Một lát sau, Phất Lai Đức bỗng nhiên dùng ánh măt của lão hồ ly nhìn Hạ Thiên rồi nói:
- Ý ngươi là âm thầm gia tăng lực lượng của mình ư, nhưng làm sao tăng số lượng cường giả bây giờ? Hay là ngươi làm đạo sư của Thần Ma Học Viện đi, rồi sau đó ta tuyển ra một số học viên có thiên phú tốt để đào tạo cường giả thì may ra mới kịp…
- Stop đê…, cái kiểu lôi kéo buộc chung người ta vào thuyền chiến của lão xưa rồi, tốt nhất lão hãy quên chuyện đó đi.
Không chờ lão nói hết câu, Hạ Thiên đã trực tiếp hét lên. Lão tiểu tử này thật là láu cá, chưa gì đã lợi dụng kẻ khác để kiếm lợi, chưa nói rằng dụ hắn đào tạo cường giả đã là một tiện nghi lớn như thế nào, giờ đây còn dụ dỗ hắn làm đạo sư của Thần Ma Học Viện nữa, thật sự là lão hồ ly mà. Nghe thấy Hạ Thiên nói thế, Phất Lai Đức cùng Phiêu Tuyết muốn nói gì đó thì thì đã nghe Hạ Thiên nói tiếp:
- Thế nhưng nếu là đào tạo cường giả thì ta có thể nhận, còn việc làm đạo sư thì quên đi, ta chỉ là một học viên bình thường của Thần Ma Học Viện mà thôi, tuy là ma vũ song tu nhưng thấp đến mức đáng thương…
- Dừng…, nói thế mà không biết xấu hổ à, ai tin ngươi chứ.
Không đợi hắn noi hết câu, Phất Lai Đức cùng Phiêu Tuyết đã trực tiếp cắt lời hắn. Nói đùa sao, đường đường là Vô Danh Thần Ma, một vị Thánh Hoàng mà dám nói là một học viên bình thường của Thần Ma Học Viện, cả hai người thầm mắng hắn một câu: “Tiểu hồ ly”. Nhưng hai người chưa kịp tức giận đã nghe hắn tỏ ra vô tội nói tiếp:- Thật mà, ta chỉ là một học viên bình thường thôi, không tin hai người thử dò xét xem. Ta chỉ là một cao cấp Ma Pháp Sư, còn đấu khí chỉ là sơ cấp kiếm sĩ thôi mà.
Nghe Hạ Thiên nói thế,cả hai người dùng tinh thần lực dò xét Hạ Thiên thì nhất thời buồn bực, hắn đúng là sơ cấp Kiếm Sĩ và cao cấp Ma Pháp Sư. Phất Lai Đức nhất thời buồn bực. Còn Phiêu Tuyết sau khi nhìn thấy cái bản mặt vô tội này của Hạ Thiên thì muốn trực tiếp xông lên cắn nát cái bản mặt của tên vô sỉ này. Nếu không phải thấy một kiếm kinh khủng của hắn lúc đấu với Hắc Tâm lão ma thì hai người nhất định đã bị hắn lừa rồi. Nhưng sau đó cả hai người nhất thời tỉnh ngộ. Trong hai người thì Lãng Phiêu Tuyết vốn băng tuyết thông minh, còn Phất Lai Đức là lão hồ ly vạn năm thì làm sao không hiểu được ý của hắn cơ chứ. Sau đó, Phất Lai Đức cười nói:
- Hắc hắc…, nếu như tất cả cường giả của chúng ta có liễm tức thuật này thì mấy tên Hắc Ám Thần Điện ngu ngốc ấy nhất định ăn phải quả đắng.
- Đúng thế, ta sẽ hỗ trợ lí luận ma pháp và đầu khí, còn có liễm tức thuật nữa , chắc chỉ vài năm là có thể có vài cường giả Hoàng cấp. Lúc đó nhìn thấy mấy tên cường giả này, người Hắc Ám Thần Điện nhìn vào chỉ thấy đó là mấy tên cao cấp Kiếm Sư hoặc cao cấp Ma Pháp Sư thì…, hắc hắc…
Hạ Thiên thấy thế liền phụ họa theo. Ở một bên, Phiêu Tuyết nhìn thấy một già một trẻ hợp nhau như thế không khỏi tốn vài phút im lặng “mặc niệm “ thay cho Hắc Ám Thần Điện xui xẻo, sao bọn họ lại chọc vào hai tên hồ ly này chứ.
Lúc Phất Lai Đức đang cười to vì chiếm được một chút tiện nghi của Hạ Thiên vì hắn giúp lão đào tạo ra cường giả Hoàng cấp thì bỗng nhiên nghe thấy hắn nói:
- Tuy rằng ta nói sẽ giúp lão đào tạo cường giả Hoàng cấp nhưng mà lão cũng phải cung cấp một số tài liệu hay dược vật để luyện đan mới được, nếu không thì lão hãy quên chuyện đó đi, hắc hắc…
- Cái này…, thôi được rồi, ta đồng ý.
Phất Lai Đức buồn bực thầm nghĩ muôn chiếm tiện nghi của tiểu tử này thật khó khăn, lại nhìn qua vẻ mặt mị mị của Hạ Thiên lúc này làm lão không nhịn được thầm mắng tiểu hồ ly kia, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lão cũng thấy mình có lợi, vì cường giả Hoàng cấp không phải muốn là có được, dù là Thần Ma Học Viện cũng chỉ có trên ba mươi người mà thôi. Mà hiện tại tiểu tử này chỉ trong vài năm là có thì dù phải “xuất huyết” một số tài liệu cùng dược vật quý hiếm lão cũng chấp nhận được.
Mà Hạ Thiên sau khi chiếm tiện nghi của lão xong thì thấy không còn việc gì để nói nữa nên muốn rời khỏi nơi này. Nhưng hắn vừa đứng dậy thì Phiêu Tuyết đột nhiên hỏi:
- Huynh có thể cho ta biết thân phận thật sự của huynh ở trong học viện được không? Ta biết việc này có chút đường đột nhưng sau khi biết được ta sẽ giúp huynh giữ bí mật.
Nói xong, mặt nàng có chút ửng hồng, nhưng rất nhanh liền biến mất.Nhưng Hạ Thiên không để ý tới sắc mặt nàng, hắn chỉ cười nhạt đáp:
- Xin lỗi, việc này không thể. Đây vốn là nguyên tắc của Thần Ma Hội chúng ta.
- Nhưng viện trưởng đã biết rồi mà, tai sao huynh không thể cho ta biết?
Phiêu Tuyết có chút khó hiểu lại hỏi hắn một câu. Chỉ nghe hắn lãnh đạm đáp:
- Đó là lão tự mình tìm hiểu,không phải ta không nói cho lão biết. Thần Ma Hội chúng ta tuy không sợ thân phận của mình bị kẻ khác biết được nhưng rất ghét phiền toái.
Sau đó hắn ra khỏi Vọng Nguyệt lâu. Nghe hắn nói thế, Phiêu Tuyết cũng chỉ biết trầm mặc, không nói gì thêm.
Sau khi rời khỏi tửu lầu thì đến tìm mấy người Vân Tiên Khách và nói những chuyện liên quan trong cuộc gặp mặt ngày hôm nay với Phất Lai Đức cho họ biết rồi cùng bàn bạc một số việc liên quan.
Mấy ngày sau , nhóm người Hạ Thiên cùng khởi hành trở về Thần Ma Học Viện.