Dị Thế Thần Cấp Giám Thưởng Đại Sư

quyển 12 chương 181: ngoại truyện 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chỉnh sửa: After

} Tỏ tình bị từ chối ở hội Đài Tứ Phương

“Thị Phi hòa thượng, ngươi là người tốt, bánh bao của ngươi chia ngươi một nửa”.

“Ngươi giết người.”. “Liên quan gì đến ngươi?”

Ở một ngôi làng vô danh, trên một con phố không biết tên, một tăng nhân đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây khô, bình thản nhìn hắn. Trong đôi mắt ung dung ấy ẩn chứa những cõi đời biến ảo, giống như không đồng ý với việc hắn xem rẻ sinh mệnh như vậy.

Hừ.

Trong lòng Đường Thời trào lên cục tức nghẹn tận cổ, không nhịn được vươn tay, dùng đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào cổ y, đặt trên yết hầu nhô lên, thong thả vẽ chữ “Vạn”.

Yết hầu Thị Phi hơi nhấp nhô

Y đưa tay bắt lấy ngón tay đang làm loạn của Đường Thời, hơi rũ mắt mang vẻ bi thương, chỉ nói: “Hội đài Tứ Phương vẫn đang tiến hành, Đường thí chủ nên về đi..”

Nhưng ông đây tới tìm ngươi đấy, Đường Thời thầm nhủ trong lòng.

Đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng chống vào kẽ răng mình, lộ ra nụ cười lạnh lùng, ngước mắt nhìn cây khô này.

Không biết nó đã ở đây bao nhiêu năm, nhưng đã mất hết sức sống, vỏ cây loang lổ vết khắc khó nhận ra, cành vươn dài xuyên về phía chân trời vời vợi.

Đường Thời cảm thấy tư thế kia cực kỳ giống xương khô trong mộ.

Nhưng thứ hiện lên trong đầu lại là một điển cố của nhà Phật: “Nghe nói, Thích Ca Mâu Ni ngồi thiền dưới tàng cây bồ đề, ngày thứ bốn mươi chín nhìn thấy sao Mai mọc mà nhận ra con đường giải thoát để cứu độ chúng sinh. Từ đó gọi là “Đức Phật”. Hòa thượng, ngươi ngồi thiền dưới cây khô này, có thể ngộ ra đạo gì?”

Thị Phi nhẹ nhàng buông tay hắn ra, nói: “Lòng ta hướng Phật, cây khô cũng là bồ đề. Tâm ta tự tại, địa ngục vẫn sạch sẽ”.

“Hướng Phật, tự tại?”. Đường Thời không biết tại sao khi nhìn gương mặt từ bi nhạt nhẽo vô ba của y lại thấy cực kỳ tức giận.

Hắn nhấc ngón tay của mình lên đầy giễu cợt.

Từng giọt mực như mây trôi tuôn ra từ đầu ngón tay hắn, nhuộm đen móng tay, sau đó như sương khói tràn ra khắp nơi, cuối cùng hóa thành diệu bút sinh hoa, bao phủ lấy cây khô này.

Một luồng sinh khí đột nhiên rót vào thân cây. Cây khô bỗng chốc gặp xuân.

Màu mực đen chuyển sang xanh đậm, rồi lại thành màu xanh lá, cuối cùng hóa thành chiếc lá non trên cành, đung đưa trong làn gió đêm buổi hoàng hôn.

Đường Thời chỉ vào chiếc lá kia, nói với hòa thượng: “Như vậy mới xứng với ngươi.”

Sắc xanh mơn mởn kia rơi vào đáy mắt Thị Phi, khiến y trầm mặc hồi lâu. Đường Thời nhướng mày: “Lừa trọc, sao lại im lặng?”

Thị Phi cũng không tức giận, chỉ nói: “Thịnh suy khô vinh đều là thiên thời. Số mệnh có định, dù gặp xuân thì có thể được bao lâu?”

Đường Thời chợt cảm thấy ngực mình như là bị thứ gì đó chặn lại.

Hay lắm.

Hay cho một tâm ý đẹp, rơi vào miệng y thì thành nghịch thiên, không biết tốt xấu?

Hắn cười lạnh thành tiếng: “Nhưng ông đây phản nghịch từ trong xương cốt, lại thích nghịch thiên đấy? Ngươi không hỏi tại sao hôm nay ta tới đây à?”

Y nắm chuỗi Phật châu trong tay, tăng bào trắng trăng không nhiễm bụi trần.

Y là thế hệ trụ cột của Tiểu Tự Tại Thiên, tinh thâm Phật pháp, còn có tuệ tâm, tuệ nhãn, sao không biết lý do hắn tới đây?

Cho dù ban đầu không hiểu, sau những lời kia cũng nên tỏ. Thị Phi lại rũ mắt, không nói lời nào.

Đường Thời liền nói: “Hình như ta cũng sinh tâm ma.”

Hàng mi Thị Phi rũ xuống khẽ run.

Một vết thương màu xám tro trong lòng bàn tay đột nhiên hiện ra, mang đến cơn đau dữ dội từ trong xương cốt, khiến ngón tay cầm Phật châu của y co quắp không kiểm soát nổi.

Sự kiện năm đó ở Tiểu Tự Tại Thiên chợt hiện ra trước mắt. Là Đường Thời bước từng bước lên bậc thang, đứng trên Nhị Trọng Thiên trả lời: “Ta chính là tâm ma của y”.

Trên Phật châu tử đàn tức khắc loé lên vầng sáng vàng nhạt.

Như thể có người thúc giục tâm pháp. Tất cả vọng niệm bị khóa trong lòng, hết thảy si mê bị dìm xuống đáy.

Thị Phi nhìn hắn hồi lâu, từ tốn nói: “Tu hành là chuyện tịch mịch lâu dài, một niệm sai thì sẽ đi lệch đường. Thị Phi đã từng đi lầm đường, Đường thí chủ nên lấy ta làm gương. Đã sinh tâm ma thì nên cắt sạch sẽ.”

Đã sinh tâm ma thì cắt cho sạch! Hay cho một câu này, Đường Thời không tin nổi những gì vừa mới nghe. Chờ đến khi lời ấy lặp lại ba lần trong lòng, hoảng hốt và tức giận ban đầu trở thành thất vọng và trào phúng không rõ nguyên do. Quá mỉa mai, quá trào lộng.

“Ngươi không trảm được tâm ma của mình, lại dám khuyên ta?”

Trong giọng nói của hắn có một âm sắc hiếm thấy. Sâu trong đồng tử của Thị Phi, kim liên nở trong đồng tử, nhưng có là ánh Phật cũng không che được sắc máu, là sự nhẫn nhịn vỡ vụn của y, là động tâm, là nghiệp chướng.

Là địa ngục Vô Gián hành hạ không dứt

Như nghiệp hỏa bốc lên từ biển sâu vạn trượng, muốn thiêu đốt y.

Đường Thời chỉ cười to, liên tục nói: “Được, được, được.”

Hay lắm.

Hắn nói xong trực tiếp đứng dậy.

Lúc này trên con đường vắng vẻ sơn trấn đã vãn người qua lại.

Y phục nhuộm màu mực tung bay phần phật trong gió, để lộ thân hình lạnh thấu xương của hắn, vừa mới đi được chừng mười trượng, một cỗ sát ý ngang tàng đột nhiên từ sâu thẳm trong lòng hắn trào ra!

Bước chân của Đường Thời dừng lại mà không hề có dấu hiệu báo trước.

Bút lõi gỗ Tam Chu trong nháy mắt xuất hiện giữa ngón tay thon dài, màu lam tựa lưu ly, bị khí mực trong lòng bàn tay hắn thúc giục, hóa thành một tia chớp lao về phía hòa thượng ngồi xếp bằng dưới tàng cây kia!

Thực lực của tu sĩ Kim Đan kỳ khủng bố cỡ nào?

Không nói tới một đòn này chứa bao tức giận, gần như đã dốc hết toàn bộ sức mạnh của hắn!

Bút lõi gỗ Tam Chu đã nứt một khe.

Nhà cửa hai bên ầm ầm nổ tung sụp xuống, mái ngói bay tứ tung, khói bụi mịt mù!

Bút lõi gỗ Tam Chu hướng thẳng đến Thị Phi, người kia lúc này mới nâng đôi mắt trống rỗng nhìn hắn từ xa.

Hơi mỉm cười. Sâu trong đôi mắt kia đến cùng là cảm xúc gì? Là nỗi đau thấu ruột gan, hay là sự nhẹ nhõm của lần hủy diệt?

Đường Thời cảm thấy mình nhìn không rõ lắm. Thế giới này thật ồn ào.

Nhưng hắn lại nhớ tới lần đầu tiên gặp, dáng vẻ của hòa thượng này đứng ở bậc thang, thật sự giống như một yêu tăng. Lại nhớ tới trong mười tám cảnh Tiểu Hoang, y cầm lấy bàn tay đã hóa xương khô vì vi phạm lời thề mà bị trời phạt của hắn, cúi đầu băng bó vết thương cho hắn, rũ mắt.

Các hòa thượng Tiểu Tự Tại Thiên, đều đẹp như ngươi sao? Không hẳn vậy.

Khí mực và sát khí nơi đầu bút, vượt qua khoảng cách mười trượng chỉ là một chuyện ngắn ngủi.

Nhưng mắt thấy sắp xuyên qua ấn đường tăng nhân, Đường Thời khống chế bút lõi gỗ Tam Chu ở đằng xa, ngón tay dùng sức uốn nó lên.

Vì thế cây bút kia lơ lửng trong không khí.

Sát khí sắc bén đâm thủng ấn đường tăng nhân, một vệt máu ứa ra, trượt theo sống mũi cao thẳng của y, nhỏ xuống lòng bàn tay đang xếp chồng lên nhau trước người.

Đường Thời đứng tại chỗ thật lâu.

Hắn biết, nếu lúc này hắn ra tay, hòa thượng này tuyệt đối sẽ không phản kháng.

Thế nhưng….

Hòa thượng đẹp mắt như vậy, trên đời chỉ có một người này, giết rồi đi đâu mà xem đây?

Có lúc hắn cảm thấy mình là một phế vật. Ngay cả một con lừa trọc cũng không thể bỏ được. Ngay sau đó một nỗi hận không thể phát tiết lấp đầy hắn.

Đường Thời đột nhiên rút tay về, bút lõi gỗ Tam Chu nhanh như chớp bay ngược trở lại, mang theo một trận gió lớn, thổi loạn lá cây xanh non ngưng kết từ khí mực, sau đó rơi vào lòng tay hắn, bị hắn nắm chặt trong tay! “Lừa trọc chết tiệt, ông đây nhớ kỹ ngươi!”

Dứt lời, mặt hắn không chút biểu tình, hắn phất tay áo thật mạnh, giống như một Tu La uy nghiêm rời đi khi màn đêm dần buông, để bóng tối mang hắn đi.

Thị Phi vẫn ngồi xếp bằng dưới gốc cây. Thuật Khô mộc phùng xuân không có người thúc giục, lại bị gió lớn bút lõi gỗ Tam Chu tạo thành lúc rời đi cuốn bay, lá xanh trên cây lung lay, tản ra như mực loang trong nước rồi tụ thành một giọt mực đen rơi khỏi cành. Nhỏ vào lòng bàn tay y là một giọt mực đen và một giọt máu đỏ tươi.

Hai giọt cách nhau rất gần, trong nháy mắt liền hòa vào nhau, thành những đường loang lổ trong lòng bàn tay y, khó mà phân tách.

Cây xuân lại khô.

Ngày tháng năm

) Cắt đứt mối tình, Hồng đậu sinh Nam Quốc

Địu mịe, địu mịe, địu mịe.

Sau khi rời khỏi sơn trấn vô danh kia, trong lòng Đường Thời chửi tục liên hồi, người đi trên núi, từng bước chân nện ầm ầm, hận không thể đạp thủng thành hố, rất muốn quay trở lại mắng chết con lừa trọc chết tiệt kia.

Nhưng nghĩ lại thì thấy rất vô nghĩa.

Vì thế đành phải hung hăng chửi “Địu mịe nó”, đứng yên trên đường núi.

Vách đá xung quanh cheo leo, bóng cây xếp chồng chéo, bầu trời đêm thăm thẩm treo lơ lửng trên tầng núi cao, rắc xuống vài tia sáng le lói, chiếu xuống bóng dáng hắn hắt lên trên những chiếc lá rơi rụng đầy đất. Tiếng thác nước gào rú vẳng lên từ đằng xa.

Cách đó không xa có một dòng suối, nước suối chảy xiết, vỗ vào những viên đá cuội sạch sẽ trên núi, tiếng thác nước ào ào, đổ thẳng xuống bên dưới.

Đường Thời hơi mệt.

Sau đó hắn tìm thấy một tảng đá đen nổi bần bật[A] bên dòng suối và ngồi xuống.

Một góc họa thường rơi xuống suối. Hắn lười vớt.

Mặc dù hội đài Tứ Phương vẫn đang diễn ra, nhưng hắn đã đánh xong ván của mình, ừ giờ tới vòng đấu tiếp theo vẫn còn thời gian. Bây giờ hắn vẫn chưa muốn về.

Ngồi trên tảng đá bên bờ suối ngắm trăng nửa ngày, Đường Thời cuối cùng xòe bàn tay ra, ký hiệu màu vàng sậm chợt lóe lên trong lòng bàn tay, trong chớp mắt quyển “Trùng Nhị Bảo Giám” xuất hiện trong tay hắn, ngón tay nhẹ nhàng lật trang.

Ban đầu hắn không quan tâm.

Hắn tùy ý đọc vài trang và nghĩ cách dùng mấy bài thơ này.

Nhưng ai ngờ, một cơn gió thổi, thay hắn lật tới một trang phía sau.

Nước nam sinh đậu đỏ, Xuân về nở cành xinh… (Tương tư – Vương Duy)

Đường Thời hiện giờ đã không còn ngây ngô, cái gì cũng không hiểu như thuở mới phát hiện ra Trùng Nhị Bảo Giám nữa. Về sau hắn càng nắm giữ bản lĩnh thi triển thuật pháp trong cảnh thơ, cộng thêm thời gian luyện tập và vận dụng chiến đấu, nó gần như đã trở thành bản năng khắc sâu trong cơ thể hắn.

Khi vừa nhìn thấy bài thơ, tất cả các hình ảnh sẽ hiện ra trước mắt.

Trên một dòng thơ xếp hàng dọc, một vệt sáng vàng sẫm lướt đến hai chữ “đậu đỏ” thì biến thành màu đỏ diễm lệ.

Sau đó, từ khe đá ngâm nước dưới tảng đá hắn đang ngồi xếp bằng, một cành cây mạnh mẽ đột nhiên mọc ra vòng từ bên người Đường Thời, nghiêng nghiêng về mép nước.

Thoáng chốc, những chiếc lá xanh mọc lên và những hạt đậu đỏ như ngọc. Là một gốc cây tương tư mọc bên dòng suối, là lời khen hồng đậu trổ giữa màu xanh bát ngát của cây, mang vẻ mỹ lệ lòng người dưới ánh trăng.

Đường Thời thấy cảnh ấy, mí mắt giật giật vài cái.

Hắn giơ tay lên bổ một chưởng vào trên cây vừa mọc thành này.

“Bốp bốp” Một tiếng vang giòn tan xé rách màn đêm tĩnh lặng!

Thân cây cứng cáp bị một chưởng của hắn bổ gãy, từ giữa bẻ gãy, tán cây tươi tốt cũng bị chẻ làm đôi, chưởng lực khiến cho cành cây bay loạn, đậu đỏ đầy cây đung đưa trĩu xuống, thoáng chốc chỉ còn lại một mớ hỗn độn. Cành lá toàn bộ rơi xuống nước. Dòng suối chảy xiết lập tức cuốn chúng về phía hạ lưu.

Lửa lòng bốc lên, Đường Thời nổi giận, cầm trang “Tương Tư” trong “Trùng Nhị Bảo Giám” xé rách không do dự!

“Roẹt!”

Trang sách gắn liền với tính mạng của hắn đã bị xé ra, ngay cả khí huyết tâm mạch đều đau nhức không thôi, hắn phun một ngụm máu nhuộm đầy trên trang này.

Hắn đã lên cơn, như thể đang phân cao thấp cùng ai đó, ra sức ném đi!

Tờ giấy nhẹ bay.

Bài thơ bay ra như lông vũ, nhưng vừa rời khỏi ngón tay Đường Thời liền hóa thành một nắm đậu đỏ, như mưa tuôn xuống suối núi, rơi vào trong nước, hạt bị sóng nước cuốn đi, hạt thì chìm xuống đáy nước tĩnh lặng, nằm rải rác giữa những tảng đá sẫm màu.

Ánh trăng xuyên qua nước chiếu xuống, cả con suối như chứa đầy những viên đá quý nho nhỏ.

Hai mắt Đường Thời đầy tức giận, ngồi xếp bằng trên tảng đá kia, bên cạnh là thân cây đậu đỏ bị gãy, họa thường đang lững lờ trong nước, tay mở quyển “Trùng Nhị Bảo Giám” với một vết xé chói mắt.

Mặt sau còn có một bài thơ, nhưng mới vừa rồi hắn đã quên xem. Thôi khỏi.

Trên tay còn lại, một thẻ ngọc màu xám dần dần hiện ra.

Hắn cụp mắt nhìn chăm chú, chỉ nỉ non: “Người có tình tu Vô Tình Đạo, người vô tình tu Cực Tình Đạo…”

Cũng đêm ấy dưới ánh trăng, suối chảy róc rách dưới chân núi thoai thoải.

Một hòa thượng mặc tăng bào trắng trăng cúi người bên suối, tay vốc nước trong vắt. Vết mực và vết máu trong lòng bàn tay bị ngấm nước, nhòe hết cả, chỉ trong chốt lát đã tan dần trong nước.

Nhưng vừa toan đứng dậy, cành cây gãy thuận dòng trôi vào trong mắt y. Một cành cây nhỏ, giữa những lá xanh đậm màu xen kẽ vài hạt đậu đỏ.

Ngày tháng năm

) Mê tân có hỏi: hỉ nộ ai hận ái ác dục

Rốt cục Đường Thời cũng tu Vô Tình Đạo.

Nhưng hắn không ngờ rằng, khi vừa đẩy ngã đài Tứ Phương, lạc vào bến mê, lại bị con lừa trọc chết tiệt chịch tới sướng.

Lúc đi ra, đứng trên rặng Chiêu Hồn, hắn như người mất hồn.

Nghĩ, tại sao không xuống tay? Vô Tình Đạo cái đéo ấy! Địu cả lò nhà ngươi!

) Ba nghìn bài thơ, món quà đầu xuân.

Thật lâu sau đó, Đường Thời khôi phục thân phận Đông Thi lại trở về núi Chiêu Diêu, hàng ngày ngoại trừ việc vẽ tranh, viết thư pháp, đánh Ứng Vũ ra thì hình như cũng chỉ nghe hòa thượng niệm kinh Phật.

Nhà cỏ bên cạnh núi non, không nghe tiếng vó ngựa hối hả. Về phần quyển Trùng Nhị Bảo Giám kia, hắn đã thuộc lòng như nước chảy, không cần lấy ra xem nữa.

Mãi đến một ngày, cô nhóc Ứng Vũ kia được hắn “nâng niu” mà hoài nghi cuộc đời, lén vào phòng hắn lấy cuốn Trùng Nhị Bảo Giám cất trên giá lật ra xem.

Hắn và bảo giám tương liên, cơ hồ trong nháy mắt đã biết.

Vì thế hắn xuất hiện trong phòng, một tay xách quần áo nhấc bổng cô nhóc lên, cười như không cười hỏi: “Hay nhỉ, đồ của ta mà cũng dám lục (lọi)?”

“Tinh, Tinh Chủ lão đại tha mạng!”

Từ sau khi họ Đường khôi phục thân phận, chẳng những không tiết chế chuyện giày vò người khác mà còn tăng thêm do hắn vận dụng sức mạnh càng thoải mái hơn. Vốn là do thất tình lục dục mà thành nên hắn thấu rõ lòng người vượt xa lẽ thường, trong thiên hạ không còn ai là kẻ địch của hắn nữa.

Nhưng Ứng Vũ, thân là một ngọn núi, cho rằng là ngoại lệ.

Ai ngờ tu hành là một chuyện cực kỳ đau khổ, Đường Thời chỉ dựa vào sức mạnh, dùng một ngón tay là đánh cho cô kêu trời khóc đất, kêu cha khóc mẹ.

Cô đáng thương khóc lên: “Ta muốn tu hành mà, sao các ngươi mạnh quá vậy, ngay cả trời đất cũng thuần phục được. Mỗi ngày ta đều bị ngươi hành lên hành xuống, muốn nghía thử bản lĩnh của ngươi lấy từ đâu, cũng tiện học hỏi, sớm ngày thành đại Đạo, dao chơi ba mươi ba tầng trời. Hu hu, không phải chỉ là một cuốn sách nát sao? Cái gì mà trùng với cả giám, ta không thèm quan tâm quyển sách nát thiếu trang này đâu…”

Nhiều năm trôi qua, ngọn núi này không có tí tiến bộ nào cả.

Đường Thời nghe cô la lối bán thảm, chỉ cảm thấy như có đàn quạ kêu bên tai, lập tức thấy đau đầu, giơ tay lên ném cô nhóc ra ngoài qua cửa sổ.

Bên ngoài là vách núi vạn trượng.

Ứng Vũ mở to hai mắt, lập tức có một loạt tiếng kêu “aaaa” từ trên cao vọng xuống vực sâu, dội vang khắp nơi.

Lúc này Đường Thời mới liếc nhìn tăng nhân vẫn ngồi trước bàn lật xem kinh thư trong ngôi nhà cỏ, ném quyển Trùng Nhị Bảo Giám dày cộp lên bàn. Lư hương đang đốt Lệ La Hương rung lên.

Lúc này Thị Phi mới ngước mắt nhìn hắn.

Đường Thời bĩu môi: “Ngươi đúng là ngồi trong phòng không nghe thấy chuyện ngoài cửa hả , sao lại để con nhóc ấy đụng vào sách của ta?”

Thị Phi cười, nhìn hắn không nói gì.

Đường Thời khoanh chân ngồi xuống đối diện y, lâu lắm rồi hắn không đọc cuốn sách này, nhớ tới lời nói của Ứng Vũ, hắn từ từ cụp mắt, vừa nghĩ tới điều gì đó, ngón tay đặt trên mép giấy, chậm rãi mở ra.

Liếc mắt là có thể nhìn ra nơi này từng có một trang bị người xé bỏ.

Đầu ngón tay hắn vuốt ve từng chút một trên vết xé kia, khuôn mặt hiện lên vẻ ôn hòa, cười hỏi tăng nhân đối diện: “Hòa thượng, ngươi có biết quyển sách này của ta bao gồm thất tình, bao hàm tất cả, nhưng chỉ thiếu mỗi trang này. Vết xé này, dù sao cũng là nghiệp năm đó do ngươi tạo ra.”

Năm đó y từ chối hắn.

Sau này truy hỏi, hòa thượng cũng chỉ nói: “Lòng ta hướng về ngươi, nhưng không thể ở cạnh ngươi.”

Đường Thời nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Đáng tiếc.”

Lúc đó trong cơn giận xé một trang, lại quên mất mặt sau còn có một bài thơ.

Ánh mắt Thị Phi rũ xuống, lặng lẽ nhìn vết rách kia, nhớ tới đêm đó trong núi, dưới ánh trăng, bên bờ suối.

Một khe núi phủ sương, đầy hạt đậu đỏ. Và cành cây trôi từ thượng nguồn…

Vì thế, Phật châu đang chuyển động giữa các ngón tay dừng lại, trên mặt y hiện vẻ thất thần, vạt áo tăng bào trắng trăng rộng lớn che nửa bản tay y, che luôn cả đường chỉ tay tinh tế khắc bên trong.

Yêu thế gian, cũng yêu người.

Chỉ là lúc ấy, y chỉ có thể lựa chọn giữa việc yêu thế gian và yêu ngươi thôi. Chỉ có thể chọn một.

Nhưng ai có thể nói rằng lòng lúc đó không đau?

Nửa thân là Phật, nửa người nhập ma. Dưới chân là vực sâu, không cẩn thận vạn kiếp bất.

Thị Phi đặt tay trên ngực mình tìm kiếm, sau đó nhẹ nhàng lật tay, một nhánh cây đậu đỏ đã hiện giữa những ngón tay, chiếc lá mảnh dài xanh đậm điểm đầy những chấm đỏ thẫm, như vẫn còn đọng nước suối thời điểm rơi từ trên núi xuống.

Đây là do thơ hóa thành, vốn không thể tồn tại lâu.

Nhưng lại có một luồng Phật lực mạnh mẽ ấm áp bám vào cành cây, thấm nhuần từng chiếc lá từng hạt đậu, khiến nó qua bao nhiên năm vẫn vẹn nguyên như bộ dáng lúc đầu, ngay cả phần thân bị gãy vẫn còn tươi mới.

Đường Thời sững người.

Thị Phi nhìn mấy hạt đậu đỏ giữa cành lá kia, chớp mắt, khi ngước lên, đáy mắt là bãi bể hóa nương dâu, lại như trời xanh mây trắng không đổi, y chỉ nhẹ nhàng đặt cành cây này lên bàn giữa hai người họ, cạnh Trùng Nhị Bảo Giám.

Hương thơm của lá hoa tỏa khắp. Đường Thời giơ tay cầm lên, chợt biết bài thơ ở mặt sau trang giấy bị xé rách là bài thơ nào, lông mày từ từ giãn ra, khẽ ngâm nga: “Giang Nam vô sở hữu, Liêu tặng nhất chi xuân…” (Giang Nam nào có gì hơn, Làm quà chỉ một cành xuân gọi là..)

Tặng Phạm Diệp

Hồng đậu sinh nam quốc,

Xuân lai phát kỷ chi.

Nguyện quân đa thái hiệt,

Thử vật tối tương tư.

(Nước nam sinh đậu đỏ

Xuân về nở cành xinh

Chàng ơi hái nhiều nhé

Nhớ nhau tha thiết tình)

Xong.

Truyện Chữ Hay