Nhạc Hình Cung đứng ở trước cửa sổ cái bằng nham thạch, nhìn xe chuyên dụng của Khoa Lạc Đặc ở phương xa.
Khi Khoa Lạc Đặc thân ảnh cao lớn từ bên cạnh xe xuất hiện, Nhạc Hình Cung đã đợi tại cửa lớn biệt thự. Nhìn thấy Khoa Lạc Đặc ôm con mèo nhỏ sợ hãi bất an, hắn thần sắc cũng không có lộ ra một điểm kinh ngạc, hơn nữa còn sớm chuẩn bị mà nói: “Ta đã chuẩn bị hảo phòng, vẫn là cái phòng cũ lúc trước Đông Phương ngủ.”
Khoa Lạc Đặc đối với năng lực làm việc ưu tú của Nhạc Hình Cung mà mỉm cười.
“Đông Phương, chúng ta về đến nhà rồi.” Hắn cúi đầu nhìn Đông Phương vẫn mở to mắt, đưa hắn ôm vào cửa.
Đã trải qua cơn ác mộng đáng sợ, lại nhớ tới địa phương quen thuộc.
Đông Phương bị an trí ở trên giường mềm mại, cứ việc như thế, quang mang trên mặt cùng vết thương trên người làm cho y nhíu mày.
“Khoa Lạc Đặc!” Phát giác Khoa Lạc Đặc muốn xoay người rời đi, Đông Phương kinh hoảng đứng lên. Cảm giác bất an giống như bóng dáng ác ma trong lòng hắn mà xuất hiện, hắn vươn tay trắng noãn, gắt gao tóm lấy góc áo của Khoa Lạc Đặc, khẩn trương mà kêu lên.
Khoa Lạc Đặc nhíu mày, nhìn góc áo chính mình bị nắm chặt, thấp giọng an ủi: “Đông Phương, ta muốn đi lấy thuốc. Muốn thoa thuốc lên vết thương của ngươi.”
Nhưng y lập tức phát hiện, chính mình dưới ánh mắt cầu khẩn của Đông Phương không cách nào rời đi. Con mèo nhỏ yếu ớt như thế, phảng phất chỉ cần y rời đi. Ngay cả lượng hô hấp đều mất đi.
“Như vậy, được rồi.” Khoa Lạc Đặc một lần nữ trở lại bên giường, ngồi ở đầu giường của Đông Phương.
Hai tròng mắt của Đông Phương bất an cảnh giác quan sát bốn phía một vòng, tựa hồ xác định không có bất luận kẻ nào đến thương tổn mình, vừa quay đầu lại nhìn Khoa Lạc Đặc bên người chính mình, mới nhẹ thở dài một hơi, thân thể buộc chặt mới một chút thả lỏng.
Cảm giác của Đông Phương như thế, quả thật rất tuyệt. Này không phải là ta hy vọng gì đó sao? Xem ra làm cho Đông Phương trong tay hai người súc sinh giáo huấn thật hữu dụng.
Nhưng lúc kiểm tra thương thể của Đông Phương, quan niệm này lập tức hoàn toàn chuyển biến rồi. Thân thể tinh tế trắng noãn gắn đầy vết thương nhìn thấy mà giật mình.
“Bị thương rất nặng.” Khoa Lạc Đặc nhẹ nhàng tán, lửa giận lập tức mãnh liệt đốt lên.
Đông Phương mềm mại làm cho Khoa Lạc Đặc vuốt ve thân thể của hắn, cánh tay, mắt cá chân. Con mèo nhỏ trong một lúc đánh mất năng lực tự bảo vệ, chỉ biết dùng hai tròng mắt đen láy chờ đợi cứu viện.
Khoa Lạc Đặc chỉ lướt qua roi ngân bầm tím, ước lượng Đằng Tân bọn họ dùng roi quất đánh Đông Phương bao nhiêu lần. Roi đánh như vậy, thân thể Đông Phương vẫn duy trì chảy máu cho đến khi ngã xuống mới thôi sao?
Không hề đau lòng, kịch liệt như vậy cũng khiến Khoa Lạc Đặc kinh ngạc.
Ngón tay thon dài của hắn không ngừng lướt qua các vết thương vô cùng thê thảm, cố gắng tìm hiểu con mèo nhỏ mấy ngày này chịu khổ cái gì.
Châm sao? Lạc thiết sao? Roi sao? Xiềng xích sao?
Hẳn là có mấy thứ đó. Còn có thể có những thứ khác, dược tiêm đáng sợ tiêm vào, cùng đạo cụ ngược.
“Xem ra ta không phải là một chủ nhân tốt.” Dĩ nhiên bản thân mình đối với con mèo nhỏ vẫn còn chưa chiếu cố tốt.
Khoa Lạc Đặc nhẹ nhàng tách ra chân Đông Phương, da thịt non nớt mang theo dấu tích tồi tàn, tại sao còn có thể phát ra quang mang mị?
Động khẩu khéo léo nhẹ run lên, giảm nhẹ bộ dáng ỷ lại mọi thứ đối với Khoa Lạc Đặc, tiểu động vật nhỏ bị hù dọa giãy dụa một chút liền chạy trốn tới bên kia giường.
Trên người hắn vốn không có khí lực, lúc né ra bị chăn mền bám một chút, lại hoảng sợ bối rối khiến thân thể dựng đứng lên, khả năng cạn kiệt tìm cách lui vào giường trong.
Khoa Lạc Đặc đối với thái độ của Đông Phương có chút kinh ngạc, y gọi: “Đông Phương.”
Đông Phương tựa hồ bị sợ hãi bao phủ, hắn nhìn ánh mắt Khoa Lạc Đặc, nồng đậm sợ hãi sợ bị thương tổn.
Hắn gắt gao ôm người phát run, hai tròng mắt chằm chằm không nháy mắt nhìn Khoa Lạc Đặc.
Có vấn đề gì?
Lông mày rậm của Khoa Lạc Đặc dựng đứng lên. Y biết bản thân có chút biến hóa làm cho Đông Phương sợ hãi, mà y phải đem nguyên nhân này tìm ra.
Y cẩn thận quan sát thần thái Đông Phương. Cặp mắt đen nhánh kia tràn ngập chán ghét đảo qua hạ thân của y.
Khoa Lạc Đặc tỉ mỉ nghĩ, nở nụ cười.
Thì ra là thế, phân thân dưới quần tây chiếu ra hình dáng, Đông Phương sợ hãi.
Khoa Lạc Đặc quỳ một gối trên giường, thân thủ bắt được con mèo nhỏ suy yếu.
“Đông Phương, lại đây, không phải sợ.”
Nhưng lời này không có tác dụng, Đông Phương nhìn thấy tay Khoa Lạc Đặc duỗi ra, so với nhìn thấy tử thần còn kinh hoàng hơn. Khi hắn bị Khoa Lạc Đặc tại một góc kéo ra, thậm chí tuyệt vọng mà bắt đầu khóc.
Khoa Lạc Đặc đem Đông Phương ôn như mà ôm vào ngực.
“Con mèo nhỏ của ta, bọn họ rốt cuộc đối với ngươi làm cái gì?”
Đông Phương trong lòng sợ run giống như tiểu động vật mới sinh ra gặp phải mưa to gió lớn, bất an vây quanh hắn.
Khoa Lạc Đặc hôn nhẹ nước mắt rơi bên hai má của Đông Phương, nhân tiện làm cho Đông Phương tách ra hai chân khóa ngồi trên đùi của mình.
Phân thân đứng thẳng dưới quần tây dán tại động khẩu khiến Đông Phương chịu đủ hành hạ, truyền lại nhiệt độ kinh người.
Tất cả trí nhớ bị ngược trong phút chốc quay về đại não, Đông Phương đột nhiên cả người bắn lên, lại bị Khoa Lạc Đặc kéo mạnh ngồi xuống.
“Không! Không!” Đông Phương bắt đầu khóc, kịch liệt mà lắc đầu. Bất cứ vật gì cắm vào, đều làm cho bản thân không cách nào thừa nhận hành hạ. Cho dù đối tượng là Khoa Lạc Đặc, cũng thống khổ giống nhau.
“Hư, an tĩnh, an tĩnh, vật nhỏ đáng thương.” Khoa Lạc Đặc bên tai Đông Phương đang khóc nói, hắn cứ như vậy yếu ớt tránh đối với Khoa Lạc Đặc không tính là lực cản, lực đạo nhẹ nhàng có thể khống chế năng lực hoạt động của Đông Phương.
Thân thể tản ra thanh xuân cùng mùi thơm tình ái khiến người ta chịu đựng không nổi, thân thể mê người này lúc thân mật phân thân lại còn không ngừng giãy dụa, đem dục vọng Khoa Lạc Đặc dâng cao.
Nhưng Khoa Lạc Đặc chỉ có thể liều mạng áp lực, trấn an con mèo nhỏ đang bị hù dọa trong lòng. Đông Phương đã bị xâm phạm nhiều lần, không thích hợp tái một lần bạo lực như vậy.
Nhiệt lưu dưới hạ thân cơ hồ muốn ra, Khoa Lạc Đặc cơ hồ có điểm hâm mộ có thể mặc kệ Đông Phương sống chết, bọn họ Đằng Tân có thể đối với Đông Phương sở dục.
Nhưng Khoa Lạc Đặc lại không thể không quan tâm tới sống chết của Đông Phương, y cũng không muốn dễ dàng hủy diệt tân tân khổ khổ hắn làm để có được địa vị trong trái tim Đông Phương. Cho nên, y chỉ có thể nhẫn nại.
Khoa Lạc Đặc ôm Đông Phương, cho dù Đông Phương có khóc giãy dụa, hàm răng trắng điên cuồng cắn trên bả vai. Trải qua thời gian dài bị hành hạ như vậy, Đông Phương có cơ hội thổ lộ, điều chỉnh lại tâm lý chính mình.
“Tốt lắm, tốt lắm, hết thảy đều là quá khứ.” Khoa Lạc Đặc vỗ về tóc cùng lưng của Đông Phương, nhẹ nhàng cùng hắn nói vài câu ngữ khí êm ái giống như thôi miên.
“Tốt lắm, tốt lắm, hết thảy đều là quá khứ.”
Lẳng lặng chờ đợi.
Kiên nhẫn cùng đợi
Hết thảy quá khứ.
Đông Phương rốt cục khóc nấc lên, mờ mịt thiếp đi. Khoa Lạc Đặc nhìn máu trên vai cũng nhiễm ẩm ướt áo.
Nhạc Hình Cung nhẹ nhàng đẩy cửa vào: “Thiếu gia, đây là thuốc chữa ngoài da cấp cho Đông Phương.” Hắn nhìn Khoa Lạc Đặc liếc mắt một cái, đối với vết thương trên bả vai của Khoa Lạc Đặc cũng không kinh ngạc nhiều.
Đem thuốc đặt lên bàn, Nhạc Hình Cung xoay người rời khỏi phòng.
Tay đặt trên cánh cửa, Nhạc Hình Cung dừng lại một chút: “Thuốc đó.. Đối với vết cắn trên vai cũng rất hiệu quả.” Nói với Khoa Lạc Đặc xong, Nhạc Hình Cung mỉm cười bên môi rốt cuộc cũng đi ra.
Hắn đóng cửa lại, vô thanh vô tức mà rời đi.