Bên hồ Lãnh Nguyệt, cách đình nghỉ mát không xa, ba người đứng nhìn cảnh tượng hoạt sắc sinh hương, Như Hà, cô gái kia là Như Hà! Vân Yên chỉ cảm thấy như có cái gì nghẹn trong cổ họng.
Hai người kia tựa như không hề hay biết bên này có người nhìn, vẫn tiếp tục không ngừng.
Nhìn cảnh tượng này, mặt Bích Thủy lập tức đỏ bừng, nàng kinh ngạc nói: "Là ai không biết xấu hổ như vậy?" Đột nhiên nàng nghĩ tới điều gì, trợn to hai mắt, che miệng nói: "Là Lục vương gia?"
Ánh mắt Vân Yên nhìn chằm chằm phía trước, vẻ mặt cực kì bình tĩnh, hai tay vô thức nắm chặt, hắn kêu nàng tới đây là để nhìn một màn này sao? Để cho nàng nhìn thấy hắn thân thiết cùng người khác, để trả thù nàng cự tuyệt hắn? Nhìn nam tử mặc mãng bào tím đang vùi đầu vào ngực cô gái, nhìn cảnh tượng xuân sắc này, nàng chỉ cảm thấy dạ dày sôi trào như có dị vật gì muốn trào ra.
"A, gia, nhẹ một chút, ngài làm đau người ta, ưʍ..." Nàng kia nũng nịu như vậy nhưng nam tử kia vẫn không có ý định bỏ qua cho nàng, hắn gặm cắn trước ngực nàng khiến nàng kia kinh hãi kêu liên tục.
"Tê" một tiếng, hắn kéo rách quần áo nàng, tiện tay ném vải vụn xuống đất.
Gầm nhẹ một tiếng, hai người cùng thở dốc.
Vân Yên hít sâu một hơi cho mình bình tĩnh lại, nàng nghiêng đầu liếc nhìn Cô Viễn Thành, lanh nhạt nói: "Đây chính là điều hắn hi vọng ta thấy? Rất tốt, ta đã thấy."
Cô Viễn Thành ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh, vẻ mặt nàng hết sức tỉnh táo, nhìn nét mặt nàng có chỗ nào khổ sở sao? Hình như không có.
Nhưng nghe thanh âm này không khỏi làm người ta có cảm giác như làm chuyện thật có lỗi với nàng.
"Thật là quá đáng, tiểu thư! Sao hắn có thể?" Bích Thủy phẫn nộ nói với Vân Yên, gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà có chút vặn vẹo, nàng vốn còn mong đợi Lục vương gia này, không ngờ quả thật phóng đãng không chịu nổi.
Nhìn hai người trước mặt mập mờ quấn quýt nhau, Vân Yên khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía Bích Thủy có chút mất hồn: "Quá đáng? Ta có lý do gì nói hắn quá đáng?"
"Nhưng mà, tiểu thư..." Bích Thủy muốn nói gì nhưng khi nhìn đến một mảnh tối tăm trong mắt Vân Yên cũng liền thu hồi lửa giận, lúc này người khó chịu nhất chính là tiểu thư mới đúng.
"Tốt lắm, chúng ta về thôi." Vân Yên trực tiếp xoay người, vô thức nhắm mắt lại, tại sao nàng phải khổ sở? Cho tới bây giờ nàng và hắn chẳng có quan hệ gì.
Hắn làm gì là tự do của hắn, huống chi hắn là Lục vương gia phong lưu tiêu sái thì sao có thể vì một cọng cỏ như nàng mà buông tha cho cả rừng hoa.
Cô Viễn Thành kinh ngạc nhìn Vân Yên, chẳng lẽ nàng không có ý định bảo Lục vương gia cho nàng một lời giải thích sao? Nói vậy, trong lòng nàng không để ý hắn chút nào.
Lần này vương gia gặp đối thủ rồi, Vân Tam tiểu thư này đúng là không đơn giản.
Dường như đã cảm nhận được ánh mắt Cô Viễn Thành, Vân Yên đột nhiên mở mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Nói cho hắn biết, ta cảm tạ hắn." Nói xong, nàng nhấc chân đi về phía trước.
Bích Thủy quay đầu liếc nhìn đôi nam nữ kia vẫn còn dây dưa trong đình, quần áo cũng sắp cởi hết, nàng dậm chân, là nàng nhìn lầm Lục vương gia này rồi sao? Vì sao hắn đối xử với tiểu thư như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu thư mất mát như thế.
Nếu không để ý tiểu thư sẽ không trốn tránh như thế.
Nghĩ tới đây, nàng lập tức đuổi theo Vân Yên.
Nhìn hai bóng dáng đã đi xa, Cô Viễn Thành không khỏi thở dài một tiếng, lần này Lục vương gia rốt cuộc muốn thế nào a.
"Tốt lắm, các ngươi dừng lại thôi." Cô Viễn Thành nhìn hai người còn đang dây dưa, lạnh giọng nói.
Nghe thanh âm này, nam tử mặc mãng bào từ trong ngực cô gái kia đứng bật dậy, cũng lộ ra khuôn mặt của hắn, người này không phải Mộ Cảnh Nam!
Như Hà ở trên ghế bất mãn ưm một tiếng, giãy dụa thân thể, trên mặt vẫn đỏ hồng như cũ.
Cô Viễn Thành hơi nhíu mày, nhìn nam tử kia lạnh giọng nói: "Lập tức biến mất khỏi nơi này, chuyện ngày hôm nay không cho phép nói cho bất cứ ai!"
"Dạ, đại nhân!" Nam tử kia vội vàng chắp tay hành lễ, nhưng ánh mắt không nhịn được liếc nhìn cô gái bên cạnh, trong mắt như có hai ngọn lửa nhúc nhích, hắn theo bản năng liếm liếm môi.
Thấy vậy, Cô Viễn Thành có chút mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói: "Còn không mau cút đi! Chẳng lẽ muốn ta phục vụ ngươi hay sao?!"
Nghe vậy, nam tử kia co rúm lại, sửa sang y phục sau đó lập tức rời đi, sao còn nhớ tới cô gái trên ghế.
Cô Viễn Thành liếc nhìn nam tử rời đi, đi đến cạnh băng ghế, lạnh lùng nói: "Ngươi biểu hiện rất tốt, về phần thuốc giải, lát nữa ta sẽ sai người đưa tới cho ngươi."
Khóe mắt không nhịn được có nước mắt rơi xuống, Như Hà nhỏ giọng khóc lóc kể lể: "Ta muốn Lục vương gia, ta chỉ muốn Lục vương gia.
Tại sao? Tại sao không phải Lục vương gia?"
"Lục vương gia chưa bao giờ yêu cầu ngươi cái gì, đây đều là ngươi tự nguyện." Cô Viễn Thành nhìn sang, nhàn nhạt nói.
Cố nén thân thể khó chịu, nàng run giọng nói: "Chỉ có như vậy mới khiến Vân Yên rời khỏi Lục vương gia, Lục vương gia mới có thể là của ta!"
Cô Viễn Thành khinh bỉ liếc Như Hà, hừ lạnh nói: "Ngươi cho rằng vương gia không biết mục đích của ngươi sao? Ngươi không cần đùa bỡn tâm kế thì tốt hơn.
Ngươi cũng đừng mơ tưởng tổn thương Vân Yên, chuyện lần trước ngươi ám hại Vân Yên ở Tướng phủ, ngươi nghĩ Lục vương gia không biết sao!"
"Tại sao? A..." Như Hà giãy dụa, ngón tay vuốt ve toàn thân, cả người như chạm điện, nàng khẽ há miệng, khuôn mặt ngày càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói: "Cho ta, cho ta..."
Cô Viễn Thành liếc nhìn, lạnh nhạt nói: "Tự giải quyết cho tốt!" Nói xong hắn trực tiếp rời đi.
Tay vuốt ve thân thể, trên làn da tuyết trắng hiện lên mấy vết cào, còn có vết gặm cắn của nam tử kia, hai mắt mê ly, cười như điên, thanh âm yểu điểu vô lực càng làm người ta suy nghĩ mơ màng.
Sau khi Cô Viễn Thành rời đi không lâu, mấy tên ăn xin đột nhiên đi về hướng bên này.
"A, bên kia có người..." Một tên ăn xin kinh ngạc nói.
Nghe vậy, một tên ăn xin bên cạnh cũng lắng tai nghe, cổ họng nghẹn lại, liếm môi nói: "Còn giống như thanh âm nữ tử, thật là câu nhân, thật muốn kéo qua hung hăng hôn một cái..."
"Các ngươi nhìn, ở bên đó..." Hai tên ăn xin nhất thời nhìn không chớp mắt, cô gái trên ghế dài lộ nửa vai, da thịt tuyết trắng trước ngực cũng lộ một mảng lớn, đôi mắt mê người....