Đích Gả Thiên Kim

chương 8: người tới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ai cũng không nói chuyện.

Dưới rừng hoa đào, trên nóc nhà, dung mạo diễm lệ của nam nhân nhiễm đầy thân phong nguyệt, rũ mắt nhìn về phía Khương Lê.

Ý cười của hắn cũng mang chút tà nịnh, lại không rõ hắn là địch hay bạn, cũng chính cũng tà.

Ngược lại Đồng Nhi vẫn luôn phát ngây ngốc lúc này lại nhịn không được nghi hoặc hỏi lại: “…… Hoa tiên sao?”

Người này tuấn mỹ tựa yêu tựa tiên, phong thái hào hoa phong nhã lại quá mức chói mắt, đích xác làm người ngẩn ngơ.

Khương Lê còn không chưa kịp nói chuyện, thì nghe thấy bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, trong lòng Khương Lê run sợ, lại ngước mắt nhìn về phía nóc nhà, đã thấy trên nóc nhà người trẻ tuổi xinh đẹp kia đã không thấy rồi, chỉ còn lại cành hoa đào hơi hơi đong đưa, giống như mơ một giấc mộng xuân đẹp khá dài.

Đồng Nhi cũng kinh ngạc, xoa xoa hai mắt, nói: “Nô tỳ không phải là đang nằm mơ chứ?”

Khương Lê nói: “Không phải nằm mơ, nhưng mà hiện tại……” Nàng nghe tiếng người càng ngày càng gần, khóe miệng hơi cong, ngược lại không để ý tới nghi mới vừa rồi, nói: “Chúng ta đi Phật đường quỳ thôi.”

Hiện giờ rất nhiều chuyện Đồng Nhi kinh ngạc nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, cùng Khương Lê quỳ trước mặt tượng Bồ Tát bằng đất ở trong phật đường, một đĩa trái cây cúng cũng đặt trở về. Hai người vừa mới quỳ xong, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng người náo nhiệt, có người đang dùng sức đập cửa lớn của am ni cô.

Tiếng gõ cửa kinh động ni cô trong am, có người đi mở cửa, đèn lồng trong am ni cô đèn lần lượt sáng lên, bên ngoài tiếng người càng lúc càng lớn, Khương Lê cùng Đồng Nhi trấn tĩnh quỳ.

Đột nhiên, có người xông vào Phật đường, dẫn đầu là ma ma tay cầm đèn lồng, bà ta dường như cũng không dự đoán được Phật đường sẽ có hai người quỳ, rốt cuộc đã trễ thế này, bà ta hướng về phía sau nói: “Phu nhân, ở đây còn có hai ni cô nha.”

Lại từ phía sau người này lục tục tiến lên một đoàn người, có phu nhân tiểu thư, cũng có nam tử, đều là ăn mặc trang phục phú quý.

Phụ nhân được ma ma kia gọi là “Phu nhân”, nước da trắng nõn, dáng người yểu điệu dịu dàng, nàng tiến lên thấy Khương Lê đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu với ma ma kia nói: “Nàng không phải ni cô, nàng vẫn còn để tóc, bên người sợ là nha hoàn.”

Khương Lê kinh ngạc nhìn đoàn người xông vào, tóc nàng dài đen nhánh, tôn lên khuôn mặt nhỏ càng thêm tái nhợt, thân thể gầy yếu được bọc trong truy y màu xám, gương mặt bình thản ôn hòa, tuy rằng khí sắc suy yếu, lại ở dưới Bồ Tát càng lộ vẻ thanh lệ không tranh giành, nhìn cực kỳ ôn thuần, làm cho người ta rất dễ dàng sinh ra hảo cảm.

Có lẽ là thương nàng tuổi còn nhỏ, ngay cả giọng nói của phu nhân kia nói chuyện với nàng cũng dịu dàng ôn nhu, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu cô nương, đã trễ thế này, làm sao ngươi lại ở chỗ này?”

Khương Lê nói: “Ta phạm vào sai, sư thái để ta quỳ gối nơi này tĩnh tâm.”

Tiến đến một đoàn người cả trai lẫn gái đều cực kỳ kinh ngạc, có người tức giận nói: “Đã trễ thế này, là phạm vào cái gì sai nhất định bắt một tiểu cô nương quỳ gối Phật đường, bị thương thân mình thì phải làm sao? Không phải nói người xuất gia chữ thiện trong tâm sao? Sao lại sinh ra ác độc như thế!”

Đồng Nhi đảo tròng mắt, lúc này cơ trí linh hoạt lên, lập tức thay đổi một vẻ mặt buồn bã ưu sầu, nói: “Là nô tỳ, hôm qua lúc nô tỳ bưng đồ ăn chay cho cô nương không cẩn thận đã làm vỡ cái đĩa, Tĩnh An sư thái nói để cô nương và nô tỳ quỳ ở Phật đường.” Nàng ấy lại lau nước mắt, “Nô tỳ ngược lại không sao cả, nhưng cô nương chúng ta, cô nương chúng ta một ngày cũng chưa ăn cơm.”

Lời này vừa nói ra, vẻ mặt những người này lập tức lại là một bộ dạng phẫn nộ chất vấn. Nếu đã vào chùa miếu bái phật, những người này tự nhiên đều là “ Người thiện tâm ”, nhìn thấy tiểu cô nương bị người ta ức hiếp, tất nhiên phải giận dữ.

Chỉ nghe có người nói: “Khó trách, khó trách sẽ làm ra việc xấu đến nhường này, rõ ràng chính là yêu ni tâm địa ác độc.”

“Đúng vậy.”

Khương Lê nhìn khắp nơi, cũng không nhìn thấy ni cô trong am, ngạc nhiên nói: “Xin hỏi, các tiểu sư phụ trong am ni cô đi đâu rồi?”bg-ssp-{height:px}

Nói xong lời này, một nhóm nam nữ trước mặt này đều lộ ra vẻ mặt khác nhau, dường như khó có thể mở miệng.

Vị phụ nhân dịu dàng lúc đầu nói chuyện cùng Khương Lê, nhìn Khương Lê thử hỏi: “Vị cô nương này hình như không phải người của am ni cô.”

“Tiểu thư nhà ta là Yến Kinh Khương gia Khương nhị tiểu thư.” Đồng Nhi đáp giòn tan.

“Khương gia ư?” Một vị tiểu thư trẻ tuổi khác nghe vậy ánh mắt vừa động, hỏi: “Chính là vị thủ phụ Khương Nguyên Bách đại nhân Khương gia kia sao?”

“Đúng thế!” Đồng Nhi khẳng định đáp.

“Sao có thể chứ?” Tiểu thư trẻ tuổi kia thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn Khương Lê một ít, chần chờ nói: “Chỉ biết Khương gia có tam tiểu thư Khương Ấu Dao, lại không biết có nhị tiểu thư.”

Bốn chữ “Khương nhị tiểu thư” vừa ra tới, các tiểu thư trẻ tuổi không có động tĩnh gì, các phu nhân lại từng người có suy nghĩ. Chuyện tám năm trước Khương nhị tiểu thư đẩy ngã kế thất của Khương đại nhân dẫn đến đẻ non ở Yến Kinh đều biết được, nhưng mà thời gian cũng quá lâu rồi, từ đó về sau nghe nói Khương nhị tiểu thư đã bị đưa đến từ đường học quy củ, nhiều năm cũng chưa từng hồi kinh, chưa thấy qua nàng, tự nhiên cũng nghĩ không ra.

Không dự đoán được lại nhìn thấy ở chỗ này.

Mà Khương nhị tiểu thư Khương Lê trước mắt, lại không giống trong đồn đãi ác độc mưu hại tính mạng đích mẫu ấu đệ, quỳ gối ở trong Phật đường, dáng vẻ gầy yếu dịu ngoan như vậy có thể độc hại mẹ cả sao? Nói ra cũng không ai tin được!

Mọi người luôn là càng thích tin tưởng thứ mà hai mắt của chính mình nhìn thấy.

Khương Lê nhìn chằm chằm vị phu nhân nói chuyện với nàng đầu tiên kia, do dự một chút, mới nói: “Phu nhân…… Là Liễu phu nhân của phủ Thừa Đức lang Liễu đại nhân sao?”

Vị phu nhân kia ngẩn người, hỏi: “Cô nương biết ta?”

Khương Lê cúi đầu, làm như thẹn thùng, khẽ cười nói: “Nhiều năm trước tiết hoa mẫu đơn, phu nhân từng tới phủ thưởng mẫu đơn, tiểu nữ còn nhớ rõ.”

Liễu phu nhân nghe vậy, thoáng suy nghĩ một chút, liền nói: “Không sai.” Ánh mắt nhìn về phía Khương Lê càng nhu hòa một ít, “Làm khó ngươi còn nhớ rõ.”

Phu nhân của Thừa Đức lang Liễu Nguyên Phong là Liễu phu nhân, từng cùng mẹ đẻ của Khương Lê là Diệp Trân Trân có quan hệ rất tốt. Khi Diệp Trân Trân vừa mới gả đến thành Yến Kinh, cùng vị Liễu phu nhân này cũng lui tới nhiều. Sau này Diệp Trân Trân qua đời, lưu lại Khương Lê, Liễu phu nhân bởi vì nhớ bạn tốt, còn thường xuyên đi thăm Khương Lê.

Chỉ là sau này Quý Thục Nhiên vào cửa, Liễu phu nhân không tốt lại đến thăm Khương Lê, dần dần quan hệ cũng phai nhạt. Khương Lê nói đến một lần tiết hoa mẫu đơn kia, hẳn là lần cuối cùng Liễu phu nhân nhìn thấy Khương Lê, hiện giờ được Khương Lê nói ra, trước mắt Liễu phu nhân lập tức hiện lên dáng vẻ bạn tốt Diệp Trân Trân đã sớm qua đời.

Liễu phu nhân quan sát kỹ lưỡng Khương Lê trước mặt, không biết có phải trong lòng có chút áy náy với người bạn tốt kia hay không, Liễu phu nhân nhìn nữ hài tử trước mặt, càng cảm thấy thân thiết ôn hòa thêm. Nàng nói: “ Chính là Khương đại nhân đưa ngươi đến nơi này sao?”

Khương Lê hơi hơi gật đầu.

“Ngươi là tiểu thư dòng chính của Khương gia thành Yến Kinh, là thân sinh nữ nhi của Khương đại nhân, làm sao có thể ở lại loại địa phương này chứ? Đầu hạ ẩm ướt, quỳ suốt đêm như vậy, sinh bệnh thì phải làm sao? Rõ ràng là có người cố ý gây khó dễ. Khương nhị cô nương, ngày mai theo ta cùng trở về Yến Kinh.” Liễu phu nhân đột nhiên nói.

Quỳ trên mặt đất ánh mắt Đồng Nhi sáng lên, lời này của Liễu phu nhân, chính là ý tứ muốn ra mặt cho Khương Lê. Khương Lê bị ném ở núi Thanh Thành nhiều năm như vậy, không người hỏi thăm đã bị vứt ra sau đầu. Hiện giờ tốt xấu Liễu phu nhân cũng là phu nhân nhà quan, Liễu phu nhân lên tiếng, hiện tại không có gì, chờ trở lại Yến Kinh các vị phu nhân ở bên cạnh nói vài câu, khó giữ nổi sẽ không truyền tới trong tai Khương Nguyên Bách, Khương Nguyên Bách tự nhiên sẽ nhớ tới vị nữ nhi bị ném ở am ni cô này.

Chỉ là, Liễu phu nhân nói xong, lại không nghe được câu trả lời muốn có, nữ hài tử trước mặt nghe vậy, ngẩng đầu ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng, dường như có vẻ vui mừng chợt thoáng qua, nhưng mà lập tức đã trở nên do dự, sau đó kiên định lắc đầu, nói: “Đa tạ ý tốt của phu nhân, nhưng mà, như vậy sợ là không được.”

Truyện Chữ Hay