Lúc này,trong một không yên tĩnh một màu trắng phiêu đãng,cảnh vật xung quanh khiến cho người ta có vẻ được an ủi tinh thần.
Hắn tại thế giới thuần một màu trắng này phiêu đãng này không biết qua bao lâu. Ở chỗ này, thời gian không có ý nghĩa gì.
Ở địa phương này rất yên tĩnh, không có nguy hiểm chút nào.
Những đoàn năng lượng ở không gian này bay ngang dọc va chạm lẫn nhau, có nhỏ yếu, có mạnh.
Vừa tới địa phương này, Đoàn Thiên Vũ vẫn còn rất nhỏ rất yếu. Cả không gian màu trắng, chỉ sợ hắn là một loại năng lượng yếu nhất.
Cũng may là không phải một thể năng lượng nào cũng có ý thức riêng. Cắn nuốt năng lượng nhỏ cũng chỉ là một loại bản năng của thể năng lượng.Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không rõ đây là địa phương nào. Nhưng nhu cầu sự sống cơ hồ đã là bản năng tồn tại của vạn vật.
Bởi vì có ý thức, trong không gian này Đoàn Thiên Vũ hiển nhiên cao hơn so với thể năng lượng không có ý thức, ưu thế chỉ có thể dựa vào bản năng cắn nuốt thể năng lượng. Gặp mạnh hơn thì chạy, gặp yếu hơn thì cắn nuốt. Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, lúc này năng lượng của hắn không biết cường đại đến mức nào.
Tại không gian phiêu đãng một thời gian, hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Hắn đột nhiên phát hiện, bản thân chỉ sống trong sự giết chóc. Hắn bắt đầu suy nghĩ những chuyện đã qua. Những ý nghĩa chưa bao giờ có cùng sự tiếc nuối xuất hiện trong đầu hắn.
Rất lâu sau đó…
"Tiếp tục cắn nuốt". Một ý nghĩ kiên quyết vang lên trong lòng Đoàn Thiên Vũ, năng lượng khổng lồ của hắn bắt đầu phiêu đằng, theo bản năng những thể năng lượng nhỏ yếu đều cảm giác được nguy hiểm, mà bay nhanh tránh thoát khắp mọi nơi.
“Năng lượng !” Hắn thầm nghĩ. Lúc này,một luồng năng lượng to lớn bỗng nhiên bao vây hắn lại,hắn bất chấp tất cả những đau đớn sâu thẳm trong linh hồn cắn cố sức cắn nuốt tất cả những gì còn có của khối năng lượng đó.Cũng chẳng biết bao lâu,cuối cùng hắn cũng cắn nuốt xong khối năng lượng đó. Khối năng lượng tuy lớn nhưng gần như không có ý thức,hắn cắn nuốt xong thấy bản thân hình như mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, vì thế hắn muốn cắn nuốt nhiều hơn những nguồn năng lượng khác.
Sau khi đã hạ quyết tâm, Đoàn Thiên Vũ bắt đầu bay nhanh đi cắn nuốt những thể năng lượng nhỏ yếu hơn hắn, mỗi khi thôn tính một thể năng lượng, thể tích hắn lại lớn hơn. Theo thời gian, hắn cứ cắn nuốt những thể năng lượng nhỏ yếu hơn…….
Rất lâu sau…
Một đoàn năng lượng khổng lồ đang tung hoàng ngang dọc ở không gian này, những thể năng lượng nhỏ yếu ở xung quanh lại chạy trốn. Song, những thể năng lượng nhỏ yếu vẫn cuồn cuộn bị cổ cường đại năng lượng kia cắn nuốt, đồng hóa……
Đoàn Thiên Vũ cảm giác được năng lượng của bản thân. Đại khái tính toán một hồi, trong long thầm nghĩ:”Theo nặng lượng trước mắt, như vậy chắc là đủ rồi?” Ý niệm vừa động, một đạo năng lương bắn nhanh ra. Trong không gian thuần một màu trắng mở ra một cái lỗ hổng. Mặc dù chỉ là một cái lỗ nhỏ nhưng xác thật là đã mở ra.
Thể năng lượng màu trắng bắt đầu chuyển động không theo quy luật nào hết, bốn phía không gian cũng bắt đầu vặn vẹo.
Dần dần, phạm vi chuyển động càng ngày lớn hơn, mà tốc độ vặn vẹo không gian lại càng nhanh, càng ngày càng rõ ràng.
“A!”
Trong lòng Đoàn Thiên Vũ hô to một tiếng, chỉ thấy cổ năng lượng đột nhiên nổ mạnh bộc phát ra một sự chấn động kinh thiên! Trong khoảng khắc những cơn lốc xoáy năng lượng hình thành! Những thể năng lượng nhỏ cách hắn không xa, thậm chí ngay cả thời gian trốn tránh cũng không có, liền bị những cơn lốc xoáy nuốt chửng.
Thể năng lượng bộc phát sinh ra vô số chấn động, làm không gian xung quanh dường như sắp sụp đổ!
Đoàn Thiên Vũ hiển nhiên biết không thể chần chờ, bay nhanh như tia chớp tới cái khe hở còn lại! Cuối cùng, khe hở đã biến mất. Mà tại không gian màu trắng bên trong, những luồng cơn lốc năng lượng vẫn cứ tiếp tục cắn nuốt…
Sau đó,đập vào mắt Đoàn Thiên Vũ lúc này là một không gian đầy vẻ hắc ám mông lung,trong không gian kì lạ này mặt đất cằn có vẻ cằn cỗi nhưng những thực vật ở đây có vẻ to lớn hơn bình thường rất nhiều.,chỉ có điều những thực vật này hắn không biết tên.Ngẩng đầu nhìn lên cao , hắn thấy được không gian kì lạ này có tới hai mặt trăng ở hai hướng cách biệt,một lớn một nhỏ phát ra ánh sang màu tím nhạt. Lại nhìn từ xa hắn thấy có một đám người hình dáng kì lạ ,nói dung hơn là một đám quái nhân đang nói gì đó với một thiếu niên chỉ khoảng mười hai tuổi dáng người mảnh khảnh ở giữa…
Càng kì quái hơn là hắn mơ hồ nghe lại hiểu được ngôn ngữ của bọn họ, hắn không hiểu vì sao nhưng cũng đoàn là do cắn nuốt những năng lượng kia.Thở dài một hồi, nhìn tình cảnh trước mắt cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Vì vậy, hắn bắt đầu cẩn thận bay đi phía trước……