Câu nói vô ý vô tứ đến là trần trụi đó được thản nhiên thốt ra mà không thèm chú ý gì đến cách xưng hô vừa mới "nâng cấp" giữa mình và cô Trang nên có vẻ làm cho cô hơi bất ngờ thì phải.
Mà thú thật thì khi vừa lỡ miệng nói xong là mình đã thấy có chút ngượng mồm rồi.
Ai đời với một cách xưng hô đầy nghiêm túc như thế mà mình lại có thể tuôn ra những lời lẽ "đong đưa", "ong bướm", "chim chuột" không mấy lọt tai, người thường ai mà chấp nhập được nhưng bình tĩnh thiết nghĩ đối với hoàn cảnh hiện tại trong mối quan hệ đang diễn ra lúc đó giữa cả hai thì chuyện ấy cũng chẳng có gì là to tát cho lắm.
Vì tất cả chỉ là trên danh nghĩa mà thôi và bất kì ai trong hai người bọn mình cũng hiểu rõ điều đó cả.
Chắc có lẽ cũng bởi thế mà đang từ thái độ lo lắng soa suýt cho cánh tay mình vừa bị cặp mông mềm mại bành chảng đè lên mà cô Trang đã chuyển hẳn sang hẳn tâm trạng vui vẻ phì cười đến cái độ lộ hết cả răng hàm bỗng khiến cho cô phải tức tốc che miệng lại.
- Hahaha...tinh quá trời luôn ha...ừm đúng...nãy mẹ thay ra rồi...trời nóng quá...mặc kín chịu sao nổi...với lại còn dọn nhà bụi lắm...đồ sạch cởi ra để đó...về Sài Gòn nữa...nó mà dính bẩn thì dơ lắm...ở đây thích mặc gì chẳng được sợ gì đâu... Cô Trang còn khá tươi sau tràn cười vừa rồi nhưng vẫn cố lấy lại thăng bằng để tiếp tục câu chuyện rất gần gũi và vô cùng thoải mái này.
Vừa nghe cô Trang nói xong là con mắt của mình như được dịp ngó nghiêng mà láo liếc nhìn tới nhìn lui săm soi không chừa khoảng nào quanh cái vòng to bành ki của cô cả về phía trước lẫn phía sau khi cô còn đang ở tư thế đứng thẳng người.
Nói chung là ánh mắt của mình lúc đó rất hẳn hoi chứ chẳng phải lấp liếm hay lén lút gì cả.
Phía sau thì mình không cần tả quá nhiều vì hầu hết các bạn chắc có lẽ cũng đã biết hay còn nhớ nhưng vấn đề ở đây là phía đằng trước rất đáng lưu ý.
Chất liệu vải làm chiếc quần dài mà cô Trang đang mặc khá mềm mà hình như còn được thiết kế để bó sát và ôm gọn những phần bị nhô ra hay những đoạn làm căng vải nữa vì nguyên cái mu trên bím kéo sâu xuống từ phần bụng dưới của cô được phơi bày hoàn toàn ra đằng trước đến mức làm mình muốn bỏng mắt, nó nhô hẳn lên căng nức và vô cùng gợi tình theo đúng tính vật lí chứ chẳng phải bóng gió gì.
Đó là còn chưa kể đến hai cái mép bím phổng phao đang bị tra tấn dữ dội bởi phần đáy quần vải mềm chật hẹp, chắc có lẽ vì phần hai mông của cô Trang quá lớn nên chiếc quần bị căng hầu hết những phần vải thun ôm ra phía sau khiến cho những thứ phía trước từ háng đi lên gặp khó mà lồ lộ chăng.
Thỏa sức hút hết mọi hình ảnh khiêu gợi vào tầm mắt, mình thở dài lên tiếng sau một hồi ngồi nắc nẻ im lặng quan sát.
- Nóng mà còn mặc quần dài...cởi quần lót ra nhưng lại mặc quần dài vào thì cũng vậy thôi hà...chắc còn nóng hơn nữa ấy chứ... Mình mắt to mắt nhỏ nhận xét.
- Không...mẹ chẳng thấy nóng...vải này mát lắm...mỏng tan... Cô Trang kéo nhẹ một mảng vải phần hông của chiếc quần ra như muốn chứng mình độ mỏng và mát của nó.- Thật không... Mình chau mài.- Thật sao không...nói dối con chi... Cô Trang lập tức bước nửa bước để có thể đứng ngay trước mặt mình mà rằng như muốn chứng minh cho điều vừa nói.
Sau câu nói của cô, mình rạng rỡ ra mặt vì mình chẳng quan tâm quá đến chuyện cô nói về chiếc quần này mát lạnh khác xa với vẻ bề ngoài của nó đến như thế nào đâu mà chỉ đinh ninh rằng, nếu sau cái lớp quần dài này không hề có một mảnh đồ lót nào như mình cảm nhận ban nãy cũng như cô vừa chia sẻ tức thời thì mình sẽ chắc chắn không "để yên" cho cái thân thể hớ hênh và kiều diễm đang đứng ngay trước mặt.
Thở dồn dập vì được sự đồng ý của khổ chủ khiến mình "năng nổ" lắm, nhanh chóng đưa tay lại gần bắp đùi cô mà kéo căng lên và chà sát lớp vải quần đầy mạnh bạo, mình đay nghiến và nhào nặn cái thứ vải ấy theo mọi góc độ.
Và rồi vô tình trong một khoảnh khắc nhỏ nhoi đã được định sẵn trong tâm trí tự nãy giờ, mình lả lướt khị nhẹ phần lưng quần cô Trang trễ xuống chút đỉnh để cho lớp da thịt trắng nõn nà đang ẩn hờ dưới lớp vải xám xịt kia được phơi bày thì ôi thôi, ngay lập tức mình phát giác ra được còn có một lớp vải nhỏ khác đằng sau chiếc quần thun này nữa, một lớp vải đồ lót không mong đợi. - Ủa...còn có...có mặc quần lót mà... Mình tròn mắt khi phát hiện ra sự thật chới với.
- Ừ...hihi...phải mặc chứ con...không mặc nó nhột nhạt lắm...nhưng quần lót này vải mềm...mềm lắm...không bó nên cũng thoải mái...không cảm giác nóng gì...thấy vải quần dài mỏng hông...quá mỏng ha... Cô Trang vừa lấy tay xoa đầu mình vừa cười khì khì.
Chắc là cô cười vì cái suy nghĩ non nớt dễ tin người nhưng lại đầy ham hố của mình.
Mình chẳng biết làm gì hơn nên cũng đành ngậm ngùi đau khổ cười theo cô để những dự tính định tiến hành với cái thân thể không quần lót ban nãy tan biến vào hư vô như chưa từng tồn tại.
- Ừa ha...mềm nhỉ...vải này mỏng quá...nãy con nhìn cứ tưởng dày lắm chứ... Mình cười nhếch nhát mà cố gắng quay trở lại chủ đề cũ tránh bị quên lâu dài.- Ừa...mỏng tan hà... Cô Trang gật nhẹ đầu trìu mến nhìn mình.
Thật sự mà nói thì thái độ của cô Trang luôn khiến ình cảm nhận được gần gũi và cám thấy tự do hết cỡ.
Khoảng thời gian ấy cứ mỗi dịp mình được ở bên cô là mỗi lần những cái suy nghĩ vừa chớm nở cũng như khao khát nhất thời của một thằng con trai mới lớn trỗi dậy ngùn ngụt đầy tự do và thường xuyên được bộc lộ không khuôn phép, không cấm cản từ cô mà hầu hết cô Trang còn vui vẻ tiếp nhận và cứ cười tít mắt đầy quan tâm và thấu hiểu.
Nên mới nói ngay lúc đó chỉ cần nhìn thấy nụ cười dịu hiền của cô là mình đã chẳng còn ngại ngùng gì nữa, cứ vui vẻ hết cỡ mà nghiêng đầu sang hai bên để ngoáy ánh nhìn vào cái phần trên lồ lộ trắng nõn nà đang được che hờ bởi một chiếc ái nịt ngực trong vô cùng hời hợt và mòng manh.
Chẳng biết động lực từ đâu ra, mình chậm chạp đưa một cánh tay lành lặn lên để nâng đỡ một bên bầu ngực ấy rồi khẽ khàng luồn tay từ bên dưới vào trong phần da thịt mềm mại đó để kéo hẳn hai phần vải nặng nề che đậy ấy lên cao, lên cao khỏi hai bầu vú căng tròn và để chúng lộ thiên trước ánh mắt thèm khát của mình và cả cặp mắt tròn đầy và khá ngạc nhiên của cô Trang khiến cho phần dây áo vắt qua hai vai bị chùn lại thấy rõ.
Đúng y như thế, y như suy nghĩ của mình, cô Trang chẳng phản ứng gì mà vẫn chỉ cười nhẹ, một nụ cười tròn vành như mọi khi.
Nhẹ nhàng, mình nhìn cô như muốn xác định chắc chắn một điều gì đó rồi lanh lẹ đưa bàn tay thô ráp vừa rồi thản nhiên lên bóp lần lượt vào hai bầu vú trắng nung núc, xoa đều vào hai cái núm để chúng cơn lên và nhô sừng sững ra ngoài sau đó lại dùng đầu ngón tay ấn cho chúng thụt vào rất tinh nghịch.
Cô Trang cứ thở đều đều và rồi chậm chạp luồn tay vào một bên túi quần để lấy ra một chiếc kẹp tóc khá lớn, một chiếc kẹp tóc dài màu tím thường thấy.
Cô dùng cả hai tay nâng hờ những lọng tóc lạc lõng xõa xuống hai tai từ nãy giờ lên cao để khẽ kẹp cố định sau đầu.
Mọi thứ diễn ra thật êm ái và nhẹ nhàng trong một buổi trưa hiu gió nhưng bất chợt vài tia nắng hư đốn xuyên qua tán lá của một nhánh cây tít cao cạnh nhà chiếu rọi và chỗ ghế xích đu mình ngồi, chiếu thẳng vào mắt làm mình chợt cảm giác chói lóa và khó chịu.
- Nãy nắng đứng bóng cây che được...giờ chắc cũng giờ hơn rồi đó...vào nhà đi Duy...nắng chiếu vào mặt con rồi kìa... Cô Trang quan tâm rồi đưa tay lên lau nhẹ những hạt mồ hôi lấm tấm trên vành trán mình.
- Dạ thôi...ngồi đây cũng được mẹ...ngồi đây mát...không khí mát lạnh hà...vào trong nhà hầm... Mình lắc đầu trước đề nghị của cô.
Căn bản là được hưởng bóng mát của cây nên cái mảnh sân này mát thấy rõ chứ không phải nắng mọi chỗ.
Mình chán phải vào nhà, chán phải để cho cái mùi máy lạnh lan đều đều và thấm vào từng thớ thịt, mình muốn nằm đây, ngay tại cái sân sau này mà tận hưởng những thứ đúng nghĩa và xứng đáng gọi là "của một chuyến đi chơi xa".
- Đâu...trong nhà có lắp điều hòa mà... Cô Trang tiếp lời ngay sau câu nói của mình.
- Nãy con thấy rồi...nhưng ngoài này thoáng hơn... Mình cười và vẫn cố chấp với cái suy nghĩ vừa rồi.
- Nhưng chỗ này bị nắng chiếu lắm con... Cô Trang nhìn quanh cái xích đu với bai bầu vú lộ liễu mà rằng.
- Cái xích đu này gắn cố định mất rồi...không dịch được ta... Mình đứng dậy đi đi lại lại nhìn vào bốn chân của cái xích đu đang bị soi nắng ấy.
- Ừm...gài xích luôn rồi mà...à mà...con nằm võng không... Cô Trang gật đầu rồi khẽ lấy tay kéo hai phần vải nâng ngực của chiếc áo vụ trở lại vị trí như ban nãy để che hờ như cũ, như trước khi có sự đụng chạm của mình.
- Có nữa hả mẹ...đâu...con lấy cho... Mình hí hửng vì cũng tự rất lâu rồi chưa được nằm võng cộng với chuyện vẫn có cách để được ở ngoài này thì còn thích hơn.
- Đó...khung võng tủ dưới tấm bạt đó...võng khổ ngang...hàn chắc chứ không phải võng xếp...con kéo lại đi...hơi nặng...tại làm cho nó chắc chắn...để mẹ vô lấy lòng võng...kéo lại chỗ này nè...bóng râm mát... Cô Trang chỉ tay về hướng tấm bạt màu xanh rồi lại chỉ tay về hướng góc sân mát rượi mà nhìn mình.
Đâu vào đó ất giáp thì cô Trang đi vào nhà tìm cái lòng võng còn mình thì chịu trách nhiêm lôi cái khung võng ra phía ngoài này.
Tiến gần lại phía góc sân nơi tấm bạt màu xanh đang che đậy một thứ gì đó, mình từ từ nắm chặt rồi kéo nhanh ra thì thấy ngay một cái khung võng khá lớn được sơn đen chống rỉ với các thành đang dính cũng kha khá bụi.
Nín thở cầm hơi để lấy sức, mình cắn răng kéo nó trượt dài trên nên gạch và cuối cùng dừng chân ở đúng cái chỗ mà lúc nãy cô Trang đã chỉ.
Đúng thật là đã khá lâu không ai sử dụng nên tay chân mình hầu hết đều bị bám bẩn vì vô ý đụng vào những đoạn thành võng khá nhiều.
Sẵn có vòi nước, mình rửa ráy và dùng cái khăn nhỏ ban nãy lau sơ qua các đoạn thép của cái khung ấy cho thật sạch vì cơ bản đều được sơn chống rỉ nên lau không tốn nhiều sức và cũng trơn tru lắm.
Xong xuôi, mình đi lại chiếc ghế xích đu đã đầy ấp nắng ngồi nghỉ mệt nhưng cũng phải ráng thu mình vào một góc cho khỏi bị chiếu.
Cũng phải tầm chừng hơn , phút sau cô Trang mới nhẹ nhàng từ trong nhà bước ra với cái lòng võng khá lớn trên tay cùng với hai chiếc gối màu hồng đậm.
- Hì...lâu quá trời...cất chỗ kín tìm không thấy hủm mẹ... Mình nhìn cô tươi cười.
- À không...mẹ ra đằng trước dắt xe vô nhà rồi khóa cửa luôn...chứ nắng lắm...võng bỏ trong tủ thôi chứ kiếm gì đâu chứ... Cô Trang lắc đầu cười theo mình rồi nhẹ nhàng bước tới chỗ cái khung võng lúc nãy mình đã kéo ra.
- Sao không kêu con...con dắt cho... Mình đứng lên bước lại gần chỗ cô đang đứng.
- Chân tay còn băng vậy mà ai dám nhờ...hì...đây...cầm móc qua bên kia...mẹ móc bên này... Cô Trang trải ra rồi chìa tay đưa ình một bên đầu võng.
Mình nhẹ nhàng nhận cái móc khóa từ tay cô rồi nhanh chóng bước đến đầu còn lại của cái khung mà mắc vào thật cẩn thận.
Chỉnh chu xong xuôi thì lúc này mình mới kịp để ý thấy cô Trang đã mặc một chiếc áo ba lỗ khác màu của chiếc quần dài bên dưới mà cụ thể cũng là màu hồng luôn chứ chẳng còn mặc độc nhất áo ngực như lúc nãy nữa.
- Ủa...mẹ kiếm đâu cái áo hay vậy... Mình tròn mắt hỏi nhỏ.
- Trong tủ luôn...mẹ mặc vầy át...áo nịt thắt quá... Cô Trang cười tươi rồi cúi xuống lay nhè nhẹ cái chốt võng xem thử đã chắc chắn chưa.
- Nãy mặc cái kia mát hơn chứ... Mình đùa một câu khá hàm ý.
- Hì... Cô Trang ngước lên cười với mình rồi lại cúi xuống chỉnh cái lòng võng như ngay ngắn.
Sau khi mọi thứ đã ổn cả thì mình lập tức tót lên cái võng mà nằm dài rất thoải mái còn cô Trang thì vẫn cứ đứng đó nhìn mình mà cười nắc nẻ.
- Y chang như con nít...hì... Cô Trang cười tít mắt.
- Cô lên đây ngồi luôn đi...đúng đó chi...cái võng bự thấy mồ... Mình đập vào bên võng trống mà í ới nài nỉ cô.
- Nữa...mẹ chứ cô nào ông... Cô Trang liếc yêu mình một cái nhẹ hều.
- Rồi...mẹ lên đây nằm luôn đi...cái này chắc lắm...khung này mà người nằm cũng chẳng gãy được nữa là... Mình thay đổi cách xưng hô ngay mà tiếp tục cái điệu bộ mời mọc.
- Ừm...con dịch chân qua... Cô Trang cười rồi bước một bước lại ngồi lên võng cùng mình.
- Ủa...nằm xuống luôn...ngồi mỏi lưng chết...giống Duy nè... Mình nằm dài ra nói với cô rất vui vẻ.
- Ừm... Cô Trang gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng tháo cái kẹp tóc ra cho khỏi cấn sau đó ngã người nằm xuống nhưng trái đầu nằm với mình.
Mình và cô nằm đó mà thoải mái xích qua xích lại trên nền võng khá rộng về diện tích và căng về độ co dãn vì vậy mặc dù là nằm ngang nhưng chỉ có phần eo, hông của cả hai là chạm nhẹ vào nhau mà thôi.
- À...mà mẹ này...nếu mai về Sài Gòn thì... Mình bất giác ngồi dậy nhìn cô Trang.
- Phù...phù...hủm...gì Duy... Cô Trang đang nâng một bên tay lên gần miệng mà thổi nhè nhẹ vào phần gân xanh, chỗ mà ngày xưa các thái y hay bắt mạch ấy.
Mình lập tức chòm tới nhìn thẳng vào phần mà cô đang dùng hơi để thổi lấy thổi để có lẽ là giảm đau thì thấy ngay vài thương vết lằn đỏ to nhỏ không đều trên tay cô có lẽ là do đã va chạm hay ma sát với một thứ gì đó.
- Ủa...sao vậy...sao bị vầy... Mình tròn mắt nhìn cô đầy lo lắng.
- Không sao đâu...nãy lấy cáo võng bị cấn cạnh cửa tủ á mà...mẹ bôi thuốc rồi...không sao đâu...tạt rát nên thổi tí thôi... Cô Trang lắc đầu nhìn mình tỏ vẻ như chuyện chẳng đáng quan tâm.
- À...cẩn thận chứ...không biết cửa tủ lâu quá bị bám bụi...có nhiễm trùng không ta... Mình nhìn vào vết thương và bắt đầu nói gỡ.
- Không sao...bên trong cửa mà...cửa gỗ...với lại bôi thuốc rồi...nhỏ xíu á mà... Cô Trang cười rồi từ từ đặt tay lên bụng nhìn mông lung về hướng ánh sáng mặt trời từ trên cao.
Mình định hỏi thêm nhiều lắm rồi thấy vậy thiết nghĩ có lẽ là cô đang cần sự yên tĩnh và thư giản cho đầu óc nên liền nhanh chóng nằm dài xuống trở lại và chẳng nói chẳng rằng nhưng chỉ được một lúc khoảng mươi phút bất động thì mình lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Các bạn chắc cũng hiểu được cái cảm giác nằm gần người khác giới mà lại từng có quan hệ đụng chạm xa lắc xa lơ nên việc mà thằng nhỏ của mình thấy căng thẳng và nóng nực là điều không thể tránh khỏi cộng thêm việc phải đắp trên người cái đống đồ nóng hôi hổi làm mình như muốn kiệt sức.
- Mẹ...trong đó có quần áo cho con trai không... Mình lần thứ hai ngồi dậy nhưng lại với một nguyên do hoàn toàn khác.
- Áo thì không nhưng quần thì mấy cái...của ba My đợt trước để đó...có lấy về đâu...nhưng toàn quần đùi du lịch không thôi... Cô Trang vẫn tiếp tục là một nụ cười nhẹ dành ình, sau đó nói cái giọng trầm trầm như ngái ngủ đang thiu thiu thì bị mình đánh thức dậy vậy.
- Dạ... Mình gật đầu.
Mình khẽ khàng chống tay xuống đất để lấy thăng bằng đứng lên rồi chẳng thèm nhìn lại phía sau mà thẳng bước đi về hướng cửa.
- Duy...trong cái tủ hồng trên lầu á... Tiếng cô Trang nói vọng từ phía sau khi mà mình đã bước qua ngưỡng cửa hoàn toàn.
Đi vào nhà và bước theo nhịp lên cầu thang dẫn lên lầu, mình mở cửa phòng sau đó bước vào thì ngay tức khắc đập vào mắt là không gian khá thoáng đảng của căn phòng đậm tính chất du lịch hay đúng hơn là một căn phòng với đầy đủ tiện nghi y như một khách sạn thu nhỏ.
Một chiếc giường lớn trải ra hồng rất nhẹ nhàng, một cái bàn trang điểm và một cái tủ đồ hồng y như cô Trang nói.
Chẳng cần suy nghĩ, mình bước lại mở cửa của cái tủ đồ thì y như rằng chỉ thấy có vài thứ đồ du lịch đúng kiểu tham quan thám hiểm toàn quần là quần chứ tuyệt nhiên chẳng có dư ra một cái áo nào thật.
Thôi kệ, có còn đỡ hơn không chứ cứ mặc mấy thứ đồ bó chặt trên người như lúc này thì vừa nóng lại vừa có lỗi với bản thân.
Mình cởi hết, cởi sạch sẽ tất cả để lấy một cái quần đùi nhỏ mặc vào sau đó đi xuống nhà lại gần bếp rồi nhanh chóng tiếp bước ra ngoài sân sau.
Vừa thò đầu ra khỏi cửa thì mình đã thấy cô Trang đang ngồi trên võng chống chân xuống đất mà nói chuyện điện thoại với ai đó.
Thấy vậy mình cũng chẳng muốn làm phiền cô bằng cách lên tiếng làm gì.
Khẽ tiến lại gần võng, mình đặt đít nằm lên thật nhẹ nhàng.
Cô Trang thoáng biết khi cảm thấy chiếc võng bị ấn xuống nên liền quay ngang nhìn mình tươi cười rồi nhìn khắp lượt thân thể mình như muốn hỏi mình đã tìm được cái quần hợp ý chưa.
Và rồi như để trả lời cô, mình khẽ gật đầu khá vui vẻ.
Ngồi nghe cô nói chuyện hồi lâu mà cảm giác hưng phấn được thể nên cứ sục sôi trong mình.
Nghĩ ra chiêu trò nghịch phá, mình hạ người đẩy sát hai mông chạm vào phần đùi của cô đang trong tư thế ngồi sang một bên đong đưa sau đó lấy hai chân quắc chặt và ôm hẳn phần eo của cô thật mạnh vào háng mình.
Những va chạm quá nhạy cảm cứ ập đến khiến cho thằng nhỏ mình cương cứng và dựng hẳn dậy từ lúc nào.
Cô Trang đang tập trung nghe điện thoại nên trước những hành động quá bất ngờ của mình cô chẳng biết phải làm gì cả mà chỉ quay mặt sang nhìn rồi chợt trừng yêu khe khẽ.
- Ừm...biết mà...em để đó đi...không...không cho vay được đâu...bữa chị coi qua rồi mà...ừm...từ từ... Vừa nói cô Trang vừa lấy tay mân mê và xoa nhè nhẹ lên hai bắp chân mình rất tình tứ.
- Thứ chị lên coi...ừm...à đang đi xa có việc...ừa...không ở Sài Gòn...ừm...vậy nha...pye em Cô Trang nói nhanh rồi kết thúc cuộc hội thoại khá trống vắng.
Cô Trang nói xong thì chợt nghĩ ngợi nên liền dùng điện thoại gửi một tin nhắn cho ai đó rồi khẽ bấm tắt xong xuôi mới quay sang nhìn mình cười tít.
- Ủa...nãy nóng quá hay sao dạ...không mặc áo vô...lạnh bụng sao con... Cô Trang nhìn mình tỏ ý quan tâm.
- Thui...nóng lắm...mặc quần được rồi...hì...áo nóng... Mình lắc đầu thở dài có đôi chút khó chịu mà có lẽ là ai ai cũng hiểu vì sao.
- Trời...nhìn nè...không có bận sịp hả...hư... Cô Trang chỉ tay vào phần quần bị cơi phồng lên bởi thằng nhỏ của mình đang chào cờ mà nói như than vãn.
- Kệ con đi... Mình nhăn trán đầy lém lỉnh.
- Kệ...bỏ chân ra ẹ nằm xuống đã...mỏi eo...mỏi hông quá nè... Cô Trang cười khì khì xoa nhẹ vào hai chân mình.
- Hông...năn nỉ đi...con mới thả... Mình lắc đầu rồi làm cái mặt như muốn nói rằng mọi thứ đâu có dễ dàng đến vậy.
- Ừa...năn nỉ Duy của mẹ ha...bỏ ra đi con...ha...bỏ đi... Cô Trang vừa nói vừa vỗ nhè nhẹ vào hai bên bắp dế của mình liên tùng tục trông vô cùng mắc cười.
Mình ban đầu còn muốn đùa thêm nhiều hơn nữa nhưng vì thấy cô cứ tội tội sao đó nên đành cười lớn sau đó từ từ kéo hai chân ra khỏi người cô rồi dịch người sang bên để cô nằm xuống.
- Vậy là mai mới về đúng không... Cô Trang ngước đầu lên nhìn mình hỏi sau khi đã yên vị toàn thân trên võng.
- Dạ...nãy con gọi điện nói Dì rồi... Mình gật đầu với ánh mắt nhìn lơ đãng.
- Ừm...vậy cho người nhà con đỡ lo... Cô Trang gật gù đồng ý với cách làm của mình.
- Ừm...con biết mà...lần trước để Dì đi kiếm...Dì la quá trời... Mình nói tiếp.
- Ừa...nãy mẹ quên mất...cái chuyện hôm bữa...cái con bé mà nhìn thấy...ừ...thấy mẹ con mình ở sân sau nhà con á...bây giờ thấy mẹ là mẹ nuôi của con...không biết có sao không nhỉ... Cô Trang nhoài người dậy ngồi thẳng nhìn mình đầy lo lắng.
- Chẳng sao đâu...nó cũng chẳng để ý đâu... Mình lắc đầu tỏ vẻ cho cô thấy đừng bàn tới chuyện không đâu.
Nói cứng là thế chứ đến tận lúc nằm trên võng khi ấy mình vẫn chưa hề xác định được cái người nhìn trộm bọn mình lúc trước là ai nữa, cũng lo lắm chứ chẳng đùa.
- Ừm...sợ nhất là cái chỗ đó thôi... Cô Trang lại từ từ nằm xuống sau khi nghe câu trả lời của mình.
- Lo gì nữa...cứ bàn sao là làm vậy thui...mẹ...con nằm chung đầu nha... Mình ngồi dậy sau khi cô đã nằm và cắn môi kiểu xin xỏ.
- Ừa...xoay lại đây...nè... Cô Trang gật đầu sau đó nhích người sang bên để mình có chỗ nằm thoải mái nhất.
Cô Trang thì nằm ngửa lót gối kê đầu nhìn lên bầu trời trong xanh cao vời vợi còn mình thì cũng thế nhưng có khác là trong tư thế nghiêng và cái mình nhìn là mặt và cổ của cô mà thôi.
- Cái nền này mát thật... Mình nhìn cô mà thì thầm khe khẽ.
- Ừm...tại có bóng cây nên trưa với chiều nó ẩm nhẹ á...mát lắm... Cô Trang vẫn cứ nhìn lên trời nói như có lệ.
- Ừm...con mà được nằm cả ngày ở đây con cũng nằm...mát rượi... Mình cười, nói trong sự thanh thản của đầu óc.
- Ừa...hic...mẹ buồn ngủ quá trời... Cô Trang từ từ quay sang phía mình rồi nhắm mắt lại như muốn tìm một góc tối cho đôi mắt.
- Ngủ đi...con canh cho... Mình nói nhỏ với cô như sợ ai đó nghe thấy.
- Canh gì... Cô Trang từ từ mở mắt ra nhìn mình đầy ẩn ý.
Một bên mắt của cô bị vài lọng tóc hư đốn víu xuống che mất càng làm tăng thêm sự hấp dẫn và lôi cuốn của tầm sâu chất chứa trong tâm hồn cô, khiến mình như bị hút vào và kích thích đến cái độ khó cưỡng.
Mình không dám nhìn thêm vào đôi mắt ấy mà chỉ bâng quơ nhìn xuống bên dưới phần hông nơi tiếp xúc của cả hai mà nói nho nhỏ.
- Thú dữ... Mình thì thầm vào tai cô.
- Trời...tưởng tượng quá...mẹ nằm tí...khoảng gần h lay mẹ nha...ngủ quên thì kêu mẹ dậy...võng này êm quá...buồn ngủ... Cô Trang từ từ khép đôi mi lại mà nhắn nhủ với mình.
- Dạ... Mình gật đầu nhẹ hứa chắc.
Mình từ từ xoay người nằm ngửa ra để khỏi phải đối mặt với cô trong tư thế nghiêng vì như thế rất bí hơi và cũng ngại ngùng nữa.
Nhích hơi khó vì mình cố gắng ít cử động nhất có thể để cái võng khỏi lắc lư phá giấc ngủ của cô thì không hay.
Nằm ước được chừng , phút thì bắt đầu thấy chán vì chẳng biết làm gì cả, leo xuống thì không xong mà ngồi dậy cũng không được.
Vốn là mình tính kiếm cái điện thoại mà bấm nháy cho "qua ngày đoạn tháng" nhưng vì đã bỏ quên trong túi quần mà quần mình ở đâu các bạn cũng biết rồi đó, ngay trên phòng của căn nhà chứ đâu.Về phần ngồi dậy là khi chợt thấy cái điện thoại của cô Trang đang để trên đôi dép lê gót dày ngay dưới chân cả hai chắc có lẽ cô sợ ngủ bị cấn nhưng mình thì lại với không tới vì bây giờ mà đứng lên thì cô Trang sẽ tỉnh giấc mất.
Tiếng thở của cô đều lắm và gương mặt cô cũng thế, nó lặng thinh và nhẹ nhàng đến cái độ như một người đã ngủ tự rất lâu rồi chứ không phải vừa say giấc hơn mươi phút.
Khẽ đưa tay sang ngang, mình vòng tay lên trên đầu gối, cảm giác cứ như mình đang là người đàn ông của đời cô, là người luôn che chở và đem lại hạnh phúc.
Không...nhưng không phải thế, mình đột nhiên nghĩ đến mình là ai, là gì trong cuộc sống của cô.
Mình thấy nhỏ bé và non dại hết cỡ.
Một làn gió nhẹ mát lạnh khẽ thổi qua mang theo một chút tàn dư của bóng râm trong tiết trời buổi trưa để lôi mình ra khỏi những suy nghĩ vụn dại không lối thoát.
Có lẽ mình là gió, là cơn gió nhẹ khẽ thổi qua cuộc đời cô.
Cơn gió mang đến cái không khí mát mẻ và tươi trẻ đến với cuộc đời đang như một buổi trưa hè vắng lặng của cô và rồi cuối cùng sẽ khẽ khàng mang đi tất cả những kí ức về nó, về khoảng thời gian nó đã sống như chưa từng tồn tại.
Thoáng chút buồn nhưng mình sẽ thế và nên như thế.
Mình cứ nằm đó với những suy nghĩ vẩn vơ trong cái không khí mát lạnh đang bao trùm rồi nhẹ nhàng khép bờ mi và ngủ quên tự lúc nào không hay.
Một tiếng động lạ khẽ đánh thức mình, khiến mình choàng mở mắt.
Nhìn í ới xung quanh vẫn là một khung cảnh yên ắng y như lúc nãy, có lẽ tai mình chỉ là bất giác nghe thấy một thứ âm thanh lạc nhịp nào đó thôi mà.
Tự nhủ với bản thân, mình lặng nhìn về thứ ánh sáng vàng nhẹ gần bức tường.
Rồi lại quay đầu sang nhìn người phụ nữ ngay kế bên, cô Trang vẫn ngủ, vẫn là cái nét mặt không ý thức và hiều dịu đến lạ với tiếng thở khe khẽ theo nhịp xa vắng.
Hơi nhón người nhưng vẫn cố giữ cho chiếc võng ít rung rinh nhất, mình liếc nhìn cái đồng hồ điện tử được cài mờ ở chế độ nghỉ trên điện thoại của cô, cũng đã gần giờ vậy có nghĩa là mình chợt mắt mới đó mà đã hơn một tiếng rưỡi đồng hồ rồi còn gì.
Thở dài với cặp mắt lờ đờ đầy mệt mỏi vì hình như cơ thể và đầu óc mình vẫn đang muốn thả lỏng mà ngủ tiếp, mình chậc miệng thành tiếng một cái rõ kêu kiểu muốn đánh thức cô dậy thật tự nhiên như cái cách mà mình vừa dậy đấy thôi.
Vẫn chẳng có động tĩnh gì, quái, cô ngủ say đến thế cơ à.
Bất chợt, mình nhoẻn miệng cười vì một ý nghĩ có phần tối mù đột nhiên lườn lờ trong đầu.
Mình nhẹ nhàng đưa cánh tay phải xuống phần giữa háng chân của cô mà đúng hơn là phần bụng dưới vì cô đang nằm nghiêng người sang bên mà lại còn bó hờ gối nên chẳng thể dễ dàng tiếp xúc với phần háng thế đâu.
Trong cái không gian im ắng không tiếng động, mình khẽ luồn tay vào lớp quần vải thun của cô và rồi.
Và rồi...chớp chớp...