Editor: trang bubble
Tang lễ của Mẫn phu nhân và Ngao Tháp cử hành vào ba ngày sau.
Đại điển đăng cơ của Tư Không Thận vì không xung đột với chuyện này, chậm lại đến ngày thứ tư.
Thảm án nhà thái sư mười tám năm trước rốt cuộc cũng được rửa sạch oan khiên. Mộ Lam Yên làm người thừa kế cuối cùng của phủ thái sư. Theo nguyện vọng của tiên hoàng, Tư Không Thận lại lần nữa trả lại phủ đệ của phủ thái sư cho Mộ Lam Yên, hơn nữa ban cho danh xưng là hộ quốc phu nhân nhất phẩm.
Một ngày Tư Không Thận lên ngôi kia, mặc dù Mộ Lam Yên được ban thưởng nhưng cũng còn đắm chìm trong nỗi bi thương của thân mẫu rời đi. Dẫn một tỳ nữ, hai người bước chậm rãi, lại không cẩn thận đi tới Ngao phủ đeo đầy vải màu trắng.
Nhìn từ xa, nàng lại thấy cửa Ngao phủ đã tiêu điều, đột ngột dừng một xe ngựa thoạt nhìn giá cả xa xỉ. Một vị lão nhân hai mai bên tóc trắng bệch đứng trước mặt xe ngựa, thể cốt lại đặc biệt càng già càng dẻo dai.
Không bao lâu, cửa đã xuất hiện Ngao Tương mặc đồ tang.
Ngao Tương thấy Mộ Lam Yên cách đó không xa, đầu tiên là đi tới trước mặt lão nhân nói mấy câu, rồi sắc mặt nặng nề sải bước chân đi tới phía Mộ Lam Yên.
Tư Không Thận điều tra kỹ càng, đã để cho nàng biết mẫu thân nàng với thân phận của Mộ Lam Yên, càng thêm biết nguyên nhân mẫu thân nàng muốn giết hại phụ thân nàng. Nói cho cùng, thật ra thì họ phải là đối thủ một mất một còn. Chẳng qua trước mắt, nàng lại giống như không cách nào tức giận.
Khi đi tới trước mặt Mộ Lam Yên, trên mặt bộc lộ cười yếu ớt chững chạc chưa từng có: "Sao ngươi lại tới đây? Hôm nay là đại điển đăng cơ của Cửu hoàng tử điện hạ, không phải ngươi nên ở trong cung cùng nhau chúc mừng với hắn sao?"
Mộ Lam Yên lắc đầu một cái: "Không thích những trường hợp náo nhiệt kia. Hơn nữa nhớ nương bèn tới nhìn một chút. Ngươi đây là muốn đi xa nhà sao? Người kia là ai vậy?"
"Được làm vua thua làm giặc, nếu phụ thân của ta là người hại chết phụ thân của ngươi. Điện hạ không có giết cửu tộc của chúng ta đã rất cho chúng ta mặt mũi rồi. Người kia là gia gia của ta, hắn tới chuẩn bị dẫn ta đi."
"Đi đâu?"
"Không biết, theo lão thiên gia hắn đi khắp chân trời thôi."
"Ngao Tương," Mộ Lam Yên đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay của đối phương, "Trước khi lâm chung, nương dặn dò bảo ta chăm sóc ngươi. . . Ngươi ở lại đây đi, ngươi lại đi như vậy, ta không yên lòng!"
Ngao Tương lại nhẫn tâm kéo tay Mộ Lam Yên xuống, nhàn nhạt mở miệng: "Không cần, Ngao phủ nhất định là ta không thể ở rồi, phủ thái sư của ngươi, ta cũng không có mặt mũi đi ở. Cứ như vậy đi, cho lẫn nhau một ký ức đẹp. Có lẽ hai tỷ muội chúng ta còn có thể có khoảnh khắc gặp lại."
Ngao Tương dứt lời, chính là xoay người rời đi.
Lúc Mộ Lam Yên ngẩng đầu lên, lại ngạc nhiên phát hiện gia gia của Ngao Tương vậy mà dùng một loại ánh mắt không giải thích được nhìn chăm chú vào nàng. Đôi mắt kia giống như từng cây độc châm nhỏ, hung hăng xuyên thấu toàn thân Mộ Lam Yên. Nếu là trách nàng hại chết con hắn thì Mộ Lam Yên có thể hiểu. Nhưng, đối phương quả thật cười nhìn nàng, nụ cười kia làm cho người ta nhìn cảm thấy rợn cả tóc gáy, sợ hãi không thôi.
Dừng một chút, Mộ Lam Yên đột nhiên cảm thấy ngực vô cùng buồn nôn, không nhịn được nôn khan đến mấy lần mới trở lại bình thường. Thị nữ chăm sóc nàng thấy tình thế có chút sốt ruột, vội vàng thay nàng vuốt vuốt sau lưng: "Tiểu thư, ngươi làm sao vậy? Có muốn đi về nghỉ trước hay không?"
"Chúng ta trở về phủ thôi." Mộ Lam Yên thật sự hơi cảm thấy mệt mỏi, dặn dò một tiếng, hai người xoay người chính là đi tới phía phủ thái sư ở thành Biện Kinh.
Cửa trong phủ, một chiếc xe ngựa cung đình đã chờ lâu.
Tư Không Thận hết bận nhàn rỗi nhìn quanh lại không thấy bóng dáng Mộ Lam Yên, chính là vội vàng kêu người đi chờ ở cửa phủ thái sư. Mộ Lam Yên có chút hết cách với đối phương rồi, không thể làm gì khác hơn là còn chưa có vào cửa nhà, yên vị trên xe ngựa của Tư Không Thận, vào cung lần nữa.
Trong Dưỡng Tâm điện, Tư Không Thận mặc long bào quanh người, bộ dáng cực kỳ uy vũ ngồi ngay ngắn ở phía trên. Mặt nhắm tới dưới điện chỉ có một mình Mộ Lam Yên, sắc mặt giả bộ có chút nóng giận. Trạng thái như vậy đã kéo dài một hồi lâu, Mộ Lam Yên lại giống như vẫn không muốn mở miệng.
Tư Không Thận có chút buồn bực, từ lúc hắn đoạt được hoàng vị, lật lại vụ án phủ thái sư, Mộ Lam Yên giống như đột nhiên xa cách với hắn hơn nhiều. Lúc hai người ở một chỗ, động một tý là cứ lúng túng nhìn nhau như vậy.
"Ngươi định lúc nào thì gả cho ta làm hoàng hậu?" Cuối cùng, Tư Không Thận vẫn là không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
Mộ Lam Yên dừng một chút, giọng nói không mặn không lạt: "Cũng không có dự định."
"Ngươi. . . . . ." Tư Không Thận có chút nghẹn lời, suy nghĩ một hồi mới mở miệng: "Cho dù vì nguyện vọng của phụ vương ta cũng không đồng ý sao?"
"Khi tiên hoàng còn sống tuy có đề cập tới hôn sự của ta với ngươi. Nhưng mà, ta lại nhớ khi đó ta đã từ chối rồi. Chẳng lẽ hoàng thượng ngài quý nhân hay quên, không nhớ rõ?"
"Mộ Lam Yên!" Tư Không Thận có chút không thể làm gì đối với việc nàng cưỡng từ đoạt lý. Nặng nề thở ra một hơi, khi chuẩn bị mở miệng lần nữa thì Mộ Lam Yên dưới điện đột nhiên thân thể vừa mới hướng về phía trước.
Nàng lại nôn khan.
Tư Không Thận vội vã đi xuống, đỡ Mộ Lam Yên, đồng thời lớn tiếng kêu với thái giám ngoài điện để cho bọn họ nhanh đi truyền ngự y. Đi tới đi lui, lại làm cho bọn họ lấy được một kết cục dở khóc dở cười.
Hộ quốc phu nhân nhất phẩm chưa cưới lại có thai rồi. Tư Không Thận luôn chắc chắn đó chính là đứa bé của hắn, Mộ Lam Yên lại là chết cũng không thừa nhận.
Hai người giằng co đến cuối cùng, bất đắc dĩ Tư Không Thận đành phải lấy cớ nàng nghỉ ngơi giam lỏng lại. Về phần ngự y chẩn mạch cho Mộ Lam Yên tự nhiên cũng bị bịt miệng.
‘Nhốt’ Mộ Lam Yên ở Khôn Ninh cung, Tư Không Thận chính là đi tìm người trong cung xúc tiến hôn điển, gần như vận dụng cả hoàng cung lao lực. Qua chừng mấy ngày có trù hoạch liên quan hôn lễ thì hắn mới hơi hài lòng.
Một ngày kia, hắn vừa định cầm chi tiết có liên quan hôn điển đi thảo luận với Mộ Lam Yên. Còn chưa tới cửa Khôn Ninh cung, hắn đã bị tiểu thái giám chạy như điên tới dọa cho vô cùng sợ hãi.
Mộ Lam Yên cự hôn, lại muốn treo cổ tự tử ở bên trong Khôn Ninh cung!
Tư Không Thận đâu còn để ý nhiều như vậy, không còn kịp dặn dò một câu, bèn nhanh chân chạy như điên. Đi ngang qua cửa Khôn Ninh cung, tuy có cung nữ thái giám thỉnh an chào hỏi, hắn cũng chỉ như một cơn gió đi ngang qua từ trước mặt họ.
Mộ Lam Yên bị ‘nhốt ở’ chính điện của Khôn Ninh cung, cho nên dù muốn treo cổ tự sát, trong thời gian ngắn cũng không có bao nhiêu người biết. Đi tới ngưỡng cửa chính điện, Tư Không Thận đẩy cửa ra, chính là thấy Mộ Lam Yên mặc một bộ quần áo màu trắng, đứng ở trên ghế, đôi tay nắm chính là lụa trắng đã thắt nút xong.
Tư Không Thận giận dữ quát mắng: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Mộ Lam Yên hiển nhiên đã đợi hắn hồi lâu, khẽ nhếch môi một nụ cười mỉa: "Đời trước chính là ngươi thiếu nợ sự tự do của ta. Đời này, ta chỉ van ngươi đừng nhốt ta trong cung. Nếu như ngươi không đồng ý, ta chính là đi theo đứa bé trong bụng ta, cùng nhau đến hoàng tuyền!"
"Tại sao ngươi quật cường như thế? Dù là vì đứa bé, ngươi cũng không chịu lui nhường một bước sao?"
"Mộ Lam Yên ta thề, cuộc đời này tuyệt đối không vào cung làm phi, !)in!)@lWi!)n nói được thì làm được!"
Một câu cuối cùng tuyệt đối không vào cung làm phi của Mộ Lam Yên chính là thành đối tượng thỏa hiệp cuối cùng của Tư Không Thận. Trong lòng tuy tất cả là không tình nguyện nhưng cũng không thể làm gì. Lúc nổi giận rời đi, hắn đồng ý với nàng không cưới nàng làm vợ, không phong nàng làm hậu. Nhưng, hắn nhất định muốn đứa nhỏ trong bụng sinh ra an toàn.
Mười tháng hoài thai, chỉ là nháy mắt.
Lần nữa đã trải qua một mình vượt qua tất cả thời kỳ phản ứng có thai, vào một buổi tối mưa sa gió giật, Mộ Lam Yên rốt cuộc chịu đựng đến đỉnh, từng trận đau bụng sinh tan nát cõi lòng, rất giống với một đời trước.
Khôn Ninh cung, đoàn người đại khái giằng co một buổi tối, kèm theo một tiếng oa oa đứa bé sinh ra, mới thở dài một hơi.
Mộ Lam Yên đã sức cùng lực kiệt, lúc này lại cực kỳ không nỡ nhắm mắt nghỉ ngơi. Vừa nghĩ tới ngày mai, nàng có thể rời hoàng cung, chia lìa với đứa bé máu mủ của mình, lòng cũng có chút không nỡ.
Có điều còn chưa chờ nàng mở miệng, cửa phòng chính là bị một lực mạnh mẽ hung hăng đẩy ra.
Người đến là Tư Không Thận.
"Hoàng thượng, hoàng thượng, nữ tử sinh sản, ngài long thể không thể vào." Đi theo ở đằng sau, tiểu thái giám nóng nảy muốn ngăn cản hắn lại, nhưng nào dám thật sự ngăn cản, bị Tư Không Thận vung tay lên, chính là thối lui đến phía sau.
Tư Không Thận hai, ba bước chính là đi tới bên cạnh bà mụ.
Mộ Lam Yên kinh ngạc hắn lại luôn tận lực chờ đợi ở ngoài cửa.
Bà mụ thấy Tư Không Thận đi vào, vốn định khuyên can, nhưng nghĩ lại chính là ngừng miệng, thuận thế nhích đầu đứa bé lại gần phía Tư Không Thận.
"Trai hay gái?"
"Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng. Hoàng. . . . . . Mộ cô nương sinh ra một bé trai."
"Được, cho trẫm ôm một cái." Tư Không Thận dứt lời, bắt đầu nhận lấy trẻ nít quấn tả từ trong tay bà mụ. Trên mặt nở nụ cười, đây là một lần cười thật nhất của hắn suốt mười tháng qua.
Mộ Lam Yên giật giật thân thể, muốn nhìn một chút đứa bé trong tay Tư Không Thận: "Hoàng thượng, ta. . . . . ."
Mộ Lam Yên còn chưa nói xong, Tư Không Thận chính là keo kiệt quay lưng lại, hoàn toàn dùng thân thể của mình chặn lại tầm mắt đứa bé.
"Thân là một mẫu thân đã từng muốn hại chết đứa con của chính mình không có tư cách chăm sóc đứa con của mình. Cho nên, hôm nay ta mang đứa bé đi, ngươi cũng đừng hòng ra khỏi cửa cung nửa bước, trừ phi ta chết!"
Cuối cùng, Tư Không Thận để lại một câu nói như vậy, chính là rời khỏi tầm mắt Mộ Lam Yên.
Giày vò mười tháng, lúc này Mộ Lam Yên mới phát hiện Tư Không Thận lại là một tiểu nhân lật lọng. Nhưng giờ phút này, nàng trừ nụ cười châm chọc và kêu gào tan nát cõi lòng, còn có cái gì. . . . . .
Rất nhanh, năm mới lại đến.
Nữ nhân không được phong làm hoàng hậu, bá chiếm Khôn Ninh cung, ở trong cung đã bị truyền ra khó nghe.
Lúc đầu Tư Không Thận chuyển đi rất nhiều nhân lực ở Khôn Ninh cung. Buổi tối đêm ba mươi, chỉ để lại Mộ Lam Yên và một tiểu cung nữ không biết tên thê lương vượt qua.
Mộ Lam Yên cho rằng đời này nàng sẽ vượt qua như thế.
Nhưng trong nháy mắt khi đêm ba mươi vừa vặn đi qua kia, bên ngoài Khôn Ninh cung lại đột nhiên ồn ào.
Tiểu cung nữ đi vào mở miệng, cửa chính là tràn vào một loạt quan binh. Những người đó ầm ĩ hỗn loạn nói một vài lời. Mộ Lam Yên vốn là kinh ngạc, nhưng khi nghe được một lời nói mấu chốt trong đó nhất thì gần như cả người đều sụp đổ.
"Hoàng thượng bởi vì không chịu nổi cả ngày mệt nhọc làm việc vất vả, đã băng hà đi tây thiên ở Dưỡng Tâm điện. Lần này chúng ta tới đây, chính là đưa Mộ cô nương ra ngoài cung ở, hoàn thành di chiếu cuối cùng của hoàng thượng!"
Tư Không Thận chết rồi!
Chỉ là qua mấy tháng, Tư Không Thận dĩ nhiên đã chết như vậy rồi.
Mộ Lam Yên không còn kịp hỏi thăm đứa bé còn chưa dứt sữa của nàng ở nơi nào, đã bị người đánh cho bất tỉnh đưa ra khỏi cung nội.
Tỉnh dậy cũng đã ở bên trong gian phòng của nàng ở Mộng Lý Hồi.
Đáng tiếc lần này, nàng không còn là sống lại.
Nàng biết, đây là cam kết của Tư Không Thận trước khi chết, sẽ cho nàng tự do. . . . . .
Nhưng mà, bên tai lại đột nhiên truyền đến một đợt tiếng khóc rống của trẻ con.
Ngoài cửa có bước chân đến gần, Mộ Lam Yên có chút hoài nghi nhìn chằm chằm cửa. Đẩy cửa tiến vào lại là Tư Không Thận mặc thường phục ôm đứa bé. . . . . .
---Hoàn---
Lời tác giả: Lam Yên chính là chết cũng sẽ không vào cung làm phi, vì lẽ đó Tư Không Thận vì tác thành nàng, đưa nàng và con với chính hắn, xử lý từng nhóm một. Đầu tiên là đưa con về quê nhà (Mộng Lý Hồi), sau đó làm bộ mình bệnh chết, trực tiếp 'Băng hà' over. Cuối cùng cũng bởi vì hắn chết rồi, cho nên mới thả Mộ Lam Yên về nhà. Cuối cùng một nhà ba người ở đoàn tụ ở Mông Lý Hồi! Xem như là kết cục tốt!