Đã đến lúc để kể về câu chuyện của một chàng trai.
Cái chết của cậu ta vô nghĩa như cái chết của một con giun—cái chết thảm hại nhất, khó coi nhất, tàn độc nhất và kinh tởm nhất.
Thông thường thì không có cuộc đời nào tồn tại sau khi chết. Nhưng vì linh hồn đã bị triệu hồi đến thế giới khác, chàng trai đã nhận được cái cơ hội đó. Thật ra, cậu chẳng hề khao khát được sống lại. Nhưng ngay khi vừa được ban cho xác thịt, cậu lại bị buộc phải phục vụ cho một vị chủ nhân độc tài.
Vị chủ nhân đó chính là người đã triệu hội cậu: Nhục hình Công chúa, Elisabeth Le Fanu.
Cô kiêu hãnh như một con sói và thấp hèn như một con lợn nái, kẻ tội đồ được Giáo Hội phái đi đồ sát mười bốn ác quỷ được xếp hạng và những kẻ đã ký kết với chúng. Một khi nhiệm vụ hoàn thành, số phận của cô là phải đối mặt với án tử. Cô hồi sinh chàng trai, và khi mọi chuyện đã xong xuôi, cậu quyết định tiếp tục phục vụ cô.
Trong suốt cả cuộc đời đẫm máu của Elisabeth, duy nhất chỉ có một gã người hầu ngu ngốc sánh vai cùng cô.
Chàng trai đã quyết định sống cuộc đời sẽ mang đến câu chuyện như thế.
Nhưng thế giới phản bội lại mong đợi đó.
và số phận của chàng trai đã hoàn toàn đổi thay.
Đã đến lúc để kể về câu chuyện của một người hùng.
Thế giới từng gặp phải cái kết bi thảm. Song, số phận tưởng chừng như không thể tránh khỏi đó lại bị xoay chuyển bởi duy nhất một người. Và người thực hiện được chiến công diệu kỳ đó là một chàng trai đã được tái sinh từ một thế giới khác.
Cậu có được cuộc đời thứ hai, trải qua nhiều sự kiện, vài kinh hoàng và vài không thể nào thay thế được.
Rồi sau nhiều chuỗi trận chiến, cậu có được lượng năng lượng khổng lồ và dùng nó để cứu lấy người mà cậu trân quý.
Và khi thực hiện điều đó, cậu đã cứu lấy thế giới.
Bằng cách hy sinh thân mình.
Sau khi gánh lên mình Thiên Chúa và Quỷ Thần, chàng trai chìm vào giấc ngủ sâu tại Tận cùng Thế giới. Nhờ vào những việc cậu làm mà người dân trên thế giới này đã tránh được tận thế. Điều tốt nhất xảy đến cho lượng người lớn nhất chắc chắn chính là kết quả tốt đẹp nhất.
Người ta có thể nói rằng họ sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau.
Bên cạnh đó, còn một vấn đề nhỏ nữa. Ít ai biết, và nó cũng chẳng hề quan trọng.
Chàng trai và người hùng đó chính là một người.
Thế nên câu chuyện về lòng ngưỡng mộ, sự ngu ngốc và tình yêu đã chấm dứt.
Sau đó, họ bảo rằng tất cả đã sống yên ả và thanh bình mãi mãi về sau.
“Ôi, phải chi mọi chuyện có thể đơn giản đến thế.”
◆◆◆◆◆
Ngay trước khi đòn tấn công của Elisabeth và Alice giao nhau.
ai đó với tay ra và bắt lấy cả hai.
Áp lực kéo theo sau khiến chiếc áo choàng tả tơi của y phấp phới. Mũ trùm hạ thấp, che lấy mặt, nhưng dù có là ai thì y cũng đã bắt được lưỡi kiếm và mũi thìa của họ vô cùng dễ dàng.
Elisabeth cau mày.
Cô biết—nếu y không xuất hiện thì cô sẽ là người bị moi thủng lồng ngực. Cô nhìn lấy người tóm lấy vũ khí của họ, kẻ vừa mới xuất hiện. Y thật sự trông giống với Đồ Tể…trừ đôi bàn tay.
Đôi bàn tay thuộc về con người.
Lần này, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải thừa nhận.
Một giọt nước mắt ấm nóng
tự nhiên lăn xuống má Nhục hình Công chúa.
Và với hàng nghìn xúc cảm lẫn lộn dấy lên trong mình, Elisabeth Le Fanu nói.
“━━━━━━━━━━Kaito, là ngươi đó sao?”
Người vừa xuất hiện âm thầm đẩy vũ khí của cả hai, Elisabeth và Alice cũng nhảy lùi về. Hạ cánh, họ quay về tư thế chiến đấu. Nhân vật đứng trước họ kéo mũ trùm xuống.
Giờ đây khuôn mặt y đã hoàn toàn được phơi bày.
Thứ rơi ra khỏi chiếc mũ trùm tả tơi là một mái tóc đen dài, theo sau nó là làn da trắng muốt. Rồi đến đôi mắt đang chớp, tĩnh lặng như bờ hồ. Mái tóc y mang màu màn trời đêm, mắt y mang màu của xương đã bị thiêu rụi thành tro cốt.
Elisebeth nghẹn ngào cất ra tiếng lẩm bẩm.
“Ngươi.”
Người bên trong chiếc áo choàng không phải là Kaito Sena.
Mà đó là người phụ nữ mà Elisabeth biết rõ.
Người phụ nữ trên là trung tâm của tín ngưỡng mà Giáo Hội thờ phụng, và hiện tại là một kẻ tị nạn. Bà là đấng cứu thế với mọi tạo vật và là kẻ tội đồ vô song, là mẹ của vạn vật và là vị thần chết công minh. Bà là người đã tái dựng thế giới và là người đã khẩn cầu nó chấm dứt.
Sau một cái lắc đầu nhẹ, Elisabeth nói thêm lần nữa.
“Khó mà tin được ta lại gặp ngươi ở đây, Thánh Nữ.”Người Đàn Bà Chịu khổ thật lòng đáp lại ánh mắt của Elisabeth. Nụ cười mờ nhạt nhất hiện lên trên mặt bà.
Rồi Thánh Nữ bắt đầu từ tốn nói.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi, Nhục hình Công chúa Elisabeth Le Fanu. Ta không nghĩ là mình đã gặp ngươi thêm lần nào nữa kể từ hồi giấc mơ của ngươi. Xin lỗi vì đã khiến ngươi bất ngờ, nhưng ước nguyện muốn gặp được ngươi thêm lần nữa của ta giờ đây đã được hồi đáp.”
“Ta…cho rằng như thế có nghĩa là ngươi không xuất hiện với tư cách là kẻ thù?”
“Thật ra là ngược lại cơ. Thông qua Thiên Chúa và Quỷ Thần—hai thực thể mà ta từng chứa đựng trong mình—ta nghe thấy giọng hắn ta và đến đây để cứu lấy ngươi. Hắn không thể tự mình ra đây được, nhưng hắn có thể mở ra được cánh cửa và nói với ta thông qua nó. Giờ ta có mặt ở đây để gửi gắm những lời này đến cho ngươi.”
Bà đưa một tay ra với Nhục hình Công chúa. Làn da bà trông như tuyết vừa rơi, và chắc chắn là không có chút thù địch nào trong cử chỉ ấy cả. Nỗi căm hờn từng nhuộm lấy tiếng cười trước kia giờ đây đã tan biến và bị lãng quên.
“Ta gửi đến cho ngươi Thông Điệp từ Hắn Ta.”
Mắt Elisabeth mở to. Khối pha lê ở xa hơn cả Tận cùng Thế giới. Chạm vào nó không đem lại được gì, và nghe thấy tiếng nói bên trong nó là điều bất khả thi. Ấy thế mà Thánh Nữ lại bảo rằng bà đã vượt qua được một phần của cái rào cản đó.
Nhưng đương nhiên rồi, Elisabeth có thể lờ mờ cảm thấy sự hiện diện của Kaito Sena phát ra từ người phụ nữ đứng trước mình.
Cô có thể cảm thấy sự ấm áp tốt bụng và hơi đần độn đã từng đồng hành cùng mình.
Gần như là phản xạ, Elisabeth nắm lấy tay Thánh Nữ. Cái lòng bàn tay xa lạ kia không còn nữa. Giờ đây nó có chút ấm áp và mềm mại. Thánh Nữ và Nhục hình Công chúa nhìn vào mắt nhau.
Ngay tức khắc,
một cơn mưa bom đạn rơi xuống đầu họ.
◆◆◆◆◆
Thứ ma thuật tràn ngập nỗi đau đớn và thù hằn được phát ra gần giống với những tiếng gào thét.
Cứ khóc đi. Cứ thỏa thích mà phàn nàn về nỗi đau của mình đi. Bóp nát cuống họng đi. Thiêu cháy phổi đi. Lưỡi và mắt và tứ chi đã bị xé khỏi ngươi. Giờ đây ngươi bị trói buộc với tư cách là những khẩu pháo, và ngươi không được phép nhận lấy cái chết. Ngươi đau đớn. Vì nỗi đau có tồn tại. Ngươi căm phẫn. Vì nỗi thù hằn có tồn tại.
Nhưng chúng không biết mình nên ghét bỏ ai.
Chúng thậm chí còn không hiểu được vì sao chuyện này lại xảy ra với bản thân chúng.
Vậy cùng khiến cho câu chuyện trở nên đơn giản hơn nữa thôi.
Người ta sẽ ghét gì trong cái tình huống đó? Câu hỏi đó rất dễ để trả lời.
Tất cả.
Chúng sẽ ghét bỏ cả thế giới.
Một khi nỗi đau của một kẻ đạt đến ngưỡng nào đó, nó sẽ thiêu rụi mọi lý trí mà chúng có. Thông qua việc gào thét, những khẩu pháo có thể lan tỏa niềm căm hận của mình đến với môi trường xung quanh. Những loạt đạn bay thẳng ra từ miệng chúng, đi cùng đó là nhiệt và xung chấn.
Vài thánh quân đã xuất hiện từ hầm mộ khi nhìn thấy Thánh Nữ, và vài tá trong số họ đã bị đốt thành tro bụi. Thịt và máu và giáp tan chảy vào mặt đất, xương cốt lộ ra từ đống dịch đen nhầy rã thành cát bụi.
Elisabeth nhìn lấy sự biến đổi gớm ghiếc đó từ khóe mắt khi chờ ánh sáng tan đi.
Một tấm khiên khổng lồ đứng trước cô—một bức tường làm bằng dây gai mà Thánh Nữ đã dựng nên.
Rễ của những sợi dây gai cuộn quanh tay Thánh Nữ. Chiếc áo choàng vốn đã tả tơi càng rách nát thêm, và bà bắt đầu chảy máu khắp mọi nơi. Ngoài việc đó ra, bức tường đó là thứ duy nhất mà bà cần dùng để đỡ được đòn tấn công. Dù có muốn hay không thì sự tồn tại của Thánh Nữ Chịu Khổ cũng đã được mọc lên từ khái niệm hy sinh thân mình, và phép thuật của bà phản ánh lên việc đó.
“Tự đả thương để bảo vệ bản thân hả? Đúng là một kỹ thuật độc đáo. Phải nói là cháu hơi thất vọng khi đòn đó không giết được cô đó.”
Tiếng lẩm bẩm trống rỗng cất lên từ Alice—cô bé đã phát lệnh bắn cho những khẩu pháo.
Cô bé cong môi lên với hai tay chắp ra sau lưng. Bộ váy xanh vẫn đáng yêu như mọi ngày, tuy nhiên giờ đây ánh nhìn mà cô bé dành cho Elisabeth lại chứa chan trong nó thứ gì đó mà trước đây nó chưa từng hiện diện.
Nó gợi cho cô nhớ đến một cái bao tử khổng lồ.
Đối với cô, Alice như thế một cái cơ quan bị phình trướng, đập lên đầy gớm ghiếc và luôn luôn phàm ăn.
Elisabeth rùng mình kinh hãi khi nhận ra vì sao mình lại cảm thấy như thế.
Lượng năng lượng mà Alice đang nắm giữ lớn đến lạ thường. Và hơn nữa, nó ngày càng tăng lên.
Không có lý chút nào.
Hiện tại, cô bé đã có nhiều năng lượng hơn cả Nhục hình Công chúa. Đó là chuyện sớm muộn cũng xảy ra. Dị thế Nhục hình Công chúa là cái vỏ bọc vô hạn. Có khả năng vượt qua Elisabeth chính là lý do vì sao mà cô bé tồn tại.
Vấn đề ở đây là…
…nó xảy ra quá nhanh! Làm thế quái nào mà nó… Nó đã hấp thụ được bao nhiêu rồi, và làm điều đó ở nơi nào cơ chứ?
“Miễn lần này cô chết thì cháu nghĩ là sẽ ổn cả thôi. Không sao, nhớ nè! Tấtttttttttt cả chúng ta sẽ chết cùng với nhau!”
Alice mỉm cười. Vui vẻ. Cô bé giơ tay phải lên cao, những cánh hoa bắt đầu cuộn lên sắc xanh quanh ngón tay.
Những khẩu pháo đồng loạt mở miệng.
Ngay lập tức, cô và những khẩu pháo cùng nhau tung ra kỹ thuật ma thuật đi cùng với sự tàn phá ma thuật thuần túy.
Rồi đột nhiên, tay Alice bị kéo sang một bên.
Máu đỏ bắn ra từ vết thương và xịt lên mặt cô. Nhưng mặt cô bé còn không có chút phản ứng.
Máu hóa thành con sóng cánh hoa mới, và hầu hết chúng tụ họp lại tại cổ tay Alice để chữa lành vết thương. Nhưng một số thì lại chuyển thành hình hài khác và quây quần thành một đàn bướm-và-bánh-mì trông thật quái dị.
Đàn bướm bay đến kẻ đã tấn công Alice, lột ra những mảnh vẩy màu bơ trên đường chúng bay.
Người phụ nữ thanh mảnh vội rút lui với mái tóc bạc phấp phới sau lưng. “Gừ! Có vẻ như cố hạ gục nó không đem lại được gì cả.”
Elisabeth ngay lập tức nhận ra giọng nói đó. Cô gọi tên người phụ nữ. “Izabella!”
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một đợt dội bom nữa đổ lên đầu họ. Những tiếng nổ như sấm đơn giản và không mạnh. Nhưng chúng bù lại điểm đó bằng số lượng. Những đòn tấn công đến từ cao lẫn thấp, Izabella phải khiêu vũ để né được tất cả chúng. Cô cởi chiếc áo choàng ra giữa không trung trước khi an toàn hạ cánh xuống đất.
Số lần mà cô có thể né là hữu hạn, nhưng cô đã kịp len lỏi vào sau tấm khiến của Thánh Nữ trước khi may mắn kịp cạn kiệt.
Cô đứng cạnh Elisabeth và thở hồng hộc để lấy hơi. Một mảnh kim loại lớn trên mặt cô đã bị tan chảy như bơ. Chắc chắn là đống vảy của lũ bướm. Izabella buộc bánh răng trong má mình quay nhanh hơn thường lệ.
Khi quay lại hai người đồng đội cùng che chung tấm khiên với mình, đôi mắt lam và tím của cô mở to hơn tí chút. Là lãnh đạo của đội Hiệp Sĩ Thánh, được nhìn thấy Thánh Nữ bằng xương bằng thịt hẳn ảnh hưởng cô nhiều hơn bất kỳ ai. Tuy nhiên, cô anh dũng lấy lại vẻ điềm tĩnh, rồi nói.
“Tôi xin lỗi vì đến muộn. Lúc chuyện này xảy ra tôi đang đem người đi tuần quanh thành phố để xem xét lại vành đai phòng thủ. Giờ tôi đang cử họ đi sơ tán. Còn về bà, ưm, thưa bà, tôi xin lỗi, nhưng hiện tại bà không phải là nhân vật quan trọng nhất. Cô Elisabeth, cô nhận ra chứ?”
“Nhận ra gì cơ, Izabella? Ý ngươi là có chuyện gì khác cấp bách hơn thứ đang diễn ra ngay trước mặt chúng ta hả?”
“Phải. Những khẩu pháo đó không chỉ ở đây. Chúng xuất hiện khắp cả thành phố. Đám cháu quỷ dữ nữa. Và từ báo cáo tôi nhận được thì…Alice đã tấn công nhiều thị trấn và làng mạc trên đường đến đây. Chúng tôi nhận được tín hiệu cầu cứu từ vài nơi, nhưng hẳn là còn nhiều nơi nữa đã bị tấn công, và thậm chí những nơi còn người sống sót cũng đều đã bị quét sạch.”
Vẻ mặt cô chứa đầy nỗi đau khổ. Elisabeth gật đầu.
Đó là phương thức chỉ mỗi Dị thế Nhục hình Công chúa mới có thể sử dụng. Hơn nữa, nó là phương thức mà không ai có thể tin được cô bé sẽ sử dụng hồi còn hoạt động trong khuôn khổ của việc nổi loạn và đi theo phương pháp và lý lẽ chặt chẽ của nó.
Lượng năng lượng mà Alice có thể chứa trong mình là vô hạn. Cô không cần phải tuân theo luật lệ nào, và với tư cách là người đã chết, cô không còn nơi nào để đi cả.
Miễn có số lượng lớn để hấp thụ thì không có lý do gì cô bé cần phải hỏi han về chất lượng, và cô cũng chẳng cần quan tâm đến cái hóa đơn mà mình sẽ cần phải thanh toán. Cô chỉ cần tạo nên một đàn châu chấu, sà xuống rồi ngấu nghiến ăn cho đến khi không còn gì sót lại. Rồi sau khi xử lý xong đĩa thức ăn đẫm máu, cô chỉ cần quẳng nó sang một bên và tiếp tục với đĩa tiếp theo. Cô sẽ ăn và ăn mà không cần quan tâm đến sự cân bằng của thế giới, và nhờ thế, cô sẽ trở thành kẻ trị vì bàn tiệc.
Elisabeth tặc nhẹ lưỡi.
“À, ta hiểu rồi…Điều đó giải thích được lượng năng lượng khổng lồ mà nó đã dự trữ được, ta nghĩ vậy.”
“Bọn tôi nghĩ con bé đã khơi mào chiến tranh với chúng ta, nhưng chúng ta lại không phải là phe duy nhất bị thiệt hại. Phía người lai cũng đang rối ren nữa. Di sản chết chóc mà Lewis để lại đã được tự do. Và đây không còn là cuộc nổi loạn nữa.”
Izabella lắc đầu, đôi mắt như đá quý cháy lên với một nỗi thịnh nộ không thể lẫn vào đâu được khi cô phơi bày ra sự thực kinh hoàng.
“Mục đích duy nhất của Alice Carroll là hủy diệt thế giới.”
◆◆◆◆◆
Có một sự thật mà Elisabeth biết—sự thật mà Kaito Sena từng là minh chứng sống.
“Khái niệm” được những kẻ đã chết theo cách đầy tàn bạo sở hữu có thể hình thành nên nền tảng cho việc phát triển sức mạnh ma thuật mà không có giới hạn. Nhưng nếu kẻ đó không có mục đích hay mục tiêu gì thì sao? Một vỏ bọc trống rỗng có sức mạnh tùy ý thay hình đổi dạng.
Nó sẽ yêu hay ghét?
Nó sẽ theo chính nghĩa hay tà ác?
Lewis thất bại trong việc thấy được nhìn thấy được cái hàm ý đó…thất bại trong việc nhìn thấy sự nguy hiểm. Alice cũng vậy. “Lần này ta sẽ thực hiện mọi điều mà mình nhắm tới.” Không ai xem xét liệu kịch bản sẽ ra sao nếu “mọi điều” đó đi theo chiều hướng xấu nhất.
Câu chuyện về sự ăn năn, những giấc mộng và nỗi thù hằn của Lewis đã đặt ra nền móng. Một khi hắn đã tạ tội được với những người mình không thể cứu, hắn mộng mơ đến việc tạo ra một địa đàng hoàn hảo. Nhưng hệt như Vlad đã chỉ ra, giấc mơ đó chỉ dựa trên những lời dối trá và sự đánh lừa bản thân mà thôi. Và hơn hết thảy, Alice vô cùng nhỏ tuổi, và cuối cùng thì sự ngây thơ của tuổi trẻ đã giúp cho cô nhìn qua được những chiêu trò lừa lọc. Cô bé đã, đúng theo nghĩa đen, kế thừa được sự thù hằn của hắn ta.
Giờ đây cô bé đang cố thực hiện ước muốn cháy bỏng nhất của hắn. Tình yêu, ghét bỏ, công lý và gian tà chẳng liên quan gì đến nó cả.
Mục tiêu duy nhất của cô là giết hết tất cả.
Chỉ có thế.
Và không gì hơn.
Alice Carroll đã quá mức vụn vỡ.
Không ai có thể ghép cô bé lại được như xưa.
Tất cả những chuyện này xảy ra là do Lewis bị giết chết. Nhưng đó không phải là toàn bộ câu chuyện. Việc người lai bị giết cũng đã bắt đầu cho mọi sự, cũng như cái chết đầy tàn bạo của Alice—của Sara Yuuki.
Giờ đây, tất cả đều là những kẻ báo thù. Ai ai cũng ghét bỏ nhau.
Và thế giới vẫn tiếp tục vận hành, ổn thỏa như muôn thuở.
Và trong thời khắc ấy, một suy nghĩ lóe qua tâm trí Elisabeth.
Một suy nghĩ mà cô không thể neo giữ.
“…Sao Kaito lại phải—?”
“Elisabeth.”
Rồi bất thình lình, cô nghe thấy giọng Kaito Sena.
Đó là giọng của người đã chết để cứu lấy thế giới.
Và là giọng của người mà cô vô cùng yêu thương.
◆◆◆◆◆
“Làm ơn đừng căm giận thế giới này nữa. Dù bất cứ chuyện gì có xảy ra, thì cũng đừng bao giờ khiến tội lỗi trở thành một phần của bản thân nữa. Cô và tôi đã cùng dốc sức ra để bảo vệ thế giới này. Làm ơn đừng nghĩ rằng nó không xứng đáng được cứu giúp.”
“…!”
Cứ như thể cậu đã đọc được suy nghĩ của Elisabeth. Cô há hốc.
Cô suýt giận giữ đáp trả, nhưng ngăn bản thân lại. Kaito Sena không phải là người đã nói ra điều đó.
Những lời đó là của cậu, nhưng chúng xuất phát từ miệng một người khác.
Ánh mắt của người ấy hiền từ, và Elisabeth nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt màu tro của người đàn bà.
Nhục hình Công chúa thở dài, rồi đặt ra câu hỏi cho Thánh Nữ. “Vậy đó là thông điệp của hắn hả?”
“Đúng thế. Nhưng còn nữa. Và có thể đoạn tiếp theo sẽ là phần quan trọng nhất…nhưng tốt nhất là nó nên được nói ra sau khi tình hình hiện tại đã được giải quyết xong. Nếu chuyện này tiếp tục thì rất nhiều người sẽ chết. Ta biết đây là hành vi báng bổ thế giới khi ta quan ngại như thế. Nhưng đó vẫn là điều cần thiết phải làm.”
“Phải… Tiêu diệt được những khẩu pháo kia là điều trọng yếu.”
Elisabeth lắc đầu, rồi vỗ má để lên tinh thần. Thánh Nữ gật nhẹ đầu để đáp lại, siết lấy tà áo choàng tả tơi khi chuyển sự tập trung sang những khẩu pháo. Elisabeth dõi mắt theo hướng bà nhìn.
Những khẩu pháo đang cản trở việc chiến đấu với Alice, và những kẻ được triệu hồi đã không còn có thể được cứu rỗi được nữa. Cái chết nhanh gọn là điều tốt nhất mà chúng có thể nhận được. Nhưng Elisabeth biết đó là điều không thể nào xảy ra.
Một cô bé đang đứng trước những khẩu pháo mà mỉm cười.
Đó là Alice Carroll. Dị thế Nhục hình Công chúa.
Nếu họ muốn giết được cô bé dễ dàng hơn thì trước tiên họ cần phải bước được qua cô đã. Mâu thuẫn giữa nhiều mâu thuẫn. Song, đây không phải là lúc để nương tay. Elisabeth búng tay và hét lên.
“Đao phủ hoàn hảo: Boondock Saints!”
“Ôi chao, lấp lánh thế!”
Phản ứng của Alice vẫn ngây thơ vô cùng. Cô giơ tay lên qua đầu, và ánh sáng lóe lên giữa những ngón tay.
Những mảnh kim loại lần lượt rơi ra từ bức màn bóng tối và cánh hoa đỏ thẫm, tất cả chúng đều là những thanh kiếm to lớn được thiết kế để hợp nhất thành một tên đao phủ khổng lồ. Khi kim loại đan bện lại với nhau, chúng hướng đến những khẩu pháo và thanh trừng chúng—hay đúng hơn là nó cố để làm được thế. Nhưng những mảnh kim loại lại bị đập tan trước khi kịp nằm vào vị trí của mình, rồi tan vỡ giữa không trung.
Những mảnh kim loại hóa thành cánh hóa đỏ trở lại và bắn tung tóe như máu. Nhưng chúng không bị hủy diệt bởi cuộc dội bom.
Mà bởi một phát thương.
“Hiệp Sĩ Trắng của Ta” (1) [note48308]
Trước mắt Elisabeth, Alice đang ngồi ngang một bên trên yên ngựa của một vị hiệp sĩ. Cô bé chính là hình ảnh của nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Vị hiệp sĩ che chắn cho chủ nhân của mình cũng trông như thể vừa bước ra từ khung tranh, khoác lên mình bộ giáp trắng tinh khiết. Hắn nhìn chằm chằm xuống tất cả những gì trong tầm mắt và mở giáp mặt lên. Trong mắt hắn không có chút xúc cảm nào, nhưng khuôn mặt lại trông vô cùng giống với phần người trên khuôn mặt của Lewis. Chỉ một phát thương từ hắn là đã đủ để đập tan Đao Phủ trước khi nó kịp thành hình thành dạng.
Alice cười khúc khích. “Chị có biết không nè? Trong thế giới vô cùng lạ kỳ của Alice tại Xứ sở trong gương, chỉ có mỗi Hiệp Sĩ Trắng chiến đấu vì Alice từ đầu đến cuối thôi đó. Em rất muốn Cha có thể đọc được những câu chuyện diệu kỳ của Alice. Nhưng giờ thì Cha không còn có thể làm được thế nữa rồi. Sẽ không bao giờ.”
Nói đến phân nửa thì giọng Alice đã trở nên cay đắng và lạnh giá. Cô ngừng đung đưa chân qua lại.
Như thể để đáp lại sự bất mãn của chủ nhân, Hiệp Sĩ Trắng giơ thương lên. Elisabeth ngay lập tức cảm thấy nguy hiểm mà mình đang mắc phải. Xòe tay bài mình có ra trong đầu, Nhục hình Công chúa chọn ra con bài thích hợp nhất.
“La Guillotine, Thánh Tước Thủ Cấp!”
“Và đó là lý do giờ đây em cần phải nghiêm túc,” Alice tuyên bố với sự trống rỗng trong mắt.
Elisabeth tung phép.
Sáu cơn lốc đen-và-đỏ hiện ra trước bức tường dây gai của Thánh Nữ. Hiện tại, đó là số lượng nhiều nhất mà Elisabeth có thể triệu hồi được. Những con búp bê trắng lần lượt nổ ra từ những cơn lốc xoáy và rơi mạnh xuống đất. Chúng là những trinh nữ trắng, được tạo ra để trở thành hiện thân của những điều linh thiên nhất của thánh thần. Nhìn thấy chúng, vị Thánh Nữ thật nheo đôi mắt màu tro của mình lại đôi chút.
Trước mắt bà, những trinh nữ ngẩng đầu lên. Mái tóc bạc được cắt ngang của chúng nhẹ nhàng đung đưa.
Không chút chần chừ, Elisabeth gõ gót giày.
Những trinh nữ bắt chéo đôi tay nhợt nhạt lên ngực, rồi vung rộng vòng tay. Những lưỡi đao hình chữ nhật ầm ầm bắt ra từ cùi chỏ chúng.
Hiệp Sĩ mạnh mẽ vung thương, cơn xung chấn dữ dội đập đến những lưỡi đao. Cặp đao đầu tiên vụn nát, cặp thứ hai bị xẻ đôi, cặp thứ ba nổ tung, cặp thứ tư bị xẻ toang và cặp thứ năm bị uốn cong. Chỉ mỗi cặp thứ sáu tiến đến được Alice.
“Xui quá, buồn quá.”
Alice mỉm cười và chọc nhẹ và cặp đao. Chúng vụn tan thành từng mảng, đổ xuống đùi Alice và bùng nổ thành những cánh hoa đỏ khi chạm vào tà váy xanh.
Trong khi đó, những La Guillotine cũng trở thành nạn nhân của cơn xung chấn. Đầu chúng văng đi, thân mình vặn xoắn, tứ chi bị xé tan như giấy vụn. Những trinh nữ gục ngã. Elisabeth cố gắng để không hoảng loạn, rồi trầm giọng lẩm bẩm. “Không bì được à? Ta thấy là nó đã ăn uống rất đầy đủ.”
Đây không còn là Alice Carroll trước kia nữa.
Không còn là Alice, đứa con gái yêu dấu của Lewis nữa.
Vậy cô là gì đây? Không là gì cả, không là ai cả.
Mái tóc trắng của Alice nảy lên nảy xuống khi cô trích dẫn những lời thơ, như thể để giới thiệu bản thân mình. “Con trai ơi, cẩn thận với Jabberwock! Hàm nó cắn, vuốt nó bắt!... Hi hi, em đùa thôi.” (2) [note48309]
Cô bé chớp đôi mắt đỏ và mỉm cười. Một suy nghĩ vụt qua tâm trí Elisabeth.
Alice hiện nay là thứ gì đây? Nếu cô buộc phải thực hiện điều bất khả thi và định nghĩa cô bé thì…
…thì nó sẽ là “thứ gì đó không nên tồn tại trên thế giới này.”
Đây là kết quả của việc một kẻ xa lạ được triệu hồi đã thảo mãn được những điều kiện gắt gao.
Cô bé có lẽ không nằm ở tầm Kaito Sena, nhưng không có gì thay đổi,
thế giới không được tạo ra để chứa chấp cô.
◆◆◆◆◆
Giọng Thánh Nữ vô cảm và chẳng lớn hơn một tiếng thì thầm. “Chà, quả là vấn đề đấy. Càng dậm chân tại chỗ càng lâu thì càng nhiều người sẽ phải chết, và tình hình sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.” Ánh mắt bà không có chút sợ hãi, nhưng đôi mắt xám lại có chút lay động.
Elisabeth gật đầu đồng tình. Sự hủy diệt đang lan rộng, và càng giết được nhiều thì Alice lại càng thu thập được thêm nhiều năng lượng từ nạn nhân của mình. Nhưng hiện thời, vấn đề lớn nhất là tình hình họ đang mắc phải.
Chuyện là, họ đang đứng trước lâu đài tạm thời của hoàng gia. Vị trí chiến thuật quan trọng nhất mà nhân loại có.
Lực lượng lớn mạnh nhất mà thánh nhân có—La Mules và La Christoph—đã chết rồi. Và Vlad không còn nữa. Thế là chỉ còn mỗi ta, Izabella…và Jeanne de Rais, người chắc chắn đang quan sát từ điểm quan sát nào đó. Nếu ba bọn ta thất thủ…nhân loại sẽ chẳng con đường nào để đi đến chiến thắng.
Elisabeth cau mày khi nghĩ suy. Họ có vô vàn quân cờ để sử dụng, nhưng chỉ số ít mới sở hữu sức mạnh thực sự. Phần lớn các quân cờ đều vô dụng cả. Đó chính là lý do mà khi xưa Kaito Sena đã trở thành Cuồng Vương.
Tại thời điểm này, Elisabeth biết rằng kế hoạch bắt giữ Alice và chuyển Quỷ Thần vào cô bé chỉ còn là một giấc mơ hão huyền. Với tình thế hiện thời, nếu họ không giết được cô bé ngay tại đây và ngay vào lúc này mà thất bại, nhân loại sẽ không thể nào sống sót.
Rồi đến vấn đề quân cờ nào có khả năng tự do di chuyển dẫu bản thân có hoàn toàn vô dụng.
“Đức Thánh nữ! Bọn tôi không ngờ lại được gặp Người tại nơi như thế này!”
“Các anh làm cái quái gì ở đây vậy hả?!” Izabella quát lên với những thánh quân. “Quay về hầm mộ và bảo vệ đức vua đi!”
“Nhưng mà—!”
Mặc cho cô có gắt gao quở trách, đây cũng là mệnh lệnh mà họ rất ghét phải tuân theo, thậm chí dù nó có xuất phát từ vị chỉ huy đáng kính.
Toán quân nhỏ đã an toàn đến được chỗ Thánh nữ. Có vẻ như Alice tha cho họ vì cô bé thấy họ thú vị. “Nhưng bọn tôi phải giúp đỡ Thánh Nữ!” họ cãi lại Izabella.
Mọi cảm xúc tan biến khỏi đôi mắt màu tro của Thánh Nữ, và bà đáp lại lời van nài của họ với giọng nói không chứa chan chút sự ấm áp. “Các ngươi không nghe thấy sự căm ghét của ta sao? Ta chưa từng yêu các ngươi, và thậm chí đến bây giờ, đức tin của các ngươi chỉ làm phiền ta mà thôi. Gần như mọi câu chuyện mà Giáo Hội kể về ta đều xuất phát từ sai xót và nhầm lẫn cả. Vậy mà các ngươi vẫn yêu quý ta, dẫu biết rằng thứ tình yêu đó là xuẩn ngốc sao? Các ngươi lún sâu đến thế cơ à?”
“Đương nhiên rồi ạ!”
Câu hỏi đầy cay độc và sỉ nhục của Thánh Nữ được đáp lại với câu trả lời đầy vững tin. Miệng bà nửa há hốc vì bực mình. Nhưng các thánh quân không nao núng. Họ phỗng ngực lên vì niềm tự hào giản đơn.
“Bọn tôi biết rõ rằng có rất nhiều lời dối lừa tồn tại, và rằng sự ảnh hưởng của Giáo Hội không thể sánh bằng những ngày hoàng kim xưa cũ nữa. Nhưng dù là vậy, Người vẫn là người đã tạo dựng nên thế giới. Như thế có nghĩa là tất cả những gì tốt đẹp tồn tại trong nó đều là nhờ Người cả. Vậy bọn tôi có lý do gì đâu để mà không tôn trọng Người?! Tấm lòng của bọn tôi vẫn không đổi thay, thưa Đức Thánh Nữ! Giáo Hội có thể sai phạm, nhưng chưa từng sai lầm. Vậy nên là vậy đó ạ!”
Sau đó họ cùng dộng khiên xuống đất. Những tấm khiên được chế tác tốt, với phước lành được khắc lên bề mặt bởi các vị linh mục, và chúng đem lại mức bảo hộ cao khi chống lại phép thuật bóng tối. Nhưng buồn thay, khi đối mặt với Alice thì chúng chẳng khác gì những chiếc khiên giấy.
Tuy nhiên, họ vẫn dàn đội hình ra trước Thánh Nữ để bảo vệ bà.
Những kẻ ngu đần tiếp tục.
“Thánh quân bọn tôi tin vào sự đau khổ mà Người đã hứng chịu! Có thể Người đã từng ghét bỏ bọn tôi, nhưng người vẫn đã gánh lên mình sự đớn đau vì những kẻ thảm hại ngu dốt như bọn tôi. Bản thân sự thật đó đã là cao cả rồi.”
“À… Cũng đúng thôi.”
Thánh Nữ cắn môi và siết tay lại. Một cảm xúc khó mà miêu tả được lần đầu tiên hiện lên trên mặt bà.
Elisabeth biết rõ về nỗi đau xót mà Thánh Nữ đã trải qua.
Cơ bản thì bầy con chiên là lũ ngu dốt. Và đó là cách mà mọi chuyện phải xảy ra. Nhưng ngu dốt không thật sự là tội lỗi sao?
Điều đó—cái niềm căm ghét đó—đã là một nỗi ám ảnh với Thánh Nữ. Giờ đây, toàn thân thể bà đang run lên.
Alice, người đã đứng xem toàn bộ sự việc, gọi họ.
“Mọi người xong với việc kể chuyện chưa thế? Nếu xong rồi thì em nghĩ đã đến lúc mọi người phải bị lộn ngược từ trong ra ngoài!”
Alice nhẹ nhàng tựa má lên lưng Hiệp Sĩ, và hắn đáp lại bằng cách giơ cao thanh thương.
Hắn chỉ nó về những thánh quân.
“Nếu bất kỳ kẻ nào xứng đáng bị ném đá, xứng đáng bị vụt roi, thì đó phải là ta.”
Thánh Nữ tiến lên.
Bà điềm tĩnh như thể đang bước đi trên mặt nước,
và khi ấy, lệ máu bắt đầu chảy ra từ một bên mắt bà.
◆◆◆◆◆
Đây là lúc để kể về một câu chuyện.
Một câu chuyện từ thuở xa xưa.
Ngày xửa ngày xưa, một thiên tài ưu việt đã được sinh ra tại một thế giới mà chiến tranh không bao giờ chấm dứt. Khi lớn lên, bà nhận ra rằng cái vòng lặp của sự bạo lực và căm thù thật vô nghĩa. Nhân loại, thú nhân và á nhân, tất cả đều bình đẳng. Tất cả mọi sinh vật đều ngu dốt, và tất cả mọi sinh vật đều hệt như lũ động vật ngu đần.
Đó là vì sao mà bà cần phải cứu lấy họ.
Sau khi quyết tâm đem đến sự cứu thế, bà bắt tay vào việc. Nhưng bà lại thất bại khi thực hiện phương pháp theo chiều hướng xấu nhất có thể.
Và thế là bụp
thế giới vụn vỡ.
Vì thế, bà cần phải ăn năn. Nhưng đồng thời bà cũng nhận thấy mình có một câu hỏi.
Bà đã cố cứu lấy thế giới. Ấy thế mà từ muôn thuở, chưa có một ai nghĩ đến cảm xúc thật sự của bà. Họ chỉ nghe lấy những điều mình muốn nghe, nhìn thấy điều mình muốn thấy. Cơ bản thì bầy con chiên là một lũ ngu dốt.
Lẽ ra mọi chuyện phải thế. Nhưng cuối cùng thì chẳng phải đó chính là một tội lỗi sao?
Đúng không?
Thật thế không?
◆◆◆◆◆
“Ngươi hoàn toàn đúng, Cuồng Vương ạ. Mọi sinh vật đều là những con động vật ngu đần và dốt nát. Và đó là thứ khiến chúng đáng được bảo vệ. Dẫu có ngu ngốc, sự tốt đẹp vẫn tồn tại trong chúng. Tình hình hiện tại mà chúng ta đang mắc phải chính là sự giao thoa của mọi tội lỗi, bao gồm cả tội lỗi của ta. Dù vậy, không một ai có quyền được coi tất cả đều là tội đồ và phán rằng chúng xứng đáng nhận được án tử cả.”
Khi Thánh Nữ nói, những sợi dây gai của bà tỏa ra như một làn sóng. Dây leo mọc lên để chặn phát thương lại. Tuy nhiên, hơn phân nửa trong số chúng lại bị cắt vụn. Những sợi dây gai bắt đầu nở ra từ những nơi bị cắt đứt.
Làn sóng xanh và đỏ nhẹ nhàng nuốt lấy xung chấn của thanh thương, rồi hàng nghìn cánh hoa cùng nhảy múa đầy lộng lẫy giữa không trung.
Song, cái gì cũng có cái giá của nó. Những sợi dây gai cuộn chặt quanh Thánh Nữ, và máu túa ra từ thân hình mảnh mai của bà.
Các thánh quân kêu gào đầy thảm thiết. Họ hoảng loạn gọi bà.
“Đức Thánh Nữ! Đức Thánh Nữ, cơ thể của Người!”
Thánh Nữ không đáp lại những tiếng hô hoán đầy âu lo kia. Bà chỉ âm thầm giữ vững lập trường và cẩn thận chờ xem đòn tiếp theo sẽ xuất hiện từ đâu. Rồi với thân mình thẫm trong sắc đỏ rực, bà nói với giọng vô cùng thận trọng.
“Ta đã dành rất lâu để nghĩ về sự ăn năn của mình. Hết năm này đến tháng nọ, nó thâu tóm lấy tâm trí ta—cũng như điều mà Cuồng Vương đã nói với ta.”
Khi phát thương tan biến, Elisabeth hành động.
Hiện thời cô cần phải câu giờ. Cô khẽ thầm thì.
“Kẹo Mật Ong.”
Mật ong bắt đầu chảy xuống cổ Alice. Những đóa hoa bách hợp xuất hiện từ không khí, và thứ dịch vàng óng đang chảy ra từ chúng.
Rồi một bầy kiến bò lên cơn sóng óng ánh. Chúng bắt đầu ngấu nghiến lấy mật ngọt và động mạch nằm bên dưới nó.
“Ặc! Chuyện gì thế?! Gớm quá đi!”
Dựa theo tiếng hét của Alice, có vẻ như cô bé vẫn yếu đuối trước tâm lý ghê tởm. Kế hoạch thật vớ vẩn, nhưng nó vẫn hoạt động.
Trong khi đó, Thánh Nữ đang gỡ rối đám dây gai. Bà ngã ngửa ra sau, như thể sợi dây neo giữ con rối vừa bị cắt đứt. Thánh nhân chạy ùa đến. Nhưng Izabella đã đến trước và đỡ Thánh Nữ dậy khi nói. “Đức Thánh Nữ, xin Người đừng làm gì liều lĩnh. Nếu Người nằm im thì tôi có thể chữa l—”
“’Chỉ là bà tự mình chọn lấy sự đơn độc, thế thôi.’ Hắn đã nói với ta như thế. Và hắn đúng.
Thánh Nữ không đáp lại lời đề xuất của cô. Izabella không đáp lại gì cả, mà chỉ nhanh chóng áp dụng phép thuật chữa trị cơ bản lên người bà.
Khi cô làm thế, Thánh Nữ tiếp tục lời lẩm bẩm xa xăm. Cứ như thể bà đang thú tội.
“Ta bắt đầu chuyến hành trình của mình, và nhìn được tận mắt. Giao thương nở rộ; thằng nhỏ đã làm rất tốt. Rất nhiều người nhận ra chiếc áo choàng rách nát này. Nó gọi mình là Đồ Tể, nó được yêu quý, nó có một cuộc đời tốt đẹp, nhưng nó chưa từng bỏ rơi nhiệm vụ của mình hay ruồng bỏ ta. Thế thì làm thể nào để ta có thể đền đáp được sau khi đã bỏ rơi nó đây?”
Elisabeth cắn môi. Như cô nghĩ, Thánh Nữ đã cố tình lựa bộ trang phục có vẻ bề ngoài giống với Đồ Tể. Cuối cùng thì giờ Thánh Nữ cũng đã nhận ra được mình đã mất đi những gì. Nhưng Elisabeth không biết phải nói gì với bà. Đồ Tể đã chết rồi.
Giờ đây ân hận chỉ còn là thứ hành động vô cùng ngạo mạn. Cái chết đã khép lại mọi cánh cửa.
Không điều gì có thể giúp bà gặp được ông cả.
Rồi tiếng lửa cháy lấp đầy màng nhĩ họ. Đi theo nó là giọng nói ngân nga đầy đáng yêu.
“Ôi chao, nóng quá đi à. Hay phải nói là đau quá ta?”
Mắt Elisabeth trố lên. Với tất cả những cách mà Alice có thể dùng để xử lý lũ kiến, cô bé lại chọn tự hỏa thiêu bản thân mình.
Ngón lửa nuốt lấy mái tóc trắng, đốt lấy làn da, khiến nó rộp lên rồi vỡ ra. Elisabeth lén bắn một tràng cọc về phía cô, nhưng chúng cũng bốc cháy theo. Song, mọi vết bỏng trên người Alice ngay lập tức lành lặn trở lại.
Một chốc sau, làn da đã tự hủy của cô bé lại nguyên vẹn và lành lặn trở lại như chưa hề có việc gì xảy ra.
Đôi phần sốc sự kiện diễn ra vô cùng nhanh trước mắt, Izabella thầm thì.
“Cô Elisabeth này, cô tạo ra thêm một sơ hở nữa được không. Có vẻ con bé vẫn còn chút cảm giác của loài người sót lại trong mình. Tôi đã cắt rụng được tay nó, nên nếu lần này tôi và Jeanne có thể nhắm tới cổ nó thì—”
“Tốt nhất là đừng. Dù ngươi có cắt phăng được cái đầu thì nó chỉ cần may lại là xong. Moi tim ra có thể giúp được chút ít, nhưng nếu ít hơn thế, thậm chí có đâm thủng tim thì cũng vô dụng như việc chặt đầu thôi. Khả năng phục hồi của nó không thể nào đo đạc được—giống như khả năng của Kaito vào thời khắc cuối, khi hắn không cần đến con tim nữa.”
“Vậy cô có đề xuất gì không? Tôi nghĩ chúng ta khó mà tìm được sơ hở lớn đến mức đó,” Izabella thất kinh đáp.
Elisabeth dán đôi mắt đỏ lên thân hình ngây thơ của Alice.
Khi cố đo đạc lượng năng lượng mà Alice tích trữ được và khả năng hiện tại của cô bé, cô xem qua những lựa chọn mà mình có.
Bò mộng Phalaris, Người thổi tiêu xứ Hamelin… Không, vô ích. Dù có ném gì tới thì nó cũng có thể dễ dàng vượt qua được, thậm chí là với những kỹ thuật phô trương đến mức đó. Thời gian mà chúng câu được không đáng với mức năng lượng mà ta phải bỏ ra. Nhưng cơ hội giờ đây… Có khi bọn ta sẽ không bao giờ có được thêm một lần nữa…
Không như Kaito Sena, Alice vẫn mang vẻ bề ngoài của người trần tục. Điều họ cần làm chỉ là vượt qua được tốc độ phục hồi của cô bé là xong. Nhưng Elisabeth không biết làm thế nào để hoàn thành được việc đó. Sức mạnh hiện tại của Alice chỉ thua mỗi Cuồng Vương.
Giữa bầu không khí căng thẳng đó, Thánh Nữ cử động thêm lần nữa. Bà đẩy Izabella lùi về và choạng vạng đứng dậy. Rồi dang tay ra, không chút do dự, bà bước tới trước.
“Gánh tất cả trên vai là điều rất đơn độc và sầu thảm. Do đó—”
Ba thanh thương đập vào dây gai của bà.
Máu đổ ra nhiều hơn từ cơ thể Thánh Nữ. Thánh quân lại gào thét, la lên “Đức Thánh Nữ ơi!” như đám trẻ gọi lấy mẹ mình. Vài người trong số họ còn chạy lên, để rồi bị dây leo của Thánh Nữ tóm lấy và kéo ngược về sau.
Đó là khi Elisabeth nhận ra chân Thánh Nữ không còn chạm đất nữa. Những sợi dây gai quấn chặt bà hơn bao giờ hết, và những sợi dây leo mọc ra từ chúng giữ và treo bà lơ lửng giữa không trung.
Cứ như đang nhìn lấy ai đó bị đóng đinh vào thập tự.
Thánh Nữ tiếp tục, giọng bà hệt như tiếng thánh ca.
“—Ta sẽ hành động vì thứ ta ghét, vì thứ ta đã vứt bỏ, vì thứ mà ta đã từng cố hủy diệt—và vì thứ mà đứa trẻ đó yêu quý.”
Máu rỉ xuống mái tóc đen bù xù. Bà không hò hét hay khóc than, trông đôi mắt màu tro ấy không chứa đựng gì ngoài khoảng trống. Bà nhìn chằm chằm tới trước, tìm kiếm kẻ không còn có mặt tại nơi đây.
Và trong thời khắc đó, dù không rõ vì sao,
nhưng Elisabeth thấy mình nhớ lại những lời rất đỗi sầu uất.
◆◆◆◆◆
Qua làn nước mắt, bà đã nói. “Cảm ơn con đã sanh ra cho ta,” bà nói thế.
Chỉ có thế thôi. Và như thế là quá đủ.
Tôi đã rất vui.
Quý cô Elisabeth, Cậu Người hầu Ngu ngốc, Cô Hầu gái Đáng yêu ạ, tôi đã thật sự, vô cùng, rất, rất vui.
Và cuối cùng, cảm ơn cô rất nhiều vì những năm tháng làm khách hàng thân quen dài lâu.”
Elisabeth cảm thấy như mình đang nhìn thấy kẻ mặc áo choàng đang vẫy gọi từ đằng xa.
Cô dốc hết hơi ra mà hét.
“Đây không phải là cách để thực hiện đâu, Thánh Nữ! Đồ Tể sẽ không bao giờ muốn ngươi hy sinh để chuộc tội cả!”
“Ta nghĩ ngươi nói đúng. Đó là vì sao ta không làm điều này dưới tư cách Thánh Nữ. Đây là câu chuyện của ta.”
Lúc bấy giờ Thánh Nữ đã bay lên cao. Máu đỏ nhễu nhãi từ chân bà.
Thánh quân hét lên những lời vô thanh. Họ khụy—chính xác là suy sụp—xuống đất và bắt đầu khẩn thiết cầu nguyện. Người duy nhất còn đứng trên đôi chân mình là Izabella, người đang siết chặt tay như thể ép mình phải chịu đựng.
Thánh Nữ không mỉa mai thánh quân vì hành động không thể sửa nổi của họ.
Bà chỉ nói, nói giữa những lời nguyện cầu, với tư cánh là một cá nhân độc lập.
“Đây chính là câu chuyện về sự ăn năn, về những giấc mộng và nỗi thù hằn của ta.”
Ánh sáng của sự kiên định tỏa sáng từ vẻ mặt, và thứ sức mạnh vô hình chưa từng xuất hiện giờ đây đã ló dạng từ đôi mắt đỏ.
Elisabeth nhận ra một điều khi nhìn thấy khuôn mặt bà.
Từ xa xưa, khi mà một thiên tài hủy diệt thế giới, ăn năn rồi thù ghét,
hẳn bà đã mang theo mình chính vẻ mặt đó.
“Để ta nói cho ngươi nghe một điều về bản thân ta, Elisabeth ạ. Ta bất lực, chẳng thể làm được gì. Ấy vậy mà từ rất rất lâu, ta chỉ muốn một điều duy nhất—ta muốn bảo vệ thế giới này. Ta không thể tin phải mất lâu đến thế ta mới nhớ ra, nhưng mà…ta từng…có một giấc mơ.”
Những giọt máu, quá nhiều để có thể đếm xuể, đổ ra như mưa từ thân thể bà.
Sự biến đổi bắt đầu xảy ra từ mặt đất. Dây gai bắt đầu mọc ra từ vết máu, hệt như thể đất mẹ vừa nhận được năng lượng từ trời cao. Chúng sinh trưởng với tốc độ chóng mặt, nhanh hơn bao giờ hết. Những đóa hồn đua nở khắp mọi nơi. Cánh hoa rời xuống từ bầu trời, tô họa tiết hoa hồng xanh và đỏ lên mọi thứ chúng chạm vào. Gió đưa chúng đi, và phép thuật được thụ phấn.
Sau khi tỏa đi khắp chốn, chúng bắt đầu tỏa sáng.
Những lằn sáng lan khắp Vương Đô, và tại trung tâm tất cả, khuôn mặt trẻ con của Alice méo đi. “Gì thế? Ôi, mình chẳng biết nữa. Mình chẳng thể giải mã được họa tiết này dù có nhìn kỹ đến mức nào. Chuyện gì…đang xảy ra thế?”
“Xét cho cùng thì lệnh kỹ thuật của ta vẫn không ai có thể sánh bằng. Ta đã mất đi hầu hết năng lượng khi chuyển Thiên Chúa và Quỷ Thần ra khỏi cơ thể mình. Chắc ta phải tự trách bản thân về việc đó rồi. Giờ ta mắc kẹt vào tình cảnh mà ta có thể bị buộc phải quy hàng trước sự bạo lực áp đảo. Song, giờ đây, ta yêu cầu ngươi phải đồng hành cùng ta, hỡi kẻ đã thay thế ta ở cương vị kẻ thù của thế giới,” Thánh Nữ ngâm nga.
Phần lạnh lẽo và lý tính trong Elisabeth cuối cùng cũng nhận ra—không cần phải dừng bà lại.
Trong trận chiến, Thánh Nữ đã quyết rằng mình không thể trụ được lâu, thế nên bà đã đưa ra quyết định. Và một phần của quyết định đó liên quan đến việc sử dụng kỹ thuật có một không hai để vẽ nên vòng triệu hồi lớn nhất từng tồn tại.
Hoa hồng rơi xuống từ trời cao, vô vàn cánh hoa khiêu vũ qua không gian để chúc tụng. Quả là một cảnh tượng lộng lẫy và nguy nga.
Cứ như thể chúng đang cố vẽ nên một bức họa tuyệt đẹp trên phông nền trống trải.
Bức họa chẳng có gì khác ngoài cái đẹp,
nhưng ôi, nó quả thật đẹp đẽ làm sao.
“Tên thật của ngươi là gì, Thánh Nữ?!”
Bị sự bốc đồng thâu tóm, Elisabeth hét lên. Đây là cơ hội cuối cùng. Cô cần phải biết. Hệt như Cuồng Vương là Kaito Sena, bà hẳn cũng phải có một cái tên. Dù sự thiếu hiểu biết có là tội lỗi hay không thì chắc chắn nó cũng là một điều rất đáng buồn. Elisabeth không thể để cho mọi thứ chấm dứt mà không nghe thấy nó được.
Cơn sốc thầm lặng hiện lên trên mặt Thánh Nữ. Vài giây sau, lần đầu tiên, khuôn mặt bà dịu lại.
Và rồi,
bà chỉ lắc đầu.
“Ta chưa từng đặt cho nó một cái tên.”
Vậy nên không sao.
Như thế này là đúng đắn.
“Đúng thế quái nào được cơ chứ?!” Elisabeth gào lên.
Xưa kia, Kaito Sena đã từng bày tỏ cảm xúc tương tự với quyết định của Đồ Tể. Nhưng Thánh Nữ lại bướng bỉnh từ chối nói cho họ biết tên của bà. Bà chỉ mở miệng thêm một lần nữa.
Và từ đôi môi mềm mại,
Thông Điệp thật sự được nói ra.
Mắt Elisabeth mở to. Nhưng cô không có thời gian để trả lời.
Vũ điệu của những cánh hoa hóa thành dông tố, rồi ánh sáng chớp tắt. Không chỉ tại quảng trường nơi đây—ai ai tấn công Vương Đô cũng bị cuốn hút. Nụ cười của Thánh Nữ biến mất, cũng như những giọt lệ lăn trên bờ má bà.
Bà đang mất đi những vết tích cuối cùng của biểu cảm thuộc về loài người.
Và ngay tại đó, tại thời khắc cuối cùng,
bà lẩm bẩm như thể nghe thấy điều gì đó.
“Con nói đúng… ta cũng đã rất vui nữa… Thế nên…”
Cảm ơn con rất nhiều
vì đã sanh ra cho ta.
Và khi bà nói với hư không,
Thánh Nữ tan biến và đem Alice theo mình.
Để đơn độc chiến đấu,
và đơn độc chết.
◆◆◆◆◆
“Chuyện này…không xảy ra, phải chứ? Đức Thánh Nữ… Đức Thánh Nữ ơi!”
“Chúng ta vừa chứng kiến một phép màu. Gọi nó là gì ngoài phép màu đây cơ chứ?!”
Những tiếng hét của thánh quân vang vọng qua không gian, nơi kẻ thù họ không còn hiện hữu. Trong lúc ồn ào, họ nhìn thẳng về trước. Alice và những khẩu pháo vẫn còn sống. Thánh Nữ sắp chết dưới tay chúng.
Điều đó là chắc chắn.
Nhưng như thế có nghĩa là Vương Đô—và thế giới—sẽ sống sót được lâu thêm chút nữa.
Hơn nữa, cảnh tượng trước mắt họ rất đáng để được gọi là phép màu.
Không rõ làm thế nào, nhưng thậm chí khi ánh sáng giờ đây đã lụi tàn, những sợi dây gai vẫn còn đó. Dây leo của chúng cuộn theo lối phức tạp, và chúng trải dài đến tận trời cao theo hình thập giá. Hơn nữa, toàn công trình tối cao này vẫn được bao bọc trong cánh hoa xanh lam và đỏ thẫm.
Mỗi lần gió thổi, không gian lại được lấp đầy trong làn mây sắc màu buông điệu nhảy múa.
Khi những cánh hoa đáp lên mái tóc đen như lông quạ của mình, Elisabeth nghĩ.
Quả thật. Đây là một phép màu.
Cuối cùng, kẻ tội đồ cố cứu lấy thế giới,
thiên tài đơn độc, chẳng thể làm được điều gì đó,
đã đem đến điều bất khả thi.