Bạch Mộc Cậntự nhiên không thể tùy ý để nàng sắp xếp mình, vì thế ủy ủy khuất khuất nhìn thoáng qua Bạch lão phu
nhân, sau đó giống như khó hiểu hỏi: "Tổ mẫu, Cận nhi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hôm nay muốn các nô
tài quét tước phòng ở sạch sẽ một chút, các nàng thế nhưng tìm mọi cách từ chối, nhất định đứng đó bất động, xin hỏi
nô tài như vậy không nên trách phạt sao?"
Bạch lão phu nhân nhìn một chút Cận Lan Uyển, nàng đã nhiều năm chưa từng bước vào viện của Bạch Mộc
Cận, nhìn bên ngoài đã lộn xộn như vậy, hoa cỏ đều nhiều ngày không tu bổ qua, cỏ dại đã muốn mọc dài ra, góc viện
bên kia còn đôi chút tạp vật loạn thất bát tao , phía trên hành lang , trụ cột bụi bẩn cũng bám đầy.
Nhất thời nàng liền phát hỏa lớn, tức giận nói: "Lục thị a Lục thị, ta ngày xưa còn tưởng rằng ngươi là người
có hiểu biết, chính ngươi nhìn xem viện của Cận nhi , đây là sân viện mà Quốc Công phủ Đại tiểu thư sống sao? Nô tài
như vậy, ngươi còn muốn Cận nhi khoan dung các nàng, ngươi bỏ qua là dung túng hạ nhân khi nhục nàng trẻ người
non dạ!"
Lục thị biết là Bạch Mộc Cận cố ý làm cho nàng khó coi, liền vẻ mặt vô tội nói: "Lão phu nhân, chuyện này
ta thật không biết , mấy ngày nay ta bị bệnh, làm việc cũng khó tránh khỏi có sơ sẩy. Nhưng Cận nhi là có toan tính a, ta
cũng không dự đoán được nàng thế nhưng không trông nom tốt hạ nhân trong viện chính mình, thỉnh lão phu nhân thứ
tội!"
"Ý của ngươi là Cận nhi chính mình vô năng, trách không đến trên đầu của ngươi? Ngươi là Ninh quốc công đương gia
chủ mẫu, trong phủ mọi chuyện lớn nhỏ đều là ngươi làm chủ, Cận nhi cũng bất quá mới mười ba tuổi, ngươi sao
không biết xấu hổ trách cứ nàng?" Bạch lão phu nhân thực hiển nhiên đối với lời đối đáp của nàng không hài lòng.
Lục thị cố chấp cười nói: "Lão phu nhân giáo huấn phải, là ta sơ sót, sau này ta tất nhiên giúp đỡ Cận nhi
quản lý viện của nàng, kỳ thật thiếp thân cũng là sợ nhúng tay vào chuyện tình trong viện Cận Nhi quá nhiều đưa tới
người khác trong lời nói bắt thóp a, là ta suy nghĩ kém, sau này tất nhiên sẽ không!"
Bạch Mộc Cận âm thầm cười nhạo, lại ra vẻ khó xử nói: "Mẫu thân, này đó hạ nhân nhưng là luôn mồm là
ngài sai khiến các nàng đến, ta nghĩ trách phạt các nàng, cũng không chịu ngoan ngoãn bị phạt, nhất định phải có ngài
đến làm chủ, người xem bây giờ phải làm như thế nào cho phải!"
"Thế nhưng còn có chuyện như vậy? Điêu nô trong phủ Quốc công ta thật sự là càng ngày càng nhiều , nếu
cứ thế thì sau này đây nô tài sẽ leo cả lên đầu chủ tử, ta quyết không thể khinh thường dung túng cho chúng, đều đánh
tất cả đại bảng đi, kêu tú bà đến bán đi ra ngoài, lại chọn người tốt hơn bổ sung vào!" Không đợi Lục thị nói chuyện,
Bạch lão phu nhân cũng đã ra lệnh.
Điều này vô cùng hợp ý Bạch Mộc Cânh, nàng vội vàng tạ nói : "Đa tạ tổ mẫu, Cận nhi cũng không dám lại dùng nô
tài như vậy đâu, không thể ngày nào đó ta muốn trách phạt các nàng lại ngược lại bị các nàng liên hợp lại đánh ta,
chuyện ngày hôm qua, cận nhi trong lòng còn sợ hãi a!"
Bạch lão phu nhân nghĩ tới ngày hôm qua, đối Lục thị oán niệm càng sâu , lạnh lùng nhìn nàng liếc mắt một
cái, nói : "Ta xem sau này ngươi vẫn là ít nhúng tay vào chuyện tình của Cận Nhi, miễn cho cho ngươi càng trông nom
càng phá hư, cũng không biết bọn hạ nhân này có phải hay không sự sai bảo của ngươi dám như thế khinh đãi Cận nhi,
hừ!"
Lục thị tức giận không nhẹ, lại không dám ở trước mặt Bạch lão phu nhân phác tác, chỉ có thể ôm nỗi hận
nói : " Thiếp thân làm sao có thể là cái loại người này, Lão phu nhân trăm ngàn lần đừng nghe nhưng lời nói châm ngòi,
thật oan uổng cho thiếp thân!"
"Ta đây không phải oan uổng ngươi, chính ngươi trong lòng biết rõ, từ khi ngươi quản lý mấy chuyện vặt
đến nay hạ nhân trong phủ lại càng cả gan làm loạn, mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra bao nhiêu chuyện , thật muốn để cho
ta hoài nghi ngươi có thích hợp làm Ninh quốc công phủ chủ mẫu hay không, nếu ngươi không có cái năng lực kia thì
vẫn là đổi cho người khác xử lý mấy việc vặt này mới tốt, miễn cho mặt mũi của Phủ Quốc công đều bị ngươi làm mất
hết !" Bạch lão phu nhân nghiêm mặt lạnh lùng khiển trách.
Lục thị vừa nghe lão phu nhân thế nhưng muốn thu hồi quyền quản sự của nàng, lập tức liền hoảng, nói :
"Thiếp thân vẫn tận tâm tận lực xử lý mọi việc trong phủ, không có công lao cũng có khổ lao, xin lão phu nhân lượng
thứ!"
Bạch lão phu nhân nghe xong, lại hoàn toàn bất vi sở động, càng nhìn Lục thị càng cảm thấy chướng mắt,
lúc trước nàng như thế nào liền nhất thời bị nàng ta lừa bịp, lại giúp đỡ nàng che lấp chuyện này, còn ngầm đồng ý nàng
làm kế thất.
"Tổ mẫu, ngài đừng nóng giận , mẫu thân xác thực vất vả, cũng không có ai có thể giúp nàng chia sẻ , một
người tinh lực hữu hạn có xảy ra chút sai lầm là khó tránh khỏi, nếu có người có thể hiểu rõ và có năng lực giúp đỡ mẫu
thận một hai chuyện nhưng thật ra vô cùng tốt !" Bạch Mộc Cận ví như nói.
Bạch lão phu nhân nghe xong lời này, trong đầu cũng là linh quang chợt lóe, này trong phủ moi chuyện cao thấp đều do
Lục thị một tay chưởng quản, mà ngay cả nàng hiện tại muốn nhúng tay vào cũng trở ngại lại vướng thể diện nên không
thể hành động thiếu suy nghĩ. Mà lòng của con nàng đều hướng về phía Lục thị, vài năm nay di nương trong phủ đều vì
đủ loại lý do mà bị đuổi ra ngoài, thủ đoạn của Lục thị xác thực rất cao minh. Bất quá bây giờ lại là thời điểm nên cho
con nàng nạp thiếp.
Bạch lão phu nhân gật gật đầu, vỗ vỗ bả vai Bạch Mộc Cận, có chút khen ngợi nói: "Cận nhi nói có lý,
ngươi quả nhiên là đứa con hiếu thuận , Lục thị, ngươi xem Cận nhi thông cảm cho ngươi như vậy ai lại làm cho nữ nhi
mất hứng?"
Lửa giận trong lòng Lục thị quả thực không chỗ phát tiết, nàng làm sao nghe không hiểu ý tử của Bạch Mộc Cận
cùng Lão thái thái chứ, đây là vừa muốn để Bạch Thế Tổ nạp thiếp, bất quá cưới vào thì sao? Dựa vào thủ đoạn của
nàng, ai cũng đừng nghĩ trụ lâu trong hậu viện Phủ Quốc Công.
Lục thị cố gắng tươi cười, phụ họa nói : "Đúng vậy a, Cận nhi thật là hiếu thuận , không uổng công ta
thương nàng!"
Bạch Mộc Cận vội khiêm tốn nói: "Mẫu thân, nữ nhi hiếu thuận ngài là chuyện nên làm, có được khích lệ
của ngài, sau này ta nhất định còn có thể càng thêm hiếu thuận ngài cùng tổ mẫu !"
Lục thị cơ hồ bị tức hộc máu, lại vẫn phải giữ bộ mặt vui cười trống rỗng cùng Bạch Mộc Cận, nhìn bộ mặt
tựa như nuốt phải ruồi bọ của Lục thị trong lòng Bạch Mộc Cận càng thêm vui vẻ .
Sau này trong phủ nhất định sẽ càng náo nhiệt , nàng nhưng là vẫn cũng biết Bạch lão phu nhân có cái
phương xa cháu họ, dòng dõi không cao, nhưng rất được lão thái thái coi trọng, theo như tính khí lão phu nhân tất nhiên
sẽ dựa vào chuyện này đem đứa cháu này đưa vào, trở thành phụ tá đắc lực của nàng, giúp đỡ Lão thái thái đối kháng
Lục thị.
Lũ hạ nhân chướng mắt này bị đem bán hết rồi viện của nàng sẽ một mảnh sạch sẽ, lại lưu lại vài cái nha đầu
không sinh sự giúp đỡ Uyên Ương cùng Hỉ Thước quét tước sân, đem những thứ không sạch sẽ đều dọn dẹp hết cả đi.
Trong lúc nhất thời, Cận Lan Uyển có được không gian tinh sạch chưa bao giờ có, Bạch Mộc Cận tự nhiên là
thực vừa lòng, Thụy mẹ lại nhân tiện trồng thêm cho nàng một ít hoa cỏ có lợi cho sức khỏe rồi đặt ở sân cùng trong
phòng, tăng thêm chút sinh cơ, lại tránh cho va chạm này nọ không sạch sẽ.
"Thụy mẹ, Lục thị làm cho Bạch Vân Hề tặng cho ta không ít thứ tốt, ta đây làm tỷ tỷ cũng không thể
không hiểu chuyện, có qua có lại mới toại lòng nhau!" Bạch Mộc Cận nhấp một miệng trà, thản nhiên thuyết.
Thụy mẹ tự nhiên hiểu được, vì thế nói : "Tiểu thư, bồn Dạ Lai Hương kia không sai, nghĩ đến nhị tiểu thư
sẽ thích."
Bạch Mộc Cận có chút nghi hoặc, nói : " Hoa này ?"
"Yên tâm, buổi tối bày ra tuyệt không có chuyện gì , bất quá người bình thường cũng không biết làm sao!"
Thụy mẹ cho Bạch Mộc Cận một cái an tâm tươi cười, nàng đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi lấy độc vật hại chính
mình chủ tử.
Bạch Mộc Cận gật gật đầu, quả nhiên là đồ tốt, nàng nơi này xiêm áo, lại đưa đi cấp Bạch Vân Hề, tự nhiên
sẽ không chọc người hoài nghi, nàng ta nếu xảy ra chuyện gì, thì nàng cái gì cũng không biết.
"Vậy phái người đưa đi đi, đúng rồi, những thứ trong phòng ta có đều đưa một phần đi qua, miễn cho người
ta nói ta đây làm tỷ tỷ không có thành ý!" Bạch Mộc Cận nhàn nhàn nói, trên mặt còn treo nụ cười nhu hòa.
Thụy mẹ gật đầu, mỉm cười, nàng càng ngày đối với biểu hiện của Bạch Mộc Cận càng vừa lòng, này tiểu cô nương là
một người khó lường, còn tuổi nhỏ liền có lòng dạ như thế chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
Bạch Mộc Cận mưu lược trầm ngâm một chút, nhân tiện nói: "Ta lưu lại mấy người ... kia nha hoàn, ma ma
giúp ta chú ý một chút, bên trong hẳn là còn có người của Lục thị!"
Thụy mẹ khẽ nhíu mày, nói : "Tiểu thư là vì lưu lại các nàng, làm Lục thị giảm bớt đề phòng?"
"Vốn là như vậy, những người này lợi dụng tốt lắm, ngược lại sẽ giúp đỡ ta đại ân, ma ma ngài nói đúng
không a?" Bạch Mộc Cận mỉm cười hỏi, trong mắt có một loại tinh lượng quang mang.
Thụy mẹ cảm thấy kinh ngạc, xem ra chính mình vẫn là đánh giá thấp tâm cơ Bạch Mộc Cận bình thường
dám dùng người của địch nhân, đều là người tuyệt đối có tự tin, nàng hẳn là định liệu trước, mới dám dùng hiểm chiêu.
"Lão nô nhất đinh sẽ chú ý, tuyệt không làm cho các nàng có cơ hội để lừa gạt!" Thụy mẹ trịnh trọng nói.
Bạch Mộc Cận khóe miệng nhếch lên, lắc đầu, nói : "Ma ma lại sai lầm rồi, có thể chừa cơ hội thì vẫn nên chừa,
nếu không các nàng tại sao có thể hướng chủ tử công đạo đâu?"
Hơn nữa, nếu các nàng không có cơ hội hạ thủ với nàng thì sao nàng có thể từng bước một đem Lục thị
cùng nữ nhi của nàng cùng kéo xuống sau đó đưa vào chỗ chết được.
Thụy mẹ gật đầu, nói : "Tiểu thư nói có lý!"
Nàng đột nhiên cảm thấy nếu là nữ tử vào hậu cung chỗ xưa nay kịch liệt tranh đoạt quyền lợi thì rất nhanh
liền chấm dứt cuộc chiến, nữ tử như vậy thật đáng sợ, rõ ràng hận ý sâu như vậy, nhưng có thể bất động thanh sắc nhẫn
nại xuống dưới, sau đó không ngừng mà trêu đùa kẻ thù, giống như đang chơi đùa một con chuột đem kẻ thù tự cho là
thông minh này đùa bỡn trong lòng bày tay.
Mà ngay cả vị Bạch lão thái thái tự cho là siêu phàm kia cũng dần dần bị nàng nắm mũi dẫn đi, từng bước
một đều hướng tới kế hoạch nàng vạch ra mà hành động, nàng hiểu rất rõ lòng người cùng nhân tính, cho nên này trong
phủ tất cả mọi người chạy không khỏi mưu tính của cô bé con này.
Hơi hơi thở dài một hơi, đến tột cùng trải qua như thế nào chuyện tình, mới có thể làm một cái mới mười
ba tuổi tiểu cô nương trở nên như vậy tâm cơ thâm trầm lại cơ quan tính toán tường tận?
Trải qua vài lần thất bại, Lục thị yên tĩnh xuống, bất quá như vậy im lặng lại làm cho Bạch Mộc Cânj càng
thêm cẩn thận , bởi vì tính tình Lục thị nàng hiểu rất rõ, đây là một đối thủ cực kì kiên nhẫn nàng có thể ở tướng phủ ẩn
nhẫn hơn mười năm, lấy lòng mẫu thân cùng đích tỷ (?) mới có thể ở phút cuối cùng một kích thắng lợi.
Nàng càng tỏ vẻ không bận tâm chứng tỏ việc nàng làm kế tiếp càng thêm ngoan độc, Lục thị thực thông
minh, nàng tuyệt không hội lại cùng nàng tiểu đánh tiểu náo loạn.
Bạch lão phu nhân động tác cũng rất nhanh, còn chưa tới một tháng, vị cháu họ Mục Hân Bình kia liền
mang theo một cái lão mụ tử cùng một tiểu nha đầu tiến vào Ninh quốc công phủ.
Bạch lão phu nhân còn cố ý ở thời điểm nàng đến, đem chính mình cũng kêu đi qua, nói là muốn để cho
nàng nhận thức, nói trắng ra chính là muốn xem ý tứ Bạch Mộc Cận, dù sao Bạch Mộc Caanh hiện nay ở trong lòng
Bạch lão phu nhân đã có chút phân lượng, lão phu nhân không nghĩ bởi vì giúp Bạch Thế Tổ nạp thiếp mà làm cho tâm
Bạch Mộc Cận tồn tại khúc mắc.
Bạch Mộc Cận vào cửa, liền thấy được cô gái dịu dàng động lòng người , lập tức tươi cười rạng rỡ rồi
hành lễ, còn nhu thuận hô một tiếng: "Biểu cô!"
Kỳ thật Mục Hân Bình cũng bất quá mười tám tuổi, bị một tiểu cô nương so với chính mình chênh lệch
không bao nhiêu gọi là cô liền có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng vì đầu óc còn hiểu biết, không đợi Bạch Mộc Cận
hành xong toàn bộ lễ liền vẻ mặt dịu dàng nói : "Đại tiểu thư đa lễ, làm cho ta ngượng ngùng !"
Bạch Mộc Cận nhìn thoáng qua Bạch lão phu nhân, mới vừa rồi nói : "Biểu cô sao lại nói vậy, ngài là chất
nữ của tổ mẫu, chịu ta thi lễ vốn là chuyện phải. Sau này a, ta ở trong phủ cũng có thể nhiều bạn hơn , lúc ngài còn chưa
đến tổ mẫu thường ở trước mặt ta nhắc tới ngài, nói ngươi cầm kỳ thư họa đều là vô cùng tốt , sau này biểu cô nên chỉ
dạy ta nhiều hơn!"
Mục Hân Bình nghe xong lời này trong lòng tự nhiên cao hứng, nụ cười trên mặt cũng sáng sủa lên, mà
Bạch lão phu nhân thì phi thường vừa lòng với thái độ của Bạch Mộc Cânh, không có bởi vì Mục Hân Bình gia thế
không cao mà xem nhẹ nàng, ngược lại đối xử có lễ.
Mục Hân Bình tươi cười một chút, trên mặt hơi hơi phiếm hồng, nói : "Đại tiểu thư khen nhầm rồi, biểu cô
(Bạch lão thái thái) cầm kỳ thư họa mới là tốt nhất, nghĩ đến biểu cô dạy, đại tiểu thư cũng là cực xuất sắc!"
"Ngài cũng đừng gọi ta đại tiểu thư, liền giống như tổ mẫu gọi ta Cận nhi đi, đều là người một nhà, không
cần khách khí, tổ mẫu, ngài nói có phải không?" Bạch Mộc Cận hồn nhiên nhu thuận nói.
Bạch lão phu nhân tự nhiên thích, cười nói: "Cận nhi nói có lý, sau này đều là người một nhà, Hân Bình,
ngươi coi như nơi này là nhà mình, không cần câu nệ tiểu tiết!"
Mục Hân Bình nhất thời đối với Bạch Mộc Cận sinh ra hảo cảm, biết nàng là một cái cô nương nghèo đến
đây để dựa vào thân thích lại được Ninh quốc công phủ đại tiểu thư thân cận, không có một chút ý khinh thị nàng.
Đang lúc nói chuyện, Lục thị mang theo Bạch Vân Hề vừa nhận được tin tức đi đến, vừa thấy được Mục
Hân Bình, Lục thị sắc mặt liền trở nên rất khó coi nhưng lại vướng mặt mũi Bạch Lão phu nhân nên nàng đành đè nén lửa giận trong lòng.