Đích Nữ Vương Phi

chương 92: lần này đến lượt ta áp chế huynh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: thuyvu

Tròng mắt Thư Đới chợt lóe, chỉ là trong tít tắc, rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Lúc này bên ngoài có tiếng nha hoàn cất lên: "Thái phi, biểu tiểu thư đến ~"

Thư Đới mừng rỡ, tay rũ xuống run lên nhè nhẹ, nhìn Mộc Thanh Lan kích động nói: "Thái phi, Linh Nhi đã tới ~"

Mộc Thanh Lan gật đầu một cái, chỉnh quần áo, giọng nói đoan trang uy nghiêm vang lên: "Cho vào đi!" diễn,đànlê$quý%đôn

Nghe được âm thanh quen thuộc, Tống Thi Linh nhếch môi, từ từ nện bước đi vào, hôm nay vận mệnh của nàng sẽ bắt đầu thay đổi lần nữa!

Từ Đông Lâm viên đi ra, dưới ánh tà dương, nam tử như mộng như ảo lẳng lặng chờ đợi, nhìn nàng ra ngoài, sắc mặt vui vẻ, vội vàng đi lên trước.

"Lâu như vậy mà huynh vẫn đứng ở đây?" Mặt Vân Tuyết Phi cong cong, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười. diễn,đàn^lê$quý^đôn

Tư Nam Tuyệt cúi đầu cười, tiếng cười trong trẻo như suối nước, ngắm Vân Tuyết Phi nói: "Nếu vi phu rời đi, nương tử ra ngoài không thấy được người, tối hôm nay vi phu sợ rằng đừng nghĩ lên giường!"

Cố ý kéo dài hai âm cuối, nói xong làm cho người ta mơ tưởng viễn vong, Vân Tuyết Phi hơi đỏ mặt, tức giận trừng mắt nam tử đang hả hê kia: "Không đứng đắn!"

Tư Nam Tuyệt cười khẽ, trong mắt lưu chuyển hào quang rực rỡ, như muốn nhấn chìm Vân Tuyết Phi ở bên trong.

"Cùng nhạc phụ đại nhân trò chuyện như thế nào?" Tư Nam Tuyệt đưa tay kéo Vân Tuyết Phi đi về Lâm Phượng viên, tiếng nói thanh nhuận trước sau như một.

Vân Tuyết Phi bỗng nhiên ngẩn ra, mắt trợn to, cực kỳ kinh ngạc nói: "Huynh đã sớm biết?" diễn&đàn&lê&quýđôn

Bàn tay nắm tay nàng đột nhiên siết chặt, Tư Nam Tuyệt xoay đầu lại nhìn thẳng vào mắt nàng, gật đầu một cái: "Trước lúc nàng biết, bởi vì chưa rõ ý nàng thế nào, cho nên không dám tùy tiện nói cho nàng biết!"

Trong lòng vốn bởi vì hắn giấu giếm có chút không vui, nhưng khi nghĩ lại, hắn cẩn thận như vậy cũng là vì mình, nhất thời đáy lòng ngòn ngọt, dịu dàng nói: "Hôm nay lúc chưa được gặp Tô Thần Tường, ta rất oán hận ngoại tổ phụ, trách ông ấy sao nhẫn tâm như vậy, một câu nói đoạn tuyệt tình phụ tử không quan tâm đến mẫu thân Tô Uyển của ta. Nhưng giờ phúc nhìn thấy ông ấy, ta có thể thấy rõ trong mắt của ông, thống khổ và áy náy, ẩn hàm cẩn thận, ta nhìn ra tình cảm của ông ấy đối với Tô Uyển không tầm thường. Sau khi xác định phỏng đoán của ta, biết chuyện cũ giữa bọn họ, trong lòng ta không còn oán giận nữa, có chăng chỉ là đau lòng vì bọn họ đã để lở mất nhau, mười năm tốt đẹp ở gần nhau, mười năm khổ sở hành hạ. Kết quả cuối cùng là âm dương xa cách, chuyện này cũng nói không được ai đúng ai sai. Nếu Tô Uyển có thể sớm một chút ý thức được tình cảm đối với Tô Thần Tường. Hiện tại bọn họ đã là một đôi hạnh phúc mỹ mãn rồi. Nếu Tô Thần Tường có thể bỏ đi tôn nghiêm, như Tiêu Hàn ở bên cạnh Tô Uyển chờ đợi một ngày bà hồi tâm chuyển ý, thì bây giờ đã được hạnh phúc, chỉ là không có nhiều chữ nếu như thế. . . . . ."

"Nàng bằng lòng tha thứ cho ông ấy?" Bước chân Tư Nam Tuyệt ngừng lại một chút, ánh mắt lóe lên nói.

"Ừ, bắt đầu từ hôm nay ta sẽ có thêm một phụ thân thương yêu ta!" Vân Tuyết Phi dường như nghĩ đến cái gì, chau mày thị uy nói: "Phụ thân của ta thủ phủ Cẩm Châu, nếu sau này huynh dám phụ ta, ta lập tức bỏ huynh, cầm một đống bạc đi tìm mùa xuân thứ hai!"

Ánh mắt Tư Nam Tuyệt run lên, nhiệt độ quanh thân lập tức giảm xuống vài độ, giọng nói hơi trầm xuống nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Bỗng chốc cánh tay dùng sức, kéo Vân Tuyết Phi vào trong ngực.

Bụp một tiếng, chop mũi Vân Tuyết Phi va vào lồng ngực cứng rắn, vừa đau vừa bưc. Đang muốn lên tiếng chỉ trích, thình lình lửa nóng bao vây hơi thở nàng, mục tiêu chính xác bao trùm trên bờ môi nàng, khiến những lời nàng muốn nói bị ngăn lại trong cổ họng, một chữ cũng không thốt ra được.

Vân Tuyết Phi mở to hai mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn, ngoài miệng mềm mại như lửa thiêu đốt nàng, đầu óc nàng choáng váng, miệng vô ý thức hé ra, mặc cho hắn chiếm đoạt nuốt vào nhả ra.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt Vân Tuyết Phi đỏ lên, hô hấp khó khăn, cảm giác sắp chết đến nơi, Tư Nam Tuyệt mới chịu thả nàng ra, đôi con ngươi sâu thẳm nhìn nàng chăm chú, môi mỏng khẽ mím môi.

Miệng rốt cuộc có thể thở trở lại, Vân Tuyết Phi hớp từng hơi, ánh mắt không quên hung hăng trừng nam nhân đáng giận trước mặt.

Dưới trời chiều, dung nhan Tư Nam Tuyệt như thơ như họa ẩn hiện trong làn khói mờ ảo mỹ lệ, sương mù dày đặc trong mắt nói: "Nàng chỉ có thể là của một mình ta, nghĩ cũng đừng nghĩ mùa xuân thứ hai, ai dám chạm vào nàng, bổn vương làm thịt hắn!"

Vân Tuyết Phi trừng mắt đẹp, hất tay Tư Nam Tuyệt ra, bước lên đạp hắn một cước, sau đó tức giận đùng đùng bỏ về Lâm Phượng viên.

Khi Vân Tuyết Phi và Tư Nam Tuyệt một trước một sau trở lại Lâm Phượng viên, món ngon chất đầy một bàn tỏa ra mùi thơm mê người. Vân Tuyết Phi vốn đang đói bụng, bỏ qua tâm tình không vui, vội vàng chạy tới trước bàn ngồi xuống, cầm đũa chuẩn bị ăn.

Ngũ Trà chạy nhanh tới kéo tay Vân Tuyết Phi, chỉ chỉ người đứng bên cạnh, nha hoàn không nhúc nhích Mộc Cần.

Mộc Cần, một trong những tứ đại nha hoàn cận thân của Thái phi, chịu trách nhiệm chuyện ăn uống hàng ngày, còn có an toàn của Thái phi, độc lập với tất cả nha hoàn ở vương phủ.

Mộc Cần nhìn cũng không nhìn Vân Tuyết Phi một cái, trực tiếp đi tới trước mặt Tư Nam Tuyệt cúi người nói: "Nô tỳ phụng lệnh Thái phi, mời tiểu vương gia đi Tĩnh Tâm viện dùng bữa tối!"

Vân Tuyết Phi có ngu đi nữa cũng biết nha hoàn trước mặt hoàn toàn không coi mình ra gì, thái độ của nha hoàn cũng chịu ảnh hưởng từ chủ tử, xem ra vị Thái phi kia tuyệt đối không thích mình.

"Không cần, hôm nay bổn vương dùng bữa ở Lâm Phượng viên, ngày mai sẽ đến chỗ mẫu phi!" Tư Nam Tuyệt trực tiếp kê một cái ghế ngồi bên cạnh Vân Tuyết Phi, cầm đũa gắp thức ăn cho Vân Tuyết Phi, biểu hiện sủng ái rõ rành rành.

"Thái phi dặn nô tỳ nhất định phải mời được vương gia qua!" Mộc Cần vẫn như cũ cung kính nói.

Thu hồi nụ cười ở khóe môi Tư Nam Tuyệt bực bội chau mày, lạnh lùng nói: "Không nghe thấy sao? Bổn vương nói ngày mai. . . . . ."

Vân Tuyết Phi chợt nắm lấy cổ tay đang gấp thức ăn cho mình, quay đầu nói với Tư Nam Tuyệt: "Mẫu phi hôm nay mới trở về, huynh thân làm con, phải chăm sóc cho bà thật tốt!"

"Nhưng ta không muốn để lại một mình nàng, muốn đi chúng ta cùng đi!" Tư Nam Tuyệt ngưng mắt nhìn Vân Tuyết Phi, ánh mắt vô cùng chấp nhất, khiến Vân Tuyết Phi an lòng.

"Thái phi nói chỉ mời một mình vương gia qua!" Mộc Cần lập tức ngăn cản.

Mắt Vân Tuyết Phi tối sầm lại, lời nói dễ hiểu như vậy, sao nàng có thể nghe không ra chứ, quả nhiên Thái phi chẳng ưa mình.

Tư Nam Tuyệt không ngờ hôm nay hắn nói rõ ràng như thế, tưởng mẫu phi có thể hiểu cho nhi tử, vì hạnh phúc của con trai mà nhượng bộ, nhưng. . . . . . Nhìn người hắn che chở trong nháy mắt ảm đạm, hắn ngẩng đầu lên ánh mắt bén nhọn quét về phía Mộc Cần đứng ở bên cạnh nói: "Bổn vương không đi, nói với Thái phi, vương phi ở đâu, Bổn vương ở đó!"

Mộc Cần không ngờ tiểu vương gia luôn luôn tôn kính Thái phi, thế nhưng cũng có một ngày ném sạch mặt mũi Thái phi, nàng không khỏi càng thêm không thích Vân Tuyết Phi. Bộ dạng quả nhiên như Thái phi đã nói, nữ nhân này chính là họa thủy, không thể ở lại bên cạnh vương gia.

Vân Tuyết Phi giật mình, chứng kiến sắc mặt nam nhân lạnh lẽo bảo vệ mình, trong lòng nàng hạnh phúc lâng lâng. Thái phi không thích mình cũng chẳng sao, chỉ cần người nam nhân trước mắt này luôn hết lòng hết dạ với mình là được. Vì hắn, cho dù có vượt qua giới hạn chịu đựng, nàng vẫn có thể nhịn.

"Chúng ta ăn chung đã lâu, hiện tại cũng không thiếu, huynh qua đó trước đi, tối mai đền cho ta là được!" Vân Tuyết Phi nở nụ cười dịu dàng, nháy mắt với Tư Nam Tuyệt.

Tư Nam Tuyệt nhìn thấy vẻ mặt Vân Tuyết Phi như vậy, đưa tay sờ sờ mặt Vân Tuyết Phi, đầu ngón tay vô hạn yêu thương, gương mặt lãnh khốc nảy sinh sự dịu dàng không tương xứng: "Nàng muốn ta đi?"

Vân Tuyết Phi kiên định gật đầu một cái, Thái phi không thích nàng là việc của bà, nhưng nàng là con dâu vẫn phải hết sức làm tròn trách nhiệm.

"Vậy ta đi trước, nàng ăn cơm đi, sớm nghỉ ngơi một chút!" Tư Nam Tuyệt dịu dàng dặn dò.

Sau đó đứng lên đi ra cổng, Mộc Cần theo sát phía sau.

Đợi sau khi không nhìn thấy bóng lưng hắn, Vân Tuyết Phi thở dài, nhìn thức ăn đầy bàn, đột nhiên cảm giác không còn khẩu vị nữa.

Ngũ Trà ngó ngoài cửa quan sát, thấy không người, nhanh chóng cài then, sau đó đi tới trước mặt Vân Tuyết Phi nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, hôm nay biểu tiểu thư tới vương phủ rồi, nghe nói là Thái phi phái người đón về đấy!"

Vân Tuyết Phi ngớ người một lát, ánh mắt rơi vào trên người Ngũ Trà: "Đón lúc nào?"

"Sau giờ ngọ ạ!" Ngũ Trà đáp.

Chân mày Vân Tuyết Phi nhíu chặt, xem ra vừa trở về đã sai người đi đón rồi, chắc hẳn Thái phi rất thích Tống Thi Linh, sau này chỉ sợ là khó sống đây.

"Hôm nay em đi điều tra, nghe nói trước đây Thái phi đối xử với biểu tiểu thư như nữ nhi ruột thịt. Vì vậy sau khi đến Vân sơn, quyền chưởng gia vương phủ giao cho biểu tiểu thư!" Nhớ lại lúc trước xích mích với vị biểu tiểu thư này, Ngũ Trà lo lắng nói: "Thái phi có thể bởi vì chuyện của biểu tiểu thư mà trách tội tiểu thư người không?"

Vân Tuyết Phi mấp máy môi, mở miệng nói: "Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, bây giờ có lo lắng cũng vô dụng, em sang đây cùng ta ăn cơm!"

Ngũ Trà cũng nghĩ như thế, Vương Gia sủng ái tiểu thư như vậy, nhất định sẽ không để cho tiểu thư bị ức hiếp.

Trong viện Tĩnh Tâm, từng dãy đèn lồng được treo lên cao, chiếu sáng cả viện như ban ngày.

"Thái phi, ăn miếng măng tre này, ngọt thanh ngon miệng!" Tống Thi Linh nhu thuận gấp thức ăn cho Mộc Thanh Lan.

Mặc dù mặt Tống Thi Linh đã bị hủy, gồ ghề rất khó coi, nhưng nàng ta khéo léo chiềm được lòng của Mộc Thanh Lan, tốt hơn nhiều so với nhi tử lạnh lùng ngồi ở một bên. Bà cắn miếng măng, mùi vị quả nhiên rất được, khen ngợi nói: "Quả nhiên không tệ, ngon vô cùng!"

Tống Thi Linh nghe xong, trong lòng tràn đầy vui mừng đắc ý, khi nảy đến đây, Thư di cũng lén nói với mình. Thái phi định qua một thời gian ngắn kêu biểu ca nạp mình làm trắc phi. Nàng không ngờ, hôm nay biến thành như vậy, còn có cơ hội trở thành nữ nhân của biểu ca. Mặc dù trắc phi không giống như chính phi, nhưng khiến nàng rất thỏa mãn rồi. Nàng quét mắt về phía Tư Nam Tuyệt, phong thái biểu ca xuất chúng như thế, làm cho trái tim đập nhanh, chỉ là liếc nhìn, mà sắc mặt đã hơi biến thành ửng hồng.

Sao Mộc Thanh Lan có thể không nhìn ra ánh sáng trong đôi mắt linh hoạt của Tống Thi Linh, thật ra vừa rồi bà có chút hối hận, hối hận khi bảo đảm với Thư Đới. Dung nhan như vậy, hơn nữa còn từng gả cho người khác. Mặc dù làm trắc phi, nhưng vẫn không xứng với nhi tử của bà. Nhưng lời nói ra như bát nước đã hất đi, không thể thu hồi, hơn nữa Thư Đới đi theo mình đã rất nhiều năm, cộng thêm Linh Nhi cũng khéo léo, bà chỉ có thể chấp nhận, bà ho khan hai tiếng mở miệng nói: "Linh Nhi, ta ăn no rồi, ngươi gấp thức ăn cho Nam Tuyệt đi!"

Tròng mắt Tống Thi Linh sáng lên, dời mắt lên đôi đũa chưa từng di chuyển của nam nhân, nâng bước đi tới, thích biểu ca lâu như vậy, nàng dĩ nhiên biết biểu ca thích ăn nhất là cái gì. Lúc nàng chuẩn bị đưa tay đi gắp thức ăn, ánh mắt Tư Nam Tuyệt lạnh lẽo cố định trên người nàng, lời nói vô tình phun ra: "Ta không đói bụng! Cách xa ta một chút!"

Tâm tình Tống Thi Linh vốn đang vui mừng kích động thoáng chốc như bị dội một chậu nước lạnh, trong nháy mắt lạnh hoàn toàn, nàng cứ như vậy không biết làm sao đứng ở nơi đó, uất ức vành mắt đỏ hoe.

Mộc Thanh Lan cũng cố ý không nhìn tới gương mặt khó ưa của nhi tử, nghe Mộc Cần thuật lại chuyện vừa rồi, trong lòng bà lập tức nổi nóng, thế nào cũng không nghĩ tới bản thân kém một tiểu nha đầu, kêu nó ăn cơm với mình, còn phải tam xin tứ mời, cuối cùng vì nữ nhân kia mở miệng thỉnh cầu, nhi tử mới chịu tới đây! Đối với Vân Tuyết Phi, bà một chút cảm kích cũng không có, thậm chí còn chán ghét, đây là nhi tử của bà, bà hao phí tâm huyết bồi dưỡng, dựa vào đâu lại nghe lời một nữ nhân khác?

"Ta nghe Mộc Cần nói, tối hôm nay ngươi chưa ăn gì, sao lại không đói bụng?" Mộc Thanh Lan để đũa xuống, nhìn chằm chằm Tư Nam Tuyệt, cả người lộ ra hơi thở lành lạnh không vui: "Hay là vì ăn cơm chung với lão bà này, khiến ngươi không đói bụng?"

Tư Nam Tuyệt nghe một tiếng lão bà kia, mi mắt giật giật, nhìn thẳng nói: "Mẫu phi đệ nhất mỹ nhân ở Đại Hạ, được dùng bữa với mẫu phi là vinh hạnh của nhi tử!"

Nghe nhi tử nói như vậy, Mộc Thanh Lan hơi thoải mái chút, mặc dù bà có lòng tin với mỹ mạo của mình, nhưng chân chính nghe được từ trong miệng người khác, chắc chắn là khen ngợi mình rồi.

"Linh Nhi, nhanh gấp thức ăn cho Tuyệt Nhi, ngươi đã cùng mẫu phi ăn cơm, thì phải ăn nhiều một chút, những món này là do ta căn dặn phòng bếp làm riêng cho ngươi!" Gương mặt trang nhã của Mộc Thanh Lan tràn đầy ấm áp, ra lệnh cho nha hoàn: "Các ngươi đem tất cả món ăn đến trước mặt vương gia đi!"

Tống Thi Linh lo lắng nhìn Tư Nam Tuyệt, thấy lần này hắn không có mở miệng phản bác, tim nàng đập chậm lại, đưa tay gắp thức ăn bỏ vào trong chén Tư Nam Tuyệt, giọng nói còn ngọt hơn mật vang lên: "Biểu ca, đây là. . . . . ."

"Cút!" Tư Nam Tuyệt trừng mắt, lạnh lùng quét Tống Thi Linh, âm thanh lạnh lẽo từ trong kẽ răng nặn ra.

Lần này trái tim Tống Thi Linh thật sự vỡ thành mãnh vụn rồi, cả người cứng ngắc đứng ở đấy, hốc mắt ửng đỏ, thoáng chốc nước mắt đã tụ lại.

Thư Đới đứng sau lưng Mộc Thanh Lan cũng không nhịn được nữa, hai tay nắm quyền, hàn quang chợt lóe trong mắt, nói với Tư Nam Tuyệt: "Vương gia, cho dù người vì vương phi, cũng không thể trút giận lên người Linh Nhi!"

Sắc mặt Mộc Thanh Lan lập tức âm u, bà lạnh lùng nhìn Tư Nam Tuyệt cách đó không xa, ngữ điệu lộ ra sự uy nghiêm âm lãnh: "Bây giờ ngươi vì một nữ nhân, ngay cá cơm cũng không muốn ăn chung với ta?"

"Nữ nhân kia là người nhi tử đã nhận định, là nhi tức của người, tại sao mẫu phi không thử tiếp nhận Phi Nhi?" Tư Nam Tuyệt có chút vô lực nói: "Con nói rồi muốn nàng và kế hoạch không có bất kỳ xung đột, con vẫn là một nhi tử hiếu thảo biết vâng lời!"

Mộc Thanh Lan cũng không làm bộ bình tĩnh nữa, gương mặt bà chìm trong sự giân dữ mắng Tư Nam Tuyệt: "Hừ! Hiếu thảo biết vâng lời, chỉ bằng dáng vẻ hiện tại này? Ta thật sự không biết con trai của ta lúc nào thì trở nên nhi nữ tình trường như vậy rồi! Dựa vào thái độ bây giờ của ngươi, ta sẽ tuyệt đối sẽ không thừa nhận thân phận hộ quốc vương phi của nàng ta!"

Thần kinh Tư Nam Tuyệt căng thẳng tựa dây cung thoáng chốc đứt đoạn, mắt lạnh đứng dậy: "Nàng là nương tử của con, là hộ quốc vương phi, là nữ chủ nhân của vương phủ này không được phép thay đổi! Nếu như mẫu phi tìm thêm kẻ nào không đứng đắn tới nơi này, thì không cần gọi nhi tử qua đây!"

Câu nói không đứng đắn càng làm cho sắc mặt Tống Thi Linh trắng bệch, bờ môi run rẩy, một chữ cũng không phản bác được, chỉ có thể im lặng giữ nước mắt lại.

"Con trai ngoan, con trai ngoan, ngươi đã không muốn đến đây như vậy, bây giờ lặp tức cút ngay cho ta, ta không có đứa con như ngươi, ngươi cút, ngươi cút. . . . . ." Mộc Thanh Lan không duy trì nổi dáng vẻ cao quý đoan trang nữa, tức giận chỉ tay ra cửa, sắc mặt âm hàn.

"Chủ tử, đừng tức giận có hại cho sức khỏe!" Thư Đới vội vàng đưa tay thuận khí cho Mộc Thanh Lan, trấn an nói: "Tiểu vương gia không phải cố ý chọc giận chủ tử, hắn cũng chỉ vì quá yêu vương phi thôi, chủ tử người đừng để trong lòng!"

Tư Nam Tuyệt nghe vậy, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Thư Đới, mặt mũi bao phủ một tầng sương mù, lạnh nhạt nói: "Thư di nói như vậy, nếu người nghe hiểu thì biết Thư di mở miệng là vì ta, còn ngược lại sẽ cho rằng Thư di cố ý bôi nhọ Phi Nhi!"

Ánh mắt lạnh lẽo khiến trong lòng Thư Đới run lên, bà cười gượng nói: "Tiểu vương gia, người hiểu lầm, ta không có ý đó!"

"Không có thì tốt rồi! Không nên vọng tưởng thứ không thuộc về ngươi, như vậy Bổn vương còn có thể kính trọng gọi ngươi một tiếng Thư di!" Tư Nam Tuyệt lạnh lùng lưu lại một câu nói như vậy, không để ý tới sắc mặt Mộc Thanh Lan âm trầm, từ đầu tới đuôi cũng không nhìn đến Tống Thi Linh, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài màn đêm đã buông xuống, không như bên trong Lâm Phượng viên, bầu không khí ở đây âm u khiến người ta bị đè nén. Thời gian mới trôi qua không bao lâu, hắn lại bắt đầu nhớ nhung hương vị ấm áp ấy, hắn lặp tức đứng lên sử dụng khinh công bay về Lâm Phượng.

Thời điểm đứng trước cửa, thế nhưng không ngờ phát hiện, đèn đuốc đều tắt hết, trong lòng hắn không khỏi âm thầm nghiến răng, nha đầu này ngủ sớm thế, không muốn chờ mình đây mà.

Che giấu mất mác trong lòng, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lấy ánh trăng đi vào, rốt cuộc thấy được trước giường dung nhan quen thuộc đang ngủ say, an tĩnh như vậy, làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.

Hắn khẽ thở dài, đưa tay cởi quần áo, tiếp theo chui vào trong chăn.

Vừa chui vào, đột nhiên trên đỉnh đầu có một bóng râm che phủ, sau đó một vật nặng đè trên người mình, mềm lại, thơm ngát, hơi thở quen thuộc quanh quẩn ở phía trên.

Tư Nam Tuyệt ở trong bóng tối định thần nhìn lại, hai mắt trong suốt làm gì có nửa phần buồn ngủ, lúc này đang hứng thú nhìn mình chằm chằm, con ngươi lóe sáng.

Còn chưa kịp phản ứng, hai điểm trước ngực đau nhói, tức khắc toàn thân hắn cứng ngắc, tứ chi đột nhiên không nhúc nhích được.

"Nàng muốn làm gì?" Tư Nam Tuyệt nhìn chằm chằm mặt Vân Tuyết Phi, mắt không nháy, giọng nói không chút sợ hãi.

"Lần này đến lượt ta áp chế huynh!" Giọng nữ phách lối chợt vang lên trong đêm đen.

Truyện Chữ Hay