Sau khi rời khỏi phủ Tín Dương hầu, Hạ Liên Phòng liền trở về phủ Bình Nguyên công chúa. Nàng không đi gặp Đường Thanh Hoan mà là chuyển tới địa lao. Mấy nam tử ở trong đám đông kích động cảm xúc mọi người đều đã bị huyền y vệ bắt về, nay đang bị xiềng xích treo trên vách tường.
Giờ phút này trên mặt tất cả bọn họ đều tràn đầy vẻ sợ hãi, nhưng lại biểu hiện ra vẻ không sợ hãi, ánh mắt miệng cọp gan thỏ kia, khiến Hạ Liên Phòng nhìn đã cảm thấy buồn cười. Nhưng vào giờ khắc này, nàng hoàn toàn không có tâm tình để cười.
"Vương phi nương nương! Ngài bắt những bách tính bình dân chúng ta tới làm cái gì?! Chúng ta vô tội! Là vô tội!" Nam tử cầm đầu nhìn thấy Hạ Liên Phòng, bắt đầu kêu oan. "Chúng ta chỉ đi theo những người khác cùng xem cái náo nhiệt, không có ý đồ gì khác nha!"
"Đúng nha đúng nha! Vương phi nương nương, chúng ta thật sự trong sạch, ngài vô duyên vô cớ bắt chúng ta tới như vậy, chẳng lẽ không sợ người trong thiên hạ nhạo báng sao? Vẫn là xin vương phi nương nương mau thả chúng ta ra đi, nếu không, chúng ta cũng không dám cam đoan về sau đi ra ngoài sẽ nói gì!" Một người diễn vai mặt trắng, người khác liền xướng mặt đen, tất nhiên là muốn uy hiếp Hạ Liên Phòng thả bọn họ ra ngoài.
Nhìn xem, bọn họ vẫn thật sự cho rằng nàng là Hạ Liên Phòng từ bi kia cơ đấy. Hạ Liên Phòng vẫn cảm thấy, sự thiện lương cùng thương xót của nàng hẳn là cho những người đáng được kia, những kẻ gần như không gọi được là "người" này, lấy đâu ra thời gian nhàn hạ thoải mái, đem lòng đồng tình của mình lãng phí ở trên người bọn họ? Khi đối đãi với địch nhân, nàng vĩnh viễn không có chút thiện tâm nào đáng nói.
"Đi ra ngoài? Ngươi xác định các ngươi có thể đi ra ngoài?" Hạ Liên Phòng mỉm cười, Thiên Xu chuyển ghế đến cho nàng ngồi xuống, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ chiết xạ xuống, chiếu vào phía sau nàng, có vẻ thánh khiết tuyệt vời, dung nhan tuyệt mỹ của nàng khiến nàng thoạt nhìn giống như Bồ Tát sống hạ phàm, đây cũng là nguyên nhân khiến không ít dân chúng từng nhận ân huệ của nàng gọi nàng là tiểu Bồ Tát. Nhưng hôm nay Bồ Tát này, lại không phải mặt mũi hiền lành, mà là muốn để hai tay dính đầy máu tươi.
"Chẳng lẽ phủ Bình Nguyên công chúa này, giống như đường phố, các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi liền đi sao?" Nàng khẽ cười hỏi, biểu tình trên mặt cũng đủ mĩ lệ ôn nhu, nhưng trong giọng nói lại lộ ra quỷ khí âm u, làm cho mấy nam tử kia vô cớ sởn tóc gáy.
"Nói cho ta biết, ai phái các ngươi tới?"
Nghe nàng hỏi như vậy, Thiên Tuyền không khỏi kinh ngạc: "Vương phi, chẳng lẽ không phải Nhiếp lục?"
"Hắn sẽ không làm ra chuyện như vậy, người nọ tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh, hủy hoại Thanh Hoan cũng chỉ là vì để cho ta khổ sở, tìm những người này kích động dân chúng, thì được coi là cái gì chứ?" Nhiếp Tĩnh kia, là tiểu nhân cực hạn, cũng là quân tử cực hạn. Rất mâu thuẫn, nhưng lại thực thần kỳ xuất hiện ở trên cùng một người.
"Không, không có! Không có người bảo chúng ta đến, chúng ta chỉ là đi xem cái náo nhiệt, đaau biết sẽ gây ra chuyện như vậy?" Một tên nam tử khác vội vàng phủ nhận. "Vương phi ngài đại nhân có đại lượng, tha cho tiểu nhân đi! Tiểu nhân cam đoan, sau khi đi ra ngoài quyết không hồ ngôn loạn ngữ, quyết không!"
Hạ Liên Phòng lẳng lặng nghe, nhưng không lên tiếng.
Thiên Xu đi lên trước, dụng cụ tra tấn trên tường loang lổ vết máu, hắn lại nhìn cũng không nhìn một chút mà lấy ra một cái bao bố. Bao bố mở ra, có thể nhìn thấy bên trong là mấy chục chiếc châm dài lé ánh sáng bạc được xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề. Hắn nhặt lên một cây, đi lên trước một bước, lạnh lùng xé mở quần áo tên nam tử cầm đầu, đem châm từ trong da thịt hắn xuyên ra ngoài. Lượng xuất huyết rất nhỏ, cảm giác đau đớn lại rất lớn, cố tình còn điểm huyệt hắn, làm cho hắn ngay cả run rẩy cũng không làm được.
Nam tử kia chỉ là du côn vô lại, đâu có năng lực nhịn xuống, kêu rên một tiếng, muốn kêu to tỏ vẻ xin khai, nhưng miệng lại bị khăn vải ngăn chặn, phát không ra thanh âm gì. Sau đó hắn liền trơ mắt nhìn Thiên Xu liên tục đem chiếc châm dài xuyên qua da thịt hắn, trên cơ bản không chảy ra bao nhiêu máu, bởi vì vết châm cực kỳ xảo diệu, hoàn mỹ tránh được tất cả mạch máu, nhưng đau đớn lại lớn hơn mấy trăm gấp ngàn. Trơ mắt nhìn cánh tay của mình như thịt khô bị chọc qua như vậy, nam tử trợn tròn mắt, hôn mê bất tỉnh.
Mấy người khác đều bị làm cho sợ choáng váng, có kẻ còn sợ tới mức tiểu ra quần, mùi vị khó ngửi nháy mắt tràn ngập. Lúc trước còn muốn cắn răng chịu đựng không hận tội, chung quy sau khi xong chuyện nếu bọn họ có thể giữ được bí mật thì ít nhất còn có thể lấy được mấy chục lượng bạc, bọn họ đương nhiên muốn khoản bạc kia, nhưng nếu có tiền lại không có mạng mà tiêu, vậy thì bọn họ lấy tiền làm cái gì? Hơn nữa, bọn họ lại không phải người tốt lành gì, sao phải tuân thủ hứa hẹn nha?! Dù sau đó người nọ muốn giết bọn họ, cũng còn hơn hiện tại chết trong tay Thanh vương phi! Chết tử tế cũng không bằng còn sống, có thể chết muộn bao lâu thì hay bằng đấy nha!
"Ta khai! Ta khai! Vương phi nương nương! Ta khai! Ta sẽ khai hết! Van cầu ngài tha cho tiểu nhân, tha cho tiểu nhân đi!" Nếu không phải đang bị treo trên tường, nam nhân kia đã sớm quỳ xuống dập đầu.
Hạ Liên Phòng lãnh đạm nhìn bọn họ: "Bây giờ các ngươi muốn khai, ta lại không muốn nghe." Nàng thản nhiên nhìn về phía Thiên Xu: "Tư liệu Ngọc Hành đưa đến ngươi đã xem hết chưa?"
Thiên Xu gật đầu: "Rồi ạ."
"Bọn họ giao cho ngươi, phải hầu hạ cho tốt, khiến cho bọn họ cảm thấy như đang ở nhà." Nói xong, Hạ Liên Phòng đứng dậy rời đi.
Thiên Xu cung kính đáp: "Thuộc hạ tuân mệnh." Nhìn theo Hạ Liên Phòng rời đi, Thiên Xu lãnh khốc đi tới chỗ mấy nam nhân, trong mắt bọn họ sở lộ ra vẻ sợ hãi làm hắn cảm thấy một trận khoái ý. Những người này, giờ ngược lại là biết sợ hãi, thường ngày khi nam phách nữ làm mấy chuyện thương thiên hại lý thì cũng không biết có nghĩ tới sẽ có hết cục như hôm nay hay không.
"Bốn người các người, bởi vì địa tô hại chết cả nhà năm người của Trần lão, mùa hè năm ngóau, chà đạp cô nương Trương gia, làm cho cô nương Trương gia nhảy giếng tự sát, vị hôn phu của nàng đến trả thù, bị các ngươi đánh chết ném tới bãi tha ma, năm nay các ngươi ở sòng bạc Như Ý, lấy danh nghĩa đòi nợ, đem hơn mười cô nương trẻ tuổi bán vào thanh lâu, thường ngày thường xuyên ức hiếp dân chúng, không chuyện ác nào không làm, mỗi một chuyện này, trong lòng các ngươi đều rõ ràng." Cho nên, chết cũng không hết tội.
Khi Hạ Liên Phòng đến phủ Tín Dương hầu, Hạ Mạt Hồi đã chiếm được tin tức từ phủ đại học sĩ đuổi tới bồi bạn bên người Đường Thanh Hoan.
Đường Thanh Hoan đã tắm rửa qua, tuyệt vọng lúc ban đầu qua đi, nàng đột nhiên trở nên vô cùng bình tĩnh, loại an tĩnh này khiến Hạ Mạt Hồi cũng cảm thấy đáng sợ, nàng không dám rời đi bên người Đường Thanh Hoan, cho dù Đường Thanh Hoan nhiều lần lặp lại không cần nàng làm bạn.
Sau khi Hạ Liên Phòng vào cửa, Đường Thanh Hoan đang im lặng ngồi bên cạnh bàn, Hạ Mạt Hồi bồi bạn bên cạnh nàng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, tựa hồ muốn an ủi nhưng lại không biết nên an ủi thế nào. Thấy Hạ Liên Phòng tới, nàng vội vã lộ ra ánh mắt cầu cứu: "Đại tỷ..."
Đường Thanh Hoan ngẩng đầu nói: "Liên tỷ tỷ, tỷ tới rồi." Nàng bình tĩnh như vậy, khiến Hạ Liên Phòng đau đớn trong lòng không thôi.
"Yên tâm, không có việc gì đâu." Đường Thanh Hoan lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc. Nàng vốn là thiếu nữ ôn nhu cười rộ lên giống như đóa hoa, nhưng hôm nay lại như là héo tàn trong một đêm: "Liên tỷ tỷ, không cần phải tự trách, chuyện này không có liên quan đến tỷ."
"Nếu không phải tại ta, Nhiếp lục sẽ không ra tay với muội."
"Nếu không nhờ Liên tỷ tỷ, nói không chừng, ta đã sớm chết ở Đường gia." Đường Thanh Hoan ôn nhu nói. "Làm việc này là Nhiếp lục, không liên quan đến Liên tỷ tỷ."
Nàng đứng dậy, nghiêm túc ngưng mắt nhìn Hạ Liên Phòng: "Liên tỷ tỷ, ta phải về Đường gia, không thể ở lại phủ công chúa."
"Ta để muội ở lại đây, ai cũng không thể nói cái gì."
"Không được, chuyện của ta đã nháo cho dư luận xôn xao, nếu ta lưu lại đây, sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của Liên tỷ tỷ cùng Hồi nhi, Liên tỷ tỷ, tỷ để ta trở về đi, ta sẽ vĩnh viễn nhớ rõ tỷ đối với ta tốt thế nào."
Hạ Liên Phòng lắc đầu: "Từ hôm nay trở đi, không cho phép muội trở về Đường gia, muội phải ở lại bên cạnh ta."
Đường Thanh Hoan đột nhiên quỳ xuống, không để ý người khác ngăn trở, đoan đoan chánh chánh dập đầu ba cái cho Hạ Liên Phòng, sau đó ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Liên tỷ tỷ, Thanh Hoan sống mười mấy năm, chưa từng có ai đối xử tốt với ta như Liên tỷ tỷ. Ta ở Đường gia tuy rằng không coi là cái gì, nhưng rốt cuộc cũng là người Đường gia danh chánh ngôn thuận, nay Nhiếp lục thiếu như hổ rình mồi Liên tỷ tỷ, ta lưu lại, chỉ biết trở thành trói buộc của tỷ. Liên tỷ tỷ, nếu muốn đòi lại công đạo cho ta, thì hãy để ta trở về, sau đó chuyên tâm đối phó Nhiếp lục thiếu đi. Huống chi... hết thảy đều là số mệnh đã định, chẳng trách được người khác." Nàng nói xong, trong mắt đã chứa đầy nước mắt. Nàng đã từng nghĩ mình sẽ chết ở Đường gia, nàng không nghĩ tới trên đời này còn có thể có người thật lòng đối đãi với nàng. Nàng nguyện ý vì Hạ Liên Phòng đi tìm chết. Huống chi chuyện này hoàn toàn không phải lỗi của Hạ Liên Phòng. Là Nhiếp Tĩnh hạ thủ, chẳng lẽ chuyện Nhiếp Tĩnh làm sai lại muốn trách lên người Hạ Liên Phòng sao? Đường Thanh Hoan không phải người như vậy, ưu điểm lớn nhất của nàng, cũng là khuyết điểm lớn nhất, chính là quá suy nghĩ vì người khác, vĩnh viễn đều đặt bản thân mình ở cuối cùng.
Trong hoảng hốt, Hạ Liên Phòng đột nhiên cảm thấy bản thân mình khả năng căn bản là không thích hợp có bằng hữu. Yến Vân Kỳ chết, Đường Thanh Hoan bị hủy hoại... Tựa hồ các nàng đều là bởi có quan hệ với nàng mời gặp chuyện. Nàng hít một hơi thật sâu, vẫn kiên định nói: "Không, ta không cho muội trở về."
"Liên tỷ tỷ!" Đường Thanh Hoan gầm nhẹ, nàng xưa nay là một đứa bé hiểu chuyện ôn nhu, nhưng giờ phút này nàng lại hô lên: "Chẳng lẽ tỷ vẫn chưa rõ sao?! Chỉ có để ta đi trở về, tỷ mới có thể danh chánh ngôn thuận đi điều tra! Ta trở về Đường gia, ngồi vững chuyện này thì tỷ mới có thể kéo tơ bóc kén, chuyện này mọi người đều đã biết, nếu mọi người đều đã biết, vậy thì hãy nháo cho long trời lở đất đi. Nếu tỷ không cho ta trở về, ta sẽ đụng đầu chết ở trong phủ công chúa này!" Vẻ mặt nàng rất quyết tuyệt, Hạ Liên Phòng lại như bị sét đánh, đặng đặng đặng đảo lùi vài bước, may mắn Thiên Tuyền tay mắt lanh lẹ đỡ được nàng: "Vương phi..."
Hạ Liên Phòng nắm chặt nắm tay, nàng cực lực ẩn nhẫn phẫn nộ mênh mông ở sâu trong nội tâm, thật lâu sau mới từ trong kẽ răng nặn ra một câu: "Muội nên biết, Nhiếp lục có thể tại xuống tay sau khi muội hồi phủ, còn không bị ai phát hiện, cho thấy Đường phủ nhất định có người cấu kết với hắn!"
Đường Thanh Hoan cười rất khó nhìn: "Người Đường gia, chẳng lẽ ta còn không biết sao? Bọn họ có thể đem ta đưa đến trên giường Tề thế tử thì làm sao không biết vì lấy lòng Tín Dương Hậu, biết thời biết thế, đem ta như lễ vật đưa cho Nhiếp lục thiếu chứ?" Nàng chỉ là một thứ nữ tầm thường, không có gia thế cũng không có di nương được sủng ái, nàng hèn mọn không có chỗ tốt nào, không bắt nạt nàng, thì bắt nạt ai?
"Nhưng cho dù là như vậy ta cũng phải trở về, ta họ Đường, đời này ta cũng không có cách nào vứt bỏ cái tên này." Nói tới đây, nàng nhìn về phía Hạ Liên Phòng, nghiêm túc nói: "Tỷ có biết không, Liên tỷ tỷ, nếu tỷ không cho ta đi, ta thật sự sẽ chết ở đây."
Nghe xong lời này, Hạ Liên Phòng thần sắc buồn bã. Một lát sau, nàng xoay người rời đi, bóng dáng vô cùng tiêu điều. Biết nàng đây là đã thỏa hiệp, Đường Thanh Hoan cúi đầu, khi ngẩng lên liền cáo biệt Hạ Mạt Hồi.
Hạ Mạt Hồi không yên lòng, muốn đưa nàng trở về lại bị Đường Thanh Hoan cự tuyệt —— từ lúc quen biết tới nay, nàng đã nhận rất nhiều ân huệ của Hạ gia, vào thời điểm này, loại chuyện không chịu nổi này phát sinh ở trên người nàng, nàng muốn giữ lại một chút tự tôn kia, đem mình bao vây lại.
Trốn ở trong xe ngựa, nàng len lén khóc. Nàng kỳ thật rất sợ hãi, rất bàng hoàng, thậm chí có lòng muốn chết. Nàng không có mấy ký ức về tối qua, nhưng lại minh xác biết bản thân mình đã không còn trong sạch, vết máu trong bắp đùi rõ ràng nói cho nàng điểm này. Trong niên đại trinh tiết của nữ tử vô cùng trọng yếu như vậy, nàng không còn trong sạch, điều này nói nên cái gì đây? Điều này nói rõ, đời này của nàng đều phải gánh cái vết nhơ này sống cả đời!
Nàng rất sợ hãi, nhưng nàng không thể nói ra được. Nàng không thể lại khiến cho Liên tỷ tỷ phải lo lắng vì mình, nàng đối xử tốt với mình như vậy, nếu không nhờ Liên tỷ tỷ, mình đã sớm thành đò chơi của hai thế tử Tề Lỗ từ vài năm trước rồi! Mà bây giờ, tuy rằng nàng đã không còn trong sạch, nhưng ít nhất, nàng còn sống.
Diêu Quang đưa nàng hồi Đường phủ, người Đường gia rốt cuộc hiểu rõ Đường Thanh Hoan đối với Hạ Liên Phòng quan trọng cỡ nào, tạm thời cũng không dám động vào nàng, Đường Lý còn muốn lấy lòng Đường Thanh Hoan một chút, để từ đó thử móc nối làm quen với Hạ Liên Phòng, cũng không nghĩ tới Đường Thanh Hoan sau khi trở về liền đóng cửa không ra, ai cũng không gặp, khiến bọn họ gấp đến độ xoay quanh giống như kiến bò trên chảo nóng.
Trước lúc rời đi Hạ Liên Phòng nói mấy lời ngoan độc đó bọn hắn cũng đều nghe thấy rõ, Đường Lý không chút nghi ngờ Hạ Liên Phòng có năng lực diệt cả Đường gia hắn! Hắn là vì muốn lọt vào mắt Tín Dương hậu mới có thể bị ma quỷ ám ảnh đồng ý hỗ trợ nha! Đường Thanh Hoan chung quy cũng là nữ nhi của hắn, nếu không phải bị bức bất đắc dĩ, sao hắn lại đem nàng đưa ra chứ? Chẳng lẽ có một nữ nhi bị hủy trong sạch, thanh danh của hắn sẽ dễ nghe sao?! Nếu hai bên đều là giỏ trúc múc nước chẳng lấy được gì, vừa không lấy lòng được Bình Nguyên công chúa, lại không lấy lòng được Nhiếp lục thiếu... Mặt Đường Lý đen xì lại, giờ đúng là ngày tận thế của Đường gia!
Sau khi Đường Thanh Hoan rời đi, nhớ tới biểu tình cùng phản ứng vừa nãy của Hạ Liên Phòng, Hạ Mạt Hồi vẫn không yên lòng, liền đi đến sân viện của Hạ Liên Phòng. Ngoại trừ Diêu Quang ra ba tỳ nữ đều ở bên ngoài canh chừng, không ai dám đi vào quấy rầy, thấy Hạ Mạt Hồi tới, đều lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, như là thấy được cứu binh, Cầm Thi nhanh chóng nói: "Nhị tiểu thư, ngài nhất định phải khuyên nhủ vương phi chớ để tâm vào chuyện vụn vặt, đây thật sự không phải là lỗi của ngài ấy!"
Làm việc sai là Nhiếp lục, dựa vào cái gì muốn làm cho chủ tử nhà các nàng đến gánh vác?
Hạ Mạt Hồi gật đầu, nhìn vẻ chờ đợi của tam tỳ, bảo đảm nói: "Yên tâm đi, ta biết an ủi đại tỷ." Nói xong, cất bước đi vào.
Vừa đi vào thiên sảnh, còn chưa kịp tiến phòng ngủ liền nghe thấy giọng nói thanh lãnh không hề cảm xúc của Hạ Liên Phòng: "Ta không phải đã nói, ai cũng không gặp sao?"
"Là muội đây, đại tỷ." Hạ Mạt Hồi cẩn thận đi qua, thấy Hạ Liên Phòng ngơ ngác đứng ở trước cửa sổ, không biết đang nhìn cái gì.
"... Tỷ có khỏe không?" Trước giờ đều là đại tỷ khuyên giải an ủi nàng cùng Tiềm Nhi, hôm nay nhân vật đột nhiên đổi chỗ, Hạ Mạt Hồi còn chưa mấy thích ứng. "Vẫn đang phiền lòng vì chuyện của Thanh Hoan sao?"
Hạ Liên Phòng trầm mặc một lát, rồi nói: "Nhiếp lục là vì đối phó ta mới ra tay từ trên người Thanh Hoan. Hắn nói không sai, ta sẽ một nhớ ký hắn cả đời."
Hạ Mạt Hồi mím môi, nói: "Đại tỷ... tỷ không cần tự trách được không? Đây cũng không phải là lỗi của tỷ, huống chi, hiện tại quan trọng nhất là báo thù cho Thanh Hoan nha!"
Hạ Liên Phòng nhắm mắt lại, ân một tiếng.
"Đại tỷ, ta có một ý tưởng, không biết có được hay không?"
Nghe vậy, Hạ Liên Phòng kinh ngạc nhìn về phía nàng. Hạ Mạt Hồi nhoẻn miệng cười: "Đại tiểu thư Đường gia, không phải rất coi trọng gương mặt kia của nàng sao? Đây cũng là nguyên nhân khiến từ nhỏ đến lớn nàng ta đều chán ghét Thanh Hoan, bởi vì Thanh Hoan xinh đẹp hơn nàng ta. Nếu nàng ta coi trọng dung mạo của mình như vậy, vậy thì giúp nàng ta biến thành đẹp hơn, cũng coi như là chuyện tốt đùng không?"Các cô nương đã cập kê đều sẽ thích dùng chút son phấn, đối với thiên kim tiểu thư thế gia mà nói, các nàng càng có yêu cầu cao với son phấn, hơn nữa cực kỳ xoi mói, cho dù là phấn mùi hoa quế thông thường nhất cũng muốn chọn loại hoa quế mới mẻ nhất phơi khô xay thành bột, sau đó trải qua trình tự cực kỳ phức tạp rườm rà luyện chế thành. Đều là phấn mùi hoa quế, nhà người thường mua mấy trăm văn tiền có thể dùng tới một năm rưỡi, còn những thiên kim tiểu thư đó, mấy trăm lượng cũng chỉ là chi phí cho mấy tháng.
Đường Tinh Oánh xưa nay luôn chú trọng mĩ mạo, nàng ta sinh được kiều mị minh diễm, dung mạo mĩ lệ vẫn là vốn để nàng ta kiêu ngạo. Mà Đường Thanh Hoan mĩ lệ hơn nàng ta, lại thông minh ôn nhu, cũng bởi vậy, Đường Tinh Oánh thập phần chán ghét Đường Thanh Hoan, bằng không, từ nhỏ đến lớn, trong phủ nhiều tỷ muội thứ xuất như vậy, những người khác nàng ta đều lười phản ứng, lại cứ bắt nạt mình Đường Thanh Hoan?
Còn không phải bởi vì tiểu tiện nhân kia sinh được mĩ lệ hơn so với nàng ta sao! Mà bây giờ, mĩ lệ thì có hữu dụng gì đâu? Một cái chiếc giày rách, dù có đẹp cũng sẽ không có nam nhân cưới vào cửa!
Bởi vậy, mấy ngày nay tâm tình Đường Tinh Oánh phi thường tốt, tốt đến mức lúc nàng ta ra cửa đi dạo thì mua một đống lớn son phấn cùng đồ trang sức. Đường gia không phải rất có tiền, nhưng cung cấp cho nàng ta tiêu xài thì vẫn dư dật.
Hôm nay, lại đến thời gian Đường Tinh Oánh cố định ra phủ, nàng ta mang theo nha hoàn cùng gia đinh bên người, đi đến cửa hàng son phấn quen mua, muốn nhìn xem liệu có loại gì mới không, có thể làm cho người dùng thoạt nhìn nét mặt toả sáng chẳng hạn.
Kết quả còn chưa tới, ở một đầu ngõ liền nhìn thấy người người thi nhau chen lấn không biết đang tranh đoạt cái gì, Đường Tinh Oánh là một nữ tử có lòng hiếu kỳ rất nặng, liền phái tỳ nữ đi xem.
Tỳ nữ đi một hồi, lúc trở lại thở hồng hộc chạy tới nói: "Tiểu, tiểu thư! Là, là, là..." Là nửa ngày cũng không thể nói ra, Đường Tinh Oánh không nhịn được nói: "Là cái gì, ngươi nói mau nha!"
"Là, là có một người bán hàng rong ở đó bán son phấn! Nghe nói sau khi bôi lên trên mặt làn da sẽ trở nên vừa mềm vừa mịn, có thể trong nháy mắt tuổi trẻ ra mấy tuổi lận! Ngài xem chỗ đó vây quanh ba tầng, tất cả đều là các cô nương mới lớn hoặc tiểu nương tử, nhưng lại đều chen lấn túi bụi, chính là vì mua được yên chi của người bán hàng rong kia đấy! Nghe nói người bán hàng rong kia đã ở đây bán mấy ngày, làm ăn đặc biệt tốt!"
"... Thật hay giả nha?" Đường Tinh Oánh bị gợi lên hứng thú, "Thực sự có tác dụng như ngươi nói?"
"Chuyện này nô tỳ cũng không biết, nhưng vừa nãy nô tỳ hỏi một cô nương, nàng nói từ lúc dùng yên chi của người bán hàng rong kia, trên mặt không nổi mụn nữa, cộng thêm cả người đều tỏa ra một mùi hoa thơm!" Tỳ nữ lời thề son sắt nói. "Nô tỳ cảm thấy làn da của cô nương kia thoạt nhìn thật sự rất tốt, chắc hẳn yên chi của người bán hàng rong này thật sự dùng được nha!"
Nghe xong lời này, Đường Tinh Oánh sờ sờ cái mụn mới mọc ra chỗ nhân trung của mình, không khỏi có chút động tâm. Vì xóa tan cái mụn này, đại phu nàng ta cũng đã xem qua, yên chi cũng không biết đã đổi qua bao nhiêu loại, nhưng đều vô dụng. Nếu người bán hàng rong này thật sự bán hàng tốt..."Ngươi đi mua cho ta một chút, đi đi!"
Tỳ nữ vội vàng lại chạy qua, ước chừng chen lấn hơn nửa giờ mới một lần nữa trở về. Nàng ta dâng hộp phấn đóng gói đơn sơ lên, mũi thấm đầy mồ hôi trong suốt: "Tiểu, tiểu thư! Nô tỳ, nô tỳ tranh được rồi!"
Đường Tinh Oánh chán ghét nhìn thoáng qua: "Thật vô dụng, cái thứ nhìn dởm thế này, thật sự dùng được sao?" Ngoài miệng nói như vậy, vào lúc ban đêm sau khi đánh răng rửa mặt xong nàng ta vẫn lấy hộp phấn kia ra. Vừa mở nắp đậy ra liền ngửi thấy một mùi thơm xộc lên mũi. Mùi thơm này đặc biệt dễ ngửi, là loại hương hoa mẫu đơn thuần khiết nhất, giống như đang cầm bông hoa mẫu nở rộ. Đường Tinh Oánh ngửi ngửi, cảm thấy thực thích mùi thơm này, nhưng thứ không rõ nguồn gốc, nàng ta thực sự có chút không dám dùng. Vì thế, nàng kêu một tỳ nữ lại đây, mệnh lệnh nàng ta bôi lên trên mặt, bắt nàng ta bôi ba ngày.
Ba ngày sau, mụn nhỏ trên mặt tỳ nữ đã tiêu đi gần hết , ngay cả đống tàn nhang đầy mặt cũng đã nhạt đi, khí sắc cả người thoạt nhìn vô cùng tốt.
Đường Tinh Oánh rốt cuộc tin tưởng loại phấn này rất tốt, vì thế nàng đem còn chỗ phấn còn lại bôi lên nhân trung của mình.
Sáng sơm ngày hôm sau, nàng ta liền ngạc nhiên phát hiện, mặt mình bóng loáng như ngọc, trắng nõn giống như vỏ trứng gà vừa bóc, vô cùng trong sáng thuần khiết, mềm mại trắng nõn! Thật là quá kỳ diệu! So với phấn của người bán hàng rong kia, đồ nàng ta mua ở mấy cửa hàng nổi danh ở Yến Lương, quả thực chính là bùn đất! Một chút tác dụng cũng không có! Nghĩ đến đây, Đường Tinh Oánh liền vô cùng chờ mong nhanh chóng đi ra phủ, mua nhiều hơn về tích trữ, như vậy nàng ta sẽ không cần phải lo lắng sau này không có phấn tốt để dùng! Hơn nữa, phấn tốt như vậy, tốt nhất là chỉ cho một mình nàng ta dùng, khiến tất cả nữ tử đều hâm mộ khí sắc và mỹ mạo của nàng ta!
Người bán hàng rong vừa nghe yêu cầu của Đường Tinh Oánh, cả người đều choáng váng: "Này, vị tiểu thư này, ngài, ngài nói gì thế? Tiểu nhân là người làm ăn, sao có thể không mở cửa bán, chỉ bán cho ngài chứ? Tiểu nhân thật vất vả mới có vài khách quen, nếu sau này chỉ bán cho tiểu thư ngài, vậy những thứ người kia thì làm thế nào?"
Đường Tinh Oánh mới mặc kệ mấy chuyện đó, chỉ cần là thứ nàng ta muốn, vô luận thế nào cũng phải lấy được! "Ai quản các nàng làm thế nào? Tóm lại, ngươi chỉ cần đi theo ta, chuyên môn làm son phấn cho ta là được, về phần những người kia..." Nàng ta nhìn một vòng những nữ tử khác chung quanh, phi thường xem thường nói: "Dù sao mỗi ngày các nàng đều phải vất vả bôn ba vì cuộc sống, mua những thứ này thì có tác dụng gì chứ? Lại không có ai xem! Ngươi vẫn là đi cùng bản tiểu thư đi, bản tiểu thư cam đoan tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!" Nói tới đây, nàng ta chờ mong nhìn người bán hàng rong, hỏi: "Ngươi có đồng ý hay không?" Miệng tuy rằng hỏi có đồng ý hay không, nhưng nhìn từ đám gia đinh đứng sau lưng nàng ta, mặc kệ người bán hàng rong có đồng ý hay không, cuối cùng kết cục đều là bị họ bắt đi.