Diary In Grey Tower

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi cố giằng tay ra.

“Anh đang bị thương, không thể làm chuyện đó được.”

Andemund nheo mắt nhìn tôi, hai con ngươi màu xanh lục như bị ẩn sau một màn sương.

Ảnh đột nhiên đứng bật dậy, không nói một lời, ôm siết lấy thắt lưng tôi.

Sau lưng tôi lúc ấy vừa hay là cái bàn làm việc, ánh nắng chiều vàng đượm loang trên mặt bàn sáng lóa.

Andemund đè tôi xuống bàn, một tay bắt đầu trượt xuống tìm kiếm dây lưng của tôi.

Khoảng cách gần đến thế này, tôi thực sự ngửi thấy được mùi máu tươi trên người anh ấy.

Tôi giữ tay ảnh lại, gượng cười châm chọc: “Cưng ơi, đừng có nổi hứng bất tử vậy chứ. Coi kìa, vết thương toác miệng rồi.”

Andemund chụp lấy cổ tay tôi, thô bạo bẻ quặt sang một bên.

Thứ cứng rắn nóng rực chà xát vào tôi sau lớp vải quần.

Gương mặt anh ấy trắng bệch như xác chết.

Lần này về sức lực mà nói tôi mới là người chiếm ưu thế.

Tiếng đập cửa vẫn máy móc vang lên.

Tôi giãy thoát được, hai tay tự do ôm lại eo anh ấy, đẩy ảnh ngồi lại ghế rồi bước ra mở cửa.

Tay nắm chắc tay nắm cửa, tôi quay lại cười với ảnh: “Tình yêu ơi, anh chẳng biết tự chủ chút nào. Người sắp kết hôn mà vậy sao.”

Andemund khàn giọng gọi tôi: “Alan.”

Tôi quay lưng đi: “Tối hôm đó em đã nói với anh rồi, đó là lần cuối cùng của chúng ta.”

Cũng là lần đầu tiên.

Tôi mở cửa ra, Peter cầm một hòm thuốc nhỏ đứng chờ sẵn bên ngoài. Anh ta nhìn thoáng qua tình hình trong phòng rồi không hỏi han gì mà đi thẳng vào, quỳ một gối xuống bên chân Andemund, bắt đầu xử lý vết thương.

Khi anh ta giở nhúm băng gạc lên, máu thịt lồ lộ ra dưới ánh mặt trời trông thực sự kinh dị.

Peter hơi nhíu mày: “Lần sau mong ngài thận trọng hơn.”

Andemund không đáp. Một tay anh ấy đặt trên đầu gối, đầu vẫn ngửa lên, hai mắt khép hờ dưới hàng mi dày che rợp.

Tôi trở vào thu dọn đống tài liệu rồi ra về, đi đến cửa lại nghe anh ấy nói khẽ.

“Alan, em nói phải lắm, anh là người sắp kết hôn.”

Ngừng lời một lát, anh ấy mới tiếp: “Peter, phiền cậu mời cô Lena trở lại đây, rồi ra ngoài chờ tôi. Chắc cô ấy chưa đi xa đâu.”

Rốt cuộc Andemund cũng tìm ra được cách giải quyết vấn đề đúng đắn nhất.

Hôm sau là thứ bảy, tôi muốn mua thêm ít sơ-mi và áo khoác mặc mùa xuân, vậy là phải vào nội thành London rồi dùng bữa trưa ở tiệm Cây Bồ Đề. Tiệm Cây Bồ Đề là một tiệm ăn Andemund từng đưa tôi tới, nằm ở đầu đường King William, ngồi bên cửa sổ có thể nhìn thấy mặt sườn những chóp tháp cẩm thạch trắng của cầu tháp London. Anh ấy từng nói một cách giản dị rằng nắng chiều trên cầu tháp London thật đẹp.

Vì lệnh cấm trong chiến tranh, người ta chỉ bưng ra một ly rượu vang nhỏ xíu, chút rượu hầu như chỉ đủ tráng ướt đáy ly, màu đỏ nhạt thếch như nước lã. Miếng bơ tạm bợ dọn chung với bánh mì dày cỡ hai đồng xu. Bít-tết bằng một phần ba thời tiền chiến.

Tôi ăn được một nửa thì Lena bước vào tiệm, cô ta búi tóc cao sau gáy, nắm tay Andemund.

Trời trưa nắng ấm, Andemund để phanh nút áo khoác, bên trong mặc sơ-mi trắng, nhìn không ra vết thương trên người ảnh.

Ảnh đỡ Lena ngồi xuống rồi tùy tiện cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, bắt đầu gọi món ăn.

Andemund đưa ra thứ gì đó giống như giấy chứng nhận, bồi bàn lập tức bưng món khai vị ra. Tôi ngồi từ xa nhìn bọn họ cười nói với nhau. Lát sau thì Lena thấy tôi, cô ta giơ tay chỉ chỉ tôi, Andemund ngẩng lên nhìn theo. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong một giây.

Ánh mặt trời xế trưa chói quá, trong khoảnh khắc dường như tôi đã thấy Andemund thất thần.

Sau đó anh ấy quay sang nói vài câu với Lena.

Tôi không nghe được họ trao đổi cái gì, chỉ thấy Lena cười run cả người.

Phòng ăn ở lầu hai, từ đây có thể trông rõ người đến người đi trên con đường bên dưới.

Đột nhiên tôi nghe một tiếng súng chát chúa.

Rồi bài quân ca Quốc xã vang lên.

Đám đông dưới đường bắt đầu tán ra tứ phía.

Dân thành thị lại tổ chức biểu tình chống Quốc xã, họ xung đột với quân áo đen, giữa lúc giằng co có kẻ đã nổ súng, nhất thời đám đông trở nên hỗn loạn. Có rất nhiều người mặc đồ đen tràn sang từ bên kia cầu tháp, ai ai cũng đeo mặt nạ bạc.

Có một phụ nữ đang ôm con chạy thì té lăn ra đất, cổ chân bà ta bị trúng đạn. Rồi những người bị thương liên tiếp ngã xuống.

Khi ông chủ béo phị hoảng hốt chạy vào thông báo “Thưa quý ông quý bà, dưới phố quân áo đen đang gây bạo động, tiệm chúng tôi tạm ngừng phục vụ…”, tôi đã chực đứng lên chạy xuống lầu.

Mới đi vài bước thì bị giữ lại.

Andemund đuổi kịp tôi, ảnh nói cứng rắn: “Alan, đừng sính làm anh hùng. Nhiệm vụ của em là giải mã, không phải bắn nhau. Đi cửa sau ra khỏi đây ngay. Anh đi với Lena.”

Không thể không thừa nhận Andemund nói đúng.

Tôi theo đám khách đi cửa sau ra một con đường nhỏ nằm sau đường King William. Ở đó có một bốt điện thoại công cộng. Tôi từng thấy số điện thoại cục cảnh sát London, giờ nhớ lại may ra thì gọi được cho họ để trình bày sự việc.

Chuông đổ vài lần thì có người nhấc máy. Giữa chừng tôi vô thức đưa mắt nhìn quanh… cho đến khi bờ tường thấp đối diện buồng điện thoại lọt vào tầm mắt. Trên màu gạch đỏ là một dãy dài hình người nguệch ngoạc trong đủ tư thế, có vẻ như là tác phẩm của đứa con nít nhà nào đó.

Lối sắp xếp những hình vẽ tự dưng khiến tôi thấy thật quen thuộc.

Một giây khi cúp máy tôi chợt hiểu ra… không phải hình vẽ nguệch ngoạc, đó là mật mã!

Mỗi tư thế đại diện cho một trong hai mươi sáu chữ cái, đây là kiểu mật mã chuyển hoán không phức tạp lắm.

Tôi giải ra rất nhanh.

“Điểm tập kết – Ưng Non”

Từ lúc tôi cúp máy đã có vài toán quân áo đen lảng vảng xuất hiện. Họ nhanh chóng leo lên mấy chiếc xe đậu sẵn trong con ngõ gần đó, rồi xe nổ máy phóng đi.

Tôi sực hiểu ra, vụ bạo loạn lần này tuyệt đối không phải một sự cố ngẫu nhiên. Đây là một âm mưu làm dao động lòng người, chúng muốn đàn áp tâm lý người Anh. Kẻ đứng sau màn kịch này chính là “Ưng Non” từng xuất hiện vô số lần trong những đoạn điện tín chúng tôi thu được.

Theo số điện tín đó mà nói, người này ban đầu chỉ là một đầu mối chuyên chuyển giao tin tức, không hiểu vì sao mấy năm gần đây hắn ta liên tục được đề bạt, giờ thì hắn đã trở thành nhân vật chủ chốt phụ trách cơ sở tình báo của Đệ tam đế quốc tại Anh. Tôi từng giải ra rất nhiều bức điện có nội dung khen ngợi thành tích của hắn ta. Thậm chí một trong số chúng đến từ chính Hitler.

Tôi nấp vào bóng râm sau bốt điện thoại, lẳng lặng nghe hai gã quân áo đen nói chuyện với nhau. Một trong số chúng rút xì-gà và hộp diêm ra, rồi hình như nhớ ra mình đeo mặt nạ, gã lại nhét điếu xì-gà vào túi, phun một câu chửi thề.

Gã kia hỏi: “Này, Messi, sao lần này không thấy cô đâu? Tưởng cổ thích xem tận mắt lắm cơ mà?”

Gã không hút được xì-gà ban nãy nhún vai: “Nghe nói có đến đấy, có quỷ mới biết… đứa nào đấy?! Đằng sau bốt điện thoại kia?!”

Tôi chồm dậy chạy thục mạng, hai gã áo đen cũng lao theo.

Đạn rượt sát rạt xuống gạch lát đường, tia lửa tóe ra tứ phía.

Một mảnh đạn găm trúng cẳng chân tôi, hình như máu đã chảy.

Đột nhiên một chiếc xe jeep quân dụng màu xanh lục trờ ra từ trong con hẻm trước mắt tôi, chấm dứt cuộc rượt đuổi.

Một người phụ nữ mặc đồ đen bước xuống xe.

Không kịp dừng lại, tôi tiếp tục lao tới đâm sầm vào cô ta, cái mặt nạ bạc của cô ta rơi xuống đất.

“Lena Celman?”

Cô ta kiêu kỳ cúi xuống nhìn tôi, cặp mắt màu lam nhạt nheo lại.

“Alan. Alan Castor.”

Rất nhanh sau đó tôi bị bọn đuổi theo ấn dúi xuống đất, hai tay bị bẻ quặt trói sau lưng. Mắt bị bịt kín, tôi không biết mình bị kẻ nào lôi dậy, ném vào ghế sau xe jeep. Có tiếng người nói: “Thưa cô, nó đã thấy mặt cô, ta xử nó luôn tại đây chứ?”

Giọng nói lười biếng như một con mèo của Lena vang lên.

“Không cần, đưa nó về trụ sở. Có nhiều điều tôi cần hỏi nó.”

Arnold từng nói với tôi, để quân áo đen phát triển rầm rộ đến như ngày nay, chắc chắn chúng phải có tay trong trong nội các chính phủ.

Mà tôi không ngờ tay trong ấy bao gồm cả Lena.

Cô ta lừa được cả Andemund để tự do ra vào trang trại Plymton.

Nắng mùa xuân rõ ràng ấm áp mà tự dưng tôi thấy toàn thân mình rét lạnh.

Khi khăn bịt mắt được gỡ xuống tôi mới thấy mình đang ở dinh thự của tướng Celman. Tôi bị chúng lột áo, trói ngồi trên ghế rồi quẳng vào một gian phòng nhỏ. Cửa phòng chỉ khép hờ, có thể nhận ra bên ngoài là một phòng họp khá xa xỉ, có bàn họp dài, thảm trải sàn màu đỏ tươi, có bóng người đảo qua đảo lại qua khe cửa. Họ đã bật đèn, giờ này hẳn trời đã tối. Có lẽ tôi đã bị chụp thuốc mê cho mê đi một lúc.

Tôi nghe giọng Lena vang lên the thé: “Cha, cha không được làm hại Andemund! Anh ấy là vị hôn phu của con!”

Giọng đàn ông trả lời nghe khá lớn tuổi, ông ta có vẻ rất nóng nảy: “Ưng Non cho rằng phải loại bỏ Andemund Garcia. Mà nó mới chỉ bị thương, vẫn chưa chết.”

“Chính cha đòi gả con cho anh ấy!”

“Con yêu, cha chỉ muốn con tiếp cận nó để chiếm MI-… mà hai đứa chỉ mới đính hôn, nó chết rồi con chẳng phải gả cho ai hết. Con biết rõ nó đồng tính luyến ái mà.”

“Nhưng… cha…” gót giày Lena nện xuống thảm thình thình như một con mèo dại: “Cha đã hứa với con sẽ không làm hại Andemund!!”

“Con yêu ơi, còn tâm trí lo lắng cho nó sao không đi xem thằng nhãi nhân tình của nó đi. Đi đi, xem có thể moi được gì từ thằng Alan không.”

Bóng Lena bước về phía phòng tôi bị nhốt, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng làm hai mắt tôi nhói buốt.

Những gì xảy ra sau đó tôi thà không bao giờ phải nhớ đến.

Tra khảo luôn chỉ có thế, rọi đèn chói vào mặt, cho nhịn đói nhịn khát, đánh đập, đòn roi, đe dọa tinh thần…

Tôi không biết ngày bị cục tình báo thẩm tra cách ly Andemund có từng phải chịu hết tất cả những thứ ấy hay không.

Chỉ có điều rốt cuộc anh ấy trở về dửng dưng như không, mà tôi thì đã ngất xỉu hai lần.

Lena muốn tôi cung cấp nội dung nhiệm vụ và tiến độ công việc của văn phòng số .

Đương nhiên tôi không thể khai.

Tôi từng thề sẽ giữ bí mật của trang trại Plymton bằng cả mạng sống của mình, trong đó bao gồm cả việc giải “Mê”.

Mới đầu cô ta có hai gã trợ thủ, lúc sau thì cô ta đuổi cả chúng ra, đóng cửa lại và ngồi xổm xuống cạnh tôi.

“Alan ạ, thực ra mặt mũi mày không tệ chút nào, mắt màu lam xám, tóc nâu sẫm… nếu không phải đồng tính luyến ái hẳn là sẽ rất hấp dẫn phụ nữ.”

Ngón tay cô ta chậm rãi xoa má tôi, từng chút từng chút, giọng cô ta trở nên ngọt ngào: “Chân mày đang chảy máu kìa, hơi thở yếu lắm rồi. Rồi mày sẽ chết ở đây thôi.”

Tôi nghiến răng ngoảnh mặt đi, hất bàn tay cô ta ra: “Tôi không ngờ là cô.”

“Tao cũng không ngờ Andemund lại thích đàn ông.” cô ta nói nhẹ nhàng: “Tao căm ghét những khi bọn tao làm tình mà anh ấy gọi tên mày. Mày sẽ chết ở đây, rồi một ngày nào đó anh ấy sẽ quên mày, chúng tao sẽ kết hôn. Chủng tộc hạ đẳng sẽ bị đào thải, Đệ tam đế quốc sẽ thống trị thế giới, anh ấy rồi sẽ tôn thờ Quốc xã giống như tao.”

“Cô nằm mơ rồi. Cô là người Anh.”

“Phải, tao là người Anh. Nhưng Quốc trưởng nói người Anh cũng là một dân tộc ưu việt.”

“Quân áo đen là do cô bày ra hả, không lẽ cô chính là Ưng Non?”

Lena ngẩn ra: “Mày biết Ưng Non hả?!”

Đột nhiên cô ta đứng bật dậy, chạy vội ra ngoài, khi trở lại trên tay cô ta cầm một thứ giống như cái kìm.

Tôi nhận ra nó… đó là kìm chích điện.

Cô ta tiến về phía tôi một lần nữa: “Nói, mày là thế nào với Ưng Non?”

Khi đầu kim loại chạm vào da thịt tôi cảm thấy tim mình giật nảy như muốn bắn tung khỏi g ngực, toàn thân co giật, cơn đau không thể tả bằng lời chạy rần rật khắp người, tôi lại ngất đi. Lúc tỉnh lại Lena vẫn im lặng ngồi cạnh tôi, mớ tóc vàng xổ tung, cô ta lặp lại vẫn câu hỏi khi nãy: “Mày biết Ưng Non đúng không?”

Tôi không biết mình đã hôn mê bao nhiêu lần, chỉ biết rốt cuộc tôi chỉ còn sức cười méo xệch nói với cô ta: “Cô nên xử lý tôi nhanh lên thì hơn. Phụ nữ không nên xài kìm điện, trong túi cô có súng giảm thanh cơ mà.”

“Xử lý mày à?!” Lena ré lên cười, bỗng dưng cô ta vồ lấy cái ghế, cười đến gập cả bụng: “Quan hệ của mày với Andemund tao đã biết ngay từ đầu, nếu có thể xử lý mày thì giờ mày đã thành cái xác thối rồi. Nhưng Ưng Non sống chết ra lệnh… không được phép giết mày.”

Cơn đau lấn át cả khả năng tư duy của tôi, những lời vừa xong hình như đã phải thẩm thấu qua đại não hàng chục lần tôi mới sực hiểu ra cô ta thực sự muốn nói gì.

Ưng Non muốn tôi sống.

Bất chợt ngoài cửa vang lên tiếng súng, Lena lập tức chạy ra xem, chỉ một thoáng cô ta đã trở lại, mặt tái mét.

“Alan, mày đã làm gì? Andemund đến rồi… đạn dẫn lửa, dinh thự đang bốc cháy!”

Tôi gắng gượng ngồi dậy, vừa ho khan vừa cười: “Quý cô, cô nghĩ tôi thì làm được gì?”

Truyện Chữ Hay