Địa Ngục Chi Ngược

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khoa Lạc Đặc thích ý mà ngồi ở sân thượng của pháo đài cổ kính thưởng thức ly rượu đỏ, một bên hưởng thụ làn gió mát mẻ của đêm thu.

“Chúc mừng thiếu gia, cuối cùng đã bắt được.” Thân ảnh kẻ tâm phúc nhất của y luôn bên cạnh y như hình với bóng xuất hiện tại sân thượng.

Khoa Lạc Đặc tâm tình đặc biệt tốt bảo Nhạc Hình Cung chính mình rót rượu bồi y cộng ẩm, cười nói: “Không uổng công ta tốn nhiều công phu như vậy.”

“Như vậy, thiếu gia định xử lý tiểu nam hài kia như thế nào đây?”

“Xử trí sao?” Khoa Lạc Đặc chăm chú nhìn cảnh sắc mông lung phía xa xa, suy nghĩ một chút, giống tự nhủ nhẹ giọng nói: “Làm như thế nào mới tốt……”

Y quay đầu lại, nhìn Nhạc Hình Cung hỏi: “Nhạc Hình Cung, ngươi biết phiền não lớn nhất của ta là cái gì không?”

“Trong tâm của thiếu gia nghĩ chuyện gì, ta như thế nào lại có thể đoán được?” Nhạc Hình Cung ưu nhã mà nâng ly rượu khen tặng. Khoa Lạc Đặc nở nụ cười: “Làm một người có nhiều tiền, có nhiều quyền thế, sau khi diệt trừ được các địch nhân, sẽ cảm thấy rất buồn chán, Ta muốn một thứ kích thích, kích thích mãnh liệt, cái loại này… càng làm cho người ta có khoái cảm hưng phấn.”

Nhạc Hình Cung thư giản gân cốt đứng lên, cùng Khoa Lạc Đặc sóng vai, hỏi:

“Đông Phương kia chính là loại kích thích như vậy sao?”

“Đúng vậy, chính là hắn.” Khoa Lạc Đặc ánh mắt lóe sáng nhìn về phía xa xa, phảng phất chỉ nhớ tới Đông Phương cũng đã làm cho y thực hưng phấn: “Nhạc Hình Cung, ngươi biết không? Lúc ta nhìn thấy Đông Phương, tim của ta cư nhiên đập rất mạnh.”

Y tự giễu mà ha ha cười vài tiếng: “Người như ta thế nhưng lại vì một tiểu tử mà gặp trúc trắc.”

“Nói như vậy nghĩ là ngài sẽ đối đãi tốt với hắn?”

“Không.” Khoa Lạc Đặc nhẹ nhàng cắn răng, trầm giọng nói: “Mà là sẽ điều giáo hắn thật tốt! Đem giũa sạch tất cả sự gai góc của hắn.”

“Ân?” Nhạc Hình Cung có vài phần kinh ngạc nhìn y.

Khoa Lạc Đặc chậm rãi nói ra nguyên nhân: “Người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc chẳng những trân quý, hơn nữa cũng rất quật cường. Bọn họ có chí hướng tự do không người nào có thề đụng vào, tính tình cương liệt khiến cho người ta phải đau đầu.”

Nhạc Hình Cung gật đầu rồi nói tiếp: “Không sai, căn cứ theo tư liệu, từng có tổ chức bắt được người của Sóc Phúc Lai Ti gia tộc, nhốt không tới ba ngày đã chết bởi vì nguyên nhân quá buồn chán mà chết.”

“Ta muốn đem Đông Phương vĩnh viễn nhốt tại nơi này, làm cho hắn phải đi theo ta.” Khoa Lạc Đặc trong mắt bạo khởi tinh quang, khí tức tàn nhẫn bay lượn quanh y. “May mắn hắn còn nhỏ, ta phải ra tay trước khi hắn trưởng thành, trói buộc hắn, làm cho hắn không thể bay nhảy.”

Thanh âm trầm thấp phiêu đãng tại sân thượng đã quyết định vận mệnh của Đông Phương.

“Ta sẽ làm cho hắn hoàn toàn sợ hãi ta, ngay cả ý niệm muốn chết cũng không dám xuất hiện…”

Đông Phương cũng không biết chính mình sẽ phải lâm vào hoàn cảnh ác liệt như thế nào.

Hắn đem tất cả thời gian để tìm cách như thế nào để tránh khỏi nơi tai họa này. Dễ dàng lấy cái khăn che mặt mình vứt xuống dưới, đánh giá phòng giam giữ của chính mình, một bên ước lượng tình hình thủ vệ bên ngoài.

Cuối cùng, hắn thực thất vọng, hắn rốt cuộc cũng xác định được chính mình không có cách nào thoát khỏi.

Tìm không được công cụ, phòng này khẳng định vốn là đã sớm chuẩn bị cho tốt để nhốt hắn, trải qua rửa dọn sạch sẽ bảo đảm không để lại thứ gì có thể có cơ hội để lợi dụng.

Không thể phủ nhận Khoa Lạc Đặc vốn là một người rất khó đối phó, Đông Phương có điểm hối hận lúc đầu không nên vì ngôn ngữ khinh mạc lỗ mãng mà đá một cước hả giận.

Xích đâm vào thịt, đau đớn trên cổ tay không có dừng lại.

Đông Phương cố gắng dùng kỹ thuật cao siêu của hắn cố gắng mở cái khóa điện tử, nhưng lại bị đâm tới từng đợt co rút đau đớn.

Ghê tởm!

Cái kim này có dược đâm xuống, khiến ngón tay hắn mất đi linh hoạt ngày thường.

Sắc trời dần dần sáng lên, một ngày lại bắt đầu rồi.

Không biết Khoa Lạc Đặc sẽ xử trí mình như thế nào đây.

Đang ở lúc suy nghĩ, cửa phòng đã bị mở ra. Nhạc Hình Cung tinh thần sảng khoái mà đi tới trước mặt Đông Phương, chào hỏi nhẹ nhàng: “Buổi sáng tốt lành chứ, tiểu khách nhân đáng yêu.”

Đông Phương không có sắc mặt tốt như hắn, lạnh lùng liếc mắt.

“Ngươi rất không nghe lời.” Nhạc Hình Cung nhìn miếng che mắt trên mặt đất bị Đông Phương ném đi, nhíu mày: “Định chạy trốn sao?”

Nhạc Hình Cung nắm lấy cằm Đông Phương, cảnh báo: “Ngàn vạn lần không nên có chủ ý như vậy, nếu không…Thiếu gia sẽ cho ngươi nếm một chút giáo huấn.”

“Hừ…” Đông Phương quật cường mà lắc đầu, giãy tay của Nhạc Hình Cung ra.

Nhạc Hình Cung cũng chẳng để ý, nâng hắn lên, đưa cho hai thủ hạ đang chờ ngoài cửa.

“Ta khuyên ngươi trước hết nên đem tính xấu của mình giấu đi, thiếu gia muốn gặp ngươi.”

Đông Phương không chút kinh ngạc nào khi biết mình bị đưa tới một gian phòng được bố trí kinh khủng bởi những hình cụ được treo đầy. Duy nhất chỉ có một điều khiến cho hắn có điểm không được tự nhiên là trong những hình cụ được treo hỗn loạn trên tường có không ít những dụng cụ có tính chất ngược đãi.

Cái này, Khoa Lạc Đặc sẽ không thật sự đem chính mình nhận định là thành viên trong gia tộc tình ái kia đi a? Thân là cô nhi được nuôi dưỡng, Đông Phương chưa từng hỏi gia gia thương yêu về thân thế của hắn. Cho dù là được nuôi dưỡng, cũng là có cuộc sống hạnh phúc, cần gì phải đi tìm cái loại phiền não này cơ chứ. Xích tay được treo lên vòng treo buông xuống ngay tại một chỗ, Đông Phương hai tay bị treo lên cao hiện ra trước mắt của Khoa Lạc Đặc.

Khoa Lạc Đặc hôm nay mặc một bộ y phục hàng hiệu thư thái dễ chịu, thần thái mê đắm mà đánh giá Đông Phương thật lâu.

“Đông Phương…” Khoa Lạc Đặc đi thong thả đến trước mặt Đông Phương, nói: “Quả nhiên vóc dáng của Đông Phương nhỏ nhắn xinh xắn, bất quá, rất cân xứng.”

Tiếng trầm thấp của Khoa Lạc Đặc dường như rất có từ tính, Đông Phương không biết có phải hay không chính mình quá đa tâm, nhưng khi hắn nghe âm thanh ấy dường như có chứa mùi .

Đông Phương hoang mang mà quan sát tình cảnh hiện tại của chính mình, hắn có thể cảm thấy được Khoa Lạc Đặc đối với hắn có hứng thú nồng hậu, đây không phải là một chuyện gì tốt.

“Đem hắn nâng lên cao một chút.” Khoa Lạc Đặc ra chỉ thị với thuộc hạ.

Trên đỉnh đầu vòng treo lập tức bị chỉnh lên cao, bức Đông Phương phát ra tiếng kêu the thé, trên cổ tay gia tăng chịu lực, kim đâm vào da thịt, làm cho Đông Phương thống khổ mà cắn môi dưới.

“Hảo, dừng lại.” Khoa Lạc Đặc ra lệnh cho thuộc hạ đình chỉ việc khống chế vòng treo, vô hại mà mỉm cười, hưởng thụ biểu tình của Đông Phương.

Máu tươi từ miệng vết thương chảy xuống khi bị đâm vào, hai đầu cánh tay bị dòng máu đỏ thẫm bao quanh làm ai nhìn vào đều phải giật mình.

Đông Phương dùng mũi chân chống đỡ thân thể, lại phát hiện thắt lưng của chính mình bị điều chỉnh độ cao vừa vặn khiến ngang bằng thắt lưng của Khoa Lạc Đặc.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Đông Phương không cách nào tỉnh táo mà chất vấn, hắn chán ghét chuyện tình quái quỷ này! Vấn đề như vậy hiển nhiên làm cho Khoa Lạc Đặc vui vẻ.

Y cười giựt lại khóa kéo của Đông Phương, đưa tay về phía bên cạnh, tựa hồ lại muốn kéo vật gì xuống dưới, một bên hỏi: “Đông Phương, một nam hài khoảng mười bảy tuổi chắc là chưa từng có kinh nghiệm thủ đi.”

“Phi, đừng có hỏi những chuyện hạ đẳng như vậy.” Đông Phương da đầu tê dại nhìn Nhạc Hình Cung đem tiểu đao đặc chế vô cùng sắc bén của mình đưa tới trong tay Khoa Lạc Đặc, trong miệng không thể phát ra lời.

Khoa Lạc Đặc phát hiện thần sắc của Đông Phương, tiếng cười khẽ kéo dài: “Ha hả, không nên sợ hãi, ta sẽ không thiến ngươi, chỉ là đem đến cho ngươi nhiều điều vui thú mà thôi.”

Đao trong tay xoạt xoạt vài cái, đem quần và cả nội khố của Đông Phương cắt thành từng mảnh. Con dao lạnh như băng mấy lần xẹt vài cái qua da thịt của Đông Phương, tạo ra mấy giọt máu hồng.

Hạ thân bị bại lộ làm cho Đông Phương cảm thấy thẹn thùng mà đỏ mặt, hắn động tác thần tốc hướng hông của Khoa Lạc Đặc đá xuống, lại bị Khoa Lạc Đặc tiên phát chế nhân (ra tay trước để chế phục đối phương).

“Nôn… Khụ khụ…” Lực đạo của Khoa Lạc Đặc không nhẹ, Đông Phương thống khổ mà rơi vài giọt nước mắt, hai chân tạm thời mất đi năng lực chống đỡ.

Đau đớn ở cổ tay lại bắt đầu nổi lên, máu rớt xuống nhanh hơn, làm ướt cả tay Đông Phương, nhanh chóng thấm vào ống tay áo màu đen.

Khoa Lạc Đặc mang theo ý cười tà ác, vẫn ung dung tiếp tục đem áo Đông Phương xé thành từng mảnh nhỏ.

Đợi được khi Đông Phương miễn cưỡng đứng thẳng dậy, một lần nữa dùng mũi chân chống đỡ sức nặng của thân thể để hóa giải đau đớn ở cổ tay, hắn đã không thể nói thành lời.

“Trò chơi bắt đầu rồi.” Khoa Lạc Đặc ha ha cười, thân thủ lại hướng bên cạnh.

Rất nhanh, một người mang một vòng kim loại có hình thù kỳ lạ đặt trong lòng bàn tay của y.

Đông Phương còn đang nghĩ cái vòng bằng kim loại này dùng để làm gì, Khoa Lạc Đặc trong tay cầm cái gì đó hướng hắn từ từ đưa lên, đem vòng kim loại mở ra hai bên, “tách” một tiếng, nó đã hiện hữu trên phân thân của Đông Phương.

Khí quan mẫn cảm bị vòng kim loại lạnh như băng kia làm cho rất không thoải mái, thân thể của hắn bất an giãy dụa, nhìn cái vòng ghê tởm ấy tại phần đầu của phân thân không chịu rớt ra, lại theo nhịp điệu mà di chuyển.

Khoa Lạc Đặc tà mị cong khóe miệng: “Trinh tiết hoàn, cái này rất thích hợp với ngươi, tấm tắc, thật xinh đẹp.”

Đông Phương tức giận mà bắt đầu mắng: “Khoa Lạc Đặc! Ngươi cái này biến thái, mau bỏ nó ra!”

“Gia gia ngươi có hay không dạy ngươi, thời điểm khi rơi vào tay người khác phải cung kính một chút?” Khoa Lạc Đặc nét tươi cười biến mất, lạnh giọng: “Hay là để cho ta điều giáo ngươi một chút đi.”

Truyện Chữ Hay