Dị thế Nhục hình Công chúa―Fremd Torturchen

phần mở đầu bị cắt bỏ của tập 9 và quá trình viết lách

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bộ "Dị thế Nhục hình Công chúa" thật ra có rất nhiều trang đã bị cắt bỏ.

Khi tôi viết nên một tác phẩm, có đôi lúc cả cảnh truyện bị thay đổi và cốt truyện được biến đổi đến đáng kể, thế nên những thư mục chi tiết về chúng đã được lưu lại. Do đó có tồn tại những thư mục mang tên "Dị thế Nhục hình Công chúa 8 hồi 1 ~ Dị thế Nhục hình Công chúa 8 hồi 16." (Hẳn 7 hồi là cách phân chia phổ biến nhất, nhưng tôi cũng chẳng rõ cụ thể ra sao do cách đặt tên cẩu thả).

Trong bài viết này, tôi sẽ giới thiệu chương từng là mở đầu của tập 9 của Dị thế Nhục hình Công chúa. Đây là những phần mà tôi đã dùng vào mở đầu của tập 9, sau đã được thay đổi. Nếu không phiền, tôi nghĩ các bạn sẽ có thể thấy thích thú với những điểm khác biệt so với bản chính thức đó.

Dị thế Nhục hình Công chúa Tập 9

Chương mở đầu

Chuyện diễn ra vào một hôm nọ.

Tại khu dân cư bí mật của á nhân thuần chủng, quân đội thú nhân và người lai đã hứng chịu thất bại mang tính lịch sử. Song, thông qua cái chết của mình, Vlad đã thành công trong việc kết liễu Lewis, kẻ cầm đầu quân nổi loạn.

Đồng thời, cánh cửa mới dẫn tới địa ngục cũng đã được mở ra.

Với cái chết của cha mình, Dị thế Nhục hình Công chúa Alice Carroll đã bắt đầu mất đi kiểm soát. Sánh vai cùng những khẩu pháo sống, cô gieo rắc nỗi ác mộng cho Vương Đô. Alice phat lệnh bắn cho những khẩu pháo sống - những kẻ đã bị Lewis khâu mắt, chặt chi, tháo lưỡi và trở thành món vũ khí sinh học.

Mỉm cười, cô bé đưa ra lời mời đầy bệnh hoạn cho Nhục hình Công chúa.

"Chơi thôi nào! Chị Elisabeth!"

Nhưng giờ đây

Cô đã biến mất.

"...Là sự thật sao?"

"Là một phép màu à?"

Tiếng lẩm bẩm của các thánh quân vang vọng trong quảng trường nơi mà kẻ thù đã biến mất. Họ đứng nhìn trong sững sờ. Đương nhiên, Alice và những khẩu pháo vẫn còn sống.

Nó chỉ là một màn dịch chuyển.

Dẫu vậy, có thể nói rằng sinh mạng của Vương Đô đã được kéo dài thêm đôi chút.

Đồng thời, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt họ chắc chắn xứng đáng được gọi là một thứ phép màu.

Những sợi dây gai đang đan bện với nheo theo lối đầy tinh tế, tạo nên một chiếc thập tự giữa trời cao. Hoa hồng đỏ và xanh nở rộ khắp nơi trên vạt thể huy hoàng ấy. Mỗi lần gió cất lên, sắc màu rạng rỡ lại nhảy múa khắp không gian. Tựa như một thứ phước lành, hàng nghìn cánh hoa cùng khiêu vũ đầy lộng lẫy.

Như thể để tô vẽ một bức họa thật đẹp lên nền vải trắng.

Một người phụ nữ đơn độc đứng bên dưới vũ khúc tuyệt đẹp kia.

Mái tóc đen tung bay, hình ảnh những sợi dây gai được phản chiếu trong đôi mắt đỏ thẫm.

Nhục hình Công chúa Elisabeth Le Fanu khẽ lẩm bẩm.

"...Đúng là một trò đùa mà. Ngươi muốn ta tin chuyện này là thật sao?"

Tại thế giới này thì chẳng có gì là chắc chắn.

Chính nghĩa đã chết rồi. Liệu rằng có thứ nào thật sự là cái tốt hay không? Ai ai cũng dựng lên ngọn cờ báo thù. Nơi nào cũng hóa thành địa ngục. Giờ đây thật sự quá khó để có thể tin vào bất kỳ thứ gì nữa.

Nhục hình Công chúa siết chặt tay. Vô lý thay, cô lại tỏ ra thất vọng và giận giữ.

Nhưng đồng thời, Elisabeth vẫn lẩm bẩm đầy cay đắng.

"--Dẫu vậy,"

Không hướng đến một ai cả. Nhưng nó không phải là lời cất ra từ sự tuyệt vọng.

Nó là lời của người vẫn còn mong đợi gì đó ở thế giới. "Dẫu vậy," cô vững tin. Ít nhất là cô đang cố để tin tưởng.

Nếu có thể thì ta hãy cùng xoay ngược kim đồng hồ.

Một vòng, rồi nửa vòng nữa.

Hãy cùng tìm hiểu

về chuyện đã xảy ra tại đây,

về thứ đã bị đánh mất.

♦♦♦♦

Thời gian dường như ngưng đọng.

Elisabeth giương kiếm.

Alice cầm thìa trong tay.

Cánh hoa đỏ và xanh tung bay.

Với lòng căm phẫn hướng đến mọi thứ, Nhục hình Công chúa vung kiếm xuống—

Và rồi ai đó lấy tay bắt lấy đòn tấn công từ cả Elisabeth và Alice.

Elisabeth nheo mắt lại. Cô biết. Nếu y không cản hai người họ lại thì Elisabeth sẽ là kẻ bị moi thủng lồng ngực. Làn gió bấc thổi lớp vải rách trên nhân vật kia bay phấp phới.

Cách y nắm lấy lưỡi kiếm hệt như Đồ Tể. Nhưng đôi bàn tay thì lại khác. Chúng là đôi bàn tay của con người.

Lần này cô buộc phải thừa nhận.

Một giọt nước mắt ấm nóng

tự nhiên lăn xuống bờ má Nhục hình Công chúa.

Elisabeth lẩm bẩm với cơn lũ cảm xúc đang ồ ạt kéo đến.

"━━━━━━━━━━Kaito, là ngươi đó sao?”

Không có lời nào đáp lại. Tuy nhiên, sự hiện diện của nhân vật bên dưới lớp vải rách kia là thứ rất đỗi thân thuộc với Elisabeth. Sự ân cần và ấm áp vốn đã mất. Thứ hơi ấm đã từng luôn ở cạnh bên cô.

Hoài niệm thay, nó thuộc về Kaito Sena.

Trong một khoảnh khắc, Alice di chuyển. Cô bé cầm một chiếc nĩa trong tay còn lại. Với sự tĩnh lặng thoăn thoắt như vô hình, nhân vật bí ẩn kia đẩy cả hai người họ đi. Cánh hoa xanh nhảy múa. Một sợi dây gai liếm lấy chiếc nĩa.

Chiếc mũ trùm vải rơi xuống bờ lưng thon thả.

Mái tóc đen dài óng mượt tựa như tơ lụa đổ ra từ trong.

Ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ phản chiếu lấy hình ảnh Elisabeth.

"...Ngươi."

"Cũng đã lâu rồi, Nhục hình Công chúa Elisabeth Le Fanu ạ. Kể từ hồi giấc mơ bồng bềnh kia nhỉ?"

Nhân vật trong lớp áo choàng không phải là Kaito Sena.

Người đàn bà xinh đẹp với khuôn mặt điềm tĩnh đáp lại cái nhìn từ Elisabeth.

Mái tóc đen như màn trời đêm. Đôi mắt mang màu tro tàn của xương cốt.

Bà là người mà Giáo Hội thờ phụng, bà là kẻ đang trốn chạy. Người đàn bà đổ ra hàng lệ máu khi bị treo ngược người. Mẹ của vạn vật và vị thần của cái chết. Người mà ai ai trên thế giới này cũng nhận ra, và cũng là kẻ đã mời gọi Quỷ Thần. Người đã không có mặt ở bất kỳ đâu sau cuộc gặp gỡ với Cuồng Vương.

Elisabeth nói với Người Đàn Bà Chịu Khổ.

"Không đời nào ta lại nghĩ đến việc ngươi sẽ xuất hiện cả... Thánh Nữ."

♦♦♦♦

Chắc chắn ả ta chính là Thánh Nữ...nhưng...không...có khi nào hắn và ả ta đã trở thành một người không? Cơ thể đó có tại lẫn Thánh Nữ và Cuồng Vương?

Phải, Elisabeth cau mày.

Dù có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần thì tín hiệu phép thuật của Thánh Nữ vẫn thuộc về Kaito Sena. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì có thể cảm thấy được vẻ lạnh lùng và điềm đạm của bản thân Thánh Nữ.

Bà đang mang cả hai thứ tín hiệu ở trong mình.

Vì lý do gì đó, Nhục hình Công chúa thấy bất an. Thánh Nữ nghiêm trang mở miệng.

Như thể để truyền giáo, Người Đàn Bà Chịu Khổ bắt đầu nói. "Như ngươi đã đoán được, Elisabeth. Ta là chất xúc tác, là kẻ đứng giữa hai bờ sông...nhưng nói theo cách đơn giản thì ta là kẻ trung gian."

"Ngươi bảo là 'trung gian' à?"

Elisabeth do dự lặp lại. Hai từ đó khiến cho cô lờ mờ đoán được sự việc. Thánh Nữ và Cuồng Vương có một điểm chung đặc biệt. Một người đã từng mang trong mình cả Thiên Chúa lẫn Quỷ Thần. Người còn lại vẫn còn đang gánh vác cả hai.

Chỉ có hai người trên đời này từng ký kết với những thực thể tối cao bậc nhất.

Nếu thế thì dù cho không thể vượt qua được sự gián đoạn thì bà vẫn có thể đứng sát bên nó.

"Thiên Chúa và Quỷ Thần là những kẻ từng trú ngụ trong cơ thể này... Không thể nào 'hoàn trả' cơ thể bị tổn thương do sở hữu cả hai bọn chúng trong thời gian dài được, âu cũng do rủi ro cao mà quá trình phân hủy tự nhiên đem lại. Đó là lý do vì sao mà ta lại được giao cho một vai diễn mới trên sân khấu hài này... Sau khi ta biến mất, 'hắn' đã yêu cầu ta giúp đỡ ngươi, và ta đã cố để làm thế từ bấy đến nay. Ta đã đến."

Thánh Nữ dừng màn trần thuật giữa đường. Bà nhắm rồi mở mi mắt ra.

Như một nhà tiên tri, Thánh Nữ tuyên bố.

"Thế nên hãy để ta truyền đạt cho ngươi Thông Điệp từ Hắn Ta."

"Ê nè, cháu không biết cô là ai hết, cô kia!"

Bỗng một giọng nói tươi trẻ vang lên. Elisabeth bất giác cảm thấy lạnh gáy.

Từ nãy đến giờ, Alice vẫn đứng lắng nghe. Cô nhận ra cô bé còn tạm ngừng nã pháo. Sự bình tĩnh của cô rùng rợn đến đáng sợ. Chắp tay sau lưng, Alice vui vẻ mỉm cười.

"Cháu lắng nghe hai người nói chuyện lâu thật lâu rồi đó! Cơ mà cũng không có hiểu hết được đâu! Cô và chị Elisabeth là bạn tốt mà ha? Chắc chắn là sẽ vui lắm đây! Không có nơi nào mang tên vùng đất cho người chết đâu."

Với những lời vui vẻ và sáo rỗng, Alice xông tới. Cô hạ mình như một con dã thú và nâng thìa lên. Song, Thánh Nữ còn không thèm ngoái nhìn.

Bà lẩm bẩm khi nhìn lấy Nhục hình Công chúa.

"—Chiên Thiên Chúa (Agnus Dei)" (1) [note49575]

Dây gai mọc ra từ không trung. Như một vòng tay trìu mến, chúng ôm lấy Alice. Đồng thời, những sợi dây gai cũng quấn chặt lấy Thánh Nữ.

Bản tính hy sinh của Người Đàn Bà Chịu Khổ được hiện hữu trong hình hài phép thuật.

Máu rỉ ra từ cả hai phía. Sau khi chớp mắt, Alice bắt đầu cười ồ lên.

"Gì đây? Cái gì thế? Thậm chí cô cũng bị thương hả? Quả là một đòn kỳ lạ ha?"

"Elisabeth."

Thánh Nữ không nghe lấy những lời nhạo báng. Ngập ngụa trong máu, và nhìn đến Elisabeth. Và rồi, Thánh Nữ nói cho cô nghe Thông Điệp từ Cậu Ấy.

Bằng tông điệu của kẻ đã trở thành Cuồng Vương cũng như một Người Hùng.

"Làm ơn đừng căm giận thế giới này nữa. Dù bất cứ chuyện gì có xảy ra, thì cũng đừng bao giờ khiến tội lỗi trở thành một phần của bản thân nữa. Cô và tôi đã cùng dốc sức ra để bảo vệ thế giới này. Làm ơn đừng nghĩ rằng nó không xứng đáng được cứu giúp.”

Cứ như thể cậu ấy đã đọc được suy nghĩ của cô. Elisabeth há hốc. Đồng thời, sự thinh lặng cũng kéo đến.

Cô thậm chí còn không thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt của dây gai.

Khi cô ngước lên, Alice đã dừng cử động. Mơ màng, tay chân cô bé buông thõng. Bị treo đầy bất lực trên những sợi dây gai, trông cô giống như một con rối bị hỏng. Cô mở đôi môi run rẩy ra.

"Ưm, ừm... Kaito, Sena. Có khi nào cô có liên hệ gì đó với anh Kaito Sena không thế?"

Ngay sau đó, Alice bắt đầu tấn công dữ dội với tốc độ kinh khiếp. Quên cả việc sử dụng ma thuật, cô vung tay tứ tung. Những sợi gai quấn quanh siết chặt hơn nữa như để bảo cô ngừng hàng động ngu ngốc của mình lại. Bộ đầm xanh thẫm trong màu máu đỏ. Ấy vậy mà Alice vẫn không ngừng kháng cự. Cô gào lên như một con thú bị thương.

"Này, trả lời em đi! Sau có mỗi em là mất đi cha mình hả? Chị Elisabeth của anh vẫn còn sống đó! Chỉ mỗi mình em thôi! Dù cho cả hai ta đều được đầu thai, dù cho chúng ta đều đến từ thế giới khác, vậy thì tại sao hả? Hu hu hu hu hu hu hu hu."

Một tiếng khóc đau buồn vang lên. Đồng thời cũng đầy hoan hỉ.

Elisabeth ngó ra sau lưng cô bé. Những khẩu pháo sống vẫn lặng im. Nhưng nỗi đau vẫn tiếp tục. Máu và nước mắt đang chảy ra từ những hốc mắt sâu hoắm.

Alice không bao giờ quên.

Hiển nhiên, Elisabeth nhận ra.

Tội ác và sự trừng phạt lại là một câu chuyện khác.

Alice... Sara Yuuki còn quá trẻ.

Khi chết đi, Alice đau khổ vô vàn. Nhưng khá khó tin khi nói rằng cô có thể thấu hiểu được nỗi khổ ải của chính bản thân mình. Dẫu thâm tâm có trống rỗng, những điều cô nói và làm vẫn trông có vẻ quá đỗi vui tươi.

Có lẽ Alice đang thật sự hạnh phúc.

Hệt như hồi Kaito Sena có được gia đình cho riêng mình tại một thế giới khác.

Cô cũng có được một người cha. Cô cũng được yêu thương.

Nhưng không còn như thế nữa.

Lewis đã chết.

Thực tại tàn nhẫn đó là tất cả.

Elisabeth nhớ lại.

Xét cho cùng thì toàn bộ sự thù địch của thế giới này đều được dựa trên thứ sự thật đơn giản và nặng nề nhất.

"Những kẻ muốn sống đều bị sát hại."

Đó là cách

mà ngọn cờ báo thù luôn được giương lên.

♦♦♦♦

"A, em cũng là một kẻ được đầu thai mà, sao lại thế?"

"...Ngươi đùa ta đấy à?"

Lời từ Kaito Sena-- từ Thánh Nữ--khiến đôi mắt đỏ của Alice trố lên. Xung khí phép thuật khiến mái tóc trắng tỏa ra. Một giọt máu hóa thành một con chuột nhỏ.

Mơ màng, nó bắt đầu cắn vào những sợi dây gai. (2) [note49581]

Nhưng như Kaito Sena, Thánh Nữ không hề lay chuyển. Bất khuất, những Người Đàn Bà tiếp tục nói.

"Cháu không đùa đâu. Nhìn ra sau xem. Nhìn một lần thôi là được. Không, cứ quay đầu lại đi. Họ là kẻ đang muốn gào thét lên rằng cô thật ngu ngốc đấy."

"Vậy là ngươi đang đùa rồi. Nếu không thì ngươi đang nói về cái gì thế?"

Những lời đó không đến được tai Alice. Vì cô "không trách Lewis về gì những gì mà hắn đã làm." Hay là do cô còn không thể hiểu được thứ tội lỗi mà mình đã kế thừa chăng? Thánh Nữ híp mắt lại. Bất chợt, Người Đàn Bà Chịu Khổ buông ra những lời từ sâu trong cuống họng.

"Sẽ thật báng bổ thần thánh nếu gọi ngươi là một đứa trẻ đáng thương. Nhưng ta vẫn thấy tội cho ngươi. Mất đi người mình yêu quả là thảm kịch. Ta xin chia buồn cho mất mát đó. Ta thậm chí còn không nhận ra..."

"--Chặt đầu!"

Alice gào lên, cơ thể vẫn bị dây gai trói buộc. Cô bực mình ra lệnh. Trong tích tắc, cổ họng Thánh Nữ toác ra theo hình lưỡi liềm. Dấu vết từ cú chặt đầu, hay vết sẹo, khiến cho người ta nghĩ đến hình ảnh một nụ cười đầy rùng rợn. Elisabeth cũng không lường trước được điều này.

Đòn tấn công không có chút cảnh báo hay ý nghĩa gì.

Thường thì nó sẽ chẳng thể nào xảy ra.

...Con nhỏ này, không thể nào!

"Ngày Nước Mắt (Lacrimosa)" (3) [note49577] (4) [note49578]

Ngay trước khi đầu rơi khỏi cổ, Thánh Nữ thầm thì. Như một chiếc vương miện, dáy gai quấn lấy vết thương.

Hoa hồng xanh và đỏ nở rộ. Cánh hoa rơi rụng, dây gai úa héo. Một giọt huyết lệ chảy ra từ một bên mắt của Người Đàn Bà Chịu Khổ. Chỉ có thế. Sau khi những sợi dây gai biến mất, cổ bà chẳng còn lấy một vết sẹo.

Như thể chưa hề xảy ra bất kỳ chuyện gì, Thánh Nữ khẽ nói.

"Ta đã suy nghĩ về sự ăn năn. Hết lần này đến lần khác."

"...À, hẳn là cô cũng đùa mà ha? 'Ai ai ở đây cũng đều điên loạn cả' mà!" (5) [note49579]

Alice cất cao giọng như thể đang trích lấy một câu trong sách truyện. Cô bé cười ồ lên.

Thánh Nữ không cất đi vẻ mặt thương hại. Sức mạnh của hai bên dường như hoàn toàn ngang tầm ngang sức.

Nhưng không.

Không nói thành tiếng, Elisabeth đưa ra kết luận đó. Nhục hình Công chúa suy nghĩ khi nhìn vào tình trạng của hai người họ. Sức mạnh của Dị thế Nhục hình Công chúa và Thánh Nữ đều quá đỗi khác thường.

--Nhưng cứ với cái đà này thì...

Cuối cùng,

Alice Carroll sẽ chiến thắng.

♦♦♦♦

Khác biệt giữa thắng và bại là một vấn đề rất đơn giản.

Nó là sự đói khát của cả hai phe. Là số đĩa thức ăn được chồng chất.

Những kẻ mang danh Nhục hình Công chúa vốn dĩ đã là những con lợn nái tham lam--nhưng rốt cuộc là nó đã ngấu nghiến được bao nhiêu trước khi đến đây vậy?!

Không chỉ từ những cuộc thảm sát tại các ngôi làng và các trận chiến.

Họ chưa nhận được báo cáo nào. Nhưng có lẽ Alice đã dọn đường đến đây, thu thập sự đau đớn mà những khẩu pháo sống gây ra tại các làng mạc trên đường.

Chẳng còn cách nào khác để giải thích cho lượng sức mạnh khổng lồ đó.

Hiện tại thì mức năng lượng Alice sở hữu đã vượt qua cả Elisabeth lẫn Jeanne.

Nó cũng là phương thức mà chỉ mỗi Dị thế Nhục hình Công chúa mới có thể thực hiện được. Sức mạnh ma thuật của cô là vô hạn. Không cần tuân theo luật lệ nào, người chết chẳng có lấy một lối thoát.

Không cần xét đến chất lượng nếu số lượng là vô vàn. Chẳng còn phải chi trả cho hóa đơn. Chỉ cần tấn công như một đàn châu chấu rồi ngấu nghiến thức ăn là đủ.

Cứ lần lượt ném đi hết đĩa thức ăn này đến đĩa thức ăn khác.

Rồi cô sẽ trở thành chủ tọa bàn tiệc. So sánh với Thánh Nữ sao? Phần lớn năng lượng của bà đã bị tiêu hao khi ép Thiên Chúa và Quỷ Thần chuyển đồi chủ thể.

Trước sự tàn bạo áp đạo thì thậm chí kỹ thuật thượng thừa cũng phải ngả mũ chào thua. Thánh Nữ cũng biết thế. Nhưng chẳng có vẻ gì là vội vã, bà tiếp tục.

"Ta đã suy nghĩ về những lời mà Cuồng Vương nói, rất rất nhiều lần."

Thánh Nữ buồn bã trĩu mắt. Bất ngờ thay, Alice dừng đòn tấn công của mình lại. Trước hành động đó, Thánh Nữ nói ra từng từ, từng từ một.

"'Chỉ là bà tự mình chọn lấy sự đơn độc, thế thôi,' hắn bảo thế. Thật vậy, đúng--giao thương đã trở nên thịnh vượng. Thằng nhóc đã hoàn thành tốt vai trò của mình. Dẫu ta có ở yên một chỗ thì nó chưa từng bỏ chạy hay ruồng bỏ ta."

"Hừm, có vẻ cô cũng đang rất đau đớn. Không sao đâu, cháu sẽ giết cô sớm thôi,

"Theo cách thật nhẹ nhàng," Alice kết thúc. Vì lý do gì đó mà cô đãáy lại được sức sống. Tay chân dang rộng, Alice giũ bỏ những sợi dây gai đang gặm lấy da thịt mình. Cô hét lên như để phô bày màn ảo thuật.

"Lính Chuồng!" (6) [note49580]

Những đóa hồng xanh khiêu vũ đầy hào nhoáng. Chúng đông lại thành những hình chữ nhật lớn ngang người trưởng thành. Những chiến binh với vô vàn họa tiết xuất trận. Khi lật người lại, chúng anh dũng cầm vũ khí trên tay. Ngay lập tức, chúng đồng loạt tấn công Thánh Nữ.

"Tiên phong là đao phủ! Nếu không muốn đau đớn thì đứng yên nha."

Alice thầm thì như nói chuyện với một đứa trẻ. Một sợi dây gai vươn lên. Nó quấn quanh những tên lính giất. Nhưng đầu rìa và mũi thương gạt phăng sợi dây đi.

Ngoại hình tuy có mỏng dính, nhưng sức mạnh của chúng lại có thể sánh ngang với người khổng lồ đá. Song, chân những tên lính dừng phắt lại. Trước mặt chúng, Nhục hình Công chúa đang xông thẳng tới.

Nửa trên những tên lính bài bị cắt lìa. Giấy rơi tả tơi rồi hóa thành những cánh hoa lam.

Alice ngước đôi mắt đỏ lên. Biểu cảm lại một lần nữa biến mất khỏi mặt cô.

"...Chị Elisabeth? Chị đúng là một đứa con gái hư hỏng mà. Chị vẫn tính ngáng đường em hả?"

"Chuyện đó không diễn ra mới là lạ."

Hai người nhìn nhau chòng chọc. Thậm chí vào thời khắc như thế này, Thánh Nữ vẫn không ngừng màn độc thoại của mình lại.

Bà siết lấy tà áo choàng như một đứa trẻ.

"...Có một kẻ được rất nhiều người nhớ đến. Tên nó là Đồ Tể, nó có rất nhiều khách hàng và được họ yêu quý, nhưng đứa trẻ đó lại chết vì ta... Đứa trẻ đó lẽ ra đã sánh vai cùng ta khi này nếu ta chịu đưa ra lời yêu cầu."

Giờ thì điều đó chẳng thể nào xảy ra nữa...

Elisabeth nghĩ. Xét cho cùng, từ xa xưa đến nay, Đồ Tể chẳng là gì hơn ngoài thứ mầm mống của cái ác được gieo trồng cho thế giới. Đau khổ là điều thạt ngạo mạn. Thánh Nữ ngoan cố đánh mắt đi, lạc lối. Đã quá muộn màng. Người bạn đồng hành bị lãng quên đã ra đi vì lòng tận tụy.

Chết là hết. Không thể nào đáp trả lại tình cảm cho những người đã khuất.

"Thế thì--ta phải trả giá như thế này đây?"

"A--đủ rồi. Alice không đùa nữa."

Alice hít một hơi ngắn gọn. Toàn cơ thể Elisabeth bị cảm giác bất an đâm thấu.

Thứ gì đó đang đến, thứ gì đó cực kỳ áp đảo. Alice nhận lấy mũi giáo từ tay một trong những tên lính bài còn sót lại.

Ngay lập tức đâm nó xuyên qua bụng mình.

Máu phun ra. Đầu mũi giáo lòi ra từ phía sau. Phun ra sắc đỏ, Alice tiếp tục.

"Chào mừng cô đến với Xứ Sở Thần Tiên."

Trong một khoảnh khắc,

thế giới đổi thay.

♦♦♦♦

Đòn tấn công thật nực cười.

So với phép thuật trước giờ của Alice thì nó chẳng có chút gì là nhất quán.

Hệt như một hộp đồ chơi.

Hệt như đào bới mộ lên, hệt như mở tung một chiếc lọ chứa đầy sâu bọ.

Nhưng Elisabeth nhớ rõ những lời mà Alice đã nói.

"Ai ai ở đây cũng đều điên loạn cả."

………………………...........

Phải, đây chính là chương mở đầu đã bị loại bỏ. Khác biệt lớn nhất là nó được bắt đầu với đoạn tóm tắt, và lần này Thánh Nữ cũng tham chiến. Alice cũng có nhiều chiêu trò hơn. Thậm chí còn có một trò lớn nữa. Sau phần này thì "miêu tả giao thoa giữa thời hiện đại và Xứ Sở Thần Tiên" cùng "những tiếng hét của thánh quân quần chúng" sẽ được diễn ra, và sau một cảnh hỗn loạn không hồi kết, "Thánh Nữ sẽ phá vỡ Xứ Sở Thần Tiên". Nhưng để phần mở đầu phi tuyến tính, xúc tích và chứa đựng nhiều thông tin hơn, rất nhiều thứ đã bị cắt bỏ và được chuyển hóa về hình hài hiện tại. Tôi nghĩ cắt ngắn phần này đi là quyết định đúng khi xét đến những thông tin bị nghẽn và trùng lặp được hiện hữu rõ rệt. Nhưng tôi rất thích phong cách chiến đấu được dựa theo "Lễ Cầu Siêu" của Thánh Nữ. (7) [note49582]

Phần bị cắt này đến đây là hết.

Còn nhiều phân đoạn khác nữa, vậy nên tôi sẽ tiếp tục giới thiệu chúng đến các bạn trong các bài đăng sau.

—Ayasato Keishi Fanbox, 2 tháng 12, 2020

Truyện Chữ Hay