Cao trung năm thứ nhất cứ thế mà qua đi nhưng buổi chiều ấy vẫn còn mãi trong Lam. Không mờ nhạt, không rõ ràng mà mơ hồ đến lạ. Hơn nửa năm Lam dường như không có một chút thông tin gì về cậu. Nó trở nên khép kín như trước. Hơn nữa chương trình học rất nặng nên Lam dành chọn thời gian cho việc học. Nhưng đó cũng chỉ là cái cớ, Lam đang trốn chạy, trốn chạy chính tình cảm của mình. Trong cái vòng luẩn quẩn của tình cảm, con người ta càng trốn chạy lại càng lún sâu, như một mê cung không lối về. Tự lừa dối mình rằng tình cảm đã hết là tự làm đau mình. Lam không biết rằng nó đang như thế hoặc là Lam vờ như không biết.
Tháng , tiết trời đẹp. Nắng chiếm chọn bầu trời ôm vào mình cả đất trời bao la. Không gay gắt như nắng hạ cũng không quá yếu ớt như mùa đông. Nắng thu mang trong mình nét gì đó rất riêng. Trong veo, thuần khiết, tựa như thời niên thiếu của mỗi người. Thu làm cho Lam nhớ Hà Nội quá. Đã bao lâu chưa được về thăm nhà, chưa được lang thang góc phố lúc tan tầm, chưa được cùng Thư ghé qua nhà sách, chưa được ăn những món ăn ven vỉa hè...Lam xin phép bố mẹ về thăm nhà tuần trước khi vào năm học mới. Bước xuống lòng đường Hà Nội, Lam thấy xao xuyến lạ. Chọn một bó hoa cúc còn vương màu nắng Lam đến thăm ba má. Lam ở đó suốt mấy tiếng, cẩn thận lau chùi bức ảnh. Trời cũng dần ngả về chiều. Từng đợt gió thổi nhẹ. Lam ra về, lòng vương vấn khó tả.
Lam đến trường tìm Thư. Có chút lo pha chút giận vì một năm qua Thư không hề liên lạc. Nó lóng ngóng tìm Thư trong đám học sinh tan trường. Nhìn thấy rồi, vẫn kiểu tóc quen thuộc ôm sát gương mặt hơi gầy ấy, Thư đang loay hoay dắt xe ra về.
- Thư, Thư!!! Lam vui mừng đến phát khóc.
Thư vừa nhìn thấy Lam vội quăng chiếc xe chạy ra ôm chầm lấy nó. Hai đứa ôm nhau khóc.
- Quỷ, một năm không liên lạc gì, bộ quên luôn rồi à! Lam từ từ buông bay trách
- Hey, hey. cho tôi xin, có lí do mà tí nữa tôi sẽ kể hết cho. Thư sụt sùi làm tay van xin
Lam bật cười, nụ cười ấy lâu lắm rồi mới xuất hiện. Hai đứa ra về. Hỏi mới biết năm qua Thư đi học tiếng Trung rồi thuyết phục bố mẹ cho qua Trung. Thư giờ cũng không bị bố mẹ cấm theo nghề diễn viên nữa.
Lam đi một vòng quanh phòng Thư xem có gì mới. Đôi mắt bỗng dừng lại trước khung ảnh của cậu trên bàn học.
-Cậu học trường nào vậy???Thư hỏi, tay gọt quả táo.
Lam im lặng một lúc rồi mới trả lời:
- Mai Hồ Khê
-Cái gì??? Vậy là cùng trường với Thiên Tỉ, cậu gặp được cậu ấy chưa?
Thư nói rồi chạy lại gần Lam gặng hỏi.
-À, ừ rồi...
-Uầy, cậu sướng nhé, đã được gặp lại còn chung trường.... cậu ấy ở ngoài như thế nào??? Nói tớ nghe nhanh lên. Thư hào hứng, mắt sáng lên.
Lam vội quay đi tránh ánh mắt của Thư
-À, ừ đại loại là đẹp trai hơn ảnh nhiều.
-Gì đây, cậu sao thế???? Thư bắt đầu nghi ngờ trước thái độ của Lam
-Không có gì, à mà cậu lần này qua luôn cùng tớ chứ????
- Oki, tớ cũng định tuần sau bay nè, ai ngờ cậu về hết bất ngờ luôn.
-Quỷ, làm người ta tưởng làm sao cơ. Thôi đi ngủ, đi ngủ muồn rồi.
Nói rồi Lam đầy đẩy Thư đi, tránh cô bé lại hỏi về Thiên.
Hai đứa nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà.
- Ngủ đi, mai đi chơi. AAa lâu rồi tớ không được ăn phở quán bác Béo, quào, nghĩ đến là thèm rồi. Lam hào hứng
Thư không trả lời.
-Cậu sao thế???? Lam hỏi
- Ôi mẹ ơi, tớ cứ nghĩ đến cái cảnh đi học rồi được gặp Thiên Tỉ ở trường, tuyệt cú mèo. Thư cuối cùng cũng lên tiếng rồi vòng tay sang ôm chặt lấy Lam.
-À, ừ... nhưng Thiên Tỉ về Bắc Kinh rồi mà??? Lam vu vơ nói
- Ừ, nhưng cậu không biết à, năm học mới cậu ấy sẽ về biểu diễn đấy, lúc ấy tớ sẽ cầm banner to đùng hô tên cậu ấy luôn.
-Hahahaha, thôi ngủ đi cô nương ạ.
-Tuân lệnh. Thư nhắm mắt ngủ liền.
Lam trở mình. Cậu ấy sẽ về trường sao???? Lam không biết mình đang mong chờ điều gì nữa nhưng rõ ràng lòng nó nhẹ hơn một chút.
Ngoài kia những ngôi sao vẫn sáng lấp lánh, rực rỡ hơn cả mùa hè.Cậu cứ như vậy ngước nhìn lên bầu trời, nhớ lại buổi tối hôm đó, cũng là buổi tối đầy sao cậu cùng nó đi học về. Hơn lúc nào hết, ngay bây giờ cậu muốn đi học, muốn làm một học sinh cao trung bình thường, muốn cùng các bạn vui đùa.
- Sao thế, nhớ nhà à???
- Dạ, cũng có một chút, em muốn đi học. Cậu trả lời mắt vẫn ngước lên bầu trời.
- Đi học, cũng đúng, khoảng thời gian đi học chính là khoảng thời gian tuyệt vời nhất của mỗi người, bạn bè với nhau cũng chân thành nhất....lớn rồi mới thấy mệt mỏi chỉ muốn quay lại lúc đó.Nếu em thấy mệt, có thể ngừng hoạt động , tháng rồi đi học. Anh sẽ nói giúp với giám đốc. Chú quản lí từ từ nói.
-Vâng, em cảm ơn anh.
-Thôi vào ngủ thôi.
-Anh cứ ngủ trước đi đừng để tâm đến em. Một nát em sẽ vào, à mà nếu anh gọi về nhà cho em gửi lời hỏi thăm chị, nghe nói chị bị ốm.
- Ừ, chị ốm nhẹ thôi, nhớ vào nhanh không lại ốm.
- Em xin lỗi, vì em mà anh cả tháng cũng chẳng được về nhà. Thiên Tỉ ngập ngừng
- Lỗi gì chứ,đừng suy nghĩ nhiều, chị ốm nhẹ thôi mà. Anh vào trước đây, lát nữa nhớ vào ngay.
- Dạ.
Thiên Tỉ đeo tai nghe vào, lòng miên man. Về gia đình cũng có, về sự nghiệp của cậu cũng có, về Lam cũng có. Cậu thấy có lỗi khi cứ bỏ đi như thế. Nếu gặp lại nhất định cậu sẽ xin lỗi...
''Nếu có thể gặp lại,
Cùng nhau chạy ngược nắng, ngược gió được không?''