Đích Nữ Truyện Ký

chương 225: sâu mọt không còn, nhiếp gia rơi đài (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhận được tin tức này Hạ Liên Phòng vô luận thế nào cũng không thể yên tâm, kiên trì muốn đến Phủ Tín Dương hầu một chuyến. Thanh vương không yên lòng để nàng đi một mình liền đi cùng.

Hạ Liên Phòng đã từng đến Phủ Tín Dương hầu, chỉ là tâm tình lần trước so với lúc này lại hoàn toàn khác nhau. Lần trước nàng chỉ lo tìm Nhiếp Tĩnh hỏi tội, lòng tràn đầy lửa giận, căn bản không hề cẩn thận đánh giá hoàn cảnh Phủ Tín Dương hầu. Nay nguy cơ giải trừ, Nhiếp gia rốt cuộc không còn là uy hiếp nữa, nàng mới có nhàn tâm chăm chú nhìn toàn bộ bố cục Hầu phủ.

Ngói lưu ly, tường sơn vàng đỏ, mái cong quỳnh lâu, cầu nhỏ nước chảy, không chỗ nào không tinh xảo, không một chỗ nào không hoàn mỹ làm người ta thở dài. Chỉ riêng nhìn bài trí của Hầu phủ này liền biết Nhiếp gia giàu có tới trình độ nào.

Gian phòng của Nhiếp Tĩnh lại đơn sơ ngoài dự đoán. Theo Hạ Liên Phòng thấy, Nhiếp Tĩnh vô dục vô cầu kỳ thật đều là đang che giấu khát vọng giống như cái động không đáy của hắn với quyền thế cùng địa vị. Nhưng mà trong gian phòng này, trừ giường tủ quần áo bàn dài cơ bản ra, trống không không một vật dư thừa, dù là trên giường, màu sắc cũng cực kỳ thanh lịch, dùng đều là những thứ bình thường. Chỉ nhìn qua thật sự khiến người khác không có cách nào tin tưởng đây là gian phòng của Lục thiếu Nhiếp gia. Ngoài ra, trong phòng cũng không có chút đồ trang trí xa xỉ nào, cực kỳ đơn giản gọn gàng.

Không có gì cả, ngay cả dấu vết Nhiếp Tĩnh tồn tại cũng tựa hồ biến mất theo hắn. Hạ Liên Phòng tìm không thấy dấu vết căn phòng này từng có Nhiếp Tĩnh tồn tại, đáy lòng nàng không khỏi dâng lên cảm giác bất an quỷ dị. Nhiếp Tĩnh người nọ, nàng vô cùng hiểu biết hắn, lần này nàng lợi dụng hắn để đạt tới mục đích, nói đến cùng cũng là bởi vì hắn quá mức tự phụ. Nếu hắn cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện Nhiếp gia sở dĩ thất bại nguyên nhân đều do nàng thì không biết sẽ có thể được ăn cả ngã về không hay không?

Nghĩ đến đây, Hạ Liên Phòng liền không khỏi cảm thấy đau đầu. Nàng thật sự không muốn tiếp tục đấu với Nhiếp Tĩnh. Dựa theo tình hình bây giờ, trừ phi mặt trời mọc ra từ hướng tây, bằng không đời này Nhị hoàng tử đừng mong có duyên với hoàng vị. Tín Dương hậu cũng đã chết, có thể nói, hết thảy đều phát triển theo hướng tốt nhất, nhưng vì sao... nàng lại cảm thấy có chỗ rất không thích hợp chứ? Nói thí dụ như, vì sao Tín Dương hậu qua nhiều năm như vậy không hành động, nhất định lại muốn chọn thời điểm này? Lại vì sao hắn lựa chọn Nhị hoàng tử không hề có ưu thế? Đến cùng trên người Nhị hoàng tử có thứ gì để hắn nhìn trúng?

Tín Dương hậu tạo phản rất mạc danh kỳ diệu (không thể hiểu được), thật sự là không thể không làm cho người khác hoài nghi. Nếu không phải nàng đã sớm cùng Thanh vương thông qua thư lập phương án dập nát kế hoạch của Tín Dương hậu thì nói không chừng hiện tại Tín Dương hậu đã thật sự thành công —— giống như kiếp trước.

Đối với Hạ Liên Phòng mà nói, những người khác trong Nhiếp gia đều không coi là cái gì, chỉ có Nhiếp Tĩnh, là người khiến nàng cảm thấy bất an nhất từ trước đến nay. Nàng không nắm chắc mười phần mười có thể thắng hắn, càng không có khả năng tìm ra hắn từ trong biển người mênh mông—— đây chính là ái đồ của Hồng Thượng đại sư, học đủ thứ kỳ môn độn giáp Ngũ Hành Bát Quái, đâu phải người một nữ tử sống trong khê phòng như nàng có thể suy tính ra? Chỉ hi vọng đời này Nhiếp Tĩnh không cần xuất hiện nữa, nàng cũng coi như là đã tích phúc mấy đời.

"Làm sao vậy? Sắc mặt của nàng không tốt." Thấy thần sắc Hạ Liên Phòng có biến, Thanh vương lo lắng hỏi. Hắn vụng trộm quay về Yến Lương đã có nửa tháng, trong lúc đó không dám gặp mặt Hạ Liên Phòng, sợ sau khi thấy nàng sẽ luyến tiếc rời đi. Thời gian nửa tháng, đủ để cho hắn biết được ân ân oán oán giữa Nhiếp Tĩnh cùng Hạ Liên Phòng. Tuy rằng chưa từng tiếp xúc với Nhiếp Tĩnh, nhưng với những gì hắn biết đã đủ khiến Thanh vương tràn ngập chán ghét Nhiếp Tĩnh. Cũng không nhìn xem bản thân mình là thân phận gì, dám mơ ước thê tử của hắn! "Đang nghĩ tới điều gì sao?"

Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Thiếp chỉ là cảm thấy, Nhiếp Tĩnh không có khả năng cứ thế mai danh ẩn tích, nhưng trong lòng thiếp lại hi vọng hắn có thể biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa." Nàng thành thực nói, trong lòng nghĩ như thế nào, ngoài miệng liền nói như thế đó.

Thanh vương ôm nàng vào lòng, thân mật cắn cắn hai má mềm mại của nàng: "Hắn làm chuyện gì chọc giận nàng sao?"

Hạ Liên Phòng giờ này mới nhớ tới, nàng còn chưa nói cho Thanh vương chuyện Nhiếp Tĩnh làm với Đường Thanh Hoan.

Hạ Liên Phòng coi Đường Thanh Hoan như muội muội ruột thịt, Thanh vương yêu nàng như vậy, tất nhiên yêu ai yêu cả đường đi, cũng thập phần chiếu cố Đường Thanh Hoan. Bằng không, hắn đường đường là chủ soái sao có thể bởi vì một nữ tử bị địch quốc bắt đi lại quên mình đi cứu chứ? Hết thảy đều là xem ở mặt mũi của Hạ Liên Phòng nha! Huống chi, thân là nam nhi, chuyện hèn hạ chỉ bọn đạo chích mới làm kia quả thực khiến hắn giận sôi! Thanh vương nghĩ, Nhiếp Tĩnh hẳn nên may mắn vì hắn trốn được nhanh, bằng không rơi vào trong tay mình nhất định sẽ khiến tên tiểu nhân này bị lột một lớp da!

Rõ ràng chuyện Thanh vương bí mật hồi kinh thập phần ẩn nấp, ý đồ tương kế tựu kế của bọn họ cũng thập phần nghiêm cẩn, như vậy thì, dưới loại tình huống này rốt cuộc Nhiếp Tĩnh làm sao có thể chạy trốn trước khi họ tìm đến? Chẳng lẽ hắn có thể mọc cánh bay đi hay sao?!

Không, không đúng, không có khả năng! Nhiếp Tĩnh không bao giờ có nhiều thời gian chuẩn bị chạy trốn như vậy!

"Hắn đang ở trong thành, Túc lang, chúng ta cần phái người truy tìm khắp toàn thành, nhất định không thể thả Nhiếp Tĩnh đi! Người này cực kỳ nguy hiểm, một người có thể sánh ngang với trăm vạn đại quân, quyết không thể để cho hắn rời khỏi Yến Lương!"

Thanh vương không chút nghi ngờ lời Hạ Liên Phòng nói, lập tức sai người đi làm, trong lúc nhất thời khắp Yến Lương lòng người bàng hoàng, triều đình ban chỉ, bất cứ ai chứa chấp khâm phạm, chỉ cần báo khâm phạm lên trên, triều đình sẽ không truy cứu tội, chẳng những không truy cứu, còn ban thưởng năm trăm lượng bạc trắng!

Nhưng cho dù vậy cũng vẫn không có tung tích của Nhiếp Tĩnh. Hạ Liên Phòng cũng không tin, nay thành Yến Lương đã bị phong tỏa, trừ phi có lệnh bài của nàng cùng Thanh vương, bằng không không ai có quyền ra khỏi thành, nói cách khác, Nhiếp Tĩnh vẫn ở trong thành! Nhưng vấn đề là, hắn trốn ở chỗ nào chứ? Huyền y vệ đã lục soát khắp trong ngoài thành Yến Lương vài lần, sao vẫn hoàn toàn không có tung tích của Nhiếp Tĩnh chứ?!

Thanh vương trở lại, nguy cơ đã được giải trừ, bệnh của Thái Hậu tất nhiên cũng không cần trị mà khỏi. Nhưng đáy lòng bà vẫn còn đau xót, Thập Lục hoàng tử chết, là nỗi đau không thể xóa nhòa trong đáy lòng bà. Thập Lục của bà còn nhỏ như vậy, ra đời không lâu đã không có mẫu phi thương yêu chăm sóc, thật vất vả có lòng cầu tiến lại tìm cái chết vô nghĩa ở trên chiến trường, nghĩ đến đây, trong lòng Thái Hậu lại thấy đau đớn dữ dội.

Thanh vương nhất thời cũng quên mát vụ này, hắn vụng trộm dẫn theo quân đội trở về, tiêu diệt hết Nhiếp gia quân ở Yến Lương, biên cương thì toàn quyền giao cho Kinh Thiếu Du cùng với Hạ Lan Tiềm. Tin tưởng có Lam Chiến cùng Lam Vãn hiệp trợ, bọn họ nhất định có thể giành được thắng lợi cuối cùng.

Đợi đến khi hắn nhớ tới Thập Lục hoàng tử, đã là chuyện của ngày sau.

Trong ngày đó, hắn ngày đêm không ngừng quấn lấy Hạ Liên Phòng làm chuyện cá nước thân mật kia, phu thê hai người có thể nói là đem thời gian chia lìa gần hai năm bù hết lại trong ngày này —— đương nhiên, đây là Thanh vương đơn phương mong muốn, bởi vì Hạ Liên Phòng một chút cũng! Không! Muốn!

Ngươi thử suốt cả ngày không xuống giường, ăn ngủ nghỉ ngơi đều ở trên giường xem cảm giác thế nào? Rõ ràng nàng là một người sống tứ chi kiện toàn, nhưng trong ngày, cảm giác giống như cả người đều đã tê liệt! Thanh vương cũng không biết là làm sao, trước đây trên chuyện phòng the tuy rằng cũng vô cùng bá đạo, nhưng cũng chưa bao giờ như vậy, mặc kệ nàng cầu xin tha thứ thế nào cũng vô dụng, lúc nào hắn thư giải thì khi đó nàng mới có thể giải thoát! Một nữ tử yếu đuối ngay cả cây tre hơi nặng cũng không vác nổi như nàng, đâu so được với một nam nhân cao lớn cường tráng quát tháo sa trường như hắn? Không bị hắn thương yêu đến chết ở trên giường, Hạ Liên Phòng cảm thấy đây đã là Phật tổ phù hộ rồi!

Đương nhiên, phẫn nộ khi bị nhốt ở trên giường suốt cả bảy ngày, so với khi biết được bản thân mình bị gạt, kỳ thật Thập Lục hoàng tử căn bản chưa chết thì thật đúng là gặp sư phụ!

"Ngươi nói cái gì?!" Hạ Liên Phòng không dám tin trừng mắt nhìn Thanh vương, mắt phượng xưa nay ôn hòa của nàng giờ đang trừng lớn lên. "Thập Lục còn sống? Hắn không chết?!"

"Đúng là không chết..." Thanh vương cẩn thận châm chước tìm từ, nghĩ muốn làm sao mới có thể đem hệ số nguy hiểm giảm đến thấp nhất. Chuyện này nói đến cùng hắn cũng có trách nhiệm, cũng phải trách hắn, nếu vừa trở về liền nói cho A Phòng, nói không chừng lúc này sẽ không chột dạ như vậy. "Nhưng mà biện pháp là hắn nói ra, cũng không phải chủ ý của ta. Về phần tại sao muốn giấu chuyện này... Thập Lục nói, chỉ có lừa được người của mình mới có thể lừa được địch nhân, hơn nữa, hắn cũng là rất muốn biết khi Mạt Hồi biết hắn chết sẽ có phản ứng gì, ta cảm thấy cũng rất có đạo lý, cho nên liền..."

"Cho nên các ngươi liền thông đồng cùng nhau gạt ta?!" Hạ Liên Phòng tức giận nói. "Ngươi gạt Hồi nhi cũng được, cần gì còn muốn gạt ta? Trong lúc thông qua Nhiếp gia, chúng ta đã trao đổi được bao nhiêu phong thư! Liên kế hoạch cũng có thể ám chỉ trong thư, chẳng lẽ chuyện này ngươi lại không thể nói cho ta biết sao?!"

Từ trước khi Thanh vương dẫn binh rời kinh, phu thê bọn họ đã ước định lấy một loại phương thức cực kỳ đặc biệt để truyền đạt tin tức qua thư từ, vì chính là một ngày nào đó nếu Yến Lương bị khống chế, phòng ngừa vạn nhất.

"Cái này..." Thanh vương chột dạ không thôi. "Ta quên."

"Ngươi quên?!" Hạ Liên Phòng cười lạnh, nàng tin liền có quỷ! "Có phải cũng là chủ ý của Thập Lục hay không? Thuận tiện xem thử xem người vẫn luôn không mấy thích hắn là ta, sau khi biết hắn chết sẽ có phản ứng gì? Thái Hậu vì hắn, triền miên giường bệnh không dậy nổi, hắn thì tốt rồi, trong lòng lại vẫn chỉ nghĩ đến chơi đùa!"

Thanh vương há miệng thở dốc, muốn giúp Thập Lục hoàng tử giảm tội, nhưng ngẫm lại, hiện tại chính hắn cũng là Bồ Tát bằng đất sét qua sông, cần gì phải đi quản chuyện của Thập Lục hoàng tử chứ? Đến lúc đó tự có Hạ Mạt Hồi thu thập, hắn mới mặc kệ. "A Phòng..." Hắn cười lấy lòng muốn đi ôm Hạ Liên Phòng ngồi ở trên giường, ai biết hắn vừa động vào, Hạ Liên Phòng liền khẩn trương nhìn hắn ra lệnh: "Không cho phép qua đây! Không cho phép ngươi qua đây!" (Bồ Tát bằng đất sét qua sông, chính mình còn khó bảo toàn huống chi là giúp đỡ được cho người khác- Tục ngữ)

"Được được được, ta không đi qua, không đi qua." Thanh vương giơ thẳng hai tay lên cho thấy mình thật sự không đi qua. "Nhưng mà A Phòng, nàng sẽ không giận ta đúng không? Nàng muốn giận thì hãy giận Thập Lục ấy, ý đồ xấu như vậy, đều là hắn nghĩ ra được, không phải bản ý của ta." Vì lấy lòng ái thê vui vẻ, hắn không khách khí chút nào đẩy cháu ruột đi ra ngoài.

"Ai nói vậy?" Hạ Liên Phòng nhìn hắn một cái. "Nếu ngươi không đồng ý, kế sách này của Thập Lục có thể thực hiện sao?" Vừa nghĩ đến lúc ấy Hạ Mạt Hồi khóc hôn thiên địa ám không biết có bao nhiêu thương tâm, Hạ Liên Phòng liền tức mà không biết nói sao. Bây giờ Thập Lục không trở lại tốt nhất, nếu trở về... A, muốn cưới Hồi nhi làm vợ, có thế nào cũng phải bước qua cái cửa ải này của nàng!

Mắt thấy Hạ Liên Phòng lãnh lãnh đạm đạm, Thanh vương lập tức nói: "Cũng không phải ta không nói cho nàng, mà là sợ sau khi ta nói cho nàng biết, nàng đau lòng Mạt Hồi, tất nhiên sẽ lại nói cho muội ấy biết ..."

"Vậy bây giờ ngươi nói cho ta biết làm cái gì?" Hạ Liên Phòng hỏi. "Hiện tại không sợ ta nói cho muội ấy biết nữa sao?"

Nhất thời, Thanh vương bị hỏi á khẩu không trả lời được, đành phải nói sang chuyện khác: "A Phòng, nàng không biết đâu, để ta nói cho nàng nghe, biên cương bế tắc tin tức, sau khi ta tóm được mấy tên nhãi ranh còn dư lại của Nhiếp gia liền đem đại quyền giao cho Lan Tiềm cùng Thập Lục. Lan Tiềm từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, tất nhiên là không cần nhiều lời, nhưng Thập Lục, quả nhiên là khiến ta mở rộng tầm mắt ! Hai tiểu tử này vô cùng dũng mãnh, vừa vặn hai người phân biệt mặc hai màu áo giáp là vàng (kim) và bạc (ngân), đám Thát tử Đại Nguyên đều gọi bọn họ là trời sinh Kim Ngân Song Sát! Vừa nghe đến tên tuổi hai vị thiếu niên tướng quân này đều sợ tới mức tè ra quần, căn bản không dám đối chiến! Nhất là Thập Lục, Thập Lục đầu óc đặc biệt dùng tốt, rất nhiều thứ chúng ta nghĩ mãi không ra, hắn chỉ cần động não một cái là có thể cho ra phương án giải quyết hoàn mỹ. Tuy rằng võ công không bằng Lan Tiềm, nhưng đầu óc quả thật là không thể xoi mói!" Nói xong, mặt mày Thanh vương cũng hớn hở cả lên.

Hạ Liên Phòng không biết nên khóc hay cười nhìn hắn, có thế nào cũng không nghĩ tới Thanh vương cũng sẽ có ngày kích động như vậy. Nàng khẽ giơ khóe miệng lên, ai biết chút độ cong này lập tức bị Thanh vương nhìn thấy, hắn đại hỉ nói: "A Phòng, nàng cười rồi!"

Hạ Liên Phòng nháy mắt thu lại biểu tình: "Ta không có."

"Nhưng vừa nãy nàng..."

"Ta không cười." Nàng nghiêm túc lại lặp lại một lần.

Thanh vương còn có thể nói cái gì? Hắn đành phải cười khan, nói: " Được, được, nàng không cười, nàng không cười..."

Xem cái dáng vẻ thật cẩn thận lấy lòng của hắn, Hạ Liên Phòng cuối cùng nhịn không được thở dài: "Túc lang, chàng quả thật không nên gạt ta."

"A Phòng." Bén nhạy nhận thấy cảm xúc của Hạ Liên Phòng đã mềm đi rất nhiều, Thanh vương lập tức đánh rắn tùy côn (thuận theo thời thế) chui vào ổ chăn, đem tiểu nương tử thơm ngào ngạt ôm vào trong lòng, sau đó khi có khi không hôn tóc nàng, tay nàng, cổ nàng, tai nàng. "Lúc ấy tình huống nguy cấp, Thập Lục vì cứu ta, chịu thương rất nặng."

"Cái gì?!" Hạ Liên Phòng kinh ngạc từ trong ngực hắn chui ra, "Bị thương? Vậy còn chàng? Chàng có hay không..."

"Ta rất tốt. Khi đó sau lưng có gian tế Đại Tụng trà trộn vào quân doanh đánh lén, ta nhất thời chưa thể phản ứng kịp, tuy rằng trước ngực có miếng hộ tâm, nhưng sau lưng lại trống rỗng, chính là khi đó, Thập Lục nhào tới thay ta cản một kiếm kia. Lúc ấy máu chảy rất nhiều, tiểu tử ngốc kia ngã xuống đất còn tưởng rằng ta không phát hiện ra, mạnh miệng nói không có việc gì, sau đó còn nói, có lời trước kia khó nói ra, nói nợ ân tình của ta nên muốn trả, nay quả nhiên là trả ở trên chiến trường. Còn nói nếu ta chết, nàng sẽ thương tâm; nàng vừa thương tâm, Mạt Hồi cũng sẽ thương tâm theo. Hắn không nỡ để Mạt Hồi khổ sở."

"Vậy... Sau này..."

"Sau này Đại Nguyên thu binh, ta liền đem tiểu tử ngốc kia mang về doanh trướng. Lúc ấy hắn đã sắp không xong, ta liền nói cho hắn biết, Mạt Hồi còn ở Yến Lương chờ hắn trở về cưới nàng, nếu hắn chết, Mạt Hồi liền sẽ gả cho Cửu hoàng tử hắn chán ghét nhất." Nói xong, Thanh vương sờ sờ đầu, hắc hắc cười một tiếng. "Một chiêu này đúng là dùng tốt."

Hạ Liên Phòng lại nghe được lá gan cũng muốn nứt ra. Kiếp trước, nàng không có hiểu biết gì về Thanh vương, nhưng sau này, từ mộng cảnh Hạ Mạt Hồi kể lại Hạ Liên Phòng có thể đoán ra, vào lúc Tín Dương hậu cùng Nhị hoàng tử bức cung, Thanh vương được xưng là Chiến Thần vô cớ mất tích ——chính là vì thế nên Tín Dương hậu mới có thể dễ dàng thành công như vậy. Thần thủ hộ mất tích , bọn họ muốn làm cái gì còn không phải chỉ là chuyện dễ dàng sao? Lúc trước Hạ Liên Phòng đã thấy kỳ quái, sao Thanh vương lại mất tích chứ? Nay nghĩ đến, hẳn chính là do lần bị thương này. Nhưng mà lúc này, giống như là chuyện nàng trọng sinh, sự tình xảy ra biến cố.

Đó chính là Thập Lục hoàng tử.

Kiếp trước Thập Lục hoàng tử không có tiền đồ, tầm thường vô vi, đến cuối đời vẫn không có ai nhìn thấy sự ưu tú cùng xuất sắc dưới tấm mặt nạ bình thường của hắn, cùng với tân đế đăng cơ, Thập Lục hoàng tử không quan tâm gì đến hoàng vị liền lĩnh danh vương gia, rời khỏi Yến Lương, đến đất phong sống an nhàn cả đời. Đời này, hắn lại yêu Hạ Mạt Hồi. Mà muốn có được Hạ Mạt Hồi thì cần vượt qua rất nhiều khó khăn. Thập Lục hoàng tử là người có cá tính, nếu hắn thích Hạ Mạt Hồi, tất nhiên cũng sẽ quan tâm chăm sóc người Hạ Mạt Hồi để ý, càng miễn bàn Thanh vương còn là người đối xử với hắn tốt nhất với hắn ngoài phụ hoàng cùng hoàng tổ mẫu trong mười mấy năm qua! Nếu Thanh vương chết, Hoàng thẩm sẽ thương tâm, Hoàng thẩm vừa thương tâm, Hồi nhi cũng sẽ thương tâm... Như vậy thì, Thập Lục hoàng tử liền theo bản năng nhào lên đỡ kiếm.

Mà hắn thay Thanh vương chắn một kiếm này, cũng khiến cho Thanh vương thoát khỏi khốn cảnh trọng thương mất tích. Nếu không nhờ hắn cản một kiếm này, Thanh vương liền không thể mang theo quân đội quay về Yến Lương tiêu diệt phản quân. Nếu Thanh vương không mang theo quân đội trở về Yến Lương, kế sách của Tín Dương hậu sẽ thành công, nhị hoàng tử sẽ trở thành tân đế, sau đó... Nói không chừng hết thảy sẽ lại phát triển dựa theo trình tự kiếp trước.

Nghĩ đến đây, Hạ Liên Phòng vô luận thế nào cũng không nói nên lời trách tội Thập Lục hoàng tử được nữa.

"Vừa biết được Ngân Giáp tiểu tướng quân bị trọng thương, đám Thát tử liền cao hứng nói không ra lời, vì thế Thập Lục liền muốn tương kế tựu kế, cho nên ngày hôm sau ta liền sai người treo cờ trắng khắp quân doanh, cũng sai người báo tin về kinh thành, nói rằng Thập Lục hoàng tử đã chết —— nếu không thể để cho mọi người tin tưởng, Nhiếp Vô Tích cũng sẽ không tin."

Hạ Liên Phòng thở dài, ôn nhu cởi áo Thanh vương ra. Đang giữa ban ngày, Thanh vương đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó lập tức sung sướng chủ động cởi ra, còn động thủ đi cởi của Hạ Liên Phòng.

"Chàng làm cái gì vậy?"

"Không phải nàng muốn..."

"... Thiếp không muốn!" Gương mặt xấu hổ đỏ bừng lên, Hạ Liên Phòng mắng Thanh vương một câu. "Thiếp chỉ là muốn nhìn xem trên người chàng có thêm vết thương mới hay không thôi, không có ý tứ gì khác!"

Ngón tay tinh xảo lạnh lẽo của nàng di động ở trên người tạo ra cảm giác thật sự là quá mê người, Thanh vương liếm liếm cánh môi, hầu kết khêu gợi lăn lộn lên xuống hai lần: "A Phòng, nàng mau một chút..."

Thân thể hắn thập phần cường tráng, bởi vì nhiều năm qua sống kiếp tòng quân, các loại vết sẹo trải rộng, lần này, rất nhiều vết thương cũ bị vết thương mới chồng lên, Hạ Liên Phòng nhìn, vô cùng đau lòng, một bên vỗ về kia vết thương, một bên hỏi: "Còn đau không?"

Thanh vương lắc đầu: "Đã sớm không đau." Hắn ôn nhu hôn hai má Hạ Liên Phòng, cầm tay nhỏ không ngừng sờ loạn của nàng. "A Phòng, nàng không nên sờ loạn nữa, nếu nàng lại sờ loạn, ta không chịu nổi đâu."

Hạ Liên Phòng không cách nào tưởng tượng được, nếu một ngày nào đó nàng thật sự mất đi Thanh vương thì sẽ như thế nào. Có lẽ nàng cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc, có lẽ nàng sẽ cảm thấy buồn bã mất mát, nhưng nàng biết, nếu hắn chết đi, linh hồn cùng trái tim của nàng cũng sẽ bị mang đi theo. "Chàng không được rời đi nữa, thiếp muốn sau này chàng luôn có thể bồi bạn ở bên cạnh ta."

Thanh vương gật đầu: "Không đi, ta cũng đã từng tuổi này rồi, có thể đi đâu được nữa?"

Nghe vậy, Hạ Liên Phòng không khỏi vì câu nói đùa hiếm hoi lại không đúng lúc của hắn mà buồn cười: "Ai nói chàng già rồi?"

"Mọi người."

Tâm tình Thanh vương rất trầm trọng.

Mấy ngày trước, Nhiếp gia đã bị xử quyết xong, theo ý Hoàng Thượng, Ngụy Hoài Dân phán xử Nhiếp gia bị tịch thu gia sản chém đầu cả nhà, còn ra lệnh truy nã Nhiếp Tĩnh, người cung cấp manh mối được thưởng năm trăm lượng bạc, người lấy được đầu Nhiếp Tĩnh thì sẽ nhận được năm ngàn lượng hoàng kim!

Trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng muốn bắt Nhiếp Tĩnh.

Về phần Nhị hoàng tử, nhi tử từng được Hoàng Thượng từng thập phần yêu thích và coi trọng, hắn thật sự không hạ thủ được. Tục ngữ nói rất hay, hổ dữ cũng không ăn thịt con, cho dù nhi tử này là một bạch nhãn lang, còn là bạch nhãn lang không có đầu óc thì Hoàng Thượng vẫn không có cách nào phán xử hắn như Nhiếp gia, xử tử hắn.

Nhưng mà, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, cuối cùng Hoàng Thượng đem Nhị hoàng tử lưu đày tới Liễu Châu ở ngoài ngàn dặm. Chỗ đó hoang vu, thổ địa cằn cỗi hoang vắng, dân chúng vô cùng thưa thớt, có đôi khi quanh năm suốt tháng cũng không có nổi thùng nước mà tắm.

Nơi này nếu không hoang vu thì cũng sẽ không thành nơi lưu đày.

Nhiếp Tĩnh đào thoát, Nhiếp Vô Tích đã chết, Nhiếp nhị chẳng biết đi đâu, Nhiếp tứ bị Thanh vương mang theo trở về, Nhiếp tam Nhiếp ngũ thì nửa đường chạy trốn.

Vì thế trên danh sách truy nã lại có thêm vài cái tên, tất cả đều là họ Nhiếp.

Nói thật, Nhiếp tứ chính là người bình thường nhất trong Nhiếp gia. Khi biết hành vi của phụ thân cùng huynh đệ nhà mình, Nhiếp tứ không nói hai lời bùm một tiếng quỳ xuống, trên mặt là vẻ thấy chết không sờn. Nhưng trước khi chết, hắn nói, hắn có một yêu cầu nho nhỏ.

Chính là muốn gặp lại Hạ Mạt Hồi một lần.

Nàng vẫn mĩ lệ giống như trước đây—— không, hoặc là nói, so với trước đây càng đẹp hơn. Trước đây nàng chỉ có thể coi là một tiểu nữ hài, còn bây giờ cả người lại tản mát ra hơi thở mật đào ngọt ngào, nghiễm nhiên là thiếu nữ đang tại tuổi dậy thì, kiều diễm ướt át.

Hạ Mạt Hồi vốn không có ý muốn tái kiến Nhiếp tứ.

Giữa bọn họ căn bản là không có khả năng, hơn nữa, nay trong lòng nàng chỉ có Thập Lục.

"Trong lòng muội có người khác?" Đây là câu hỏi đầu tiên khi Nhiếp tứ nhìn thấy Hạ Mạt Hồi.

Hạ Mạt Hồi ngẩn ra, rồi chậm rãi gật gật đầu.

Nhiếp tứ liền nở nụ cười, tiếng cười này vang to hào sảng, kỳ thật lại ẩn chứa nỗi bi thương cùng tuyệt vọng không muốn ai biết. Hắn dừng tiếng cười lại, si ngốc nhìn Hạ Mạt Hồi: "Sao muội có thể đối với ta như vậy chứ? Ta vẫn luôn cố gắng, muốn công thành danh toại trở về, quang minh chính đại cưới muội làm thê tử của ta. Muội, làm sao muội có thể thích người khác chứ?"

Nàng đi thích nam tử khác, để lại hắn ở tại chỗ, thích nàng.

Hạ Mạt Hồi gục đầu xuống: "Lúc trước chúng ta cũng chưa có hứa hẹn, ngươi không nhớ rõ sao? Chúng ta cũng chưa từng bày tỏ tâm ý, nếu như không gặp Thập Lục, ta cũng sẽ không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy." Tên ngốc cà lơ phất phơ vĩnh viễn không có chánh hình, lại vào thời khắc mấu chốt luôn là phi thường đáng tin kia.

"Thập Lục?!"

Truyện Chữ Hay