Đi Trong Sương Mù

chương 38: c38: đừng nóng vội sẽ rất sớm gặp lại nhau

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 38.

Đừng nóng vội... Sẽ rất sớm gặp lại nhau

"Tôi không đồng ý."

Văn phòng Cục trưởng, Cục Công An.

Lâm Tái Xuyên đứng thẳng tắp trước cửa, kiên quyết nói ra bốn chữ, vẻ mặt nặng nề, lạnh băng.

Ngụy Bình Lương nhìn thái độ không chịu nhượng bộ của anh, không khỏi thở dài một hơi.

Thời gian lùi lại mười phút trước...

Lâm Tái Xuyên đi đến cửa văn phòng Cục trưởng, giơ tay gõ gõ cửa.

"Vào đi."

Lâm Tái Xuyên vừa bước vào cửa, Ngụy Bình Lương nhanh chóng đứng dậy, dứt khoát hỏi anh, "Ngày hôm qua, đội điều tra hình sự các cậu dẫn cháu trai Phó Thính trưởng Trịnh về đúng không?"

Vẻ mặt Lâm Tái Xuyên lãnh đạm: "Tôi không biết ai là cháu trai Phó Thính trưởng Trịnh. Miễn là người bị tình nghi làm trái pháp luật, đều bị tạm giữ ở Cục Công an".

Ngụy Bình Lương xua xua tay, vẻ mặt như bị đau răng, "Thằng nhãi này, đừng giở giọng này ở đây. Không phải cậu vừa gọi Trịnh Nghiệp Học vào phòng thẩm vấn đấy à?"

Lâm Tái Xuyên nói: "Trịnh Nghiệp Học là nghi phạm số một".

Ngụy Bình Lương rót ly trà hoa cúc dưỡng sinh, vẻ mặt thổn thức không thôi: "Người tên Trịnh Nghiệp Học này, mấy năm trước tôi đã nghe danh. Ỷ vào việc cha mở công ty, bác có bối cảnh ở Tỉnh Thính, chưa làm được việc tốt nào. Chính là kiểu người ăn chơi trác táng với đủ hạng người. Có điều, lần này cậu ta đá phải tấm thép rồi".

"Lão Trịnh cả đời công bằng, chính trực, liêm khiết, sắp sửa vinh quang về hưu lại bị cháu trai gây ra chuyện rắc rối này. Đúng là khí tiết tuổi già khó giữ." Ngụy Bình Lương vừa nói, vừa lắc đầu thở dài, "Thính trưởng Trần nghe có chuyện này, sáng sớm nay đã tự gọi điện thoại hỏi tôi, sao lần này lại ra quân rầm rộ như vậy".

Nghe đến đây, Lâm Tái Xuyên hơi nhíu mày, như mơ hồ ý thức được chuyện gì.

"Tôi báo cáo cho Thính trưởng Trần tình hình điều tra từ vụ Lưu Tĩnh đến bây giờ. Danh sách lần trước cậu đưa, tôi cũng tiết lộ cho ông ta một chút". Ngụy Bình Lương nói, "Ý của Thính trưởng Trần là, phạm vi liên lụy của vụ án này quá rộng. Điều tra sau này có một số người, chỉ bằng khả năng của Cục Công an chúng ta không xử lý được".

"Vì vậy, về sau, Tỉnh Thính sẽ tiếp nhận vụ án này".

Lâm Tái Xuyên nghe vậy trầm mặc một lát.

Nếu vụ án chuyển giao cho Tỉnh Thính, kết quả điều tra cuối cùng thế nào, Cục Công an thành phố bọn họ không thể can thiệp được.

Lâm Tái Xuyên không nghĩ các đồng sự công tác ở cơ quan công an Tỉnh Thính có cấu kết gì với tổ chức kia. Trong danh sách kia cũng đúng là không có tên một cảnh sát nào. Nhưng khó đảm bảo "những người đó" sẽ không duỗi tay đến phía trên tỉnh, có động tác ngầm gì đó.

Quyền điều tra vụ án này một khi chuyển giao đi, muốn tiếp nhận trở về lại càng thêm khó khăn.

Lâm Tái Xuyên kiên quyết nói, "Tôi không đồng ý".

Biểu cảm trên mặt Ngụy Bình Lương đúng kiểu "Tôi biết cậu sẽ nói như vậy". Ông ngồi xuống sô pha, bắt đắc dĩ hỏi, "Vậy cậu muốn làm thế nào? Ít nhất để tôi có lý do nói với bên kia".

"Vụ án này Cục Công an thành phố điều tra đến nay nước sâu thế nào còn chưa rõ. Để Tỉnh Thính tiếp nhận, toàn quyền điều tra, tôi không thể yên tâm".

"Tỉnh Thính nếu muốn tham dự điều tra, có thể cử tiểu tổ điều tra đến Phù Tụ. Cục Công an sẽ cung cấp thông tin vụ án cho bọn họ. Bọn họ có thể tiến hành công tác điều tra độc lập. Đội điều tra hình sự sẽ không can thiệp. Nhưng việc thẩm vấn nghi phạm cần phải tiến hành ở phòng thẩm vấn của Cục Công an. Các nhân chứng, nghi phạm có liên quan đến vụ án đều cấm mang khỏi Cục Công an".

Lâm Tái Xuyên bình tĩnh nói: "Thính trưởng Trần nếu có bất kì bất mãn gì với phương án này, nhờ ngài bảo ông ta liên hệ trực tiếp với tôi. Tôi sẽ nói chuyện với ông ấy".

Ngụy Bình Lương: "............"

Dù sao Lâm Tái Xuyên cũng là người do quốc gia huấn luyện, dù tính cách có ôn hòa, khiêm tốn, bên trong tuyệt đối là một cái xương cứng. Chuyện anh không thể chấp nhận, đừng nói chỉ là Thính trưởng công an tỉnh, kể cả là thầy giáo huấn luyện đặc biệt của anh tự mình đến đây, anh cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ, dù chỉ một bước.

Câu "quan trên một cấp đè chết người", nhưng nếu cách mấy cấp thì lại không có sức nặng mấy. Thính trưởng Trần là lãnh đạo trực tiếp của Ngụy Bình Lương. Nhưng mà, ông cách Lâm Tái Xuyên có hơi xa.

Nói tỉ mỉ ra thì Lâm Tái Xuyên và Thính trưởng Trần còn gọi là có "chút va chạm".

Năm anh tròn hai mươi tuổi, vừa vào Cục Công an, Thính trưởng Trần đã thòm thèm nhìn Cục Công an thành phố Phù Tụ có thể có nhân tài tố chất siêu việt do bên trên bồi dưỡng. Ông luôn muốn điều anh đến công tác bên Tỉnh Thính nhưng bị Lâm Tái Xuyên từ chối.

Ba năm liên tục, ông đề nghị Lâm Tái Xuyên chuyển khỏi Phù Tụ. Lâm Tái Xuyên liền từ chối ông ba lần, không chỉ thế, từ chối còn khá kiên quyết.

Có thể lão Trần thấy mất mặt thấy người trẻ tuổi này không biết điều nên cáu kỉnh. Mấy năm sau, cuối cùng, ông không liên hệ với Lâm Tái Xuyên nữa.

Thời trẻ, lúc Ngụy Bình Lương vẫn là cảnh sát nhỏ bình thường, bên ngoài kiên cường đấu tranh anh dũng, nổi tiếng tính tình nóng nảy. Giờ, ông già rồi, ngồi trong văn phòng ngược lại khéo đưa đẩy không ít, "Được rồi. Tôi sẽ truyền đạt cho Thính trưởng Trần một vài ý của cậu... Có điều, tôi không đủ dũng cảm tranh luận với cấp trên như vậy. Nếu ông ta không chịu, tôi sẽ bảo ông ta liên hệ trực tiếp với cậu".

Lâm Tái Xuyên gật gật đầu: "Có thể. Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước".

"Ừ... À, đúng rồi, Phó Thính trưởng Trịnh vừa nhắn tin cho tôi, nguyên văn là: Việc này không cần nể mặt, đối xử bình đẳng là được".

"Rõ".

Lâm Tái Xuyên từ văn phòng Cục trưởng trở về, cả một phòng đội điều tra hình sự nhìn anh. Hạ Tranh cẩn thận hỏi: "Đội trưởng Lâm, bên Tỉnh Thính tìm anh có việc gì sao?"

Lâm Tái Xuyên lắc đầu: "Không có gì."

Chuyện này cuối cùng phát triển thế nào còn chưa biết, lúc này chưa cần nói ra, nhiễu loạn tâm trí đồng sự.

Anh hỏi "Bên Trịnh Nghiệp Học thế nào rồi?"

"Chưa nói gì. Hù dọa thế rồi nhưng cậu ta vẫn chưa nói".

Cảnh sát đúng là tìm được bản lưu tin nhắn qua lại chung chung giữa Trịnh Nghiệp Học và Hình Chiêu nhưng khi gọi điện đến thì không ai nghe máy; hơn nữa, cũng không tra được thông tin về chủ sở hữu số điện thoại này.

Lâm Tái Xuyên vốn muốn dùng việc này lừa Trịnh Nghiệp Học một chút. Rốt cuộc, Trịnh Nghiệp Học vẫn cắn chết không mở miệng.

Tín Túc đứng cạnh "A" một tiếng, "Có phải chúng ta đã quên một người rồi không?"

Lời này vừa nói ra, cảnh sát trong văn phòng đều quay đầu nhìn cậu.

"Cục Công an thời gian dài như vậy đều không có động tĩnh gì. Hẳn là Hình Chiêu ở nhà không chờ được nữa rồi". Tín Túc cười cười, vẻ mặt ôn hòa, vô hại, "Có phải chúng ta cũng nên gặp ông ta một lần rồi không?"

"........." Chương Phỉ nhìn thấy Tín Túc cười như vậy, lông tơ trên người lập tức dựng đứng. Mỗi lần người này lộ ra nụ cười mỉm đầy bụng xấu xa kiểu này nghĩa là có người chuẩn bị gặp xui xẻo.

Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lát, "Ừm. Liên hệ bảo ông ta nhanh chóng đến Cục Công an phối hợp điều tra đi".

Bàn giao công việc xong, Lâm Tái Xuyên cùng Tín Túc đi về phía văn phòng trên tầng.

Lâm Tái Xuyên hỏi cậu: "Tỉnh lúc nào?"

"Không lâu lắm. Ngủ không ngon lắm". Tín Túc lười biếng ngáp một cái, "Chờ vụ án này kết thúc, tôi phải xin nghỉ về nhà ngủ bù".

Nghe lời nói ngang nhiên thừa nước đục thả câu, Lâm Tái Xuyên cũng không nói gì, chỉ hơi thất thần mà khẽ cau mày, giống như suy tính gì đó.

Tín Túc lại nói: "Tỉnh Thính bên kia muốn tiếp vụ án này à?"

Lâm Tái Xuyên đã quen khả năng đọc suy nghĩ và suy luận chính xác của đối phương, nhẹ giọng trả lời: "Đúng vậy. Nhưng hẳn còn cách cứu vãn. Bên kia cũng không nói quá quyết liệt".

Tín Túc gật gật đầu: "Thật ra cũng dễ hiểu. Dù sao vụ án này dính dáng đến số lượng người bị tình nghi không nhỏ, nói thế nào cũng được coi là vụ án lớn. Tỉnh Thính bên kia chỉ sợ cũng lo một Cục Công an thành phố nho nhỏ nuốt không trôi".

Dừng một chút, cậu lại thấp giọng nói: "Nhưng nếu vụ án này chuyển giao cho Tỉnh Thính, kết quả thế nào cũng không nói chắc được".

Lâm Tái Xuyên khẽ thở dài, đến gần như không thể nghe thấy. Anh cũng đang lo chuyện này.

"Chúng ta đánh cược đi". Tín Túc duỗi ngón út ngoắc ngoắc trước mặt anh, "Tôi cá là trong vòng ba ngày, Hình Chiêu sẽ sa lưới".

Ba ngày.

Lâm Tái Xuyên không cảm thấy trong vòng 3 ngày bọn họ có thể tìm được chứng cứ luận tội Hình Chiêu. Anh bước đi không ngừng, nhìn về phía Tín Tức: "Đánh cược gì?"

Đôi mắt Tín Túc cong cong xinh đẹp loang loáng ý cười, mang theo vẻ khoái chí khi thực hiện được âm mưu: "Nếu tôi thua, anh bảo tôi làm gì cũng được. Nếu tôi thắng, anh phải đáp ứng một yêu cầu trong phạm vi hợp pháp của tôi".

Yêu cầu trong "phạm vi hợp pháp", vừa nghe đã thấy không phải việc gì có đạo đức.

Lâm Tái Xuyên gật đầu một cái: "Có thể."

Hai giờ chiều, Hạ Tranh gọi điện thoại, nói Hình Chiêu đã tới Cục Công an.

Lâm Tái Xuyên vốn dĩ muốn đến phòng thẩm vấn gặp ông ta, Tín Túc chủ động xung phong ra trận: "Để tôi đi. Tôi chờ ông ta lâu lắm rồi".

Lâm Tái Xuyên hơi chần chừ: "Ông ta sẽ không nhận ra cậu sao?"

Tín Túc nói: "Không sao. Ông ta chưa gặp tôi".

Lâm Tái Xuyên gật gật đầu.

Để Tín Túc đi đối phó loại người mặt người dạ thú, "văn nhã bại hoại" chính là dùng móng tay nhọn lột vỏ quýt dày, bởi vì bản thân Tín Túc cũng chính là người xuất sắc trong số những người "văn nhã bại hoại", bản lĩnh cao hơn một bậc. Cậu là người biết rõ nhất việc cần phải đối phó với người như Hình Chiêu thế nào.

Hình Chiêu mặc một bộ vest, ngồi ngay ngắn, ưu nhã trong phòng thẩm vấn. Thậm chí, tay ông còn cầm một ly trà Phổ Nhi.

Tín Túc đẩy cửa đi vào, cười vô cùng thân thiện với ông ta: "Chào ông. Tôi là cảnh sát đội điều tra hình sự của Cục Công an. Ông là hiệu trưởng Hình Chiêu đúng không?"

Hình Chiêu hơi nhướn mày, như thể hơi bất ngờ vì Lâm Tái Xuyên không tới gặp ông mà chỉ giao cho một cảnh sát bình thường thẩm vấn, nhưng vẫn lịch sự gật gật đầu đáp lại Tín Túc.

Tín Túc lười nhác ngồi xuống ghế, giọng không hề để ý: "Chuyện là thế này, Cục Công an thành phố đang điều tra một vụ án cưỡng ép bán dâm lớn, trước mắt đã tìm được hơn 20 người bị hại. Không khéo là những người bị hại đều có một điểm chung..."

Cậu khéo léo mà dừng một chút, hai mắt nhìn về phía Hình Chiêu: "Các cô ấy đều học trường trung học Thịnh Tài. Hơn nữa, trước khi bị xâm hại, ít nhiều đều từng có liên hệ với ông, hoặc là đến nhà ông, hoặc được ông giới thiệu việc làm thêm, hoặc là từng chịu ơn của ông. Hẳn ông có ấn tượng với mấy nữ sinh này. Thế này có phải hơi quá trùng hợp không? Hiệu trưởng Hình, ông muốn giải thích gì không?"

Hình Chiêu như thể phản ứng chậm, một lúc lâu sau mới nói đầy vẻ khó tin: "Các cậu là đang nghi ngờ tôi có liên quan đến vụ án này sao?"

"Có câu, một lần là trùng hợp, hai lần là manh mối, ba lần là chứng cứ", Tín Túc mỉm cười ra vẻ đầy cảm thông, giọng ôn hòa: "Nhiều người bị hại như vậy đều từng tiếp xúc với ông. Cục Công an thành phố nghi ngờ ông cũng là việc đương nhiên. Mong hiệu trưởng Hình đừng để bụng".

Sắc mặt Hình Chiêu hơi trầm xuống.

Không biết Lâm Tái Xuyên từ đâu móc ra đứa nhóc không biết nói tiếng người này. Từ thái độ và lời nói của đối phương, Hình Chiêu cảm thấy bị xúc phạm, không được tiếp đón chu đáo. Ông bị cảnh sát coi thường, thậm chí không thèm đối đãi tử tế.

Chuyện này hẳn là ván cờ giữa ông và Lâm Tái Xuyên. Chứ không phải cuộc nói chuyện của ông với tên nhóc trước mặt này. Còn không biết cậu ta vừa vào làm được mấy ngày, không hề có thái độ rèn luyện chuyên nghiệp, tác phong của cảnh sát, chỉ là "bao cỏ" xinh đẹp không biết gì, nói chuyện cũng khiến người nổi giận lôi đình.

"Nhiều năm như vậy, số học sinh từng được tôi giúp đỡ nếu chưa đến hàng ngàn thì cũng phải hàng trăm. Không bằng các cậu từng bước điều tra cẩn thận, xem xem các em ấy có phải đều bị "ngộ hại" thật không?!" Hình Chiêu ngồi dậy, hơi nổi giận, "Công tác điều tra của Cục Công an các cậu có phải hơi quá võ đoán rồi không? Đến việc giúp đỡ học trò cũng trở thành lý do nghi ngờ tôi sao?!"

Tín Túc lại mang một gương mặt tươi cười không thể bắt bẻ, giọng hòa hoãn, "Ngài đừng nổi giận. Mỗi người có liên quan đến vụ án đều sẽ tiếp nhận thẩm vấn của Cục Công an. Nếu thật sự không có quan hệ với vụ án thì chúng tôi sẽ để ngài đi rất nhanh".

Hình Chiêu ý thức được bản thân thất thố. Ông vốn dĩ hẳn là bên thành thạo, không chế tiết tấu của buổi thẩm vấn, ông mới là người nắm toàn cục.

Huyệt Thái Dương của Hình Chiêu giật thình thịch. Ông nhanh chóng điều chỉnh ngữ khí, khôi phục vẻ bình tĩnh, ôn hòa lúc mới bắt đầu: "Tôi hiểu. Phối hợp cảnh sát điều tra là việc hiển nhiên. Về vụ án này, nếu có bất kì vấn đề gì đều có thể hỏi tôi".

Tín Túc việc công hỏi theo phép công: "Làm sao ông điều tra được bối cảnh gia đình các nữ sinh đó?"

Hình Chiêu như thể đã sớm có chuẩn bị, trả lời trôi chảy: "Khi trường học chúng tôi nhận học sinh đều tìm hiểu hoàn cảnh gia đình các em. Học sinh nào gặp khó khăn về kinh tế, trường học sẽ miễn, giảm học phí phù hợp cho từng trường hợp. Trước đây, tôi là giáo viên trong trường, hiện là phó hiệu trưởng, tiếp xúc với học sinh trong trường cũng là việc rất bình thường. Nam sinh, nữ sinh đều rất nhiều. Nhiều năm như vậy rồi, tôi đã giúp đỡ gần ngàn người. Không chỉ là tôi, rất nhiều giáo viên khác trong trường học chúng tôi đều từng giúp đỡ các học sinh".

Nói đến đây, giọng Hình Chiêu hơi mang theo vẻ bất mãn, "Dùng chứng cứ "trùng hợp" không hề có cơ sở nào để nghi ngờ một người có phải không hợp lý lắm không?"

Bao cỏ xinh đẹp ngồi phía đối diện chống cằm nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu vô cùng lấy lệ: "Ông nói cũng đúng. Thật ra cảnh sát chúng tôi không có ý mạo phạm ông. Chỉ là cảm thấy quá trùng hợp, cho nên mới gọi ông đến để hỏi thăm tình hình một chút. Nếu ông không có liên quan gì đến vụ án này, vất vả hiệu trưởng Hình bận rộn còn đến đây một chuyến. Cảm ơn ông phối hợp điều tra".

Nói xong, Tín Túc liền đứng dậy, đi về phía cửa phòng thẩm vấn, tuyên bố cuộc đối thoại lần này đã kết thúc.

Hình Chiêu ngồi tại chỗ, rõ ràng hơi sửng sốt, vẻ mặt có chút khó tin. Ông như không thể tin là cảnh sát gọi ông đến chỉ để hỏi mấy câu râu ria, mấy vấn đề vô thưởng vô phạt này...

"Các cậu......"

Tín Túc nghe giọng đối phương, quay người, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ rất đúng chỗ, mỉm cười hỏi: "Phó hiệu trưởng Hình, ông còn gì muốn nói sao?"

Hình Chiêu: "........."

Cục Công an thành phố rõ ràng phát hiện ông có quan hệ với Triệu Minh Viện. Vì sao lại ngậm miệng không nhắc đến?

Lâm Tái Xuyên rõ ràng đã nghi ngờ ông, thậm chí còn nghe lén điện thoại của ông, vì sao không đối chất trực tiếp?

Nhưng mấy vấn đề này ông không thể hỏi, nếu không, chính là chưa đánh đã khai. Ông chỉ đành nuốt xuống bụng.

Hình Chiêu không biết trong lòng mấy tên cớm này đang tính toán gì. Ông khẽ nghiến răng, duy trì thể diện, "Không có".

Tín Túc khách sáo gật đầu với ông một cái: "Vậy tôi không tiễn".

Hình Chiêu sửa sang lại nếp gấp trên quần áo, vẻ mặt âm trầm khó coi, đi ra khỏi phòng thẩm vấn. Rõ ràng tâm trạng ông lúc này rất không tốt.

"Cốt truyện" không diễn ra theo ý ông muốn. Thậm chí, nội dung ông chuẩn bị chặt chẽ còn không có cơ hội được nói ra!

Ông võ trang đầy đủ lên chiến trường lại bị một cái gối thêu hoa vô tích sự nhẹ nhàng đuổi về.

Tín Túc dựa vào tường, nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương. Nhưng rất nhanh, ý cười trên mặt tan đi, chỉ còn lại một vẻ lạnh như băng.

Cậu rũ mắt nhìn xuống nhỏ giọng lẩm bẩm: "Đừng nóng vội... Còn chưa bắt đầu đâu. Chúng ta sẽ rất sớm gặp lại nhau".

Hết chương 38

Đến chương 39

Truyện Chữ Hay