Không gian chung quanh nhất thời căng thẳng. Người Hắc Ám Thần Điện không chỉ có những cao thủ đang vây quanh nhóm người Hạ Thiên mà còn những kẻ khác đang mai phục xung quanh, theo thần thức Hạ Thiên phủ ra bên ngoài thì có tới cao thủ Thánh Cấp. Hạ Thiên cười nhạt nói:
- Hắc Ám Thần Điện xuất động nhiều cao thủ như vậy xem ra gần như toàn bộ cao thủ ở Nhân giới của các ngươi đều tới đây. Chẳng lẽ các ngươi không gây ra động tĩnh lớn như vậy toàn thể Nhân giới sẽ không tha cho các ngươi ư?
- Khặc Khặc… Chỉ cần tất cả những kẻ ở đây chết sạch thì sẽ không có ai biết được việc này. Các ngươi cho rằng chúng ra xuất động nhiều cao thủ như thế để xem thôi sao, Đừng xem chúng ta là kẻ bị thịt như thế, các ngươi mau lựa chọn đi.
Hắc y nhân cười nói, thanh âm khàn khàn hết sức khó nghe. Hạ Thiên cười nhạt nhìn đám hắc y nhân, Hắc Ám Thần Điện các ngươi xem ra là muốn chết đây mà. Hắn cười lạnh nói:
- Xem ra các ngươi đã muốn chết, các ngươi cho rằng chúng ta sợ ngươi sao. Đang lúc ngứa ngáy tay chân nhỉ, muốn hoạt động một chút. Phân chia thế nào đây nhỉ?
- Ha ha, lâu rồi không được đánh nhau, ta cũng buồn gần chết đây này. Thế này đi, chúng ta chia ra thế này mỗi người đối phó tên, riêng ta đối phó số còn lại.
Vân Tiên Khách cũng cười nhạt nói với những người xung quanh. Thấy vậy Diệp Vân cay cú nói:- Không được, các ngươi muốn đánh mà không để phần cho ta sẽ tính sổ với các ngươi. Ta đối phó tên, các ngươi thì xử những kẻ còn lại.
- Hừ, ba người mà đánh hết bọn chúng thì chúng ta sao có thể vui vẻ được. Ta một nửa, ta cũng đang buồn bực vì không có kẻ làm thí nghiệm chế dược đây, ta một nửa, còn các ngươi thì đối phó nửa kia.
Thanh Diệp Ngọc cũng cay cú nói, nàng đang buồn chán muốn tìm kẻ làm thí nghiệm… Nhưng cả bốn người Hạ Thiên đều toát mồ hôi lạnh, nha đầu này thật là hết chỗ nói, lúc trước lấy chúng ta làm thí nghiệm cũng đủ run rồi, bây giờ lại gặp nhiều cao thủ như thế mà không bắt vài kẻ làm mồi thì thật là có lỗi với bản thân quá. Cả bốn người đều thở dài một hơi, cuối cùng cũng thoát khỏi những ngày tháng nơm nớp lo sợ vì đến lượt mình trở thành vật thí nghiệm cho tiểu ma nữ kia… Tuy rằng thế nhưng Yêu Cơ cũng cắn răng nói:
- Không được, ta một nửa, ta đang muốn ôn luyện mị công, các ngươi không được tranh dành, nếu không ta mị hết các ngươi.
Lần này thì cả bốn người khác đều toát mồ hôi lạnh nhiều hơn lúc trước. Tiểu ma nữ Yêu Cơ này mà đi mị hoặc người khác thì những kẻ tu vi như bọn họ còn phải thất thần, còn phiền hơn cả tiểu thần y kia nữa. Hạ Thiên với Thanh Diệp Ngọc nghe thấy thế cũng không sợ. Than Diệp Ngọc không sợ vì nàng là nữ, còn Hạ Thiên thì không sợ vì Yêu Cơ chẳng có gan mà đi mị hoặc hắn. Những Vân Tiên Khách và DiệpVân thì hay rồi, lần trước Yêu Cơ thử mị một lần làm cả hai thất thần cả buổi ăn cơm không ngon, ngủ cũng không yên, suốt buổi ngây nhất say tình, bước đi lảo đảo như say rượu… ( Tác giả: Stop được rồi, miêu tả nữa tác giả khó sống với Vân Tiên Khách và Tiên Kiếm, độc giả thong cảm, cạc cạc…)
Lệ Na công chúa và những người xung quanh thấy năm người họ như vậy không khỏi trợn mắt há mồm. Đây rốt cuộc là việc gì, người ta đánh tới cửa rồi mà các ngươi còn tranh dành xem ai đánh nhiều hơn, bọn họ người đông thế mạnh, tu vi ít nhất là Thánh cấp mà các ngươi coi như củ cải trắng sao, đã thế người ta còn muốn giết sạch tất cả, các ngươi thần kinh hay sao mà còn tranh giành hả? Hầu hết bọn họ đều buồn bực với ý nghĩ như vậy.
Mà bên Hắc Ám Thần Điện thì càng tức giận, bọn họ tu vi ít nhất cũng là thánh cấp mà bị coi như củ cải trắng sao mà không giận được. Chỉ nghe đám hắc y nhân vẻ mặt hầm hầm, lúc nào cũng trong tư thế muốn tiến lên dạy dỗ mấy tên khốn khiếp này một trận cho bõ tức nhưng khổ nỗi chưa có lệnh của cấp trên.
Mà Hạ Thiên thấy tình cảnh này kéo dài thì sẽ chán nản, năm người bọn họ cũng chẳng có thu hoạch gì, bèn buồn bực nói:
- Ra ngoài rừng trúc ngoài kia, đánh nhau ở đây chật hẹp quá. Ra tùy tiện ra tay, ai muốn đánh bao nhiêu thì đánh .
Bồn người khác nghe thế cũng gật đầu, sau đó cả năm người bar a khỏi đại sảnh tới rừng trúc mà Hạ Thiên đã chỉ. Những người khác cũng theo sau ra đó, mà đám ruồi muỗi Hắc Ám Thần Điện thì khỏi nói rồi, nếu như không theo thì mục địch bọn họ tới đây là gì cơ chứ. Mà Hạ Thiên để ý những người tới khu rừng trúc có cả Hoàng gia Áo Lan công quốc, các dong binh đoàn và cả những lão sư và học viên Thần Ma học viện, trong đó có cả Nạp Lan Tử Diễm và Lãng Phiêu Tuyết. Tuy rằng tu vi nhóm người này chủ yếu là cao cấp Kiếm Sư, cao cấp Ma Pháp Sư nhưng tất cả đều biết nếu không chiến đấu thì Hắc Ám Thần Điện cũng không tha cho bọn họ.
Trong khu rừng trúc, không gian xung quanh nhất thời tĩnh lặng. Hạ Thiên cười nhạt, đưa tay che miệng ngáp một cái nói:
- Các ngươi tự xử đi, ai muốn đánh thì đánh, muốn chơi thì chơi, ta cũng lười vận động.
Thấy thế bốn người đều vui mừng. Vẫn là Diệp Vân ra tay nhanh hơn. Hắn nhanh chóng rút ra Vấn Tâm kiếm, bay thẳng đến trước mặt tên hắc y nhân lúc nãy nói chuyện, lưỡi kiếm lạnh lung đâm tới. Giờ phút này kiếm trong tay hắn phẳng phất như cả thiê địa bao trùm lấy người hắc nhân. Tuy rằng chỉ một chiêu thức đơn giản nhưng kiếm ý bao trùm vạn thức. Chỉ cần sơ hở nhỏ là có thể dễ dàng lấy mạng đối thủ.
"Nhanh thật!" Hắc Y nhân không khỏi thầm kinh hô một tiếng, ngay sau đó đó là thân mình liền nhanh chóng vung kiếm lên đỡ rồi lùi về tới xa xa, bất tuy hắn đỡ được một kiếm nhưng mái tóc cũng bị Diệp Vân chém mất một đoạn.
Tất cả nhưng người xung quanh trên mặt cũng không khỏi lộ ra thần sắc khiếp sợ, toàn bộ không ngờ đến một kiếm của DiệpVân mà có thể bức cường giả Kiếm Thần tới mức như vậy. Nói tỉ mĩ, mấu chốt của tất cả chỉ một chữ nhanh mà thôi.
Hắc y nhân sau khi lùi lại thì rung mình một cái... mộtđạo kiếm khí lạnh lẽo lại nhắm vào yết hầu hắn chém, hắn chỉ cảm thấy trước người tựa hồ có một đạo kình phong hiện lên, vội vàng huy kiếm chật vật chống đỡ.
Chỉ nghe đến "Đinh” một tiếng, kiếm khí và than đại kiếm của hắn va chạm nhau. Hắc y nhân chỉ cảm thấy bàn tay tê dại,khuôn mặt trắng bệch, cũng không ngờ rằng tiểu tử này lại lợi hại đến như vậy.
Thấy cái cảnh này thì những người xung quanh không khỏi khiếp sợ đánh giá lại thực lực của Thần Ma Hội. Nếu một kiếm đó của Tiên Kiếm Vấn Tâm nhằm vào bọn họ thì sẽ thế nào? Cũng có không ít ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chằm chằm về hướng Diệp Vân.
Không để ý những người xung quanh như thế nào, Vân Tiên Khách, Yêu Cơ và Thanh Diệp Ngọc cũng lao vào chiến trường. Chỉ thấy hỏa diễm bốc lên, phong nhận cuồn cuộn và kim châm do linh khí hình thành bay tán loạn khắp nơi. Nhất thời cả rừng trúc một cảnh tán loạn…