Cái tên này bề ngoài nói trừ nạn cho dân chính là cẩu đạo sĩ, đem một Hắc yên yêu tới lừa gạt cả đám người.Lý Thành Thiên cũng biết Hoả Đại Tiên không muốn đem thôn nghèo cho trục lợi mà cần nhất độ phủ sóng.Không gì qua được miệng người, mấy thôn lân cận hẳn cũng trong tầm mắt, đợi sau này Hoả Đại Tiên đủ nổi tiếng lúc đó kiếm lời cũng không muộn.Chỉ cần nghe tới tên người ta liền biết, nhờ vả diệt yêu, hoặc phái đệ tử làm mấy cái nho nhỏ cũng không tệ.Mà thanh danh đủ lớn, được người cử đi vào cung, danh lợi theo đó chảy lưu loát.Những chiêu bài này Lý Thành Thiên quá hiểu, bất quá hắn không làm, vì mục đích hắn hơn hẳn những cái tầm thường này.Ai biểu có hệ thống đâu, từ lúc xuyên hắn đã có mục tiêu lớn tới mức không dám tưởng tượng.Lý Thành Thiên về nhà, là nhà từ dì dượng để lại, nhà tranh vách đất đủ dùng, tiếc là phần đất bên ngoài quá nhỏ, đặt cái chuồng gà không thể, nói chi muốn trồng trọt chăn nuôi cái gì.Hiếm khi về nhà sớm, Lý Thành Thiên xả nước tắm rửa sau đó ngủ cho tới sáng.Sáng hôm sau, Lý Thành Thiên thức dậy đầu tiên là hướng dưới gầm giường đào đất, đem lên một cái hủ đổ ra nắm tiền đồng.Hắn trầm tư nhìn số tiền dành dụm này, hệ thống vang lên.
[Ký chủ mau lên về Địa Phủ nhìn một chút!]"Gấp cái gì?" Lý Thành Thiên cất số tiền vào túi nhét trong áo.
"Trước ta phải đi gặp Linh Nhi!"Trong miệng hắn chính là Trương Chúc Linh tại Trương gia thôn bên cạnh, còn nơi hắn là Lý gia thôn.Từ nhỏ hắn đã cùng Trương Chúc Linh quen nhau, nàng theo cha lên núi hái thuốc sau đó trốn đi chơi, gặp hắn thân thể yếu ớt bị những hài tử khác bắt nạt, nàng liền vào can thiệp.Nói chứ Trương Chúc Linh còn bé rất hung, một mình đánh mấy hài tử kia chạy tán loạn.Nhưng ngày càng lớn nữ nhân phải tiết chế, trở thành thiếu nữ ăn nói lễ nghi phép tắc mà hành động ôn nhu chừng mực.Nghĩ tới Trương Chúc Linh còn xinh đẹp như vậy, chỉ là yêu thích mà thôi, bất quá làm bạn cũng tốt, trong suốt thời gian này hắn chỉ có duy nhất một người bạn này.Tình cảm lại không ngừng phát triển, hắn cùng nàng vẫn thường xuyên gặp nhau.Lý Thành Thiên chạy ra khỏi nhà, bất chấp hệ thống nói cái gì Địa Phủ Đế Vương tôn nghiêm không để hồng trần làm mờ mắt, nữ nhân là yếu điểm nam nhân các thứ.Trương gia thôn cùng Lý gia thôn cách nhau hai nhánh rừng một đạo núi, mà rừng không lớn, dưới núi lại có thông đạo cho nên đi qua không tính một ngày đường, Trương Chúc Linh thức sớm một chút liền có thể qua, mà rừng tại Lý gia thôn nghe nàng nói còn có nhiều đồ tốt hơn.Nhà Lý Thành Thiên gần đó, đi bộ hai giờ liền tới nơi.Quả nhiên cái chỗ này không ai thèm tới, Lý Thành Thiên đi cầu treo vượt sông, đã thấy thân ảnh Trương Chúc Linh cõng giỏ thuốc đang ngồi nhìn cái gì.Lý Thành Thiên mừng rỡ chạy tới, hô lên Linh Nhi.Cũng đã nhìn ra được đối phương ngồi đó như thế nào hắn mới dám tới, vì đây trong hoang lâm, nữ nhân một mình làm việc không tránh được tìm nhà xí, đương nhiên sẽ không có nhà xí công cộng.Trương Chúc Linh nghe tiếng quay lại, ánh mắt vô ý thức thể hiện ra nhu tình, lại giống như có thể nhìn thấu tim người, điểm này Lý Thành Thiên đặc biệt thích.Lại nói nàng ngũ quan cân xứng tinh xảo, dù không phải thiên tư quốc sắc nhưng đủ xinh đẹp, trong khi đó nàng đi làm việc không trang điểm, đều là tự nhiên xinh đẹp đáng yêu.Nàng mặc áo trắng quần dài màu đen bên trong, váy ngắn bên ngoài có chút mỏng manh có chút hồng nhạt, eo thắt đai xanh, không có gì điểm xuyến không có chút hoạ tiết, vô cùng đơn giản.Lý Thành Thiên mặc nguyên bộ đen thùi cũng đơn giản như vậy.Trương Chúc Linh xoay người đánh cái ngọc bội bên hông, đồng thời từ dưới đất một con chim nhỏ tung cánh bay lên trời.Lý Thành Thiên nghe được hương dược phẩm qua bào chế rất thơm, khác biệt so với Địa Cầu mùi thuốc hung như thế nào, cười nói.
"Ngươi ngày nào không cứu thỏ cũng sẽ cứu chim, công đức thêm dày.""Mọi vật đều có sự sống của nó, gặp ta là có duyên!" Trương Chúc Linh môi đào phát âm thanh mềm mại nhưng rõ ràng, thể hiện hồn nhiên.
"Ồ, hôm nay ngươi tới sớm?""Ha ha, bị đuổi việc rồi!" Lý Thành Thiên cũng không che giấu.
"So với ngươi thức sớm có là gì?"Trương Chúc Linh trợn tròn mắt, dù lo lắng nhưng là cực độ đáng yêu, nói.
"Ngươi làm không tốt sao? Vẫn là bị người khác khi dễ rồi?""Không có gì, đều qua!" Lý Thành Thiên khẽ cười, ánh mắt rơi trên đầu giỏ thuốc.
"Nhanh như vậy tìm được nhiều?""Có lẽ không gặp ngươi nên hái thuốc rất nhanh!?"Lý Thành Thiên xạm mặt, ý là hắn quá nhọ hay sao.Trương Chúc Linh cười tươi không ngại, chợt nắm bàn tay Lý Thành Thiên.
"Dẫn ngươi đi xem thứ này!"Lý Thành Thiên từng bước theo sau, cảm giác bàn tay trơn mềm mát lạnh thật dễ chịu, nhưng tốc độ đi có chút nhanh, hắn nói không cần khẩn trương như vậy, mà Trương Chúc Linh nói đây là lần đầu tiên gặp, còn là trong đời nàng hiếm có gặp, muốn cùng hắn thưởng thức.Liền nghĩ tới là thảo dược đi, hắn biết nàng rất say mê những thứ này, ngược lại lần nào hắn nhìn tới đều cảm giác khô khan, chỉ là một nhánh cây vài cái lá không đẹp mắt.Đang đi dọc đường đột nhiên ngọc bội trên người rung lên, Trương Chúc Linh dừng lại, đem bàn tay đẩy ng ực Lý Thành Thiên.
"Không hay rồi!"Ngọc bội này gọi Thất Thiên Hành, vì nấu bảy ngày đêm, lấy Nguyên thạch rèn đúc.Ngay cả đá cũng chia thành năm dạng, phổ thông đá núi không tính, phải là đá nhiễm linh khí, so với kim loại cứng rắn hơn hết, thấp nhất Ưu thạch, Tinh thạch, Bá thạch, Nguyên thạch, Liệt thạch.Thuở niên thiếu cha Lâm Chúc Linh là Lâm Tường đạt được Nguyên thạch phải nói là kỳ ngộ một người trên vạn người, sau này giao lại cho nữ nhi phòng thân.Còn phải hoà lẫn với yêu huyết trong quá trình rèn đúc, vì yêu tính bản năng có nhận biết nguy hiểm cao, mục đích làm ra một khối ngọc bội có thể phát hiện yêu quái trong phạm vi khoảng km.Mà phải nhờ tới máu khu ma sư làm dung môi, đốt lửa nấu bảy ngày đêm, trở thành Thất Thiên Hành, đi bảy ngày không sợ yêu quái.Nếu không phải như vậy để nữ nhi một mình vào rừng hái thuốc, không có người cha nào an tâm chấp nhận.Chuyện này Lâm Chúc Linh chỉ nói với Lý Thành Thiên, đương nhiên hắn biết sự tình không ổn.Quả nhiên xa xa có tiếng gầm vang vọng tới.Dù km nhưng có những loại yêu thú rất nhanh, cho nên km cũng không tính xa, vừa đủ cho ngươi phát giác nguy hiểm cận kề.Lý Thành Thiên không tự chủ tay ôm lấy ngực, ta còn chưa kịp mà, vốn vừa rồi đếm tiền định mua một món đồ đi săn, kết quả còn chưa chuẩn bị yêu thú liền tìm tới cửa.Xác định hướng yêu thú về sau Lâm Chúc Linh đem Lý Thành Thiên trốn tránh, nói.
"Ngươi đừng sợ, có ta ở đây!"Phảng phất tỷ tỷ đang bảo hộ đệ đệ.Không thể, bao nhiêu năm nàng bảo hộ hắn, hiện tại hắn đã trưởng thành, bèn đem nàng dạt ra nói.
"Linh Nhi, lần này để ta ra tay!"Ánh mắt Lâm Chúc Linh không dám tin nhìn hắn.
"Ngươi có thể sao?"Lý Thành Thiên biết nàng luôn lo lắng cho hắn, nén cảm động trong lòng.
"Ngươi đừng khinh thường ta! Ta đánh người quen tay, yêu thú so với người còn ngốc hơn.""Ngươi nói hươu nói vượn cái gì? Không có bản lĩnh đi tìm chết sao? Trước ta xem nó như thế nào, cảm thấy không ổn thì chạy trốn!".