Trong một khu rừng trúc vô danh …
Lúc này, những tiếng kêu thảm, gào thét từ bốn phương truyền tới, mặt đất bị đấu khí và ma pháp đục khoét thành nhiều hố sâu. Càng lúc càng có nhiều tiếng kêu thảm thiết phát ra. Đây rõ rang là một cuộc giao tranh đẫm máu giữa hai nhóm người. Trong đó một bên là một nhóm người nhìn có vẻ như thương đội, nhưng tu vi những hộ vệ trong nhóm người này tu vi đấu khí ít nhất cũng là Đại Kiếm Sư cao cấp, thậm chí còn có ba Kiếm Thánh Trung kì. Một bên khác là một nhóm người mặc áo đen đang điên cuồng tập kích nhóm người này, ma pháp đấu khí tung hoành khắp nơi, tiếng kêu thảm không dứt…
Nhìn qua cũng đủ biết nhóm người giống thương đội này không phải là những thương đội bình thường. Nhưng lúc này lại bị nhóm người áo đen ép vào thế hạ phong, thậm chí có thể nói là không chống đỡ được bao lâu nữa…
Mà mục tiêu của đoàn người áo đen này hiển nhiên là một thiếu nữ. Nàng có khuôn mặt tinh xảo, xinh đẹp tuyệt trần, bề ngoài khoảng mười tám tuổi, trên thân khoác một bộ áo hồng nhạt, thỉnh thoảng nhìn về phía đám người áo đen với ánh mắt đầy lo lắng. Lúc này, một kẻ trong đám hắc y nhân liền lên tiếng:
- Thanh tiểu thư, chỉ cần ngươi đáp ứng theo ta và giao ra Thanh Hiên ngọc ra, chúng ta sẽ không làm khó ngươi , hơn nữa lúc đó tiểu thư đã là thiếu phu nhân của ta, mọi chuyện trước đây không cần phải tính toán nữa.
Người lên tiếng là một thanh niên chỉ độ hơn hai mươi tuổi, là kẻ duy nhất trong đám người hắc y không đeo khan bịt kín khuôn mặt. Nhìn qua bề ngoài hắn có vẻ tuấn mỹ, chỉ là trong ánh mắt của hắn mang theo sự âm hiểm. Chỉ nghe thiếu nữ quật cường nói:
- Đừng hòng, Thanh Hiên ngọc là bảo vật tổ truyền của Thanh Hiên Các chúng ta, dù có chết ta cũng không giao ra đâu.
- Nếu thế đừng trách bổn thiếu gia ta không biết thương hoa tiếc ngọc. Trước tiên hãy lấy Thanh Hiên ngọc, sau đó sẽ đùa chơi với ngươi, khặc khặc…
Nói rồi xông lên trước người người thiếu nữ, trong tay vận đấu khí màu đen quán chú vào đại kiếm rồi chém thẳng về phái thiếu nữ. Thiếu nữ thấy vậy liền vội vàng chống đỡ thuộc tính của hắc ám đấu khí nàng cực kì kiêng kị, hơn nữa nàng chỉ là cao cấp Đại Kiếm Sư còn đối phương là một Đại Kiếm Sư đỉnh phong nên cuối cùng không chống đỡ nổi , bị đánh văng ra bên ngoài, trong miệng hộc ra một ngụm máu tươi. Sau đó, không gian giới chỉ của nàng cũng bị hắn lấy mất. Chỉ thấy hắn lấy từ trong không gian giới chỉ của nàng ra một cái hộp ngọc, trong đó là một miếng ngọc hình rẽ trúc màu xanh lục khongg ngừng tỏa ra quang mang thâm thúy.
Những người xung quanh trong thương đoàn thấy vậy vội vàng tới đỡ thiếu nữ dậy. Chỉ thấy thiếu nữ tuy đã thụ thương nhưng vẫn quật cường nhìn người thanh niên đó nói:
- Khắc Lôi, mau trả lại Thanh Hiên Ngọc cho chúng ta, nếu không gia gia ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
- Ha ha, Thanh Phong Kiếm Thần cũng sẽ không thể tìm được chúng ta. Cho dù tìm được thì chỉ một Kiếm Thần làm sao có thể để Hắc Ám Thần Điện chúng ta để vào mắt chứ.
Thanh niên cười nói, sau đó hướng về phía thiếu nữ, vẻ mặt dâm đãng nói:
- Bây giờ ta sẽ thưởng thức mùi vị của Thanh tiểu thư xem như thế nào, hôm nay trời lạnh như thế phải xem mùi vị của tiểu thư Thanh Diệp Ngọc của Thanh Hiên Trúc như thế nào mới được. Tất cả lên, giết hết cho ta.
Hắn nói xong liền muốn hướng về Thanh Diệp Ngọc động thủ. Thanh Diệp Ngọc lúc này tuy trong lòng hết sức tức giận muốn một kiếm chém chết hắn nhưng lực bất tòng tâm. Đang lúc này, phía trên cây đại thụ gần hai nhóm người này gần mét bỗng nhiên vang một một âm thanh làm cho tất cả mọi người giật mình.
- Hắt xì…, hình như trời có vẻ lạnh thật nhỉ?
Chỉ thấy một thiếu niên mặc thanh y chừng mười tám mưới chín tuổi đang đứng đó, mái tóc màu trắng bạc đang phớt phơ trong gió làm người ta thấy có vẻ phiêu dật. Hắn đứng ở đó không biết bao nhiêu lâu, điều này tất cả mọi người đều giật mình, bọn họ ở đây đều là cao thủ trong cao thủ, thậm chí có cả Kiếm Thánh trung kì mà không phát hiện ra hắn.
Chỉ thấy tiếp theo thiếu niên này cười nhạt nhìn khối Thanh Hiên Ngọc trong tay Khắc Lôi, nhàn nhạt nói:
- Cái rễ trúc này nhìn cũng đẹp nhỉ, cho ta xem một chút được không?
Tuy là hỏi vậy nhưng tiếp đó chỉ thấy thân ảnh thiếu niên biến mất, mà cái “ rễ trúc” theo lời thiếu niên nói cũng biến mất theo. Một màn này khiến tất cả đều ngơ ngác.
Tiếp đó chỉ nghe giọng thiếu niên tiếp tục vang lên, lúc này hắn đã ở sau lung Thanh Ngọc Diệp:
- Kì quái, cái rễ trúc này cũng chẳng có gì đặc biệt, sao các ngươi lại tranh giành nhau thế nhỉ?
Lần này thì mọi người triệt để tức giận, chúng ta đánh nhau kẻ chết người sống vì khối ngọc này mà ngươi coi nó là rễ trúc, thật là không có thiên lý mà. Lập tức Khắc Lôi hướng hắn quát:
- Ngươi là ai, mau giao Thanh Hiên Ngọc ra đây, nếu không đừng trách chúng ta tâm ngoạn thủ lạt.
- Ta chỉ là người qua đường thôi, cái rễ trúc này ta tạm thời ở đây cầm xem một chút, các ngươi cứ tiếp tục đi đánh nhau đi, ta ngồi ở đây xem, tiện thể làm trọng tài cho các ngươi luôn.
Lần này hắn nói xong liền từ trong không gian giới chỉ lấy ra một quả lê rồi hai mắt mị mị nhìn những người xung quanh sau đó “soạp” một tiếng,cắn một miếng trên quả lê ăn ngon lành.Xem ra tên này muốn vừa thưởng thức trái cây vừa xem người ta đánh nhau đây mà.
Điều này lại lần nữa làm mọi người tức giận,chúng ta đánh nhau kẻ sống người chết mà ngươi lại xem như là trò vui để xem, cái tên này thật sự là quá đáng, lúc này còn có tâm tình ở chỗ này ăn trái cây. Chỉ thấy Thanh Diệp Ngọc nổi giận đùng đùng chỉ hắn không nói nên lời:
- Ngươi…
- Ách,ta làm sao,các ngươi tiếp tục đi chứ, ta tiếp tục ngồi xem.
Hắn không nói càng đỡ, chỉ là vừa nói đã khiến cho mọi người tức muốn điên lên, chỉ nghe Khắc Lôi chỉ vào hắn quát lớn:
- Tất cả xông lên, đánh chết hắn cho ta.
Sau đó vung tay, ra hiệu cho đám người áo đen xông lên. Nhưng những người này vừa vây quanh bạch phát thiếu niên thì bỗng nhiên thấy thanh âm nhàn nhạt của hắn vang lên:
- Đánh trọng tài là phạm luật đó, các ngươi chịu phạt đi.
Tiếp đó một luồng sát khí kinh khủng toát ra, làm không gian xung quanh như bị nhiễm huyết hồng, một trận lạnh lẽo theo đó truyền khắp xương sống của tất cả mọi ngươi. Thiếu niên vừa nãy có bộ mặt vui đùa giờ đây phẳng phất như ác quỷ địa ngục mang theo chết chóc đến nơi này. Chỉ thấy hơn trăm đạo kiếm khí từ chỗ thiếu niên phóng tới , cả thiên địa xung quanh lúc này tràn đầy kiếm quang.
Một lát sau,kiếm quang tán, không thấy đám hắc y nhân bao vây xung quanh đâu,chỉ thấy mặt đất xung quanh thiếu niên bị kiếm khí cày nát, không gian bị bao phủ bởi huyết vụ nhàn nhạt, một mùi tinh huyết tanh tưởi lan tỏa xung quanh.
Tất cả mọi người trong thương đoàn chấn động, hơn bốn chục người áo đen, hơn nữa đều là cường giả cấp Đại Kiếm Sư cao cấp trở lên,thậm chí còn hơn tám Kiếm Thánh sơ kì, năm Kiếm Thánh trung kì mà lại bị một chiêu hời hợt của thiếu niên giết sạch trong chốc lát,thiếu niên này rốt cuộc là ai đây?
Lúc này chỉ thấy hắn nhàn nhã bước về phía Khắc Lôi cười nhạt, nhưng nụ cười đó đối với Khắc Lôi còn kinh khủng hơn cả ma quỷ:
- Đừng bước tới đây,nếu ngươi làm gì ta thì Hắc ÁmThần Điện sẽ không tha cho ngươi đâu?
Nghe Khắc Lôi nói, thiếu niên bỗng đứng lại. Khắc Lôi liền vui mừng cho rằng đối phương sợ Hắc Ám Thần Điện nên vừa định tiếp tục uy hiếp, chỉ là sau đó thiếu niên đã ngáp dài một cái nhàn nhạt nói một câu:
- Ta không bước tới gần ngươi là được mà, còn Hắc Ám Thần Điện là cái xó sỉnh gì nhỉ, ta chẳng cần biết.
Nói rồi phất tay một cái,một đạo kiếm quang mạnh mẽ theo đó hướng Khắc Lôi bổ xuống. Chỉ thấy kiếm quang xẹt qua, thân thể Khắc Lôi sau chốc lát liền trở thành huyết vụ, nhưng đạo kiếm quang này còn không dừng lại mà tiếp tục hướng tới san bằng cả một ngọn núi sần đó.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, chỉ một cái phất tay mà khiến cho cả một ngọn núi bị san bằng, thực lực người này rốt cuộc mạnh đến dường nào. Nhưng mọi ngườ chưa kịp tỉnh lại thì đã thấy đã thấy hắn tiến đến gần Thanh Diệp Ngọc,đưa tay cầm lấy một mảnh ngọc bội trên đó có khắc ba chữ "Thanh Hiên Trúc" trên người nàng, rồi nhàn nhạt hỏi:
- Mỹ nữ, ngươi và mảnh ngọc bội này có quan hệ gì với nhau?
Thanh Diệp Ngọc nhất thời ngẩn người, sau đó liền trấn tỉnh lại đáp:
- Đó là ngọc bội tượng trưng cho thân phận của Thanh Hiên Các chúng ta, mỗi người đều có một cái, nếu trên ngọc bội của ai có khắc chữ "Thanh Hiên Trúc" thì người đó chính là con cháu dòng chính.
- Ồ, ta cũng có một mảnh, ngươi xem có phải nó từ nơi các ngươi tới không?
Nói rồi lấy từ không gian giới chỉ ra một mảnh ngọc bội rồi đưa cả hai cho Thanh Diệp Ngọc.Thanh Diệp Ngọc nhất thời sửng sốt,hai mảnh ngọc bội này giống hệt với nhau giống như từ một cái khuôn đúc ra vậy. Nhất thời nàng giật mình hỏi hắn:
- Ngươi cũng là con cháu dòng chính của Thanh Hiên Các chúng ta sao?
Những người xung quanh đều giật mình, Thanh Hiên Các của họ từ khi nào có được một siêu cấp cao thủ như vậy,hơn nữa còn là con cháu dòng chính,chẳng lẽ là vũ khí bí mật của Thanh Hiên Các sao? Mọi người trong long thắc mắc, Thanh Diệp Ngọc càng thắc mắc hơn, nàng biết rõ mặt từng người trong dòng chính nhưng chưa thấy thiếu niên này bao giờ,nhưng miếng ngọc bội này không phải là giả. Trong lúc mọi người xung quanh trầm ngâm suy nghĩ, chỉ nghe thiếu niên nhàn nhạt nói:
- Nó là của một vị bằng hữu của ta đến từ Ma vực cho ta giữ giùm một thời gian, không phải của ta.
Nghe vậy mọi người có vẻ thất vọng, nhưng nếu là bằng hữu của vị cao thủ siêu cấp này cũng không sao, chỉ nghe Thanh Diệp Ngọc hỏi:
- Vậy người đó tên gì, bây giờ đang ở đâu?
- Hắn tên là Hạ Thiên, bây giờ đang ở Thần Ma học viện, học ban Ma Pháp.
Nói xong liền xoay người muốn đi, chỉ nghe Thanh Diệp Ngọc gọi hắn lại:
- Này, ngươi khoan đi đã…
- Gì nữa đây, mới ta đi ăn tối hả, không rảnh?
Hắn không thèm để ý đến nàng, tiếp đi tiếp. Thanh Diệp Ngọc tức giận dậm chân, lại nghe hắn nói:
- À quên mất, cái rễ trúc này trả lại cho ngươi nè mỹ nữ, ta không có hứng thú với nó chút nào.
Nói rồi ném cái không gian giới chỉ lại cho nàng rồi tiếp tục đi, chỉ nghe nàng tiếp tục hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Ta gọi là Vô Danh, các ngươi có thể gọi ta là Vô Danh Thần Ma.
Nói rồi thân ảnh hắn thất tiêu, chỉ để lại sự nghi hoặc trong long những người ở đây về hắn – Vô Danh Thần Ma và vị bằng hữu của hắn ở Thần Ma học viện.