Hạ Ca bên cạnh cũng nhướng mày nhìn mấy người này, hôm nay công chúa hoàng tử hoàng thất đúng là tề tụ một chỗ a.
"Thất công tử, bản công chúa có thể gặp được ngươi rồi." Mộ Chiêu Dương hào hứng chạy tới, nhìn Vân Yên cười nói.
Vân Yên hơi sững sờ nhìn Mộ Chiêu Dương, nghi ngờ hỏi: "Công chúa tìm tại hạ có chuyện gì?"
Mộ Thanh Viễn nhìn vẻ mặt vui mừng của Mộ Chiêu Dương như có điều suy nghĩ.
Mộ Chiêu Dương nghe lời này, hơi đỏ mặt, lầm bầm nói: "Ai nói bản công chúa tìm ngươi vì có việc đâu! Bản công chúa chỉ là...!Chẳng qua là vì nói thù lần trước thôi!"
Vân Yên kinh ngạc nhìn Mộ Chiêu Dương, ngay sau đó nói: "Chuyện lần trước tại hạ không xử lý tốt, kính xin công chúa thứ lỗi, nếu công chúa thích vật trong Linh Lung Các có thể vào chọn lựa."
"Ai nói ta muốn mấy thứ ngọc này chứ!" Mộ Chiêu Dương chu cái miệng nhỏ nhắn, không vui nói.
Mộ Cảnh Nam liếc Mộ Chiêu Dương một cái, không vui nói: "Chiêu Dương, hôm nay ngươi lại lén xuất cung rồi hả?!"
Nghe vậy, Mộ Chiêu Dương đột nhiên ý thức được cái gì, nàng len lén liếc Mộ Thanh Viễn một cái thấy hắn không lộ ra vẻ gì khác, nàng thoáng buông lỏng, nhìn về phía Mộ Cảnh Nam, cười cười nói: "Lục ca, người ta còn không phải là cực kì buồn bực sao?"
Nhưng mà Mộ Cảnh Nam cũng không tính cho Mộ Chiêu Dương dễ dàng qua loa như vậy, hắn nhìn Mộ Chiêu Dương, nói tiếp: "Còn không mau hồi cung, sợ là Nhu phi đang tìm ngươi khắp nơi rồi."
"Ta mới không cần, thật vất vả mới gặp được Thất công tử.
Lục ca, ngươi xem không phải ngươi cũng xuất cung phong lưu khoái hoạt sao? Sao lại không cho phép ta ra ngoài đi dạo một chút." Càng nói thanh âm Mộ Chiêu Dương càng nhỏ nhưng vẫn nói rõ ràng từng chữ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Vân Yên, Mộ Cảnh Nam tiến lên một bước, kề sát vào tai Vân Yên nói nhỏ: "Thất công tử, hình như ngươi rất để ý bổn vương? Ánh mắt này của ngươi khiến bổn vương kích động a."
Vô sỉ, mặt Vân Yên biến sắc, liếc mắt nhìn Mộ Cảnh Nam, hắn đúng là cái gì cũng nói được, nhưng hiện tại nàng không thể phát tác chỉ có thể nhịn xuống.
Vân Yên hơi nghiêng thân thể, đi lên trước hai bước, nhìn Mộ Thanh Viễn đứng phía dưới, lạnh nhạt nói: "Tứ vương gia, lúc nãy ta cũng đã nói rõ ràng rồi, hiện tại mời người của ngươi lui ra đi."
Nghe vậy, Tần Hữu Hà nhìn về phía Mộ Thanh Viễn nói: "Tứ vương gia, không thể..."
Thấy Vân Yên né tránh như vậy, khóe miệng Mộ Cảnh Nam cong lên, nàng đúng là có thể nhịn hơn so với bình thường a.
Hắn xoay người lại, liếc Mộ Thanh Viễn, giọng điệu lơ đãng: "Hình như Tần đại nhân vẫn một mực mơ ước tiền tài của Linh Lung Các, đây chính là mệnh quan triều đình sao?"
"Lục vương gia, vi thần không có, ngươi không thể vu oan sự trong sạch của vi thần a..." Nghe hắn nói thế, Tần Hữu Hà vội vàng giải thích.
Mộ Thanh Viễn giơ tay lên ngăn hắn lại, nhìn Mộ Chiêu Dương, rồi lại nhìn bạch y công tử, nói: "Đã như vậy, kính xin Thất công tử phí tâm, chúng ta đi thôi." nói xong, hắn dứt khoát xoay người rời đi.
Mặc dù Tần Hữu Hà muốn khuyên can nhưng thấy Mộ Thanh Viễn đi dứt khoát như vậy, hắn âm lãnh liếc Mộ Cảnh Nam một cái, cũng xoay người đi theo, bọn hắn vừa đi, những người còn lại cũng rời đi, đám đông vốn tụ tập trước cửa Linh Lung Các lập tức giải tán.
.
ngôn tình ngược
Nhìn bóng lưng Mộ Thanh Viễn, sắc mặt Vân Yên trầm xuống, không biết vì sao nàng cảm thấy ánh mắt Mộ Thanh Viễn nhìn mình trước khi rời đi có chút quỷ dị, giống như có âm mưu gì đó.
"Thất công tử, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?" Mộ Chiêu Dương lại gần Vân Yên, vẻ mặt mong đợi.
Biểu hiện của Mộ Chiêu Dương hôm nay có chút quái dị, trong lòng Vân Yên hoài nghi liếc nhìn nàng, sau đó nhìn sang Thu Diên, nói: "Ngươi vào chuẩn bị trước một chút, chiều nay phát cháo miễn phí trong thành."
"Công tử, chúng ta thật sự..." Thu Diên nhìn Vân Yên, hỏi.
Vân Yên gật đầu một cái, nói tiếp: "Đương nhiên, nếu không đến lúc đó dân chúng bên ngoài sẽ nói Linh Lung Các chúng ta thế nào, tuyệt đối không thể để Mộ Thanh Viễn có bất kì cơ hội bôi nhọ danh tiếng Linh Lung Các."
Thu Diên đáp một tiếng, ánh mắt nàng chuyển qua liếc Mộ Chiêu Dương bên cạnh, khẽ nhíu mày, ngay sau đó đi vào Linh Lung Các.
"Xem ra Thất công tử không sợ thế lực triều đình a." Mộ Cảnh Nam bất chợt nói.
Vân Yên khẽ cau mày, lạnh nhạt nói: "Linh Lung Các từ trước đến giờ vẫn tuân thủ pháp luật, làm người ngay thẳng có gì phải sợ?"
"Thật sao? Nhưng sao bổn vương lại cảm thấy ngươi rất sợ bổn vương, cũng không dám nhìn vào mắt bổn vương." Mộ Cảnh Nam thở dài, hơi cảm khái.
Vân Yên chỉ cảm thấy càng thêm nhức đầu, bản lãnh mở mắt nói mà của hắn đúng là cao siêu.
Rõ ràng là hắn một mực gây chuyện với nàng.
Như Hà thấy Mộ Cảnh Nam quan tâm Thất công tử, trong lòng buồn bực, trong mắt có hơi nước, vặn khăn tay, nũng nịu nói: "Vương gia, ngài không để ý tới ta sao?"
Nghe lời này, Vân Yên không khỏi nhìn về phía Như Hà, lạnh nhạt nói: "Lục vương gia vẫn nên dẫn mỹ nhân của ngươi đi đi, tại hạ còn bận việc khác." Nói xong chuẩn bị rời đi.
Mộ Cảnh Nam khẽ lắc đầu, tiến lên một bước cản đường Vân Yên, hắn khẽ cười nói: "Ai có thể sánh bằng Thất công tử tuấn mỹ đây? Chỗ này cũng có mỹ nhân sao?"
Mộ Chiêu Dương nghe lời này, hai mắt trợn to, sao Lục ca lại nói những lời như vậy? Chẳng lẽ...!
Vân Yên cười lạnh nhìn Mộ Cảnh Nam: "Đa tạ Lục Vương gia thưởng thức, tại hạ càng ngày càng không rõ."
"Không, ngươi biết rõ." Mộ Cảnh Nam đột nhiên nhìn Vân Yên, hắn thu lại vẻ mặt bất cần đời thường ngày, ánh mắt tràn đầy kiên định.
Vân Yên căng thẳng, vô thức lùi về phía sau một bước, không biết vì sao nhìn vào ánh mắt này, tinh thần nàng có chút rối loạn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Trên đường, đám người Mộ Thanh Viễn vốn đang rời đi đột nhiên dừng lại, Tần Hữu Hà không nhịn được hỏi: "Tứ vương gia, tại sao chúng ta cứ rời đi như vậy, quá tiện nghi cho tên Thất công tử đó rồi."
"Tiện nghi hắn? Ngươi yên tâm, bổn vương dĩ nhiên có biện pháp khiến hắn xuất lực cho triều đình, làm việc cho bổn vương." Mộ Thanh Viễn nhếch miệng nở nụ cười cao thâm khó lường.
Nghe vậy, Tần Hữu Hà nghi ngờ hỏi: "Thần không hiểu, kính xin điện hạ chỉ bảo." Vừa nãy hắn cũng thấy rõ thái độ của Thất công tử, rất cường ngạnh, sợ là không dễ thuyết phục a.
Nét mặt Mộ Thanh Viễn lạnh lùng nhìn về phía trước, mở miệng: "Kết thân!".