Đích Nữ Nhà Nghèo

chương 7: con mồi chết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Melodysoyani

Không một bóng người bên ngoài, Giang Cảnh Nghiên vắt chéo chân ngồi trên ghế bát tiên làm từ gỗ lim, móc một quyển giấy ra từ trong tay áo, môi mỏng thổi mồi lửa, nháy mắt, xấp giấy kia đã bị đốt thành tro.

Lý Mộc đứng khoanh tay trước ngực ở một bên, cẩn thận nói: “Cô nương đang làm gì vậy?”

Nàng dựa vào ghế dài, dưới ánh lửa chiếu rọi, sắc mặt trong suốt Như Ngọc, cười nói: “Hiển nhiên là thủ tiêu vật chứng dùm công công rồi.”

Trước khi Lý Mộc tới Đông Cung, ít nhiều gì cũng từng trải qua huấn luyện đặc biệt của Mộc Vương, học cách nhìn thấu người khác, nhưng hắn lại nhìn không thấu nữ tử trước mắt này, mỗi một câu nàng nói, là thật là giả, hắn đều phải nghiền ngẫm thật lâu.

Giang Cảnh Nghiên thấy Lý Mộc không nói lời nào, lười biếng đứng lên từ trên ghế, đưa lưng về phía Lý Mộc, lúc xoay người, màu mắt chợt trở nên sắc bén: “Công công còn đang hoài nghi chuyện gì?”

“Không đúng.” Lý Mộc vô ý thức lui về phía sau nửa bước: “Nếu thật như lời ngươi nói, tại sao mới vừa rồi ngươi lại không đưa giấy cho ta xem, đã lập tức thiêu hủy.”

Thật đúng là kẻ phiền phức, tất cả giấy mà nàng đốt đều do nàng tự viết bừa, đưa Lý Mộc xem, chẳng phải là tự đánh vào mặt mình sao. Nàng hơi híp mắt lại, lúc nói chuyện xoay người sang chỗ khác để ngăn cản chán ghét mà mình khống chế không được: “Công công chưa nghe qua chuyện người bên ngoài truyền ta đã từng là nữ nhân của Mộc Vương sao?”

“Lời đồn không thể tin.”

“Một khi đã như vậy, ngươi tốn thời gian ở đây với ta làm gì, không phải cứ trực tiếp bóp cổ ta để diệt khẩu sẽ tốt hơn sao?”

Thật ra hắn cũng muốn thế, nếu không phải phía trên có dặn dò, làm sao hôm nay hắn lại phải mạo hiểm, rõ ràng vẫn là thời tiết mát mẻ đầu mùa xuân, sợ hãi khiến sau lưng hắn toàn là mồ hôi.

Mắt thấy nàng từng bước tới gần trước mặt mình, trong lòng hắn mắng một tiếng, nhảy qua cửa sổ chạy đi.

Giang Cảnh Nghiên cười cười, mới thế mà đã bỏ chạy rồi, nàng kêu Như Ngọc ở phía sau rèm một tiếng, Như Ngọc đuổi theo sát phía sau. Nàng cũng chỉ mới biết được, Như Hoa và Như Ngọc lại biết võ công, hai người từng là thổ phỉ đứng đầu một đỉnh núi phía nam, sau này hàng phục Lý Kê, mới đến Đông Cung làm bà tử. Vả lại hai người mới mươi tuổi đầu, do quanh năm quen với cuộc sống của nam nhân, lâu ngày khiến cho vẻ ngoài giống như bà tử năm mươi tuổi.

Như Ngọc đi rồi, nàng dạo bước đi đến dưới cửa sổ, ngửa đầu kêu một tiếng: “Lê tướng quân, phong cảnh trên nóc nhà đẹp không?”

“Khụ khụ.” Sao nàng biết mình ở phía trên? Lê Tiến vươn người nhảy, vững vàng dừng ở trên mặt cỏ, đi tới trước mặt Giang Cảnh Nghiên, hỏi: “Sao cô nương biết…..”

“Biết ngươi ở trên nóc nhà à?” Hai người cách một cánh cửa sổ, Giang Cảnh Nghiên nói: “Thật ra không phải khinh công của tướng quân không tốt, mà là ngày thường luôn có một con mèo nhỏ kêu vài tiếng trên nóc nhà, nhưng hôm nay lại không giống thế, mèo con cũng tới, nhưng lại kêu hết sức thê lương. Toàn bộ Đông Cung này trừ tướng quân ra, sợ là không ai dám đứng cao như vậy, nên ta đã xem thử.” Nàng vốn định châm chọc Lê Tiến vài câu, nghĩ đến một mình Như Ngọc đuổi theo Lý Mộc, có chút không yên tâm, tiếp tục nói: “Mới vừa rồi tướng quân cũng thấy, con mồi ta đã thả ra, nhưng ta sợ một mình Như Ngọc sẽ có điều sơ xuất, có thể làm phiền tướng quân đi theo một chuyến được không?”

Nàng cười khanh khách mà nhìn, vốn dĩ không cần nàng nói, Lê Tiến cũng muốn đi theo. Nhưng nghe thấy nàng cúi đầu nhờ vả, lòng nặng nề chậm chạp như kéo tơ, một loại cảm giác nói không nên lời dâng lên trong lòng. Theo phương hướng của Lý Mộc và Như Ngọc, Lê Tiến nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Xong xuôi hết thảy, Giang Cảnh Nghiên hoàn toàn không buồn ngủ, nàng nhìn mình trong gương đồng, năm ngón tay hồng ấn rõ ràng trên cổ, haiz, không biết ngày mai phải giải thích sao với Thôi ma ma đây.

——

Tối nay Lý Kê có chút phiền lòng, mùa xuân ẩm thấp, thân thể hắn có chút yếu đuối, sớm nghe theo dặn dò của thái y mà lên giường. Sau khi lăn qua lộn lại, đều nhớ đến chuyện ban ngày.

Thật vất vả ông trời mới cho hắn cơ hội sống lại một lần nữa, lại tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có quan hệ với Giang Cảnh Nghiên lần nữa. Hắn cũng muốn tới đuổi người nọ ra khỏi nhà, nhưng nhìn đến nàng quỳ gối nức nở trước mặt mình, nhất thời cảm thấy nàng không đáng giận như vậy. Về lời đồn bên ngoài, hắn cũng tương đối đau đầu, vì mình muốn đối phó Mộc Vương mới nhúng tay vào án tham ô ở Tùy Châu, mà Giang Cảnh Nghiên lại dính dáng tới án này, cứu nàng cũng là hành động vô tình.Vào sinh nhật tháng trước, phụ hoàng từng lén hỏi qua mình có vừa ý người được chọn Thái tử phi không, hắn mượn cớ lấy việc chính sự làm đầu nên lấp liếm cho qua. Ai lại ngờ, hành động cứu người của mình quá lộ liễu bị phụ hoàng biết được, thế nhưng lão nhân gia của hắn lại nói chờ án tử kết thúc nếu Giang Hoài vô tội, lập tức để Giang Cảnh Nghiên làm trắc phi của mình.

Trời ạ, trong lòng hắn muốn từ chối. Nhưng phụ hoàng lại thấy ánh mắt hắn rất có thâm ý, thật là nhảy sông cũng rửa không sạch.

Kiếp trước hắn thanh cao, chướng mắt những thuật tùy cơ ứng biến, nhưng cuối cùng về thời gian này, hắn chính mắt thấy phụ hoàng bị khống chế, mẫu hậu chết đi bị vu hãm (vu cáo + hãm hại) đào mồ, từng giọt từng giọt như kim đâm ở trong lòng. Sống lại một đời, thanh cao là cái gì, hắn không muốn đụng vào nữa.

Vì mình, cũng coi như vì an ủi mẫu hậu đã qua đời, hắn từng bước bày ván cờ, chờ con cá cắn câu.

Càng suy nghĩ tới đây, nào còn có buồn ngủ.

Phủ thêm áo choàng kết tơ làm từ lông chồn, hắn đi ra đại điện, chỉ có thái giám Thuận Xương cầm đèn đi theo phía sau, lang thang không có mục tiêu mà đi tới.

“Chủ tử, đêm lạnh, hay chúng ta mau chóng về đi.” Thuận Xương đi theo phía sau, cả người cung kính đi theo một đường, lưng đã bị sương sớm làm ướt nhẹp, mình đã như thế, làm sao thân thể yếu ớt của chủ tử có thể chịu được, lập tức nhỏ giọng nhắc nhở.bg-ssp-{height:px}

Lý Kê quay đầu lại, vươn tay: “Ngươi đưa đèn cho Cô.”

“Chủ tử đừng mà.” Tim Thuận Xương đập nhanh, hôm nay chủ tử và mọi khi thật sự không giống nhau, hắn có gặp khó khăn nữa, cũng không dám để một mình chủ tử đi dạo vào ban đêm, nếu như bị người trong cung biết được sẽ lột sống hắn mất: “Hay là để nô tài đi theo ngài đi.”

Lý Kê nhìn dáng vẻ Thuận Xương co rúm lại quỳ trên mặt đất, lắc đầu rút tay về, tiếp tục đi về phía trước.

Hắn vừa đi, bất tri bất giác đi tới Ngô Đồng Uyển, nhìn đến đèn bên trong còn sáng, mày nhăn lại, ý nghĩ đầu tiên là: Sao người nọ còn chưa ngủ.

Xoải bước qua thềm cửa, hắn nhìn thấy Giang Cảnh Nghiên tay chống cằm, hai mắt vô thần đang ngẩn người từ đằng xa.

Thuận Xương tiến lên muốn báo tiếng: “Thái tử giá lâm”, lại bị Lý Kê túm trở về.

Dưới ánh trăng làm nổi bật, làn da trắng như tuyết của người nọ, hai mắt còn giống như dòng nước trong, nhìn quanh, đều có khí chất thanh nhã cao quý, làm người ta bị thu hút. Cứ nhìn như vậy, Lý Kê giống như bị mất hồn.

Ngay cả Thuận Xương ở bên cạnh đều không thể không thầm than nhan sắc của Giang tiểu thư này thật sự xinh đẹp, hắn đi theo Thái tử dự tiệc gặp qua không ít quý nữ xuất chúng ở kinh đô, nói về dung mạo, thật đúng là không ai có thể đẹp như vậy.Thở dài một cái, không khỏi nhìn thêm vài lần, chờ hắn đi tìm gia chủ của hắn đã là giờ Tý, chủ tử đã sớm đi xa, xăn ống quần vội vàng đuổi theo.

Trong lòng Lý Kê ảo não, sao hắn lại đi đến nơi này, bước đi vội vàng, khi nhìn đến Lê Tiến xách theo một thái giám đi tới, còn có chút kinh ngạc, đã xảy ra chuyện gì, còn nữa sao Như Ngọc lài ở đây?

Giống vậy, Lê Tiến không ngờ tới lại nhìn thấy Thái tử ở chỗ này, vội hành lễ nói: “Tham kiến điện hạ.”

“Đây là?” Lý Kê chỉ vào người đã ngất xỉu bị Lê Tiến vứt trên mặt đất.

Lê Tiến: “Việc này, còn phải tìm Giang tiểu thư để hỏi, mới có thể làm rõ ràng được.”

Lúc bước vào Ngô Đồng Uyển, tuy Lý Kê không tình nguyện, nhưng trái tim lại nhảy nhót, tay hắn đè ép lại, thình thịnh, rõ ràng có chút phập phồng.

Lúc Giang Cảnh Nghiên nhìn đến Lê Tiến và Như Hoa chỉ dẫn theo Lý Mộc tới, đáy mắt hiện lên thất vọng, nhìn đến Lý Kê cũng tới, sắc mặt suy sụp trong nháy mắt, tóm Như Ngọc đến một bên, hỏi: “Sao chỉ bắt được đến một người vậy?”

Như Ngọc căm giận mà lén ngắm Lê Tiến, nói với Giang Cảnh Nghiên: “Vốn dĩ nô tài đã bắt được hết, kết quả Lê tướng quân đột nhiên xuất hiện, quát lớn một tiếng nô tài sợ tới mức tưởng quỷ tới,đã để người kia chạy.” (=))))

Như Ngọc xuất thân là thổ phỉ, âm lượng không nhỏ, người trong phòng đều nghe rõ ràng.

Lê Tiến xấu hổ mà sờ sờ mũi, khuyết điểm này của hắn không phải là giả.

“Nhìn rõ mặt người kia không?” Giang Cảnh Nghiên không cam lòng.

Như Ngọc lắc đầu: “Hắn che mặt, chỉ biết là vóc người không cao.”

Đáng chết, Giang Cảnh Nghiên mắng ở trong lòng, gặp phải ánh mắt nghi vấn của Lý Kê, sau khi thản nhiên hành lễ thì nói ra toàn bộ kế hoạch mà mình đã thiết kế để dụ Lý Mộc.

Chờ Lý Kê nghe xong, hắn hít hà một hơi, khó trách mọi người đều nói hồng nhan họa thủy, thì ra tâm tư nữ nhân cũng có thể sâu như vậy.

Khi Lý Kê còn cảm thán tâm cơ của Giang Cảnh Nghiên, Giang Cảnh Nghiên bưng chén nước trà, hắt thẳng lên mặt Lý Mộc.

“Khụ khụ.” Lúc Lý Mộc tỉnh lại, lập tức nhìn đến một đám người vây quanh trong phòng, tất cả đều đang nhìn mình. Giờ khắc này, hắn biết xong rồi, cười nhạo một tiếng, nuốt thuốc độc đã giấu sẵn, chỉ giây lát lập tức không còn khí.

Nhìn miệng Lý Mộc phun máu đen, Giang Cảnh Nghiên nắm chặt nắm tay, hết thảy, đều uổng phí, nàng lại phải bắt đầu một lần nữa.

~

Truyện Chữ Hay