Mình từ từ lê từng bước chân chập chững tiến lại gần chiếc ghế sô- pha nơi Dì Linh đang nằm.
Những bước đi còn rất nặng nề vì vết thương ở đùi trái cảm giác như ngày càng trở nên tệ hại hơn cái cách mà nó đang tiến triển.
Khẽ chống một tay vào thành ghế, mình lặng ngắm nhìn Dì trong giấc mơ trưa.
Mặc dù Dì nằm trong tư thế úp mặt vào bên trong nhưng vì mình đang đứng ngay gíc nhìn ngang nên vẫn có thể thấy được một phần nào đó khuôn mặt Dì.
Thật an bình và im ắng.
Mọi tiếng động như bị đè nén đến mức dừng hẳn lại cho người phụ nữ đang nằm kia được an giấc.
Mình đã có lần từng nói.
Khi ngủ trông những người phụ nữ của chúng ta thật xinh đẹp và hiều dịu hơn hẳn lúc thức.
Lúc còn tỉnh thì chửi bới, mày nheo, đá xoáy chúng ta các kiểu bao nhiêu thì khi ngủ trông họ thật đáng yêu và ngoan ngoãn bấy nhiêu.
Nói đâu xa, chỉ cần nhìn vào Dì Linh lúc này là hiểu.
Bình thường hay xỉa xói, sút má trong, má ngoài lại còn bảo mình là Gay rồi này nọ ấy vậy mà bây giờ khi nằm đây không cử động gì thì mọi vẻ đanh đá, lém lỉnh như biến đâu mất hết mà chỉ còn sót lại những thứ khiến Dì xinh đẹp nhất.
Trông Dì ngủ sao mà bình yên lắm.
Mình chợt thấy mọi suy nghĩ rối bời trong đầu lúc đó phút chốc như bị thổi bay mà chưa kịp thốt lên lời từ biệt.
Những mệt mỏi và lo toan chuyện ngày tháng như dần bỏ rơi tấm thân gầy gộc của mình mà cao bay xa chạy đến nơi mà chẳng ai biết cũng không ai hay.
Mình chợt thấy thương Dì lắm, thương mọi thứ.
Thương cái cách mà Dì vẫn hay trêu chọc mỗi khi thấy mình trầm tư lo nghĩ.
Thương cái cách mà Dì vẫn thường hay lo lắng, quan tâm, chăm sóc mình hằng ngày.
Thương cái cách mà Dì thường hay nhắc nhở bằng những lời lẻ ngây ngơ, dí dỏm nhất.
Thương cái cách mà Dì lặng lẽ sống, lặng lẽ yêu thương và lặng lẽ hi sinh cả hơn năm tuổi thanh xuân ột thằng nhóc mặt đù quá thể như mình.
Và cuối cùng, mình thương cái cách mà Dì ngủ.Trong giấc ngủ êm đềm của trưa hôm ấy liệu chừng Dì có biết đang có một thằng nhóc đứng đó tòm ngòm nhìn ngắm khuôn mặt Dì mà vô tình đầu óc nó đã thông thoáng và vô tư đi rất nhiều.
"Cám ơn đời đã cho tôi tất cả, để mỗi sớm mai thức dậy tôi lại có thêm một ngày nữa để yêu thương".
Trong mình lúc đó, thứ tình cảm mơ hồ ngày nào lại trào dâng trong khoảnh khắc nhưng thật đáng tiếc là nó chưa đủ để tay đổi một phần nào đó định kiến hay hướng lí trí mình đi đúng với những gì mà trái tím đỏ hồng ngay bên dưới kia vẫn hằng ngày đập lệch nhịp vì một yêu thương chớm nở.
Chẳng mấy lo nghĩ vì thứ cảm tình chưa xác định rõ đó mà đúng hơn là một cơn nắng nhẹ chiếu ngang qua cuộc đời mình vào trưa hôm ấy thì làm sao có thể đập tan vài nỗi khao khát đầy nhạy cảm đang hiện hành.
Đứng đó chừng hơn năm phút đển ngắm nhìn cái bộ dạng ngây thơ và để lắng nghe những nhịp thở đều đều vang lên trong không gian yên tĩnh.
Mình khẽ cười nhẹ, cười và nhìn Dì.
Sau đó quay lưng rải từng bước thật chậm, thật khẽ tiến dần lên cầu thang mà cố tình không gây ra tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
Thời tiết mùa hạ thật nóng, chỉ vài giờ mới đây mình đã tắm rửa sạch sẽ rồi mới đi ngủ sau đó xuống nhà cơm nước mà giờ đây mồ hôi lại ra ướt đẫm lưng áo khiến cho thứ cảm giác rít ráy và khó chịu bủa vây kín mít cả thân thể mình.
Qua những nấc gỗ quen thuộc, chẳng mấy chốc mình đã có mặt ngay trước cửa WC tầng hai.
Thở dài ngao ngán mình chẳng buồn lấy trên phòng lấy quần áo chi nữa mà tiến thẳng vào trong, đóng cửa, cởi đồ mà lao thẳng lại gần vòi sen tắm táp đồng thời xả nước vào bồn.
Cứu tính của một ngày ngao ngán với những lo nghĩ về chuyện tương lai còn là những dòng nước mát lành mà khi hòa mình vào nó mình cũng chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều về tất cả nữa.
Chỉ muốn cho sự thoải mái ấy trào dâng và lan tỏa khắp mọi chốn.
Nước mát lành.
Nước êm dịu.
Bắt đầu có cảm giác những thứ rít ráy kia đã bị cuốn trôi và dần trả về ình tấm thân trần trơn tuột và căng mọng.
Mình lập tức nhảy phốc vào trong bồn tắm ngụp lấy ngụp để vài hơi như muốn một lần nữa rửa trôi để rồi hoàn tan tất cả vào thứ dung dịch lỏng không mùi kia.
Lại lan đều và lại tiếp diễn.
Cảm giác sảng khoái và thư giản lại có dịp trào dâng mà khiến mình như lên đồng mê sảng tránh cái nắng nóng của những ngày hè Sài Gòn năm ấy.
Mình nằm trong bồn rất lâu cho đến khi hai bờ mi dần dịu lại vì buồn ngủ mới chịu đứng lên xả nước để ra ngoài.
Mình là thế, có thể ngủ bất kì lúc nào thích mà chẳng mấy khi liệu chừng đoán biết.
Lấy khăn lau nhẹ cho thật khô ráo và thông thoáng.
He hé cửa phòng nhìn ra bên ngoài vì nhớ đến những tai nạn giữa mình và Dì Linh trước kia kiểu này nhiều rồi.
Đi từng bước dòn trước liếc sau với tấm thân trần nhông nhỗng lên từng nấc thang.
Nói là nói thế chứ thật ra cũng cố gắng đảo nhanh lắm vì cơ bản là sợ.
Sợ Dì thấy, sợ sẽ lại bẻ mặt như lúc trước.
Vừa vào phòng là mình lập tức đóng cửa ngay.
Bẻ tay bẻ chân rom róp vì ngâm nước lâu làm mình hầu như mỏi nhừ hết các khớp xương.
Đi lại nhìn vào tủ quần áo kiếm lấy cái quần thun với áo lộ mặc cho đỡ nóng.
Áo trước, quần sau mình là thế.
Trời nóng mặc dù có máy lạnh hay không nền mình quyết định khỏi bận sịp luôn nên thằng nhỏ cứ được thể mà châm chọt khắp nơi.
Lâu lắm rồi mình chưa nhìn kĩ mặt "nó".
Tính ra cũng "đẹp trai" và "kháu" như thằng anh nó nhỉ.
Tốt!
Anh thích chú rồi đấy!
Đùa nghịch vớ vẩn trong giây lát.
Mình tiến lại gần cửa.
Bật máy lạnh và rồi đi tới tấm nệm lớn ngã mình nằm xuống mà lim dim mắt.
Chỉ vừa mới rời nó độ hơn tiếng mà chẳng hiểu sao bây giờ mình vẫn có thể ùa lại mọi thứ vào nó như "lúc mới yêu" ban nãy mà quyết tâm thầm nhủ với lòng sẽ "yêu lại từ đầu" thật say đắm.
Nằm thẳng người và thở dài thườn thượt mình nhìn lên trần nhà.
Dần dà đôi bờ mi nhắm lại và đầu óc mình dần chìm sâu vào mộng mị.
Một người ngủ nhiều như mình thì chắc các bạn cũng phần nào đoán được là nếu đã ngủ thì mình sẽ say đến mức nào đúng không.
Lại còn cả mơ mẫn nữa nên thú thật là rất mệt mỏi và nhức nhối đủ thứ.
Cũng vì ngủ say quá nên khi chợt mở mắt ra vì một điều gì đó thì bất thình lình đập ngay vào mặt mình à một sự không vừa mắt.
Dì Linh đang ngồi ễnh ang ngay chỗ máy tính mình mà săm soi nhìn vào màn hình rất chăm chú.
Tất nhiên là theo phản xạ của một thằng con trai từng coi phim heo và lưu giữa vài tập phim heo chất trong máy thì chắc các bạn cũng đoán biết được cảm giác của mình lúc đó như nào đúng không.
- Dì...Dì làm gì trong phòng con vậy...Dì...Mình nhanh chóng ngồi dậy mà địa mắt về hướng Dì Linh mà hét thất thanh.
- Hả...đang coi Harry Potter thôi mà...có làm gì đâu...Dì Linh vì đang đeo tai phone nên nghe lời nói của mình có vẻ hời hợt và không đúng trường độ động chạm lắm thì phải.
Cứ bình thản theo phương châm "cứ giả điên và bạn sẽ được bình yên" mà Dì áp dụng trả lời mình rất ngây ngô vô tư với bờ môi hé mở hờ đầy lạ lẫm.
- Phòng con trai...Dì phải gõ cửa chứ...lỡ...lỡ con đang thay đồ sao...đang...sao...Mình cáu tiết hét ầm ĩ vì sự không tôn trọng không gian riêng tư mà cụ thể là phòng của mình đến vậy.
- Gõ cửa quá trời...hổng dậy mở cửa...phòng không khóa vào coi tí...ngủ chứ gì đâu mà la làng vậy ông...Dì làm cặp mắt lườm lườm với thái độ không hợp tác mà bắt đầu chống trả bằng những lời lẻ sang sảng trong hoàn cảnh Dì sai mười mươi vẹn mười.
- Nhưng...rồi...lỡ con ngủ nude thì sao...Mình hỏi rất thách thức.
- Thì lấy mền đắp cho...chứ hông cảm lạnh...tội lắm...Dì trả lời rất nhỏ và lắc đầu nhè nhẹ với ý định trả treo đay nghiến mình nhất có thể.
- Á...á...điên mất...Mình vò đầu bức tóc ra vẻ muốn điên đến nơi rồi ấy.
- Nín...coi phim chút coi...nói nhiều quá...Dì lườm mình một cái rõ dài và sau đó đeo tai nghe vào tai và cứ thế tiếp tục với những tình tiết đang diễn ra trên màn hình.
- Nhưng mà...Mình vẫn còn thấy chút gì đó bức rức nên ấp úng khó chịu lắm.
Dì bất ngờ tháo tai nghe để trễ xuống phần cổ sau đó quay sang nhìn thẳng vào mặt mình với cái dáng dấp nghiêng đầu tóc thì một bên thả che mắt có lẽ do mới tắm và con mắt có thể nhìn thấy thì lim dim rất "chị đại".
- Gì...Dì Linh hỏi lại mà giọng nghe rất cộc.
- À...không...phim gì á...Mình cười ra chiều giảng hòa và hỏi ngược lại Dì.
- Nói rồi...Harry Potter đó...thiếu tập cuối thôi hả...hay ghê...đó giờ coi lẻ tẻ không à...bây giờ mới con nối phần luôn đó...Dì tươi hơn chút và đạp lại mình giọng rất thật thà.
- Coi tới phần mấy rồi...Mình lại cười gần gũi đầy thiện cảm.
- ...gần hết ...à...sau này Harry có cưới Hemione hông Duy...Dì trả lời và bắt đầu hỏi.
- Nghe đồn là có...đẻ ra đứa nhưng không phải con Harry mà là con của thằng gì gì tóc đỏ á...Mình gật đầu và troll Dì.
- Ron Weasley...mà là sao...kì vậy...Dì gãi đầu hỏi lại.
- Vậy cũng không hiểu nữa...thì Hemione cưới thằng tóc đỏ chứ không cưới Harry...bó tay...Mình lắc đầu vì Dì quá ngây ngô.
- Sao kì vậy...mà cũng đúng...nếu hai nhóc đó lấy nhau thì tội cho Ron lắm ớ...Dì chống tay lên cằm suy nghĩ.
- Dạ...phim thôi...Mình gật gù.
- Mà sao nay ngủ nhiều vậy người...Dì cười quay sang nhìn màn hình hỏi mình.
- Không biết...mà Dì dậy hồi nào đó...Mình nhìn quanh quẩn trong phòng xem thử có thứ gì thay đổi hay không.
- Hồi h mấy á...giờ h rồi...đói hông...Dì quay nhìn mình lần nữa để đoán chừng sắc mặt.
- Hông...Dì ra cho con thay đồ...Mình xua tay và bái bai Dì.
- Thay gì...đồ đạc đàng hoàng rồi thay gì...ở nhà chứ có đi đâu đâu ông...Dì nhìn mình từ trên xuống dưới sau đó phán câu cực "chói".
- Nhìn sao nói đàng hoàng...thì thay cho vui...Mình hỏi lại Dì.
- Vui làm gì...Dì ngơ ngác.
- Vui để vui...Dì lung tung quá...Mình lớn tiếng.
- Chưa...thay đi...tui hông nhìn đâu...chưa hết phim sao ra được...Dì nhìn màn hình và nói giọng bằng bằng rất ghét.
- Trời...đâu được...nhà một trai...một bà già...có chuyện gì mất công lắm...Mình nói sang sảng vì tức lắm rồi.
- Chời...ý nói tui...đá chết giờ à...làm gì làm...xong phim tui mới ra...Dì nói mà chẳng thèm nhìn mình, cứ chiếu mắt vào mà hình mà buông lời thế thôi.
- Dì...ra đi...Mình hét lớn nhất có thể.
- ...Đáp lại bằng sự im lặng, Dì làm mình cực khó chịu.
Chán chẳng buồn tả.
Dì cứ kệ mình mà ngồi ì ở ghế giáng mắt vào màn hình coi phim.
Mới trưa nay mình còn khen Dì đủ thứ ấy vậy mà giờ này lại không hỏi han mà ngang nhiên độc chiếm máy tính của mình vì mục đích thỏa mãn sở thích cá nhân.
Chẳng hiểu ra làmsao nữa.
Mình đắp mền nằm xuống quay đầu vào trong chẳng nói chẳng rằng làm gì co mỏi miệng.
Nằm một hồi thì mình chợt nhớ đến cái điện thoại mà Cô Trang đưa cho.
- Dì...Dì...Dì ơi Dì...Mình ngồi dậy hét ầm ỉ.
- Hả...Dì tháo tai nghe lườm mắt qua mình.
- Quăng con cái điện thoại trên bàn...Mình khẽ nhờ giọng bình thường.
- Ừm...Dì cầm quăng thẳng sang không thèm nhìn.
Chiếc điện thoại chao đảo trong không trung và cuối cùng rơi thẳng xuống phần mền ngay sát người mình.
Cầm chiếc điện thoại, mình dò số Cô Trang và soạn tin nhắn với cú pháp như sau.
Mình: Trang về nhà chưa...
Cô Trang: Về từ sáng lúc Duy tiễn rồi mà...
Mình: Ủa...chứ không đi làm à...
Cô Trang: Không...nay mệt...
Mình: Sao mệt...ăn uống gì chưa...
Cô Trang: Rồi...xong xuôi hết rồi...mới đóng cửa lên nằm thôi...
Mình: Ừm...vậy nghĩ đi...
Cô Trang: Ừ...Duy cũng nghĩ đi...giữ gìn sức khỏe...sắp đi học rồi đó...Chào Duy nhé.
Hơi chán vì cuộc đối thoại qua câu chữ giao tiếp với CÔ Trang không như mong đợi.
Mình thở dài thườn thượt và quay người lại nhìn Dì.
Vẫn vậy, vẫn là cặp mắt sáng tinh anh soi mói sâu sắc vào từng cử động nhỏ trên màn hình.
Đúng là con gái, ham phim kinh khủng khiếp mà nói chi cho nhiều khi Dì là một bà nội trợ luyện phim có tiếng.
Vì nằm ở góc gần chếch nên mình chẳng thể nào biết được bộ phim đang đến khúc nào nữa thì làm sao có thể canh thời gian khi nào Dì đi ra.
Lại còn mấy cái phim mình giấu trong ổ C chắc Dì chẳng kiếm ra được nhưng vẫn lo lắm.
Lúc nãy khi đi ngủ chủ quan không để ý mặc chip nên sợ đang đi mà Dì vô tình quay qua thấy "sự lạ" thì bách nhục mất.
Mà hên cái là nãy đắp mền chứ nếu không lỡ mơ thấy "cảnh đẹp" thì "nó" lại "chào cờ" điểm danh lúc Dì đang còn trong phòng thì lại khổ.
Mình rón rén ngồi dậy.
Tung mền ra và bước đi khe khẽ sau lưng Dì lại gần tủ đựng quần áo và loay hoay kiếm chiếc sịp thật nhanh chóng.
Khi đã cầm trên tay và nhích được vài bước đi dần ra phía cửa phòng thì bất chợt vì quá hấp tấp nên mình đã vô tình đánh rơi và thu hút sự chú ý của Dì.
- Cái gì á...giấu cái gì á...Một cân hỏi chới với tuôn ra từ ngay sau lưng mình, là của Dì.
- Dạ không...đâu có gì đâu...Mình quay mặt lại cười khẽ.
- Đưa coi coi...giấu cái gì á...Dì lắc đầu qua lại nhìn tơi lui rất kinh.
- Không...quần áo thôi...con đi tắm...Mình khẽ cười nhẹ và nhích thêm hai bước ra hướng ngoài phòng.
- Phải hông...đưa coi...Dì tháo tai nghe ra chống tay đứng lên hù hù mình.
- Đã nói quần áo mà...đi tắm...Mình bực mình nạt lớn.
- Ờ thôi...đi đi...Dì lườm mắt và thả mình đi.
- Tò mò kinh...Mình nói nho nhỏ ra điều trách móc.
- Hả...gì...Dì lại tháo tai nghe xuống nhìn mình ngạc nhiên hình như không nghe thấy rõ lời mình nói thì phải.
- À không...không có gì...Mình cười và ngoảy đít đi thẳng.
Mình lẳng lặng đi xuống tầng hai hướng thẳng nhà vệ sinh để mặc chiếc quần sịp vào thật nhanh sau đó bước xuống tầng trệt nằm cho thoáng.
Dì cẩn thận thật nên khi lên phòng là thường xuyên khóa cửa kín mít đề phòng ăn trộm các thứ nhưng lại đâm ra bít khí lắm.
Mình đi lại mở khóa và sau đó đẩy mạnh cánh cửa chính ra cho không khí tràn vào.
Đoạn nằm trên chiếc ghế sô- pha nơi hồi trưa Dì nằm mà nhìn ngắm mặt sân tôi tối nhưng lại nha nhá sáng vì vài ánh đèn lờ mờ từ bên ngoài rọi vào.
Cuộc sống lắm lúc trôi qua thật lặng lẽ và khiến cho tâm hồn con người bỗng chốc bình yên đến lạ.
Lắm lúc mình không hề nghĩ là xã hội ngoài kia đang tồn tại nữa mà chỉ thấy trước mắt là mọi sự dường như đang chững lại mà thôi.
Lăn qua lăn lại để lưng được ma sát nhiều với nệm ghế thông qua chiếc áo ba lỗ mà vô tình một thứ gì đó đã chạm vào phần gang lưng gần mông mình.
Lúc nãy khi nằm xuống vì qua mỏi nên cũng chẳng để ý mấy mà cứ thế nằm thôi.
Lấy tay luồn về phía sau mà nhanh chóng kéo ra cái vật thể mềm mềm kia.
Không thể tin được cái vật đang nằm trên tay mình nữa.
Vật mềm mềm ấy chính là một cái áo vếu huyền thoại.
Chẳng cần suy nghĩ chi cho lung, mình đoán biết ngay là hồi trưa lúc ngủ Dì khó chịu nên đã cởi ra để đây rồi sau đó có lẽ là vì một lí do nào đó nên đã không nhớ ra mà xuống lấy.
Con gái con nứa gì đâu mà cứ thường quên những thứ tế nhị như ri thì ra răng.
Chiếc áo nịt ngực này hoa văn khác lạ với chiếc áo ngực cách đây vài hôm mà mình đã có dịp tiếp xúc cũng của chính Dì Linh.
Cầm nắm và khá tò mò vì chẳng biết nó có giống về "nhiều thứ" như chiếc áo đêm hôm bữa hay không.
Hướng ánh mắt đầy lém lĩnh nhìn lên hướng cầu thang, chẳng có bất kì tiếng động nào cả.
Mình bất chợt suy nghĩ trong đầu một ý định khá nhạy cảm.
Hới phân vân vì có chút gì đó không phải.
Hơi e dè, mình từ từ đưa chiếc áo ngực lên mũi hít nhẹ.
Mùi nước hoa thoang thoảng quen thuộc.
Đúng y chốc là mùi của Dì đây mà.
Thơm thơm nhưng không nồng và có chút gì đó lắng động nơi khứu giác.
Quyết định sẽ làm thêm lần nữa.
Lại từ từ!
Vẫn là mùi đó và thơm mát nơi cánh mũi.
Mình như say đắm và chìm hẳn vào cái cảm giác ngào ngạt dư âm của đêm hôm trước.
Cứ thế, cứ thế mình như quên hẳn cả thời gian và không gian mà chẳng biết tự lúc nào đã để hẳn chiếc áo ngực lên mũi hít hà không thôi.
Và rồi như lẽ tất nhiên của mọi tình huống được mình thường hay nhắc đến trong câu chuyện đời này.
Vì nếu không có sự lạ hay điều gì đó ghê gớm xảy ra thì mình đã chẳng thèm kể lại cái chi tiết đáng nguyền rủa của đêm hôm ấy.
Vì rằng khi vẫn còn đang say với chiếc áo ngực thần thánh thì bất chợt.
- Duy...