước đây nàng cố kỵ cái gì, Hạ Hầu Cảnh vì nàng mà vứt bỏ ngôi vị hoàng đế là sự thật, nàng không thể cứ ngồi chờ đợi kết quả như vậy, nàng cũng muốn giúp đỡ!