Nhìn Sherry đằng đằng sát khí tiến về phía mình, Duncan không nhịn được thở dài, tự nhủ rằng rốt cuộc vẫn không tránh được phiền toái.
Duncan không tỏ ra khẩn trương, mặc dù biết rõ mình gần như không có kinh nghiệm chiến đấu. Trước mặt anh ta lại là một cô gái mạnh mẽ, quẳng vào trong trận Trường Bản* vẫn có thể luyện ra 1 nữ chiến binh. Nhưng anh lại rất bình tĩnh.
Đầu tiên, anh có con bồ câu có thể trì hoãn. Khả năng của Aie trong 1 phạm vi có hiệu lực gần như là tức thời, tốc độ phát động còn nhanh hơn súng. Nếu cô vung mạnh con chó tới sợ là còn đang bay giữa không trung, bồ câu đã dùng Ping cao đánh bại sau đó rớt vật phẩm, chết.
Thứ hai, Anh kiểm soát ngọn lửa u linh có hiệu quả với tất cả các vật siêu phàm. Ngọn lửa này thậm chí có thể khống chế Tàu ma, nên Chó săn bóng đêm chắc chắn không khó đối phó hơn những yêu ma quỷ quái trên Tàu..đúng không? Cùng lắm là dùng ngọn lửa bao quanh toàn thân, sau đó thì: cô gái, ta thấy con chó này rất có duyên với ta...
Cuối cùng, điểm quan trọng nhất là thân thể này không phải là thân thể gốc của Duncan.
Thân thể này tưởng như còn sống, nhưng thực chất "nó" hiện tại chỉ là một hóa thân được điều khiển bằng sức mạnh u linh, không cần duy trì trạng thái sinh lý hoàn chỉnh để điều khiển. Như trước đó ở cống thoát nước, dù mất trái tim thì hóa thân đó vẫn có thể hoạt động. Anh chỉ cần thân thể này "tồn tại" thì
vẫn có thể tiếp tục sử dụng.
Vấn đề duy nhất là nếu bị Sherry đánh gãy xương toàn thân, sau khi trở về sẽ giải thích thế nào với Nina về sự kiện "xương cốt tinh kỳ" này.
Anh còn hoài nghi là dù cái hóa thân trước mắt này bị tháo thành tám khối, chính mình cũng có thể khống chế nó phân tách đi về nhà. . .
Vậy là anh cứ đứng đó thản nhiên, nhìn cô gái mặc váy đen tiến đến. Cô mang theo xiềng xích màu đen, còn Chó săn bóng đêm bước đi lao đảo không vững, từ từ theo sau.
Sau trận chiến trước, cánh tay và mặt Sherry dính đầy máu, phá hủy hoàn toàn ấn tượng điềm đạm, nho nhã, nhu thuận ban đầu, thay vào đó là vẻ nguy hiểm quỷ dị.
"Anh không sợ à, quả nhiên có gì đó quái lạ," Sherry dừng lại trước mặt Duncan khoảng hai ba mét, cau mày nhìn "giáo đồ Mặt Trời" trước mắt, tay phải từ từ nâng lên, "Thế là coi như đã đầu hàng rồi đúng không?"
Duncan nghĩ một lúc: "Tôi muốn nói thực ra tôi với chúng không phải đồng bọn, cô có tin không?"
Vừa nói, anh một bên xoa tay trong túi áo, để ngọn lửa u linh từ từ lan tỏa giữa lớp quần áo và làn da, phòng ngừa cô bé này nhịn không được lại dùng chó nện người.
Sherry ngẩn ra, khuôn mặt nhiễm máu hiện ra biểu lộ "Tên này chắc chắn đang đùa giỡn mình": "Anh cho rằng tôi..."
Cô chưa kịp nói hết, Chó săn bóng đêm đột nhiên nói tiếng người, cổ họng xen lẫn xương cốt phát ra giọng khàn khàn: "Tôi tin."
"A... Hả?" Sherry kinh ngạc nhìn Chó săn bóng đêm, "Ê con cầy đầu ngươi va đập đến hư đầu óc rồi sao? Chuyện này..."
"Cô đợi tôi một lúc" Chó săn bóng đêm lắc đầu, sau đó đến gần Duncan đang dùng ánh nhìn soi mói nhìn nó, rồi duỗi cổ: "Ọe——"
Tiếng nôn mửa vang dội trong tầng hầm, thế là con ác ma dời sông lấp đến từ vực sâu này bắt đầu nôn ra hỗn hợp các thứ gay mũi như Lửa đen, tro tàn và chất bẩn nào đó giống axit. Đống đó rơi xuống nền đất ăn mòn cả xi măng, mặt đất lún xuống 1 mảng.
Duncan sắc mặt không thay đổi, bắt đầu suy đoán về sức chiến đấu của Sherry. Cô gái này tuy sức lực lớn, ra tay hung ác, phong cách quỷ dị khó lường, nhưng rõ ràng có thể cô không am hiểu cách đánh lâu dài.
Như lối đánh vừa rồi, người chịu được. Nhưng chó sắp về trời.
Sau hai ba phút lúng túng, Chó săn bóng đêm dần hồi phục. Duncan mới thăm dò hỏi nó: "...cậu không sao chứ?"
Con chó cúi đầu, cái đuôi do những khúc xương bện thành thu lại dưới hông: "Cảm tạ sự quan tâm của ngài, hy vọng không làm dơ bẩn mắt ngài. Ngài còn có gì phân phó không? Nếu không chúng tôi xin rời đi trước "
Duncan chưa kịp phản ứng, Sherry đã kinh hô: "Ngươi bị sao vậy Doggin? Có khi nào ta lỡ đập hư đầu ngươi thật rồi sao? Ngươi trước đây nói chuyện với con người không có khách khí như vậy, người đối diện sau mười giây đều không giữ được thân dạng mẹ đẻ..."
Duncan lúc này đã dần dần hiểu ra, anh ta đột nhiên nhìn về phía con chó săn bóng đêm có vẻ ngoài hung tợn, ánh mắt trở nên sâu xa.
Dựa vào những lời vừa nghe từ miệng của tên mộc đầu của hội Mặt Trời, anh ta nhận ra rằng con “chó săn” này thực chất là một ác ma được triệu hồi từ vực sâu. Bỏ qua những chuyện về giáo phái hủy diệt, và những điều kỳ quái mà Vực Sâu Tăm Tối có thể mang đến, rõ ràng một điều: Con “chó” này đang sợ hãi mình.
Ác ma đến từ Vực Sâu Tăm Tối này... rất có thể nó có một “tầm nhìn” khác so với con người bình thường.
“Cậu biết tôi là ai sao?” Duncan lạnh lùng hỏi, “Cậu biết tôi chứ?”
“Không, không biết” chó săn bóng đêm cúi đầu, “Thật sự không biết... Nhưng ngài chắc chắn là một nhân vật lớn, điều đó không có gì nghi ngờ...”
Duncan nhíu mày, lại hỏi: “Trong mắt cậu, tôi trông không giống một con người đúng không?”
Con chó săn bóng đêm lập tức chần chừ, nó cẩn thận ngẩng đầu nhìn Duncan một chút, rồi mới do dự nói: “Ngài... giống... à không giống...”
Duncan thu hồi ánh mắt, nhìn sang Sherry đang đứng một bên. Cô gái mặc váy đen nhìn về phía này với ánh mắt đầy kinh ngạc và cảnh giác. Ban đầu, Duncan nghĩ cô gái này có vẻ nóng nảy, nhưng rõ ràng cô ta không ngốc. Với những phản ứng bất thường của “thú cưng” bên cạnh mình, dù có tính cách nóng nảy đến đâu, cô ta cũng sẽ tỉnh táo lại và nhận ra điều gì đó không đúng.
Cô một tay nắm chặt xích sắt nối với con chó săn bóng đêm, tay kia lặng lẽ lui lại nửa bước, cảnh giác nhìn Duncan: “Ngươi vừa nói ngươi không cùng phe với bọn họ...”
“Đúng vậy,” Duncan giơ tay, “Có thể cô không tin, nhưng tôi cũng trà trộn vào đây để thu thập tình báo...”
“Ta tin.” Sherry lập tức nói.
Lần này đến lượt Duncan ngạc nhiên, anh đột nhiên nhận ra rằng ấn tượng của mình về cô gái này luôn thay đổi. Ban đầu, từ bên ngoài nhìn vào, anh nghĩ cô ta là một đứa trẻ hiền lành, nhưng sau đó cô ta lại thể hiện sự hung bạo và đẫm máu. Rồi anh lại nghĩ cô ta là một kẻ nóng nảy, nhưng bây giờ, cô ta lại tỏ ra hiểu biết và chấp nhận sự thật nhanh hơn anh tưởng...
Gia cảnh thế nào mới có thể nuôi dưỡng ra một đứa trẻ như vậy?
Trong khi đang nghĩ, Duncan bị thái độ quá dứt khoát của cô gái làm cho phản ứng không kịp. Anh lấy lại bình tĩnh, rồi hỏi: “Lúc ở hội nghị, tại sao cô liên tục nhìn tôi?”
“Là doggin cứ chú ý đến ngươi,” Sherry trả lời không tình nguyện, nhưng vẫn thành thật, “Ta chỉ theo đó mà hiếu kỳ nhìn qua...”
“doggin? Chính là nó?” Duncan nhíu mày, liếc qua con chó săn bóng đêm, “Tôi vừa nghe tên giáo sĩ kia nhắc đến giáo phái Hủy diệt – đây là một giáo hội tôn thờ vực sâu vô tận? Cô có liên quan gì đến giáo phái Hủy diệt?”
“Ta không có liên quan gì với bọn họ!” Sherry lập tức nói, nhấn mạnh, “Họ tôn thờ biển vô tận là việc của họ, ta và doggin quen nhau từ lý do khác!”
Ánh mắt Duncan rơi vào sợi xích giữa cô gái và con chó săn bóng đêm. Dựa vào thông tin mới thu thập được, những kẻ tôn thờ Vực Sâu Tăm Tối có thể triệu hồi ác quỷ từ đó và sử dụng “ma chú” để chiến đấu. Đây có vẻ là đặc điểm của giáo phái Hủy diệt. Kẻ tôn thờ Mặt Trời kia cũng đã nhận định rằng Sherry thuộc giáo phái này vì cô triệu hồi được chó săn bóng đêm – mặc dù hắn đã phán đoán sai lầm nên mới bị "Cẩu" lưu tinh chùy đả bại, nhưng Duncan tin rằng những thông tin đó ít nhất là đúng trong “tình huống bình thường”.
Vấn đề chỉ là cô gái kỳ quái trước mặt.
Cô ta rất mâu thuẫn khi người khác liên hệ bản thân với giáo phái – dù cô ta sở hữu một con chó săn bóng đêm từ Vực Sâu Tăm Tối.
“Không sao, vậy thì không có liên quan,” Duncan lắc đầu, lại hỏi, “Vậy tại sao cô lại xuất hiện ở đây, cô muốn điều tra cái gì?”
Sherry mím môi, dường như không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng con chó săn bên cạnh không ngừng phát ra tín hiệu căng thẳng khiến cô hiểu rằng người đàn ông trung niên trước mặt này có lẽ cực kỳ nguy hiểm, tốt nhất là nên phối hợp.
“Ta...”
Sherry há to miệng, ngay khi cô vừa mở miệng, một tiếng nổ lớn vang lên trong tầng hầm, một quả cầu lửa nóng bỏng đột nhiên phi vút tới từ bên cạnh!
_________________________________
Chú thích: * Trận Trường Bản là trận đánh diễn ra năm 208 thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc, giữa hai thế lực quân phiệt Lưu Bị và Tào Tháo. Trận đánh cũng được đề cập trong tiểu thuyết Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung.