◆◆◆◆◆
Thật ra, cô đã biết là nó sẽ chẳng bao giờ diễn ra.
Những cô vẫn muốn mơ.
Nơi mà Jeanne de Rais từng sống chẳng là nhà của thứ gì ngoài cái chết. Nó là một nơi xa xôi được bao bọc bởi vách đá, và tất cả những người sống tại đó đều biết rằng một ngày nào đó, cái chết sẽ đến và đem họ đi. Đối với họ, Jeanne chẳng là gì ngoài một con rối để tàn sát tất cả bọn họ. Để tạo ra lời khẩn cầu tha thiết nhất, những nhà giả kim đã đặt cược tính mạng mình.
“Hãy biến điều ước của chúng con thành sự thật đi, hỡi Nhục hình Công chúa. Xin hãy đem chúng con về nơi an nghỉ vĩnh hằng.”
Jeanne không muốn nói xấu về niềm kiêu hãnh của họ, cô cũng không muốn chế nhạo cái mục đích mà họ đã tin tưởng từ lâu.
Nếu muốn thì cô đã không phải dốc sức ra để mà biến giấc mơ của họ thành sự thật và trở thành trinh nữ cứu thế rồi.
Nhưng về cảm xúc thật sự của bản thân thì cô chỉ có một điều để nói:
“Bệnh hoạn kinh!
“Ý ta là khi chết đi thì ước mơ của ngươi làm quái gì còn giá trị nữa. Chúng chỉ là những gánh nặng đè lên vai lũ người sống mà thôi.”
Những nhà già kim không để cảm xúc chi phối hành động của mình.
Đối với họ, chỉ có cái chết tồn tại. Và sự lạnh giá đó đã từng là cả thế giới của Jeanne.
Nhưng rồi cô đã tìm thấy thứ gì đó ấm áp.
Izabella là người xinh đẹp đầu tiên mà cô gặp gỡ, và thậm chí sau khi bị thay thế bởi những phần máy móc của Jeanne, Izabella vẫn luôn giữ vững sự tốt bụng của mình. Cô thật hào hiệp, thật đáng yêu, và luôn luôn ấm áp.
Izabella nắm lấy tay cô.
Izabella không ngại máu cô.
Izabella khóc vì cô.
Izabella đau xót cho vết thương của cô.
Và thế nên Jeanne đã để bản thân mình tin.
Cô thậm chí còn có một cuộc trò chuyện sến súa về nó nữa.
“Đám cưới!”
“Đương nhiên rồi! Chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ linh đình ở Vương Đô luôn!”
Cô đã rất muốn tin.
Như một thiếu nữ nằm giữa cơn mơ.
“Thật ra, tôi biết rằng nó sẽ không bao giờ diễn ra. Nhưng ta vẫn muốn mơ lấy một giấc mơ đẹp.”
◆◆◆◆◆
Không có đủ thời gian để né phát ném của Hiệp Sĩ Trắng.
Có khả năng cao là tất cả đều đã chết.
Vyadryavka? Darius? Thánh quân? Hiệp Sĩ Hoàng Gia? Thánh nhân? Thú nhân?
Đá gạch rơi.
Lửa đổ.
Chúng che khuất tất cả mọi thứ.
Tất cả bọn chúng sao?
Đôi mắt đỏ của Elisabeth mở to. Cô không nói nên lời.
Trước mắt, cô có thể nhìn thấy cái đường thẳng bị đào xuyên qua thành phố. Lửa liếm lấy vết rách. Cứ như thể đang nhìn lấy nơi mà thiên thạch đã rơi xuống. Cư dân đã được sơ tán trước đó, nhưng tất cả binh sĩ đều đã chết. Khả năng mà bất kỳ ai trong số họ còn sống là rất thấp.
Alice khẽ ngẩng đầu. Cô đưa ra câu hỏi với vẻ lãnh đạm của một vị nữ hoàng. “Giờ mọi chuyện đã thật sự chấm dứt rồi. Thật sự và hoàn toàn kết thúc. Chút nữa em cũng sẽ giết tên vua đã đồng lõa với lũ hiệp sĩ và thánh nhân đó luôn. Vậy giờ trò đuổi bắt xong rồi ha?”
Cô bình tĩnh nghiêng đầu sang một bên. Ánh mắt kia đã cho thấy rõ ý định của cô ra sao. Nếu trò chơi kết thúc, cô sẽ bắt đầu màn thảm sát. Cô còn không cho Elisabeth để mà xót thương cho người chết. Alice giờ đây đã là một nữ hoàng, và con tim cô không có chút lòng vị tha.
Elisabeth tạm thời giũ bỏ nỗi bàng hoàng.
Cô định nói ra câu trả lời không chút do dự, nhưng ai đó lại chen ngang.
“Chưa đâu. Bọn tôi vẫn còn ở đây mà nhỉ? Chống mắt lên mà xem đi, cái con nhỏ kia.”
“Bọn ta, cặp đôi đã cưới Izabella Vicker và Jeanne de Rais, sẽ là đối thủ của ngươi.”
Hai người phụ nữ vàng và bạc bước tới trước. Tay phải nàng vàng nắm chặt lấy tay phải nàng bạc, ngón tay họ đan lại với nhau.
Elisabeth cắn môi. Hai bọn họ mạnh, chắc chắn rồi. Nhưng họ không phải là đối thủ của Dị thế Nhục hình Công chúa. Và đáng ra họ phải nhận ra khoảng cách sức mạnh giữa họ và cô bé.
Dẫu vậy, họ vẫn không buông tay nhau ra, và họ không bỏ chạy.
Lòng quyết tâm dữ dội đó rất rõ ràng với Elisabeth. Nhưng cô vẫn cao giọng mà nói. “Jeanne, Izabella—chuyện này ngoài sức các ngươi. Các ngươi đã làm đủ rồi!”
“Chị đã từng nói mà. ‘Nếu ai cả gan mà bảo ta cần phải làm theo ý chúng thì ta sẽ không nghe theo.’ ‘Gánh nặng mà ngươi chọn gánh lấy chỉ thuộc về mỗi mình ngươi.’ Và ‘Cứu rỗi thế giới hay hủy diệt nó chỉ là vấn đề về sự ích kỷ của bản thân mà thôi,” Jeanne đáp.
Đó là những lời mà Elisabeth đã nói khi xưa tại Tận cùng Thế giới.
Elisabeth cất lên tiếng há hốc nho nhỏ. Đương nhiên rồi, quyết định sống hay chết là cái gánh nặng mà chỉ kẻ đưa nó phải vác lên mình. Dù có điều gì nằm ở phía trước thì không ai có thể ngăn họ đưa ra thứ quyết định đó được. Nhưng Elisabeth vẫn bắt đầu tranh luận. Nhưng trước khi cô kịp cất lời thì Jeanne lại tiếp tục nói với ánh mắt thanh thản. “Chị có nỗi hối hận nào không, thưa quý chị ngốc nghếch?”
“Giờ thì ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Tại thời khắc cuối cùng này thì làm sao mà—?”
“Ta lại còn nỗi hối hận nào cơ chứ,” cô cố nói hết. Đây lẽ ra là trận chiến nơi mà cô sẽ chết. Việc mà cô có mặt ở đây đáng ra phải bác bỏ điều đó. Nhưng cô không thể làm được.
Trong khoảnh khắc đó,
“A—”
Elisabeth nhớ ra.
Tất cả ập đến, dù cho cô có muốn hay không.
Ước muốn mà cô từng có, ước muốn không khác gì một vì sao.
Jeanne khịt mũi khi nhìn thấy phản ứng của Elisabeth. Cô nói với giọng vừa thản nhiên, vừa nghiêm trọng. “Chị muốn cản bọn tôi lại. Và khi thành công, chị sẽ chết thay bọn tôi, nhưng mà—‘Ngươi chưa bao giờ nghĩ đến việc liệu mình sẽ hối hận về việc này hay là không hết!’”
Lần này, đó là những lời mà Kaito Sena đã từng nói.
Jeanne đã đau khổ không biết liệu có nên giết Izabella hồi ở Tận cùng Thế giới hay không, và đó là điều mà Kaito đã bảo Jeanne để giúp cô thấy rằng bản thân cô muốn cứu lấy Izabella. Giờ đây Jeanne đã lấy câu nói đó và ném nó cho Elisabeth.
Không đời nào Elisabeth lại có thể nói dối một khi cô đã đối diện với những lời ấy.
Cô hoàn toàn bị đánh bại.
Nhận ra điều đó, cô lái Đế Vương sang một hướng khác. Nếu hai người họ ở lại thì Elisabeth cần phải rời đi. Tất cả cùng mất mạng một lúc sẽ không đem lại lợi ích gì cho việc câu giờ cả.
Elisabeth âm thầm bay đi. Mái tóc đen bay phấp phới phía sau. Nhưng cô đã nửa thì thầm một câu. “Tha thứ cho ta. Ta sẽ sớm đi theo hai ngươi thôi.”
“Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ thì chị sẽ không phải làm thế đâu. Ta không định để mình bị hạ gục một cách dễ dàng đâu đó.”
Đúng rồi, Jeanne ạ,” Izabella đồng tình. “Ta…khoan đã, ‘ta’ hả? Không phải ý em là ‘chúng ta’ sẽ không—nè, ối, aaaaaa!”
Thay vì trả lời, Jeanne búng tay.
Khi đó, toàn bộ những bộ phận máy móc trên người Izabella bắt đầu hoạt động.
Theo lệnh Jeanne, chúng bắt đầu tự cử động, và chân Izabella bắt đầu chạy dù cho cô có muốn hay không. Cô chạy xuống con đường đã bị đào xuyên qua thành phố. Dường như chỉ trong một tích tắc, cô đã biến mất khỏi tầm mắt.
Sau khi kiểm tra để đảm bảo rằng Izabella đã bỏ chạy đủ xa, Jeanne một mình gật đầu. “Chị đã mong muốn có được một tương lai cùng với em. Chị đã mang hạnh phúc đến cho em…và thế là đủ. Vĩnh biệt, tình yêu của ta. Mong ngươi sẽ tìm được một người vợ phù hợp hơn, và mong rằng ngươi sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau với ả ta.”
Jeanne vẫy nhẹ tay như một đứa trẻ. Nhưng cô ngay lập tức siết chặt bàn tay trắng nhợt. Cô quay sang Alice và đổ dồn đôi mắt màu hoa hồng vào cô bé.
Rồi lần đầu tiên trong đời,
Jeanne nhoẻn lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Cô đối mặt với Dị thế Nhục hình Công chúa và nói.
”Liệu em có phiền nếu chúng ta nói chuyện một chút không, thiếu nữ?”
“Nói chuyện hả?”
Đúng là một biểu cảm xinh đẹp và rạng rỡ
thứ biểu cảm không thể không khiến cho Alice ngừng tay.
◆◆◆◆◆
Trong một khắc, Alice đã bàng hoàng. Cô dường như bị mê hoặc bởi biểu cảm của Jeanne. Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Cô bối rối nói. “A-a. Chị đang cố câu giờ đó hả? Nhưng em không bị lừa đâu nha. Nghiền nát chị sẽ dễ dàng lắm đó. Chị nên biết là sẽ không ai đến để cứu chị đâu.”
“Em không sai. Bảo rằng tôi không quan tâm đến việc câu giờ thì sẽ là nói dối mất. Nhưng hơn cả thế… ta đã muốn nói chuyện với ngươi cũng khá lâu rồi.”
Vẻ mặt của Jeanne vẫn vô cùng nghiêm túc, và những lời cô nói ra không bị vấy bẩn bởi sự dối trá.
Alice nheo mắt với cô. Cô bé vẫn thấy chuyện này khá đáng ngờ, nhưng cô ra lệnh Hiệp Sĩ Trắng tạm thời hạ thương xuống.
Jeanne gật nhẹ đầu để cảm ơn, rồi tiếp tục theo lối đầy hùng biện. “Tôi là một Nhục hình Công chúa nhân tạo. Thời khắc mà tôi được sinh ra thì tôi đã được giao cho trọng trách cứu rỗi thế giới. ‘Hãy biến điều ước của chúng con thành sự thật đi, hỡi Nhục hình Công chúa. Xin hãy đem chúng con về nơi an nghỉ vĩnh hằng.’ Tôi không muốn nói xấu yêu cầu của họ, và tôi muốn tôn trọng niềm kiêu hãnh của họ. Cơ mà…thứ họ dành cho tôi quả là một lời nguyền.”
Đôi mắt hoa hồng của Jeanne lóe lên đôi chút. Alice nhướn mày với vẻ nghi ngờ. Xét theo vẻ mặt, cô bé không hiểu Jeanne đang nói về chuyện gì, nhưng chắc chắn là Alice đang có linh cảm xấu.
Alice nuốt nước bọt. Giọng cô có chút run rẩy khi thúc giục Jeanne tiếp tục. “…Chị đang nói cái gì vậy?”
“Tôi đang nói về sự ăn năn, nỗi thù hằn và những giấc mộng. Ông ta hẳn đã xin lỗi em khi để em đảm nhiệm giấc mơ của mình. Nhưng thật sự thì giấc mơ đó chẳng là gì khác ngoài niềm căm phẫn trắng trợn với thế giới cả. Ý ta là ngươi cũng bắt đầu hiểu ra nó rồi mà, đúng chứ?”Một thoáng kinh hoàng hiện lên trên mặt Alice. Thứ sức mạnh khổng lồ mà cô bé đang nắm giữ là thứ mà cô chưa từng nghĩ tới, và cô đang cố lấy tay bịt tai lại. Nhưng trước khi cô kịp làm thế thì Jeanne đã tiếp tục và thì thầm điều mà chưa một ai từng chỉ ra.
Những lời của cô moi móc lấy vết thương vẫn còn tươi mới đó.
“Ông ta yêu em, chắc chắn rồi—nhưng chẳng có tình yêu nào nằm trong lời trăn trối đó của hắn cả.”
“Chặt Đầu Chị Ta Đi!” (1) [note48715]
Alice tung phép, một lưỡi rìu hành hình xuất hiện giữa không trung. Nhưng nó chỉ cắt được vài lọn tóc của Jeanne. Alice run rẩy đến mức khả năng nhắm mục tiêu của cô cũng bị ảnh hưởng theo. Toàn thân cô đang lẩy bẩy.
Mắt Jeanne lóe lên đá quý khi cô chớp chúng. Cô khẽ nói tiếp. “Đó không phải là tình yêu.”
“Im đi, im, chị im ngay đi!”
“Izabella, tình yêu của tôi, đã nắm lấy tay tôi. Chị ấy không ngại máu tôi. Chị ấy đã khóc vì tôi. Chị ấy đau xót cho vết thương của tôi. Và nếu chị ấy chết, dù cái chết có diễn ra thế nào đi chăng nữa, chị ấy sẽ chỉ nói một điều duy nhất với tôi.”
Jeanne nhìn xuống ngón tay mình—và nhìn lấy chiếc nhẫn xanh đang nằm trên nó. Với tình hình trầm trọng như hiện tại, họ không thể mua được nhẫn cưới thật, và đây là chiếc nhẫn mà cô tạm thời nhận được. Jeanne hôn lên nó và tiếp tục.
“’Hãy đi tìm lấy hạnh phúc cho bản thân mình.’”
“Dừng lại đi! Dừng lại…dừng lại đi…làm ơn, chị dừng lại đi…”
“Em đã bị nguyền rủa. Giấc mơ của người chết đếch có nghĩa lý gì hết. Chúng chỉ là gánh nặng đè lên vai lũ người sống mà thôi. Vậy sao em không dừng hết mọi thứ lại đi? Ý ta là, nếu ngươi đập tan cả thế giới thì ngươi còn lại gì cơ chứ?”
Alice cúi người và bắt đầu run lên đầy dữ dội. Cô bé lo lắng nhìn quanh. Nhưng không có ai ở đó để đáp lại cô cả. Vì Alice đơn độc. Cô khóc rồi khóc rồi cắn mạnh môi.
Rồi cô lắc đầu và phun lời đáp ra như cách mà người ta phun ra một ngụm máu. “Em biết thế. Em biết rõ điều đó rồi, em thật sự biết. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, ai ai cũng có một thứ thật sự quan trọng với mình. Nếu không có được thứ đó thì họ có thể có được thứ gì cơ chứ? Em là người duy nhất hiểu được nỗi buồn của Cha. Thế nên không sao. Em sẽ không dừng tay. Đây là lựa chọn của em, và em đã quyết định rồi.”
Alice dụi mạnh nước mắt đi. Cô nhìn chằm chằm tới sức với hết sức lực mà mình có.
Rồi như một người phụ nữ trưởng thành, cô nói rõ ràng và thẳng thừng.
“Em quyết định chấp nhận con người của Cha.”
Alice đã quyết định biến ước mơ của hắn thành sự thật. Cô không còn do dự nữa, và không còn nao núng nữa.
Trong khoảnh khắc đó, Alice chấp nhận hết tất cả. Cô chọn chấp nhận lấy nỗi thù hằn của cha mình, rồi đưa ra quyết định cuối cùng. Và thông qua việc đó, cô sẽ mang đến sự tàn lụi cho thế giới. Đúng là một con đường bi thảm, nhưng thứ tình yêu truyền cảm hứng cho nó quả thật đáng ngưỡng mộ.
Người mà cô muốn họ sống đã chết. Hắn đã giao cho cô giấc mơ của mình. Và cô đã chấp nhận nó, dù cho biết rằng đó là một lời nguyền.
Và thế là cô đã dựng lên ngọn cờ báo thù—và quyết định chết cùng mọi tạo vật.
Alice đưa tay lên để tiếp tục tấn công. Nhưng cô lại nói với giọng nhẹ nhàng đến bất ngờ.
“Nhưng em vẫn cảm ơn chị. Em sẽ nhớ lấy điều chị nói đến tận giây phút cuối cùng.”
“Tôi hiểu rồi. Ừm, nếu em chấp nhận mọi thứ thuộc về người mình yêu thì ta nghĩ chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải tàn sát nhau rồi.”
“Đúng thế. Và xin lỗi phải nói rằng em là người sẽ giết chị.”
Có chút nỗi cô độc nhuốm trong lời Alice, nhưng khi nói, cô tiếp tục tấn công. Cô búng tay.
Hiệp Sĩ Trắng làm theo chỉ thị và vung thương.
Như để phô bày sự chống cự, Jeanne triệu hồi những cơn lốc cánh hoa vàng và rèn chúng thành tấm khiên mạnh mẽ nhất mà cô có thể tạo ra. Hiệp Sĩ Trắng bắn ra cơn xung chấn. Thậm chí chỉ nhìn qua thôi là Jeanne đã biết rằng mình không có đủ sức để chặn nó lại rồi. Nhưng đột nhiên, có thứ gì đó đổi thay.
Đòn tấn công của Hiệp Sĩ Trắng mở rộng. Thay vì trúng vào Jeanne, nó lại bay ra phía xa. Jeanne nhíu mắt và cố nhìn thử xem chuyện gì đã xảy ra. Cô há hốc khi nhận ra lý do.
Từ lúc nào đó, ai đó đã quấn một sợi xích quanh tay Hiệp Sĩ Trắng.
Mắt Jeanne lần theo sợi xích bạc. Đứng ở cuối sợi xích như thể đó là nơi hiển nhiên nhất trần đời,
là tình yêu của Jeanne,
Izabella.
◆◆◆◆◆
Jeanne nghĩ mình đang mơ. Nhưng không. Đây là thực tại.
Cô xuất hiện như một chàng hoàng tử trong truyện cổ tích, sẵn sàng hiện diện ở bất kỳ đâu và bất kỳ lúc nào khi được cần đến.
Người phụ nữ mà Jeanne yêu tuyệt vời đến mức đó.
“Chị đang làm cái gì ở đây vậy?! Ta tưởng ta quẳng ngươi tới nơi an toàn rồi cơ mà!”
Nhưng Jeanne vẫn hét lên. Izabella chớp mắt. Tình hình trước mặt họ hoàn toàn tuyệt vọng, ấy nhưng vì lý do gì đó, Izabella lại chậm rãi gãi má như thể mình chẳng màng đến bất cứ thứ gì trên đời. Cô đáp lại với tông điệu kỳ cục, gần như ngại ngùng. “Có lẽ là thế, nhưng mà…không phải nghĩa vụ của chồng là xuất hiện khi vợ lâm vào hiểm nguy sao?”
“Ngươi đang nói cái gì thế hả, con đần kia?! Em không phải là vợ; chị mới là vợ!” Jeanne quát lên hết sức mình.
Cô tự hỏi bản thân, không biết chuyện gì đang diễn ra. Cả hai người họ đang thật ngốc nghếch, nhưng theo Jeanne thấy thì hành động của Izabella ngốc hơn mình nhiều. Lẽ ra cô phải biết rõ là quay lại sẽ đồng nghĩa với cái chết. Nhưng đồng thời, Jeanne cũng nhận ra một chuyện khác.
Dù cô có cố đẩy Izabella đi bao nhiêu lần thì Izabella sẽ cứ mãi quay lại. Ôi, cô ấy còn không nghĩ ngợi gì nhiều. Mái tóc bạc của cô sẽ chảy sau lưng, ánh mắt xanh và tím sẽ ngỡ ngàng vì bị xa cách. Nhưng tất cả đều hợp lý.
Izabella Vicker là người phụ nữ như thế.
Và đó chính là lý do mà Jeanne yêu cô.
Nước mắt ứa ra từ Jeanne, và cô nhắm chặt mắt lại. Rồi cô bỏ cuộc. Và khi đó, cô e dè đưa tay ra. Trước đây, dù cho có biết rằng thật bất khả thi khi xét đến tình hình hiện tại, cô vẫn mơ về một điều đẹp đẽ.
“Đám cưới!”
“Đương nhiên rồi! Chúng ta sẽ tổ chức một buổi lễ linh đình ở Vương Đô luôn!”
Giờ đây cứ như thể giấc mơ đó đã trở thành hiện thực,
cứ như thể họ đang tổ chức một lễ cưới ngay tại đây, ngay vào lúc này.
Jeanne nắm lấy tay tình yêu của mình, và Izabella siết chặt để đáp lại. Cánh hoa hoàng kim trang trí không gian quanh họ như hoa trong lễ đường. Khi đan bện ngón tay với nhau, Jeanne đưa ra câu hỏi.
“Tình yêu của em, chị có sẵn sàng ở bên em mặc cho bệnh tật hay ốm đau, mặc cho hạnh phúc hay ưu sầu, sẵn sàng yêu thương và trân quý em—thậm chí như thế có đồng nghĩa với việc vứt đi tính mạng mình không?”“Chị sẵn sàng,” Izabella đáp, cười tươi rói. Cô phỗng ngực tự hào, như thể chẳng có câu trả lời nào xứng đáng hơn để đưa ra cả. Jeanne nở lên một nụ cười thấm đẫm nước mắt.
Và thế là hai người họ
bắt đầu Vũ Khúc của mình.