Địa Cầu Online

chương 230

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Cẩn Duy

Edit: Ping pong

Roi dài màu đỏ giống như một con rắn mềm mỏng, dễ dàng quấn lấy đoản trượng.

Grea nhướng mày ngạc nhiên. Hiện tại hắn ta đang sử dụng hiệu ứng đặc biệt của cây gậy- có thể thay đổi vị trí của mình liên tục. Đồng thời khi hắn dịch chuyển tức thời, đoản trượng cũng xoay liên tục °. Mộ Hồi Tuyết có thể một roi trói được đoản trượng giữa không trung đã đủ thể hiện thực lực của cô.

Mộ Hồi Tuyết cao giọng nói: "Ta trói hắn rồi!"

Trói đoản trượng tương đương với trói đoàn trưởng gánh xiếc.

Mộ Hồi Tuyết giẫm mạnh xuống đất, hai tay giữ chặt roi dài cùng Grea tạo thành tư thế ngang hàng. Bên kia, Andre nổi giận gầm lên một tiếng, nắm đấm nện xuống Grea.

Vì đoản trượng bị roi da cuốn chặt nên Grea không thể di chuyển. Thế nhưng như vậyvẫn chưa thể hạn chế được thực lực của hắn ta, hắn bất đắc dĩ một tay cầm đoản trượng, một tay đè lại mũ dạ của mình rồi nhanh nhẹn né trái né phải. Nắm đấm của Andre nhanh đến mức vượt qua tầm nhìn của Đường Mạch, tương tự, tốc độ né tránh của Grea cũng khiến hắn ta hóa thành hư ảnh, ngay cả Đường Mạch cũng không thể nhìn rõ.

Mộ Hồi Tuyết ở bên cạnh khống chế, Andre thì tấn công ngay chính diện.

Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt liếc nhau, hai người một trái một phải trực tiếp lao lên.

Bốn người cùng nhau ra tay, Grea nheo mắt, tay cầm đoản trượng đột nhiên buông ra. Cây gậy tinh tế đó bị Mộ Hồi Tuyết chụp lấy, cô trực tiếp ném cho Đường Mạch để hắn sử dụng. Nhưng khi Đường Mạch học theo Grea, đọc câu chú ngữ để kích hoạt hiệu quả của đoản trượng thì lại chẳng có gì xảy ra.

Grea mỉm cười nói: "My lady, trên đời này chỉ có một Đoàn trưởng của Gánh xiếc thú kỳ quái mà thôi."

Tuy không thể sử dụng nhưng đây cũng là một đạo cụ hiếm có cực kỳ mạnh. Nó cũng chẳng giống mấy cây dù nhỏ được sản xuất hàng loạt của Bà ngoại Sói, Đường Mạch dứt khoát ném cây dù nhỏ sang một bên, cầm cây gậy tấn công Grea.

Phó Văn Đoạt cùng Andre tấn công chính, Đường Mạch cùng Mộ Hồi Tuyết linh hoạt không ngừng đánh lén.

Rất nhanh, trên cơ thể bốn người đều mang thương tích. Grea nghiêng đầu tránh đòn tấn công của Phó Văn Đoạt, bên kia, nắm tay của Andre liền đấm qua. Grea nhanh nhẹn tránh thoát một kích, trước mặt lại là vũ khí của Đường Mạch cùng Mộ Hồi Tuyết vung tới.

Cứ như vậy, kết quả đã rõ ràng.

Không giống như Bà ngoại Sói, ông già Noel và những con quái vật bạo lực trong Hắc tháp, Đoàn trưởng gánh xiếc cùng Vương hậu Hồng Đào đều thuộc dạng tấn công mạnh mẽ nhất trong đám Boss của Hắc Tháp. Mặc dù thực lực của họ chưa chắc đã mạnh hơn hai người trước, nhưng họ giỏi ở chỗ có thể đánh hội đồng kéo dài thời gian, khiến kẻ địch không thể đánh đến chỗ bọn họ.

Ba người Phó Văn Đoạt dồn Grea đến một góc chết, Đường Mạch lập tức chống hông, lớn tiếng nói: "Trả ông nội cho ta!"

Ngọn lửa hừng hực nháy mắt bùng ra, lao tới cắn nuốt Grea.

Bên trong ánh lửa, một bóng người màu đen chật vật dẫm chân xuống, cả người nhảy lên không trung. Mộ Hồi Tuyết vung roi trói lấy chân Grea, roi dài quấn quanh mắt cá chân của hắn ta, chỉ thấy quý ông tóc vàng cúi đầu, nở một nụ cười tao nhã với cô.

Mộ Hồi Tuyết lập tức nhận ra có vấn đề, buông tay nắm roi ra. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, Grea nắm lấy cây roi, truyền tia sét từ lòng bàn tay mình đến tay cô. Mộ Hồi Tuyết bị dòng sét dữ dội đánh bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất rồi nôn ra một búng máu.

Đám người Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía Grea.

Đoàn trưởng gánh xiếc giữ lấy roi của Mộ Hồi Tuyết, vững vàng đáp xuống đất. Hắn ta cười nói: "Các ngươi cầm vũ khí của ta, tất nhiên ta phải cướp một cái khác về. Thứ này cũng không tồi nhỉ?"

Roi của Mộ Hồi Tuyết cũng là một đạo cụ hiếm có, mà lúc này mọi người cũng hiểu được, năng lực đặc biệt của Đoàn trưởng Gánh xiếc là thao túng tia chớp.

Mỗi một roi hắn quất xuống, mặt đất liền nứt ra một cái khe rất sâu, tia sét khiến cả khu đất lớn cháy đen.

Bốn người không ngừng tránh né roi của hắn, bây giờ bọn họ mới phát hiện rằng có lẽ cái roi dài đó đối với Grea còn sử dụng tốt hơn là đoản trượng. Cây gậy kia thật sự quá ngắn, không có phạm vi tấn công rộng như roi da, hiện tại bọn họ đều không thể tiếp cận Grea.

Phó Văn Đoạt nhíu mày, quay đầu nói: "Cùng lên đi, tôi sẽ mở đường."

"Được!"

Cả ba người đều lựa chọn tin tưởng Phó Văn Đoạt.

Khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội tốt, Phó Văn Đoạt vung tay, vũ khí đen hình chóp sắc nhọn hiện lên trên hai tay anh. Grea thấy thế liền trực tiếp vung ra vài roi. Phó Văn Đoạt lại múa may hai tay, vũ khí đen sắc nhọn va chạm với roi dài màu đỏ, tiếng ma sát kim loại vang lên dữ dội.

Bóng roi dày đặc bao phủ, đột nhiên Phó Văn Đoạt mở ra một đường, ba người Đường Mạch thuận thế lao về phía trước.

Thấy tình hình không ổn, Grea hơi cong khoé môi. Đòn đánh tiếp theo của hắn ta trực tiếp trói chặt tay trái của Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cau mày, đang định tránh qua một bên. Tia sét dữ dội truyền thẳng dọc theo roi dài đến cánh tay trái của Phó Văn Đoạt, ngay lập tức cướp đi vũ khí kim loại đen.

Phó Văn Đoạt khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, lảo đảo lùi lại ba bước, một tay chống đất ổn định thân mình.

Cánh tay trái của anh đứt lìa, máu chảy từ vết thương xuống mặt đất. Thế nhưng bên kia, ba người Đường Mạch đã đứng trước mặt Grea. Hắn ta không còn đường nào rút lui, cơ hội thoát ra gần như bằng không. Lúc này, hắn ta thấp giọng cười một tiếng: "Dù sao đám các ngươi cũng phải chết một người, không thì Hắc tháp lại cho rằng ta nương tay mất."

Vừa dứt lời, hắn ta lấy ra một quả bóng nhỏ nhiều màu sắc.

Đây là phiên bản thu nhỏ của quả bóng thăng bằng được sử dụng trong rạp xiếc, khi nó lơ lửng trên không trung, tất cả mọi người đều sững sờ, dự cảm chẳng lành ập đến. Đường Mạch vội nói: "Rút lui!". Nhưng không kịp nữa rồi.

Đoàn trưởng Gánh xiếc thú kỳ quái là một người mang trái tim nhỏ. Hắn ta chia tim mình làm ba phần, hai phần dành cho Đường Mạch, phần còn lại dành cho Phó Văn Đoạt.

Trong bốn người, Grea thù nhất là Đường Mạch.

Hắn ta quay đầu nhìn Đường Mạch rồi bóp nát quả bóng bảy màu trên tay, ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc lóe lên từ tay hắn ta. Nó lập tức biến thành một sợi dây, dùng tốc độ không thể tin nổi vút đến bao quanh Đường Mạch, kéo hắn về phía Grea. Grea một tay tóm cổ Đường Mạch, tay kia nắm lấy đoản trượng Đường Mạch đang cầm.

Đường Mạch chớp mắt liên tục, hắn định dùng dị năng Một người đàn ông rất nhanh để chạy thoát. Thế nhưng Grea kịp thời xiết chặt tay hắn, cúi xuống bên tai hắn rồi nhẹ nhàng "suỵt" một tiếng:"My lady, Cinderella chỉ nói các ngươi có thể đánh bại ta, chưa nói cái giá lớn các ngươi phải trả là gì. Chỉ chết một người cũng đã chứng minh là các ngươi rất mạnh rồi. Sợi dây bảy màu trói ngươi cũng không phải thứ có thể dễ dàng thoát được, đừng lãng phí đạo cụ nữa..." Ngừng một chút, hắn ta cười thâm thuý: "Hoặc là dị năng."

Tròng mắt Đường Mạch co lại, Grea không chút do dự bóp chặt cổ hắn. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Đường Mạch có thể sẽ bị hắn ta bóp chết. Mọi người căn bản không kịp cứu hắn, Phó Văn Đoạt thấy vậy trực tiếp lao lên. Nhưng vào lúc này, Mộ Hồi Tuyết lật người lấy ra một chiếc la bàn nhỏ, tay kia nhanh chóng di chuyển kim chỉ nam.

"Lời lẽ sai trái, sợi dây không thể giải thích trên đời này, ta phản bác!"

Trong phút chốc, phảng phất như có tiếng thuỷ tinh tan vỡ, sợ dây bảy màu trói Đường Mạch bỗng vỡ tan tành.

Grea hiếm khi lộ vẻ kinh ngạc, Đường Mạch nhân cơ hội lấy ra que diêm lớn, hét lên một tiếng rồi châm vào tay phải của hắn ta. Grea nhận ra que diêm này, tuy thực lực của Mosaic không mạnh nhưng đạo cụ của cô bé rất thú vị. Hắn ta lập tức chặt đứt cánh tay phải, trong lúc Đường Mạch trốn thoát, Grea ngẩng đầu nhìn Mộ Hồi Tuyết, kinh ngạc nói: "Tại sao nhân loại lại có được nó?"

Đường Mạch lau vết máu trên khoé môi, quay đầu nhìn Mộ Hồi Tuyết.

Câu hỏi này hắn cũng muốn biết đáp án.

La bàn sai trái, đây là đạo cụ hiếm có cùng đẳng cấp với đồng hồ báo thức chân lý.

Đạo cụ hiếm có tất nhiên cũng phân ra cao thấp.

Đồng tiền vàng của Quốc Vương không bằng đoản trượng của Grea, đoản trượng của Grea lại kém hơn so với kẹo que của ông già Noel. Mà ở trên chúng nó là La bàn sai trái và Đồng hồ báo thức chân lý.

Trước đây khi ở trong pháo đài sắt thép của Schrödinger, Đường Mạch chỉ muốn mang cái đồng hồ chân lý giả đi, Schrödinger đã chế giễu hắn nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng hiện tại thế mà Mộ Hồi Tuyết lại có được la bàn sai trái, còn là hàng real.

Mộ Hồi Tuyết thu hồi la bàn: "Trên đời này không có đạo cụ nào mà không thể sở hữu, câu này ta muốn phản bác lại lời của ngươi. "

Grea im lặng nhìn cô, thật lâu sau, hắn ta bất đắc dĩ nở nụ cười.

Đoàn trưởng Gánh xiếc đi tới, nhặt lên chiếc mũ dạ bị rơi do ban nãy phải tránh que diêm lớn của Đường Mạch. Hắn ta đội mũ lên, cười nhẹ: "Ta nhận thua, chúc mừng các ngươi thông quan tòa Hắc tháp ta canh giữ. Hắc tháp không nói cho ta biết các ngươi có La bàn sai trái." Hắn ta nhìn Mộ Hồi Tuyết như thể đang quan sát điều gì đó, sau đó nói rằng: "My lady, hoá ra ngươi đã dung hợp với nó thành công. Có nó trên tay, bất kì sinh vật nào cũng không thể giết được ngươi. Nhưng có được đạo cụ mang loại cấp bậc này cũng là một điều rất nguy hiểm, ngươi sẽ hoàn toàn phá vỡ tính công bằng của trò chơi, có thể sẽ bị Hắc tháp ghi thù, lúc đó sẽ xảy ra chuyện không tốt đó nha."

Nghe vậy Mộ Hồi Tuyết khựng lại một chút, sau đó bình tĩnh đáp lời: "Vậy ta cũng sẽ từ từ đợi Hắc tháp trả thù."

Grea khoát tay.

Dù ngoài miệng hắn ta tuyên bố nhận thua, nhưng cả bốn người Đường Mạch đều cảnh giác nhìn hắn.

Chỉ thấy Grea cầm đoản trượng bằng cánh tay nguyên vẹn, xoay người đi về phía Hắc tháp. Khi đi được nửa đường, hắn ta dừng lại, ngẩng đầu nhìn hoàng hôn dần buông xuống. Trong thế giới của Hắc tháp không có hoàng hôn, chỉ có một vòng ánh sáng thiên thể màu đồng. Hắn ta nhìn chằm chằm nó hồi lâu, như thể sau này sẽ không thấy được cảnh đẹp như vậy nữa.

Grea khẽ cười một tiếng, hắn cúi đầu, đè lại mũ và tiếp tục đi vào Hắc tháp.

"Hoan nghênh đến với Đoàn Xiếc Thú Kỳ Quái, buổi biểu diễn đêm nay đã hạ màn thành công tốt đẹp."

Bóng dáng đoàn trưởng gánh xiếc dần dần biến mất dưới toà Hắc tháp, tới khi hắn hoàn toàn đi khuất, bốn người chơi mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay một giây khi Grea biến mất, Hắc tháp lơ lửng phía trên bỗng bùng lên ánh sáng bảy màu rực rỡ. Giai điệu trẻ thơ vui vẻ cất lên, người chơi trên khắp thế giới đều dừng lại lắng nghe bài hát một cách ngạc nhiên.

Khi bài hát kết thúc, giọng nói trẻ con trong trẻo của Hắc tháp vang lên tiến hành thông báo toàn cầu -- --

"Ding dong! Vào lúc giờ phút ngày tháng năm , Trung Quốc khu , người chơi chính thức Phó Văn Đoạt, Đường Mạch, Mộ Hồi Tuyết, Andre Ivan Petronov, Phó Văn Thanh, Trần San San thành công thông quan toà Hắc tháp thứ nhất."

"Ding dong! Vào lúc giờ phút ngày ......"

Thông báo liên tiếp ba lần, cuối cùng Hắc tháp tổng kết lại: "Đếm ngược sáu ngày, tộng cộng còn lại bốn tòa Hắc tháp, mong người chơi cố gắng công tháp!"

Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Hắc tháp, thở phào nhẹ nhõm.

Grea biến mất, Trần San San cùng Phó Văn Thanh vội vàng chạy tới chữa thương cho mọi người.

Phó Văn Đoạt bị thương nặng nhất. Anh tự mình đỡ roi của Grea khiến cánh tay trái đứt lìa, trên cơ thể cũng đầy vết thương dữ tợn. Nhưng nhờ dị năng tái tổ hợp gen, tốc độ hồi phục của anh cũng rất nhanh, không bao lâu sau, Andre lại trở thành người bị thương nặng nhất.

Mọi người rời đi tìm một nơi để nghỉ ngơi.

Tạm dừng chân ở một toà nhà văn phòng bỏ hoang, Đường Mạch định hỏi Mộ Hồi Tuyết về chuyện la bàn sai trái. Bỗng nhiên, một âm thanh nặng nề ầm ầm từ ngoài cửa sổ vọng vào. Nó nghe như tiếng hàng vạn tòa nhà cao tầng đang đồng loạt sụp xuống, mặt đất nứt ra như đang gào rú.

Ở độ cao tầng , đám người Đường Mạch nhìn thấy thành phố Bắc Kinh cách đó không xa, hai mắt trừng lớn...

Chỉ thấy nơi giao nhau giữa khu Xương Bình cùng khu Hải Điến phân ra làm đôi, từng toà nhà cao chọc trời sụp đổ.

Như thể bị hoà tan, nền văn minh nhân loại hoàn toàn sụp đổ trước mắt tất cả người chơi.

Những toà nhà mọc đến tận tầng mây, những tòa tháp cao lớn, những cây cầu vượt....

Cố Cung, Thiên Đàn, công viên Bắc Hải......

Trong thành phố, tất cả ký ức của con người hoàn toàn tan rã. Khung cảnh tráng lệ như vẻ huy hoàng cuối cùng của ngày tận thế, đắm mình trong những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, hàng vạn con người cuống cuồng chạy ra khỏi thành phố.

Khi thành phố sụp đổ đến viên gạch cuối cùng, tòa tháp khổng lồ màu đen lơ lửng trên Cố Cung lóe lên một tia sáng trắng. Nó nhẹ giọng bình tĩnh nói: "Ding dong! Trung Quốc khu đã biến mất."

Lời nói vừa dứt, mọi thứ dường như bị nhấn nút tạm dừng.

Tất cả những người chơi chưa rời khỏi Trung Quốc khu đều dừng lại tại chỗ, một số vẫn đang bỏ chạy, một số chỉ còn cách ranh giới Bắc Kinh vài mét. Nhưng bọn họ đều dừng lại.

Phó Văn Thanh nhìn thấy một phụ nữ trẻ tuổi chạy qua đống đổ nát ở ngã ba khu Xương Bình cùng khu Hải Điến, đột nhiên cô ta dừng lại. Trước mặt cô chỉ cách nửa mét, một bức tường trắng phát sáng từ từ nhô lên, bao phủ cô và toàn bộ thành phố Bắc Kinh.

Một âm thanh nứt toác vang lên, hơn . người chơi tan vỡ và biến mất trên mặt đất.

Tòa tháp đen phía trên Cố Cung cũng phát ra âm thanh nhẹ nhàng, hóa thành ánh sáng trắng chói mắt rồi hoàn toàn tiêu tán.

Mọi thứ diễn ra chỉ trong năm phút.

"Ding dong! Vào ngày tháng năm , toà Hắc tháp ngẫu nhiên đã biến mất."

Truyện Chữ Hay