Editor: thuyvu
Từ lúc ra khỏi vương phủ, Mộ Dung Thanh Y ngồi trong kiệu vẫn chưa hết đắc ý. Hôm nay thật đúng là may mắn, không chỉ bắt được Thẩm Lưu Nhiễm, còn khiến Vân Tuyết Phi ngậm bồ hòn, biết giữa mẹ chồng nàng dâu các nàng có mâu thuẫn, vậy về sau nàng cần phải thường lui tới một chút!
Nàng đưa tay vén màn kiệu liếc mắt nhìn đường cái cực kỳ náo nhiệt, sau đó chuyển mắt nhìn Thẩm Lưu Nhiễm ở sau lưng, chỉ cần giải quyết nàng ta, sau này nàng không còn phải nơm nớp lo sợ rồi!
Đột nhiên cỗ kiệu nảy lên, rơi mạnh xuống đất, dân chúng xung quanh nối bước nhau chạy, nụ cười tắt lịm, trên mặt xuất hiện hoảng sợ, thậm chí tán loạn khắp nơi, miệng thì thầm: "Chạy mau! Giết người!"
Trong nháy mắt, đường phố vốn người đến người đi, hiện tại một người cũng không có, chỗ nào cũng bừa bãi.
Đột nhiên có tiếng đánh nhau truyền vào trong tai, ngay sau đó là tiếng binh khí mãnh liệt đụng vào nhau. . . . . .
Có nha hoàn khẩn trương chạy tới vén rèm lên, gấp giọng nói: "Nương nương, có mai phục! Nhanh đi theo ta!"
Không để ý bao nhiêu, mặc cho nha hoàn kéo mình ra khỏi kiệu, đập vào mắt là một mảng lớn người áo đen, cầm trong tay đao kiếm lạnh lẽo, tấn công nha hoàn bên cạnh nàng.
"Nương nương, đi phía này!" Một nha hoàn trong đó dẫn Mộ Dung Thanh Y định thừa dịp đánh nhau hỗn loạn, không ai chú ý để chạy trốn.
Nhưng lời vừa dứt, một luồng ánh lạnh thoáng qua, một người áo đen đã nhìn thấy bọn họ, lập tức tiến hành công kích, ngay sau đó có thêm vài người gia nhập cuộc chiến.
Mộ Dung Thanh Y không ngờ mới mấy ngày ngắn ngủi, nàng gặp phải nhiều cuộc ám sát như vậy, vốn mang theo tám nha hoàn ra ngoài, thoáng cái đã chết hai người, cả trái tim như chìm vào đáy cốc. Nếu cứ iếp tục thế này, nàng chắc chắn sẽ nhanh chóng mất mạng!
Trong giờ phút hỗn loạn, làm gì có ai quan tâm đến Thẩm Lưu Nhiễm, nàng vốn đang tuyệt, lúc này trái tránh phải né, một đôi mắt lóe sáng, lợi dụng lỗ hỏng, chạy ra chỗ an toàn ở bên ngoài.
Không biết qua bao lâu, chém giết vẫn tiếp tục như trước, âm thanh đao kiếm giao nhau chợt trở nên mãnh liệt cùng lẫn lộn. Hai tỷ muội nha hoàn đứng ở góc tường khi nãy không phục tùng mệnh lệnh của Mộ Dung Thanh Y. Nhưng hiện tại không giống, bọn họ phụ trách bảo vệ an toàn của Quý Phi, nếu Quý Phi xảy ra mệnh hệ gì, bọn họ và ngay cả người nhà của họ cũng đều không thoát khỏi trách nhiệm, chỉ có thể dốc toàn lực ra để bảo vệ Quý Phi
Một vệt sáng chợt lóe, ánh mắt lạnh lẽo khát máu của người áo đen, máu tươi lan tràn khắp mặt đất. . . . . . Mộ Dung Thanh Y hoảng sợ trợn to mắt, thời khắc lưỡi đao sắc bén sắp chém vào trên người mình, nàng sợ hãi nhắm hai mắt lại, chờ đợi tử thần đến. . . . . .
Nhưng đau đớn không có đến như dự đoán, chỉ có một dòng dung dịch nóng hổi phun trào ở trên mặt, ngay sau đó mùi máu tươi tràn ngập trong hơi thở, khiến cổ họng nàng cuồn cuộn muốn ói. Nàng cẩn thận hí mắt, đợi nhìn thấy người áo đen vốn đang giơ kiếm, ngực bị một thanh kiếm cấm vào, máu không ngừng chảy ra, toàn thân cứng ngắc, ánh mắt không thể tin, sau đó ngã ầm xuống đất.
Thích khách chết rồi, vậy nàng sẽ không phải chết, trong lòng nàng một trận vui sướng, vội vàng mở mắt ra men theo âm thanh nhìn sang, nhìn thấy người áo đen từ từ giảm bớt, một đám người mặc thường phục, kiếm trong tay thị vệ quơ múa như du long. Nàng vô cùng quen thuộc, đó là hộ vệ của Hạ Hầu Huyền, kiếm đến chỗ nào thì nơi đó giàn giụa máu tươi, nhưng nàng lại không còn sợ nữa, ngược lại cảm thấy rất an tâm.
Đột nhiên một trận vó ngựa truyền đến, tiếp theo có vô số tiếng bước chân chỉnh tề vang dội chay tới bên này.
Không lâu sau, khuôn mặt như đao khắc của Hạ Hầu Huyền xuất hiện trong tầm mắt Mộ Dung Thanh Y, một bộ đồ đen, lôi dây cương, đang kẹp bụng ngựa phi tới, đi theo sau là từng hàng binh sĩ mặc áo giáp màu bạc, uy phong biết bao nhiêu!
Tiếng ngựa hí cao vút vang dội bầu trời, Hạ Hầu Huyền ghìm cương ngựa, lạnh lùng nhìn xung quanh.
Tất cả đám người áo đen đều bị xử lý sạch sẽ, còn dư lại ba nha hoàn mặc dù trọng thương, nhưng cũng may đã bảo vệ được tánh mạng.
Ngay sau đó tiếng hô hoán vang lên: "Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!"
Mộ Dung Thanh Y đứng ngây ngốc ở nơi đó, trong đôi mắt đều là hình ảnh nam nhân cưỡi bạch mã uy phong lẫm liệt, đó là nam nhân của nàng, phu quân của nàng, nàng cảm giác đột nhiên chua xót trong long. Những ngày oan ức vừa qua khiến vành mắt nàng lập tức đỏ au, trong thiên địa giống như chỉ còn lại nàng và hắn, nàng từng bước từng bước đi tới nam nhân như thiên thần kia.
Nhưng trước mắt một bóng trắng thoáng qua, một nữ nhân trước nàng một bước quỳ xuống trước ngựa Hạ Hầu Huyền, đầu dập mạnh xuống mặt đất, giọng nói kinh sợ vang lên: "Nô tỳ Thẩm Lưu Nhiễm ra mắt hoàng thượng, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!"
Ngữ điệu quen thuộc, cái tên quen thuộc lập tức kéo sự hoảng hốt từ trong lòng Mộ Dung Thanh Y ra ngoài, ngay sau đó mặt nàng lập tức trắng bệch, đôi môi khẽ run rẩy, trong mắt lan tràn sợ hãi, nàng vậy mà quên mất nữ nhân đáng hận này!
Con ngươi bình tĩnh lạnh lẽo của Hạ Hầu Huyền rốt cuộc cũng phập phồng, kế tiếp ánh mắt hắn bén nhọn quét tới nữ nhân nằm sấp trên mặt đất, lạnh lùng ra lệnh: "Ngẩng đầu lên!"
Quả nhiên là Thẩm Lưu Nhiễm! Một trong nữ hầu cận thân của Phỉ nhi. Kể từ lúc Phỉ nhi chết trận sa trường, hai nữ hầu bên người nàng Thẩm Lưu Ly, sau khi hắn điều tra biết nàng ta vào rừng làm cướp. Chẳng qua Thẩm Lưu Nhiễm này, hắn muốn tìm, nhưng vẫn không tìm được, không nghĩ tới bây giờ lại xuất hiện ở đây. Hắn quét mắt về phía Mộ Dung Thanh Y, còn ở chung một chỗ với nữ nhân này? Đột nhiên trong lòng có một suy đoán thật lớn. . . . . .
Mộ Dung Thanh Y bị ánh mắt lạnh lẽo Hạ Hầu Huyền dò xét khiến toàn thân mất tự nhiên, nàng đột nhiên có một loại cảm giác tai họa sắp xảy ra, lòng bàn tay đầy mồ hôi, hai mắt gắt gao khóa chặt trên người Thẩm Lưu Nhiễm, hận không thể hóa ánh mắt thành gươm đao, giết chết nữ nhân này!
"Ngươi tìm trẫm có chuyện gì?" Hạ Hầu Huyền vững vàng ở trên lưng ngựa, giây cương trong tay bị hắn nắm chặt.
"Nô tỳ. . . . . ." Thẩm Lưu Nhiễm nhắm mắt lại, định mở miệng nói ra toàn bộ, nàng không có lựa chọn, nói thì chết, không nói cũng chết. Đây là cơ hội duy nhất nàng nhìn thấy Hoàng thượng, nàng biết Mộ Dung Thanh Y chắc chắn sẽ không tha cho nàng. Như vậy trước khi nàng chết, nàng một lần làm người tốt, cũng coi đền bù cho tiểu thư!