“Dừng lại… dừng…” Tôi thở hồng hộc nói, khuôn mặt trắng nõn bị sắc hồng nhuốm đỏ như quả cà chua, nhưng lời nói của tôi dường như không hề lọt vào tai anh hai, đôi môi anh vẫn cố chấp đặt trên chấm đỏ trên ngực trái của tôi.
Anh khẽ cắn, tay vo ve nắn bóp bên còn lại khiến chúng nó dựng đứng lên, khoái cảm như làn sóng thần ập đến khiến tôi suýt mất lý trí.
“Anh… dừng lại đi… làm ơn…” Tiếng nói vì kích thích trở nên ái muội như rên rĩ, tôi thầm chửi rủa trong lòng nhưng không thể không nói, tình trạng này quả thật quá xấu hổ mà. Cũng không phải là lần đầu, chỉ là khá lâu rồi không làm tôi nhất thời không thích nghi được, tôi biết đến nước này anh hai chắc chắn không ngừng lại nhưng vẫn ôm một tia hy vọng.
Bàn tay còn lại của anh đặt ở nơi vườn rậm bí mật, khẽ miết viên châu kia, dịch thủy màu trắng không khống chế được tràn ra càng nhiều làm ướt một mảnh ga trải giường.
“Em cảm thấy… anh sẽ dừng lại sao?” Anh hai trầm thấp nói, khuôn mặt chôn sâu vào khe ngực tôi, hôn loạn lên đó.
Tôi bị anh trêu chọc đến mức không thể chịu được, nước mắt vờn quanh hốc, rốt cuộc bật khóc nức nở, “Anh là ơn đi mà… anh hai!”
Trong phút chốc tôi nói từ “anh hai”, anh thoáng dừng lại, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ hồng của tôi, lành lạnh ra lệnh: “Không được gọi anh là anh hai nữa!”
Nhất thời tôi ngẩn người, phía dưới một ngón tay của anh đâm vào, tôi mím chặt môi ngăn mình rên ra tiếng. Ngón tay thon dài trong cơ thể tôi làm loạn một hồi, dường như cảm thấy vẫn chưa đủ anh hai lại đâm thêm một ngón vào nữa.
“A… Aa!” Tôi bật thốt kêu khẽ, đôi mày nhíu chặt vì cảm giác lạ lẫm.
Anh hai hơi ngước nhìn tôi, vẻ mặt như hài lòng, như tán thưởng tiếng rên rĩ dâm mỹ của tôi. Tôi thật sự không chịu nổi nữa, hai hàng lệ chảy đầy mặt, xấu hộ đến mức muốn ngất ngay tại chỗ.
Anh nhướng người, cúi đầu hôn lên mặt tôi, liếm hết từng giọt lệ mặn trên má tôi, hôn một cái lên trán thầm thì nói: “Đừng ngăn cản… những gì nguyên thủy nhất, bộc lộ nó ra!”
Tôi run rẩy càng dữ dội khi nghe anh hai nói, lớp mồ hôi trên người khiến cho cơ thể càng trở nên nóng bỏng như sắp bị thiêu đốt! Tung hoành trong khu vườn kia một hồi, vuốt thẳng các nếp gấp trong đó, anh hai rút hai ngón tay ra, trên đó dính đầy dịch nhầy nhụa.
Anh khẽ nâng lên miệng liếm một cái, khóe môi cong cong, nói nhỏ: “Rất ngọt… em muốn thử không?”
Tôi không kịp suy nghĩ lập tức lắc đầu, bẩn như thế làm sao có thể đưa vào miệng chứ, nhưng vẫn như anh từng nói, mọi chuyện không phải do tôi quyết định. Tay anh bắt được cằm tôi, hơi dùng sức bóp một cái, thấy tôi thà chết chứ không há miệng anh lại dùng thêm chút lực nữa, tôi đau đến bật thốt lên, ngay lập tức hai ngón tay anh đưa vào trong khoang miệng của tôi.
Mùi vị như tanh lại như ngũ vị tràn vào cổ họng, tôi khó chịu muốn nôn ra ngoài. Anh hai che miệng bắt tôi phải nuốt vào, tôi lắc đầu như trống tỏi, nước mắt lại chảy ra.
“Nuốt, ngoan nào.” Anh hai nói, hơi mỉm cười và không hề có ý lấy cái tay ra. Tôi không còn cách nào khác cố gắng ép bản thân nuốt nó xuống, cảm giác tanh tưởi lại dâng lên trọng cổ họng, tôi nín thở liều mạng “ừng ực” nuốt.
“Ngoan lắm, tiểu Lam, sau này không được cãi lời anh. Có một số việc… đừng tò mò.” Nhìn tôi đã nuốt xuống xong, anh hai rút tay nói. Lúc này mới đứng lên, chậm rãi cởi chiếc áo sơ mi đen trên người, lại từ từ tháo thắt lưng, khóa quần.
Tận dụng giây phút đó, tôi túm lấy chiếc chăn bên cạnh quấn lấy cơ thể không mảnh vải của mình, rúc người trong đó như một con sâu nhỏ.
Quẳng quần áo qua một bên, anh hai nheo mắt nhìn bộ dạng của tôi, nhìn chiếc chăn một cách không có hảo cảm.
Tôi run sợ trong lòng, do dự không biết có nên bỏ chăn ra hay không, sau một hồi tranh đấu, lòng sợ hãi đã bị áp đảo, cách tay nắm chăn của tôi càng chặt hơn. Tôi chỉ hé ra đôi mắt to, không chớp mắt nhìn anh hai.
“Anh vừa… nói gì?” Anh hai ngồi xuống mép giường, vươn tay túm chiếc chăn tôi đang xem như da mà quấn trên người.
Tôi ngắt quãng nói, “Dừng lại được không, em… em chưa khỏi bệnh bao lâu…”
Thật ra trong lòng tôi rất sợ, sợ phải mang thai. Mỗi khi làm anh không bao giờ chịu mang áo mưa, những lần trước may mắn thế nào mà tôi không hề có thai, tôi thật sự không muốn, không muốn có một sinh mệnh phải vì chúng tôi mà chịu tội.
Cận huyết có con với nhau, đứa con chắc chắn sẽ bị dị tật. Cho dù không như thế thì sao, không biết thì thôi, nếu để người khác biết mình là kết tinh của một đôi anh em ruột thịt, liệu nó có muốn sống trên đời không cơ chứ? Người ta sẽ nhìn nó như thế nào?
Đứa bé vô tội, nó không có trách nhiệm phải đau khổ vì hai chúng tôi sai trái, cho nên tôi tuyệt đối không thể để mình mang thai.
Anh hai dường như không quan tâm điều này, đối với anh mà nói, chỉ cần muốn mà thôi. Tôi biết trong mắt anh ngoài tôi tuyệt đối không có người khác, cho dù là con của mình đi chăng nữa. Nhưng tôi không như thế, tôi không nhẫn tâm đến vậy.
Hơn nữa… con người của anh bây giờ… quả thật tôi rất sợ…
“Bỏ chăn ra, tiểu Lam, không, tiểu Hy.” Anh hơi dùng sức kéo.
Tôi bất chấp tất cả kéo ngược về, hét lên, “Em xin anh mà! Anh hai!”
Bỗng nhiên đôi mắt anh bùng cháy lên ngọn lửa nổi giận, anh không nói hai lời giật chiếc chăn ra, tôi chỉ đành trơ mắt nhìn nó bay xuống sàn nhà trải thảm lông. Cái này là do anh hai cho trải từ hôm qua, do tôi cứ hay đi chân trần xuống nền gạch.
Không, lúc này không phải lúc nói chuyện đó. Quan trọng là, tại sao bỗng dưng anh lại nổi giận.
“Anh… sao vậy?” Tôi co người hỏi.
Anh hai tiến về phía tôi, dễ dàng đè tôi xuống dưới, bàn tay lại lần mò theo từng nấc xương sống đi xuống khe mông.
Tôi nổi một tầng da gà, theo bản năng cong lưng lên trên. Do đó thuận lợi đưa hai đầu nhũ hoa vẫn còn cương cứng vào miệng anh.
Cảm giác thấm ướt lại một lần nữa bao trùm cơ thể, khoái cảm che lấp mọi suy nghĩ của tôi, cho đến khi anh đâm vào.
Anh đâm vào rất sâu, khiến tôi đau nhói. Dùng hết sức nâng tay đẩy anh ra nhưng vô ích, tôi cắn răng kìm chế tiếng “đau” ép nó trở về. Tôi biết lúc này than đau chỉ khiến anh càng thêm dữ dội mà thôi.
Rút ra, đâm vào. Hai động tác đơn giản đó liên tục lập lại như một bài hát bị lỗi. Tốc độ càng lúc càng nhanh, độ sâu càng lúc càng tăng.
Tôi liếc nhìn bụng mình, phía bụng dưới nổi lên một hình trụ dài khiến người ta hoảng sợ. Tôi bật khóc, nức nở: “Từ từ, anh hai, đau quá…”
Anh hai vẫn không giảm tốc độ, càng lúc càng cuồng bạo. Sự phản kháng của tôi một chút cũng không có tác dụng, tôi chán nãn từ bỏ. Chỉ biết nằm im chịu đựng sự dày vò này.
Khoái cảm có, nhưng đau đớn lớn hơn nhiều…
Không biết qua bao lâu, anh hai gầm lên một tiếng bắn vào cơ thể tôi, đem tôi từ trong mê man vực dậy. Tôi thét một tiếng, hai tay nắm chặt, sức lực như bị rút cạn. Chưa kịp nghỉ ngơi, anh hai lại tiếp tục.
Tôi thật sự khiếp sợ, luôn miệng “không!”.
Cuối cùng, không rõ là lần thứ mấy, tôi ngất đi trong im lặng.
Bên tai vang lên hơi thở gấp rút của anh, còn có, giọng nói dịu dàng hiếm thấy…
“Cầu xin em, đừng gọi anh là anh hai nữa có được không?”
Tôi mơ màng, cứ tưởng mình đang mơ, đôi môi mấp máy hỏi, “Anh nói gì cơ?”
Không ngờ lại thật sự có câu trả lời, anh trầm thấp lặp lại: “Đừng gọi anh hai nữa… sự thật này, dù có quyết đoán đến thế nào, anh, vẫn không thể đối mặt được”.
Khóe mắt tôi, xuất hiện một giọt lệ.
Giọt lệ, chảy ra từ tim.