Editor: trang bubble
Mộ Lam Yên hỏi Tư Không Thận tại sao những thứ đồ này lại viết thành một cuốn, dù sao những chuyện kia cũng không cần tổng hợp lại giống như một quyển sách vậy.
Đối với việc này, Tư Không Thận trả lời là Ngao Tháp có thể không chịu đựng được chất chứa nhiều bí mật như vậy, cho nên lựa chọn viết ra, để cho tâm linh của mình lấy được thư giãn tạm thời. Vừa vặn vì việc này càng thêm đủ để chứng minh, hắn hoàn toàn hiểu rõ tình hình, hơn nữa là chủ mưu sự kiện năm đó.
Mộ Lam Yên vì thế, mặc dù lòng sớm đã biết rõ nhưng vẫn là trầm bổng phập phồng một hồi lâu.
Khi nàng trở lại bình thường từ trong tâm tư, cung nữ mặt ngoài xe ngựa chính là gọi bọn họ xuống xe. Bất đắc dĩ, Mộ Lam Yên đành phải nhét giấy viết thư còn chưa kịp nhìn vào trong ngực. Về phần sách đó, dĩ nhiên là giao do Tư Không Thận bảo quản.
Bởi vì cung nữ dặn dò, hai người bọn họ ngoan ngoãn cúi đầu xuống xe. Mộ Lam Yên nghiêng mắt liếc nhìn bốn phía, nơi này lại là cửa vào hậu cung, ký ức về cửa chính nguy nga với sư tử bằng đá hai bên hãy còn mới mẻ. Xa xăm nhớ lại lần trước tới đây là hoàng hậu nương nương mời, mấy tháng trôi qua, lần nữa tới nơi này thì hoàn cảnh không có thay đổi, cũng không biết người ở bên trong có thay đổi hay không.
Không còn kịp suy nghĩ tỉ mỉ nữa, cung nữ mới vừa nói chuyện đột nhiên bước nhanh đi tới phía trước một chiếc xe ngựa mà khi bọn họ đi tới đây.
Ngại vì họ đều là thân phận minh gả, cho nên mỗi cô nương cũng được phân phối có một chiếc xe ngựa. Hơn nữa, cung nữ là không thể tùy tiện vén màn trướng của các nàng lên. Cho nên mặc dù trên mặt cung nữ kia có hơi giận, nhưng chỉ có thể đè xuống, lấy lòng mở miệng: "Cô nương, tới cửa rồi, còn làm phiền ngài xuống xe đi hai bước."
Trong gió tháng ba thổi lên có chút lạnh. Tiếng nói của cung nữ rơi xuống có một đoạn thời gian, nhưng từ đầu đến cuối không thấy bên trong có động tĩnh. Tất cả mọi người tại chỗ, mắt không chớp nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa chưa từng lung lay kia.
Có lẽ có vài người trong lòng bắt đầu tức giận mắng, không biết cô nương nhà nào, cũng chỉ là vào cung chịu chết còn phô trương lớn như thế, có người kêu, còn vẫn không nhúc nhích.
Mọi người cứ lúng túng đứng một hồi như vậy, cung nữ hiển nhiên đang tính toán thời gian. Mắt thấy càng ngày càng muộn, quyết tâm dặn dò phu xe bên cạnh vén màn trướng lên.
Chỉ một cái liếc mắt, thấy cảnh tượng người trong xe ngựa, rối rít hít một hơi khí lạnh.
Phu xe vén màn trướng lên, đầu tiên là kêu khẽ một tiếng, rồi sau đó cả người thối lui về phía sau, không cẩn thận ngã nhào trên đất, lộn mấy vòng. Lúc ngẩng đầu lên, hai mắt vẫn là khủng hoảng nhìn chằm chằm xe ngựa.
Theo bản năng, Mộ Lam Yên níu chặt vạt áo Tư Không Thận bên cạnh, đôi mắt có chút kinh ngạc nhìn lại đối phương, ý đồ đọc được một chút tin tức từ trong đôi mắt của Tư Không Thận.
Cô nương trong xe ngựa đó vậy mà chết rồi.
Lúc cùng rời khỏi Ngao phủ thì cũng không có hiện tượng kỳ quái. Hơn nữa, giờ phút này, nàng còn đoan trang ngồi ở trong xe ngựa, chỉ là bên tay có một chủy thủ nhuộn vết máu của nàng. Hai bên cánh môi có hai vết thương, còn kéo đến bên tai.
Nói cách khác, vị cô nương này lại cầm đao, rạch lên mặt của mình. . . . . .
"Chuyện ma quái mà!" Đến lúc đó, một tiếng nói hoảng sợ đột nhiên vang lên. Mà ở trong cung này, trên mặt mỗi người hiện lên vẻ sợ hãi.
Lúc Mộ Lam Yên ngây ngẩn, Tư Không Thận cũng thừa dịp rối loạn, kéo tay của nàng, đột nhiên chạy trở về vài bước. Cho đến khi rẽ một chỗ ngoặt, bên tai cũng không có vang lên tiếng đuổi theo gọi bọn họ, Mộ Lam Yên mới thả xuống trái tim treo lên kia. Im re, đi theo Tư Không Thận kéo nàng tiếp tục chạy, quanh đi quẩn lại tránh qua binh lính cung nữ thái giám, đến một cái lối nhỏ, đi tới một chỗ cửa tên gọi Tử Tinh cung.
Đây là tẩm cung của Tư Không Thận trong cung.
"Tới chỗ này làm gì?" Mặc dù trong lòng Mộ Lam Yên biết nơi này là nơi nào, nhưng vẫn không nhịn được hỏi lên.
Đi như chạy, Tư Không Thận thở gấp hổn hển, mới mở miệng: "Chỗ nguy hiểm nhất chính là an toàn nhất. Đại ca và nhị ca chắc chắn sẽ không đoán được ta sẽ trở về tẩm cung của mình. Yên tâm đi, bên trong đều là người của chính ta, tuyệt đối sẽ không bán ta đâu."
Vừa dứt lời, hai người bọn họ chính là đi vào.
Quả nhiên, bên trong trừ bà vú của Tư Không Thận, không có người nào.
Bà vú vốn là quét dọn vệ sinh ở bên trong, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tư Không Thận. Đầu tiên là sững sờ, cho rằng mắt mình xem ra mờ rồi. Rồi sau đó xác nhận đúng là bản thân Tư Không Thận, vội vã ném cây chổi xuống, khóc chạy chậm qua.
"Thận Nhi, cuối cùng ngươi cũng trở lại! Hai ngày trước nhị hoàng tử đột nhiên nói ngươi phản quốc soán vị, còn dẫn người trong tẩm cung của ngươi đi hết rồi. Lúc nói ngươi cũng sẽ không trở lại nữa, thật sự là làm ta sợ muốn chết."
"Bà vú, ngươi trước tiên đứng lên nói chuyện. Nhỏ giọng một chút, chúng ta trở lại, quả thật không thể để cho nhị ca bọn họ biết."
Bà vú nghe vậy, tròng mắt hiển nhiên thoáng qua vẻ không hiểu, hơn nữa chú ý tới Mộ Lam Yên mặc nam trang, càng thêm nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lần Tư Không Thận giả trang nữ nhi.
Nếu không phải từ nhỏ là bà nuôi lớn Tư Không Thận, bà quả thật còn tưởng rằng hai người trước mặt này là một nam một nữ, mà không phải là Thận Nhi của bà.
"Thận Nhi, cả người ngươi đây là . . . . ."
"Bà vú, hiện tại không kịp giải thích với ngươi nhiều như vậy nữa. Ngươi có thể giúp ta lấy chút nước nóng tới không? Lại lấy thêm cho ta một bộ quần áo của ta và nữ trang. Ta muốn thay quần áo đang mặc này. !)in!)@lWi!)n Còn có sau khi phụ vương của ta qua đời, hiện tại mẫu phi của ta ở chỗ nào? Nhị ca có thể làm khó với nàng?" Tư Không Thận vừa nói, vừa đi vào bên trong.
Bà vú nghe hỏi hoàng hậu thì con ngươi đột nhiên thu lại, rồi sau đó đi theo bước chân của đối phương nhanh chóng đi vào bên trong.
"Nước nóng có, mỗi ngày ta đều quét tước phòng của ngươi. Hiện tại, ta lập tức đi lấy quần áo cho ngươi, hiện tại trong tẩm cung chỉ có một mình ta, kính xin chờ một chút. . . . . ."
"Ta cùng đi lấy với ngươi!" Mộ Lam Yên lo lắng một mình bà vú không giúp được, chủ động đưa ra muốn giúp đỡ.
Đã đi tới cửa phòng mình, Tư Không Thận cắt đứt tính toán của Mộ Lam Yên: "Không cần, ngươi đi vào, ta có việc thương lượng với ngươi." Rồi sau đó chính là đẩy cửa đi vào.
Nhanh chóng thay xong quần áo, tháo xuống trang điểm. Tư Không Thận rốt cuộc khôi phục bộ dáng trong ngày thường. Về phần Mộ Lam Yên thay nữ trang, bà vú nhìn là sửng sốt một chút. Không biết làm sao, không đợi bao lâu ở trước mặt bọn họ, Tư Không Thận lại bảo bà đi ra ngoài bận rộn trước.
Chỉ là một lát, trong phòng lần nữa chỉ còn lại hai người Mộ Lam Yên và Tư Không Thận. Trầm mặc mấy phần, Mộ Lam Yên dẫn đầu hỏi.
"Tiếp theo ngươi định làm như thế nào?"
"Gặp chiêu phá chiêu, tương kế tựu kế."
"Có ý gì?" Mộ Lam Yên vừa dứt lời, bên tai thanh tịnh không bao nhiêu thời gian, ngoài cửa chính là vang lên tiếng tranh cãi hỗn loạn, giống như là một nhóm người đang đi tới phía bọn họ vậy.
"Có người tới!" Mộ Lam Yên trước tiên cảnh giác đi ra cửa. Tư Không Thận đi sau một bước đi tới sau người, kéo nàng đến phía sau của mình: "Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Chuyện tiếp theo giao cho ta đi, ngươi chỉ cần phụ trách bản thân không bị thương là được rồi."
Mộ Lam Yên nghe vậy, hơi cảm động. Chỉ là kéo dài thời gian không lâu, người bên ngoài giống như đã tới chỗ cách bọn họ không xa.
"Tư Không Thận, ta biết rõ ngươi ở bên trong, có bản lãnh ngươi ra ngoài đi! Tư Không Vũ nói ngươi sẽ không bí quá hoá liều, trở về nơi này. Hết lần này tới lần khác, ta chờ ngươi ở chỗ này thật lâu!" Nghe giọng nói có chút quen tai.
Tư Không Thận chậm rãi mở cửa lớn ra, người bên ngoài mới rọi vào tầm mắt bọn họ. Kinh ngạc không phải là tới bao nhiêu người, mà dẫn đầu lại là Tất Ngôn Nam.
Phải biết, Tư Không Thận và Tất Ngôn Nam có thể nói là truyền thuyết cụt tay của thành Biện Kinh. Nếu không phải là nói tới mâu thuẫn của hai người, đó chính là đời trước Tất Ngôn Nam vì chuyện Mộ Lam Yên khởi xướng tiến công, hơn nữa còn mưu triều soán vị thành công!
Mộ Lam Yên nghĩ đến đây, lòng đột nhiên giật mình một cái, chẳng lẽ lần này lại bởi vì chuyện này? Thế nhưng đời này, nàng gần như không trêu chọc đối phương như thế, không đến nỗi số đào hoa vượng như vậy chứ!
"Tất Ngôn Nam, ngươi đây là ý gì?" Tư Không Thận nhìn bạn tốt ngày xưa trước mặt, mặt lạnh hỏi.
"Hừ, sáng sớm hôm nay, ta đụng phải một thầy tướng số ở trên chợ. Hắn nói, hôm nay kẻ địch của ta sẽ về nhà. Ta vừa nghĩ, không phải là nói ngươi sẽ trở về tẩm cung của ngươi sao?" Tất Ngôn Nam cố ý vòng vo nói.
Mộ Lam Yên không đành lòng hai người bọn họ xích mích: "Ngươi có bệnh, kẻ địch của ngươi là ai?"
"Người giành thê với ta, chính là kẻ địch của ta."
"Thê của ngươi là ai?"
"Ngươi, Mộ Lam Yên!" Tất Ngôn Nam một mực chắc chắn, giống như hắn cho rằng chuyện này hoàn toàn là đúng, sau đó đối đầu với con ngươi của Tư Không Thận: "Kể từ khi ngươi rời khỏi Biện Kinh, Lam Yên cũng bị dẫn đi. Ta vốn đang tâm niệm nhớ kỹ, ngươi nói tuyệt đối sẽ không thích nàng, cho nên chuẩn bị xong sính lễ. Nhưng, đại ca của ngươi lại đột nhiên nói cho ta biết, ngươi và nàng tằng tịu với nhau rồi, hơn nữa còn vứt bỏ nàng. Cho nên ta rất tức giận!"
"Chính là như vậy?" Tư Không Thận hừ lạnh một tiếng.
Mộ Lam Yên nghe cũng là mặt xạm lại, chính là như vậy, rất tức giận, cho nên là xích mích rồi?
Không, nội dung vở kịch tuyệt đối không phải là như vậy.
"Vậy nếu như nói, ta khẳng định cũng không thích ngươi. Hơn nữa, ta cũng không có bị Tư Không Thận vứt bỏ, ngươi có hơi khá một chút mà không làm ra những chuyện nhàm chán này hay không? Ngươi biết hiện tại trong cung có giặc không?" Lúc Mộ Lam Yên nói thì đặc biệt đi về phía trước mấy bước.
Tư Không Thận vốn có lòng ngăn lại, nhưng cũng đã không tới kịp.
Lúc nói dứt lời, nàng đã đứng ở trước mặt Tất Ngôn Nam. Trong ngày thường, mặc dù Tất Ngôn Nam luôn mồm luôn miệng ầm ĩ đòi kết hôn Mộ Lam Yên, nhưng người đến trước mặt, tay chân có chút luống cuống, ấp úng mới vừa thổ lộ: "Không biết." Hai chữ, bên tai chính là nghênh đón một tiếng vang "Bốp" thật lớn.
Bàn tay của Mộ Lam Yên đánh vào trên mặt đối phương mới vừa rơi xuống, tất cả mọi người tại chỗ cũng trừng lớn mắt nhìn Tất Ngôn Nam kinh ngạc đầy mặt.
"Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Chơi vui như vậy sao?" Giọng của Mộ Lam Yên có chút vang, nghẹn đỏ mặt, hung ác nhìn chằm chằm Tất Ngôn Nam.
"Ta. . . . . ." Đối phương có chút cứng họng, còn chưa nghĩ ra ứng đối ra sao, một bàn tay khác của Mộ Lam Yên lại đã rơi xuống.
Cực khổ của một đời trước chính là nam nhân trước mắt này vô cớ tạo thành. Giờ phút này Mộ Lam Yên đánh hai bàn tay, mặc dù tay đau nhưng trong lòng lại là sảng khoái khác thường! Ngay lúc nàng vung tay phải lên chuẩn bị đánh cái thứ ba, cánh tay nâng lên chợt bị Tư Không Thận đột ngột chặn lại.
Đôi mắt Mộ Lam Yên ửng đỏ, có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn về đối phương: "Buông tay, ta muốn thù mới nợ cũ cùng tính một lượt!"